Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Để giữ mãi giây phút này, dù bảo anh đánh đổi cả tính mạng, anh cũng cam lòng.
***
Đứng ngoài cửa nhà Từ Tâm Di, Lương Ứng Nhiên mong là cô ấy sẽ biết Đổng Tây đã đi nơi nào để xem mắt. Nhưng không ngờ nhất là người ra mở cửa lại là Đổng Tây. Cô vừa thấy Lương Ứng Nhiên thì đã tròn mắt: "Anh Lương? Sao anh đến đây?"
Vừa thấy Đổng Tây, Lương Ứng Nhiên đã như hiểu rõ câu chuyện, anh phản ứng nhanh nhẹn: "Anh Ngụy lo cho cô Đổng! Bảo tôi đến đón cô."
"Anh Lương... Vào nhà không?" Từ Tâm Di từ phía trong đi ra, tay vẫn còn cầm một quả mơ cho vào miệng. Nhìn thấy cô ấy, Lương Ứng Nhiên mỉm cười: "Không cần đâu, tôi theo lời anh Ngụy đưa cô Đổng về nhà."
"Anh vào nhà ngồi chơi đi, tôi và Di Di mua rất nhiều thức ăn."
"Sau khi anh Ngụy họp xong sẽ về nhà ngay, có lẽ anh ấy có chuyện rất quan trọng."
Thái độ Lương Ứng Nhiên cương quyết như vậy, Đổng Tây đành từ biệt Từ Tâm Di mà đi theo Lương Ứng Nhiên về nhà. Sáng nay vốn sẽ đi xem mắt, đó là một người bạn cùng khóa của Phó Chi Dương, nhưng khi đến cửa quán cà phê thì Đổng Tây lại từ bỏ ý định đó mà chạy đến nhà Từ Tâm Di, cùng cô ấy làm một buổi tiệc nhẹ.
Điện thoại Đổng Tây reo, là Phó Chi Dương gọi đến, phải can đảm lắm Đổng Tây mới dám bắt máy, vừa kết nối được đã nghe giọng đầy bực tức của Phó Chi Dương: "Cậu sao thế hả? Dám cho người ta leo cây, anh ấy nói là đợi cậu rất lâu, đến giờ mình mới biết này? Chẳng phải nói là sẽ đi xem mắt sao?"
Đưa điện thoại ra xa tay một phút, Đổng Tây nhìn lên kính xe, thấy Lương Ứng Nhiên vẫn không chú ý, cô dùng tay che điện thoại để giảm bớt âm lượng: "Xin lỗi cậu... Hôm nay mình có chuyện đột xuất."
"Đừng có lừa mình, rõ ràng là cậu còn do dự, mình nói sao hả? Cậu thử đi tìm hiểu người khác đi, đừng có tối ngày chỉ biết có một người."
"Bây giờ nói chuyện không tiện... Để ngày mai mình đến tìm cậu."
"Ngày mai mình sẽ hẹn lại cho cậu!"
Nói rồi, Phó Chi Dương dứt khoát ngắt máy. Đổng Tây bỏ điện thoại vào túi xách, lúc ngẩng đầu mới phát hiện Lương Ứng Nhiên đang nhìn mình. Ngoài kia đèn đỏ, xe đã dừng lại. Đổng Tây không biết Lương Ứng Nhiên có nghe được gì không, nếu nghe, có lẽ anh ta cũng không hiểu.
"Làm vậy sẽ khiến anh Ngụy lo lắng."
Đèn chuyển xanh, Lương Ứng Nhiên khởi động tay lái. Câu nói đơn giản ấy làm Đổng Tây bồn chồn, rõ ràng đã quyết định rồi, vậy mà đến lúc ngỡ là bắt đầu thì lại không dũng cảm bước tiếp. Cô thở dài cúi đầu, rồi lại nhìn vào kính chiếu hậu: "Tình cảm của tôi không lẽ chưa rõ ràng sao?"
"Không phải chưa rõ ràng mà là vì anh Ngụy luôn ngỡ rằng không rõ ràng."
"Ý anh là sao? Tôi không hiểu." Người AQ thấp như tôi mà nghe anh nói theo kiểu cách đó thì giống như kẻ mù chữ mà phải đọc thơ.
"Anh Ngụy không phải không có tình cảm với cô."
"Thật sao? Nhưng anh ấy luôn xem tôi như em gái."
