Giây phút ấy, có phải cả cô là ai anh cũng không nhớ không? Vậy Ngụy Hàn nghĩ cô là ai?
***
Ngày chủ nhật, Đổng Tây xin Fio nghỉ ở nhà một ngày. Cô dự định sau khi Ngụy Hàn về thì sẽ cùng anh ăn tối. Thức ăn cô cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Cả ngày hôm đó Đổng Tây ở nhà đan khăn choàng, tay cô gần như tê cứng, cả mấy khớp tay cũng đỏ lên. Đến gần mười hai giờ, Đổng Tây đi qua đi lại trong phòng, gọi điện cho anh rất nhiều mà cứ không liên lạc được. Trong lúc tim gan cô muốn đảo lộn lại hết thì cửa mở ra. Cô hoảng hốt chạy đến đỡ Ngụy Hàn đã say bí tỉ: "Anh Hàn! Anh không sao chứ?"
"Tiểu Tây... Sao... em ở nhà?"
"Hôm nay chủ nhật, em định ở nhà cùng anh..."
Anh túm lấy cánh tay cô, ánh mắt mơ hồ: "Xin lỗi em Tiểu Tây... Bọn họ bắt anh uống nhiều quá... Xin... lỗi... Nếu anh biết em đợi anh... anh sẽ về ngay..."
"Không sao mà... Em đỡ anh vào phòng... Từ từ thôi..."
Phải vô cùng cực khổ thì Đổng Tây mới đỡ được Ngụy Hàn vào phòng, cô tháo áo vest ngoài của anh, cúi xuống cởi giày cho anh, lại còn ra nhà bếp nấu nước ấm đem vào lau mặt cho anh. Đổng Tây ngồi cạnh giường, vắt khô khăn rồi lau nhẹ lên gương mặt này, da anh đã không còn ngâm đen như lúc mới ra tù, mặt mũi cũng chẳng còn hóc hác xanh xao. Càng chạm vào từng đường nét trên gương mặt anh, Đổng Tây lại mím môi để ngăn nụ cười của mình. Quả thật cô không thể chịu thêm được nữa, rất muốn cúi xuống hôn anh một lần, sao anh lại đẹp trai như thế, lại đàn ông như thế.
"Anh đã say đến mức này, em hôn anh chắc anh cũng không biết đâu nhỉ? Không coi là lợi dụng được đâu đúng không?"
Đổng Tây đặt khăn ấm qua một bên, hít thở thật đều rồi cúi đầu thấp xuống. Vẫn cứ tưởng là chạm đến trán anh rồi, nào ngờ cả người cô bỗng dưng bị ai đó ôm chặt rồi kéo xuống: "Á..." Khi Đổng Tây giật mình mở to mắt thì cũng là lúc cô nhận ra rằng, mình đang nằm dưới cơ thể của Ngụy Hàn, đồng thời môi cô cũng mang cái cảm giác khác lạ. Anh hôn cô sao? Đổng Tây cố trấn tỉnh, lấy tay chạm vào vai anh. Ngụy Hàn liền cảnh giác, giữ luôn tay Đổng Tây đè xuống hai bên, anh điên cuồng hôn lên làn môi cô, cảm giác đầu lưỡi ướt mềm của anh, Đổng Tây mím môi lại, anh không để cô yên, lại càng hôn sâu, hôn không để Đổng Tây kịp thở. Cô không thể phản kháng, cũng không biết làm sao, cô chưa từng hôn ai, cũng không biết hôn làm sao, chỉ đành giương to mắt nhìn anh hôn mình. Hơi thở Đổng Tây sắp bị anh hút cạn rồi, cô cố động đậy người, kéo tay khỏi tay anh rồi ra sức đẩy anh ra.
Ngụy Hàn ngã sang bên kia giường, Đổng Tây ngồi dậy dậy thở hổn hển, cả tim cũng như ngừng đập luôn rồi. Lát sau, cô mới nhớ rằng đẩy anh quá mạnh, khi nhìn qua đã thấy anh nằm ngủ say sưa không hay biết gì. Cô thử chạm tay mình vào tay anh: "Anh... Anh... Hàn..." Thật là anh ngủ rồi, chẳng còn biết chuyện gì nữa. Đổng Tây nhanh chân trèo xuống giường chạy thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt, đến bây giờ sờ vào mặt mà vẫn còn nóng đến muốn bỏng tay. Gương mặt ấy lại đỏ lự lên như người say rượu. Cô vô thức sờ vào môi mình, ngay lập tức nhớ đến cảnh anh không ngừng hôn lên môi cô, lưỡi anh như con rắn hết trườn rồi lại cuốn lấy lưỡi cô, gương mặt tuấn tú kề sát cô, Ngụy Hàn khi ấy nhắm chặt mắt nên Đổng Tây không thể hình dung được rốt cuộc anh đang say hay đang tỉnh, có biết anh đang làm gì hay không?