"Nếu chỉ đơn giản là tình cảm đó thì anh Ngụy đã không mất tập trung cả buổi sáng. Cô Đổng! Tôi không có quyền xen vào chuyện hai người nhưng tôi mong cô hiểu rằng với anh Ngụy, cô rất quan trọng."
Đổng Tây gật đầu, cô hiểu chứ, nếu anh không xem cô ra gì thì đã không yêu thương, lo lắng cho cô nhiều như thế. Đôi lúc cô còn ngỡ rằng đó là tình yêu của anh. Đổng Tây nhìn ra ngoài, cô sẽ không dùng cách thức ngu ngốc này để thử thách anh. Suy nghĩ ấy vừa đưa ra thì Lương Ứng Nhiên liền dập tắt nó. Anh cười cười, ít khi nào cười như thế: "Nhưng tôi thấy cách cô làm rất có hiệu quả." Đây là lần đầu tiên anh thấy được vẻ trầm tư suy nghĩ như thế của Ngụy Hàn, có vẻ như không hiểu mà không thể làm gì, rất thú vị.
Về nhà chưa được một tiếng thì Ngụy Hàn đã lái xe về tới nơi. Lương Ứng Nhiên rời khỏi đó từ lâu, chỉ còn mình Đổng Tây ngồi trên sofa ở phòng khách vừa ăn bánh vừa xem ti vi, tâm trạng vui hơn phần nào.
"Ố... Anh Hàn! Hôm nay về sớm thế?"
Trước cách cư xử hồ hở của Đổng Tây thì ngược lại, sắc mặt Ngụy Hàn không tốt lắm. Anh ngồi trong phòng họp mà cứ suy nghĩ linh tinh, xem cô đi gặp ai, người như thế nào, hắn ta có làm gì cô, thậm chí còn nghĩ đến những chuyện tệ hơn nữa. Giờ về đến nhà lại thấy tâm trạng Đổng Tây vui đến thế, cuộc gặp mặt hẳn là tốt đẹp.
Đổng Tây đứng dậy kéo tay Ngụy Hàn ngồi xuống, nhìn mặt anh sa sầm, cô thật rất muốn cười, nhưng lại cố nín nhịn mà giả vờ ngây thơ: "Sao anh bảo anh Lương đến đón em. Em vẫn chưa..."
"Tiểu Tây!" Cắt ngang lối văn tự sự của cô, anh không muốn nghe tí nào, không cần cô kể nữa, anh không muốn nghĩ đến cảnh đó: "Sao lại đi xem mắt?"
"Ờ... Anh xem em lớn như thế này rồi mà vẫn chưa có bạn trai, nhìn người khác đi hẹn hò, em thật sự rất ngưỡng mộ." Vẻ mặt cô vô tư đến mức cả Ngụy Hàn cũng bị lừa. Nghe cô chia sẻ, lòng anh chùng xuống, giọng cũng lạc đi: "Có anh không thích sao?"
Đương nhiên là rất thích! Thích vô cùng!
Đổng Tây chỉ kịp suy nghĩ chứ không thể nào thét lên cho anh nghe. Cô nhớ lại những gì Từ Tâm Di đã dạy rồi nắm tay Ngụy Hàn: "Anh tuy tốt nhưng chỉ là anh trai của em, đâu thể khác được. Người ta hẹn hò, có thể nắm tay, ôm nhau, thậm chí hôn nhau..."
"Anh có..." Anh có thể. Câu nói của Ngụy Hàn là vậy, nhưng anh lại nói nửa chừng rồi ngưng, làm Đổng Tây chờ chữ cuối cùng đến dài cổ, kết quả Ngụy Hàn chỉ đơn giản nói lên thứ lí lẻ chẳng có logic của mình: "Em đừng ra ngoài xem mắt lung tung. Con trai bây giờ không đáng tin, lúc bị lừa gạt rồi thì ngồi khóc cũng vô ích, anh sẽ không giúp đâu."
Mặt Đổng Tây từ tươi tắn nghe anh nói xong liền xuống sắc, cô rút tay lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào anh: "Không lẽ anh muốn em cô đơn suốt đời. Em không biết! Em sẽ tìm bạn trai!"
Chẳng phải có anh đây sao?
Ngụy Hàn muốn hỏi cô nhưng rồi lại thôi, anh đưa tay vuốt mái tóc Đổng Tây, giọng điệu lại trở về dịu dàng đầy nâng niu: "Được rồi, nếu muốn tìm thì anh sẽ tìm cho em. Nhưng anh phải đảm bảo người đó là người tốt thì mới để em hẹn hò. Được không?"
"Vậy thế nào mới là người tốt?"
Không ngần ngại, Ngụy Hàn tự tin về mình: "Mọi thứ phải hơn anh."
Đổng Tây tự nghĩ, đối với cô, trên đời này không còn ai nữa rồi. Cô lấy anh làm trung tâm vũ trụ, mọi thứ của anh đều xếp vị trí đặc biệt, làm sao mà có người hơn anh được đây, mà dù có đi nữa, Đổng Tây cũng không nghĩ rằng mình sẽ yêu được người đó.
Sau đó, Đổng Tây vẫn đi làm bình thường, còn Ngụy Hàn lại xem việc đã hứa như chưa từng xảy ra. Anh nói sẽ tìm nhưng suốt tuần Đổng Tây không hề thấy có chút tin tức. Có lần, lúc ngồi ăn cơm, cô dò hỏi: "Anh tìm được người nào chưa?"
"Tìm gì?"
"Thì bạn trai cho em."
"Vẫn chưa."
Người nào đó vẫn ăn cơm bình thản, xem như đó không phải việc của mình. Đổng Tây giành lấy thức ăn từ trong đũa anh, cô ấm ức: "Anh quen biết nhiều như vậy mà vẫn không tìm ra sao? Hay là có ý không muốn tìm?"
"Lương Ứng Nhiên đã chọn được nhưng anh xem xét lại thấy không tốt nên không được. Tập trung ăn cơm đi! Đừng hỏi chuyện đó nữa." Anh gấp cho Đổng Tây ít rau, cô nhìn bát cơm của mình, nghĩ bụng xem có nên tin lời anh không.
Hôm sau Đổng Tây gọi điện cho Lương Ứng Nhiên mới biết rằng lời nói của Ngụy Hàn là thật. Anh có nhờ Lương Ứng Nhiên tìm những chàng trai độc thân lại tài giỏi, nhưng khi thông tin đó đến chỗ anh thì mấy chàng trai ấy đều bị chê thậm tệ. Anh xem qua một lần, không cần đọc kĩ đã nhìn ra điểm yếu của kẻ khác. Nào là bằng cấp giả, tư chất không tốt, có nguy cơ di truyền bệnh từ bố, không nhanh nhẹn, không biết quan tâm người khác... Tất cả đều bị Ngụy Hàn cho một chữ x đỏ chói, ai anh đều không thấy hài lòng. Lương Ứng Nhiên đứng bên cạnh cũng phải nuốt nước bọt mà cố lắng nghe nhà phê bình đang nói, không biết đây là sự thật hay vì người nào đó không thích nên mới tìm cho được sơ hở để loại trừ. Theo tình hình này, dù thêm vài ba chục năm nữa, Đổng Tây cũng phải cô đơn một mình mà yên phận bên anh.
Buổi chiều Ngụy Hàn ở công ty bàn việc, Đổng Tây thấy chán nên ra cửa hàng hoa. Phó Chi Dương thuận đường thấy mở cửa liền ghé vào, lúc ấy, Đổng Tây đang cầm bình tưới nước cho chậu thược dược chưa nở.
"Chào bà chủ."
"Chi Dương, buổi chiều cậu không học sao?"
"Không có. Tiện đường nên vào xem cậu sao rồi? Không đi tìm bạn trai nữa hả?" Phó Chi Dương ngồi xuống ghế, cầm tấm ảnh của Đổng Tây lên xem, góc cạnh rất đẹp, người chụp chắc phải nhọc lòng.
"Anh Hàn nói sẽ tìm bạn trai cho mình nhưng vẫn chưa có tin tức gì cả."
Bỏ túi xách xuống, Phó Chi Dương đứng dậy đi vòng qua xem các loại hoa, lại chỉ biết trách móc: "Người mình tìm cậu không chịu gặp cũng đành vậy..." Lúc chạm tay vào một cây hồng, Phó Chi Dương không cẩn thận bị gai nó đâm trúng, cô nhăn mặt, khi nhìn lên đã thấy có khách đứng ở cửa: "Khánh Bằng?"
Đổng Tây liền xoay người, gặp ngay ánh mắt của Lý Khánh Bằng nhìn vào mình, cô đảo mắt lãng tránh. Phó Chi Dương thấy tình hình như vậy nên tiến đến chào hỏi: "Anh đến mua hoa sao?"