Cô ra ngoài kéo chăn đắp lên người Ngụy Hàn, ngồi xuống bên cạnh giường nhìn anh: "Anh là người đầu tiên hôn em..." Rồi cô tựa đầu lên ngực anh, ôm lấy cơ thể anh, cô nói khẽ: "Anh Hàn... Em yêu anh..."
Tối qua thức chăm sóc cho Ngụy Hàn cả đêm nên Đổng Tây mệt rã người, cô ngủ bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh mà thản nhiên ngủ rất say sưa. Còn người nào đó bị cô xem như gối ôm thì không dám nhúng nhít sợ làm cô thức giấc, lúc anh ngủ dậy đã cảm nhận cơ thể mình bỗng dưng hôm nay nặng lạ thường, khi quay sang mới biết vì lí do gì, ai kia cứ ôm chặt anh không rời, cả gương mặt hồng hào tự sát vào ngực anh mà ngủ. Đổng Tây mơ màng mở mắt, lại còn ngáy ngủ ôm chặt lấy 'cái gối ôm' dễ chịu này. Lát sau, mọi suy nghĩ quay về, Đổng Tây càng mở to mắt hơn, cô đang làm gì thế này? Cô từ từ ngẩng đầu mình lên, chạm ngay ánh mắt của anh cũng đang chăm chú nhìn mình, Đổng Tây chỉ muốn tìm chỗ nào chui xuống cho xong.
"Em rất mệt thì phải?"
"Vâng..." Cô nhích đầu mình xuống gối, thu hai tay hai chân lại. Sau đó nhanh như cắt quay người sang bên kia, xoay lưng lại với anh, Đổng Tây ôm chặt chăn: "Em... Em xin lỗi anh, trước nay em không ngủ như thế đâu, tại hôm qua em mệt quá nên quên mất, em xin lỗi!"
Ngụy Hàn ngồi dậy nhìn cô, anh phì cười: "Ngồi dậy đi!"
Cô thở dài kéo chăn ra rồi ngồi dậy, định ngước mặt nói chuyện với anh nhưng lúc mắt chạm nhau chưa đến ba giây, Đổng Tây đã gục đầu xuống. Anh chau mày không hài lòng: "Sao thế?"
"Không có gì đâu ạ..."
"Rõ ràng là có mà..." Ngụy Hàn dùng hai tay chạm vào má Đổng Tây, quan sát khuôn mặt ửng hồng của cô: "Em làm sao thế này?"
Anh không nhớ gì hết sao? Cả việc hôn cô say đắm tối hôm qua cũng không nhớ lấy một chút nào hay sao? Đổng Tây chớp chớp mi mắt nhìn anh: "Anh... anh... quên chuyện tối qua... rồi hả?"
"Chuyện tối qua? Là chuyện gì vậy?"
"Thì là..." Cô mím môi không nói tiếp, thật là anh không nhớ, ai bảo anh say bí tỉ chẳng biết trời trăng mây đất gì cả. Đổng Tây thở dài não nề, vậy mà cứ tưởng rằng anh có tình cảm với cô thì mới hôn cô như thế, nào ngờ chỉ là anh say nên hành động theo bản năng. Giây phút ấy, có phải cả cô là ai anh cũng không nhớ không? Vậy Ngụy Hàn nghĩ cô là ai? Càng phân tích thì sắc mặt Đổng Tây càng khó coi, Ngụy Hàn vén mớ tóc dài ra sau gáy của Đổng Tây, đồng thời quan tâm cô bằng giọng rất mực nhẹ nhàng: "Lại có chuyện gì giấu anh nữa sao? Gần đây em nói chuyện có đầu chẳng có đuôi, rốt cuộc tối qua anh đã nói gì với em rồi?"
"Anh có nói gì đâu..."
"Vậy chuyện em nói là chuyện gì?"
"Anh... anh... hứa là sẽ dẫn em đi thuyền thiên nga."
Ngụy Hàn gật đầu như hiểu ý. Đổng Tây trèo xuống giường rửa mặt, ỉu xỉu không có chút sức lực. Anh nhìn theo, ánh mắt đầy tình cảm, đồng thời, môi anh cong lên quyến rũ chết người.
Ngụy Hàn làm việc trong công ty đó chỉ mới hai tuần mà ông chủ đã hết lời khen ngợi. Vốn dĩ tư chất anh tốt, làm việc lại rất gọn ràng và chu đáo. Anh đã dần quen dần với cuộc sống này, nhưng dĩ nhiên, đây chỉ là khởi đầu, nhiều lúc anh nhìn văn phòng làm việc chật hẹp của công ty, anh cúi đầu cười. Anh biết rằng, nơi này chẳng thể nào là giang sơn của một con sư tử đã thoát khỏi lồng giam.