"Anh đến tìm Đổng Tây."
Nhìn thấy sự ngại ngần trên mặt Phó Chi Dương, Đổng Tây vội giơ bình nước lên: "Tôi đang rất bận."
Lý Khánh Bằng không quan tâm đến những gì Đổng Tây nói, anh bất chấp mà đưa ra đề nghị: "Chỉ một lát thôi. Tuyệt đối sau này không làm phiền em nữa."
"Nhưng mà..."
"Đổng Tây! Khánh Bằng có nhã ý như vậy rồi, cậu nên đồng ý đi!"
Tuy khá miễn cưỡng nhưng Phó Chi Dương vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình. Đến lúc nhìn Đổng Tây lên xe của Lý Khánh Bằng, cô ấy mới đứng lặng người rồi mỉm cười, cười một cách đắng cay.
Hai người họ đến một nhà hàng để dùng bữa. Đổng Tây như ngồi trên đống than, cô thật sự sợ rằng Lý Khánh Bằng lại nói ra những yêu cầu mà cô không thể nào đồng ý. Đối với người con trai này, tránh né là cách Đổng Tây có thể làm. Cả bữa ăn, anh chỉ hỏi những thứ vặt vãnh trong cuộc sống của cô, Đổng Tây trả lời qua loa rồi cố không nhìn thẳng vào ánh mắt u buồn kia. Có thể nào, vì cô mà sự kiêu ngạo trong anh đã hoàn toàn biến mất?
Bữa tối kết thúc khá muộn, Lý Khánh Bằng vẫn chưa có ý định về, anh hỏi cô có muốn đi dạo phố không, Đổng Tây cũng không tiện từ chối nên gật đầu đồng ý.
Hai người đi bên nhau khá lâu mà không ai lên tiếng, Đổng Tây nhìn phía trước quãng trường đông nghẹt người, nhạc ầm ĩ náo động cả không gian, tự nhiên mà hỏi.
"Nơi đó đang làm gì thế?"
"Bar đường phố."
"Hả? Bar đường phố sao?"
"Đi thôi!"
Không để cô kịp phản ứng thì anh đã nắm tay cô mà kéo thẳng về hướng đó. Đến càng gần, nhạc càng sôi động, những bóng đèn ngũ sắc chiếu rọi xuống cả một khoảng sân, những người đi đường cũng chen nhau vào, nhảy điên cuồng theo âm nhạc. Có người còn lắc những thức uống có ga mà bật nắp để nước tràn ra ngoài ướt cả quần áo.
Đổng Tây bị Lý Khánh Bằng kéo vào trong đám đông, hoảng hốt giật tay mình lại: "Này... Tôi không đi!"
Dường như âm nhạc quá lớn nên Lý Khánh Bằng không hề nghe, hoặc giả anh cố tình không muốn nghe. Anh vẫn ngang nhiên nắm chặt tay cô, người càng đông càng chèn ép, anh lại ôm Đổng Tây vào lòng, không để ai động chạm cô. Bị anh ôm như thế, cô càng phản kháng, thét thật lớn để anh có thể nghe.
"Lý Khánh Bằng!"
"Hôm nay là sinh nhật của tôi!"
Câu này anh cố tình nói thật rõ bên tai cô, nghe thế nên Đổng Tây vô cùng ngạc nhiên, sinh nhật không ở nhà mở tiệc cùng gia đình mà kéo cô chen vào đây làm gì chứ. Cô định mở miệng nhưng Lý Khánh Bằng nói trước.
"Coi như tôi xin em! Khoảnh khắc này hãy ở bên tôi, ít nhất là giờ phút này có thể thoải mái nói cười với tôi. Tôi muốn bên em."
Vòng tay Lý Khánh Bằng càng ôm cô chặt hơn, Đổng Tây ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ấy, thật tình chẳng có từ nào diễn tả được, như một thứ gì dồn nén mà vẫn không thể thoát ra, như một thứ gì dịu nhẹ mà vô cùng mãnh liệt. Tóm lại Đổng Tây xiêu lòng rồi, nhìn ánh mắt chờ mong của Lý Khánh Bằng, cô mím môi lại rồi cười thật rạng rỡ, gật đầu. Anh cũng hạnh phúc mà bật cười, nhảy bật lên cao, kéo theo cả Đổng Tây.
"Á..."
"Đổng Tây! Anh yêu em..."