Mỗi ngày, Đổng Tây đều tranh thủ về làm bữa tối cho Ngụy Hàn. Anh và cô ngồi cùng bàn ăn, cùng chung một mái nhà, dưới một không gian ấm áp này. Thật giống một gia đình, gia đình hạnh phúc. Ngụy Hàn ho nhẹ vài tiếng để đánh thức đôi mắt Đổng Tây cứ nhìn trân trân vào mình: "Lại nhìn anh cười? Đây là lần thứ năm trong bữa ăn này em nhìn anh cười rồi đấy."
Cô bị anh bắt quả tang làm chuyện bất hợp pháp liền cầm đũa ăn cơm, miệng vẫn không thể khép được, nụ cười hạnh phúc vẫn giữ nguyên vẹn.
"Hôm nay ở trường có chuyện vui sao Tiểu Tây?"
"Em chỉ thích ở nhà, chỉ có ở nhà mới có anh!" Cô chu môi lên giải bày tâm sự. Ngụy Hàn lắc đầu bật cười, anh gấp thêm cá vào bát của cô. Lớn như thế này mà vẫn không thể bỏ kiểu cách trẻ con đó. Đổng Tây đâu hay rằng mỗi lúc nhìn dáng vẻ đó của cô, tim anh đều đập nhanh mất mấy nhịp: "Anh cứ nghĩ em thích đến trường học, nơi đó rộng lớn em có thể kết giao thêm nhiều bạn mới, ở nhà với anh hoài như thế không chán à?"
"Không chán tí nào. Em không thích kết giao thêm ai cả, có anh là đủ rồi, bên ngoài toàn là người xấu, không ai thương em bằng anh."
"Chẳng phải lúc trước em nói có người cầu hôn em sao? Từ lúc anh về chưa thấy cậu ta lần nào? Em lừa anh đúng không?" Nhắc đến chuyện vô cùng trọng đại đó, Ngụy Hàn đặt bát xuống, nghiêm túc hỏi cô.
Đổng Tây không ngờ Ngụy Hàn lại nhắc về chuyện này, cô bối rối dùng tay quấn sợi tóc bên tai: "Thật mà... Trước kia đúng là anh ta cầu hôn em... Nhưng em nói em có bạn trai rồi, anh ta mới chịu bỏ cuộc." Vừa nói, Đổng Tây cố ám chỉ 'bạn trai' mà cô nói đến cho anh hiểu. Mong là anh sẽ quan tâm đến chuyện này.
"Em có bạn trai?"
"Người em nói là anh đó!"
"Ừm." Anh lại tiếp tục cầm đũa ăn cơm, không nói gì nữa. Đổng Tây nhìn anh chờ câu trả lời, sao anh lại 'ừm'. Cái câu đơn giản này có nghĩa là gì, anh hiểu hay không vậy? Cô đã nói vô cùng rõ ràng như thế mà anh chỉ đáp lại 'ừm'. Cô ấm ức cúi đầu nhìn chén cơm. Ngụy Hàn lại gắp rau cho vào bát Đổng Tây, sẵn tiện nhắc nhở cô: "Bố em mất rồi, anh cũng đã hứa với chú là lo cho em, nên chuyện tình cảm của em anh nhất định phải lo. Bây giờ nghĩa vụ của em là cố gắng học, đừng nghĩ đến chuyện yêu đương sớm quá. Hiểu không?"
Cô gật đầu theo phản xạ. Còn trong lòng lại không ngừng kêu la.
Có anh mới là kẻ không hiểu! Cô biết yêu từ năm bốn tuổi, vậy có gọi là sớm không? Đổng Tây rất rất muốn hiểu xem Ngụy Hàn đang nghĩ cái gì. Tình cảm của cô dành cho anh không lẽ anh không hề cảm nhận được, Đổng Tây hoàn toàn không tin, anh từ nhỏ đã rất thông minh, chuyện đơn giản như thế chắc chắn anh sẽ hiểu, nhưng tại sao anh không chịu thừa nhận? Tình cảm của Đổng Tây đã chôn kín suốt bao nhiêu năm mà anh vẫn không hề hay biết.
Gần đây cô vẫn lừa anh mà đến quán bar làm việc cùng Từ Tâm Di, cô luôn cảm giác rằng mình đã bị Ngụy Hàn phát hiện, nhưng nếu theo tính khí của anh, anh mà biết thì sẽ không im lặng như thế. Đổng Tây đành cố gắng hết mức có thể, đợi khi nào cuộc sống của anh và cô ổn định hơn thì cô sẽ không đến bar làm nữa. Cô tự mình hứa với lòng biết bao nhiêu lần.