Tiếc rằng câu nói ấy đã bị mọi âm thanh khác xung quanh lấn chìm, Đổng Tây mãi không nghe thấy hoặc cô cũng như anh, giả vờ không nghe thấy.
Nhạc lại đổi sang bài sôi động khác, khiến người tham gia càng kích thích, điên cuồng giơ tay lên cao mà nhảy theo người chủ trì đứng ở trên sân khấu. Lý Khánh Bằng buông bỏ những ưu tư mà hết mình thể hiện, Đổng Tây cũng bị anh làm cho phấn khích, bật cười thét lớn để giải tỏa những tình cảm kìm nén trong lòng. Nhìn cô cười thoải mái như thế, Lý Khánh Bằng quên hết mọi thứ xung quanh, thế giới này chỉ còn mỗi mình cô tồn tại trong mắt anh.
Để giữ mãi giây phút này, dù bảo anh đánh đổi cả tính mạng, anh cũng cam lòng.
Nhưng đáng tiếc buổi tiệc nào cũng tàn. Đến khi không còn sức nhảy nữa, Đổng Tây đứng tại chỗ thở hỗn hễn, tuy mệt nhưng cô chưa khi nào được buông xuôi tất cả mà mặc sức điên cuồng vì mình, đây là lần đầu tiên. Lý Khánh Bằng biết cô đã mệt nên nhanh chóng ôm lấy cô, cố chen lấn để thoát khỏi đám đông. Do được anh bảo bọc khá tốt nên người Đổng Tây vẫn không bị tạt nước giải khát, còn Lý Khánh Bằng thì lại tệ hơn một tí, vai áo ướt một mảnh, ngửi rõ ràng thấy mùi bia, nhưng cũng không cho là quá thê thảm.
Ra đến bên ngoài, Đổng Tây còn nhìn lại đám người đó, thích thú mà tự cười. Bỗng trên trán lành lạnh, quay lại đã thấy Lý Khánh Bằng dùng khăn ướt lau mồ hôi cho cô, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. Dưới sự chăm sóc ân cần như vậy, ngược lại khiến Đổng Tây mất đi vẻ tự nhiên, cô thu lại nụ cười rồi nghiêng mặt né tránh. Động tác trên tay của anh cũng vì thế mà dừng lại, vẫn chăm chăm nhìn cô. Bị anh nhìn không rời mắt, Đổng Tây hơi bối rối, gượng ép một nụ cười chẳng đâu vào đâu.
"Về thôi! Cũng tối rồi..."
"Tôi đưa em về."
Cô nhanh chóng cất bước rời khỏi, trước khi đi, Lý Khánh Bằng luyến tiếc nhìn vào trong quãng trường, nơi ấy anh lần đầu thấy cô cười một cách tự nhiên, nơi ấy lần đầu cô im lặng để anh ôm vào lòng, và nơi ấy, anh đã cùng cô quên đi tất cả mà bộc lộ chính mình.
Cho đến tận sau này, mỗi khi tình cờ trên đường đi thấy những bar đường phố như thế, anh lại chỉ biết đứng lặng đó mà nhìn vào, tìm kiếm những kí ức đã xa.
Anh lái xe đưa Đổng Tây về nhà, đến nơi, xe đỗ bên đường, anh vẫn không bấm chốt cửa cho cô. Trong cái im lặng này, Đổng Tây lại càng lúng túng chẳng biết làm gì, một lúc lâu, cô cố hít thở thật đều rồi can đảm quay sang: "Sinh nhật vui vẻ!"
"Chỉ một câu nói thôi sao?" Anh liền lấy đó mà trêu chọc.
"Tôi đâu biết hôm nay sinh nhật anh nên không chuẩn bị quà được."
"À..."
Chỉ 'à' một tiếng như thế, Lý Khánh Bằng rõ ràng không có ý định để cô xuống xe, còn anh lại giương đôi mắt vô hồn nhìn ra xa. Đổng Tây chớp chớp mắt nhìn, nhớ lại một loạt những cử chỉ, hành động khác lạ ngày hôm nay, cô khẽ liếm môi, nhỏ giọng mà phá hủy bầu không khí quái lạ này.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Hôm nay anh rất lạ."
Mặt anh càng trầm ngâm, cũng không có nụ cười bất cần đời như trước kia. Đối diện với Đổng Tây, Lý Khánh Bằng hoàn toàn bất lực: "Tôi sẽ quay về Mĩ, sau này không thể gặp em rồi."
Nghe anh nói, cô thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Lý Khánh Bằng từ nhỏ đã sống bên Mĩ, giờ quay về đó cũng là lẽ thường tình, nhưng mang tâm trạng thế này thì Đổng Tây cảm thấy vô cùng bất an.
"Ở Mĩ điều kiện rất tốt, anh có thể phát triển sự nghiệp của mình."
"Nhưng nơi đó không có em."
"Lý Khánh Bằng... Tôi..."
Lý Khánh Bằng giơ tay lên ngăn những gì Đổng Tây muốn nói, anh biết cô lại định giảng đạo lí tình yêu một mực chung tình của cô cho anh nghe. Anh đã hiểu rất rõ rồi, lòng tự tôn của đàn ông không cho phép anh nghe thêm lần nào nữa. Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nhìn về phía xa, anh tự cười, đây là nụ cười đẹp nhất ở Lý Khánh Bằng mà Đổng Tây được thấy, không ngang tàn, không khinh thường, nụ cười rất đỗi tự nhiên, như xuất phát từ đáy lòng.
"Từ nhỏ tôi đã sống ở Mĩ nên cách cư xử của tôi rất khác, cả cách yêu cũng khác. Tôi thích gì làm đó, hay thay đổi về mọi thứ, cả người yêu cũng vậy, có cũng được, không có cũng không sao. Nhưng từ khi gặp em, tôi lại muốn có em. Lần đầu gặp em trong buổi sinh nhật của Chi Dương, tôi đã chú ý đến em rồi, em không quần áo lộng lẫy như những cô gái khác, nhưng nét đẹp của em, chỉ duy nhất, không ai có thể so sánh. Lần thứ hai gặp em, ánh nắng tinh khiết của buổi sớm cũng bị đẩy lùi về phía sau, đôi mắt em, cho tôi cảm giác không muốn rời xa... Sự yếu đuối của em làm tôi muốn bảo vệ, sự mạnh mẽ của em làm tôi phải choáng ngợp. Tôi vì em mà phải đồng ý với bố mình sang Nga nửa năm để quản lí công ty, lúc quay về ngỡ là có được em rồi, vậy mà em nói em đã yêu người khác... Tôi làm mọi thứ chỉ vì muốn được em yêu, lúc đó, tôi thật sự rất muốn biết người tên Hàn đó thật ra là thần tiên nơi nào mà khiến em một mực chung tình như thế. Là Ngụy Hàn, người đó là Ngụy Hàn... Tôi không phải thua Ngụy Hàn mà là thua em... Tôi thua em rồi Đổng Tây... Thua rồi..."
Anh cúi đầu tựa vào vô lăng xe, nỗi đau khổ xâm chiếm luôn cả Đổng Tây. Cô nào muốn mình làm một đại thiếu gia Lý Khánh Bằng cao ngạo vô tư ra nông nổi này. Đổng Tây giơ tay gia chạm vào lưng anh: "Xin lỗi anh... Tôi chỉ biết xin lỗi anh thôi... Tình cảm ấy tôi không thể nào nhận được..."
Đây là lần đầu tiên Đổng Tây chủ động chạm vào người anh, là cô ân hận đã làm anh đau khổ hay chỉ vì thương hại một kẻ khờ đã biết không kết quả mà còn lau đầu vào. Nước mắt của anh không để cô thấy, Lý Khánh Bằng ngồi thẳng dậy, nghiêng mặt qua bên cửa kính để hít thở bầu không khí trong lành ngoài kia. Khi đã lấy lại được thăng bằng, anh mới dám quay lại đối diện cùng cô: "Sư huynh yêu em không?"
"Tuy bây giờ chưa nhưng sau này sẽ yêu."
"Em sẽ hạnh phúc chứ?"
"Ừm." Cô gật đầu, cô tin có Ngụy Hàn, cô đã rất hạnh phúc rồi.
Lý Khánh Bằng cũng yên tâm gật đầu, anh bước nhanh xuống xe rồi chạy qua bên kia mở cửa cho Đổng Tây. Lúc bước xuống, Đổng Tây vấp ngã, đúng lúc Lý Khánh Bằng đỡ lấy cô, cả người Đổng Tây nằm trọn trong lòng anh. Đổng Tây vừa định thu người thì Lý Khánh Bằng đã giữ chặt, anh nói nhỏ, có phần van xin: "Làm ơn cho anh ôm em một lần! Lần cuối thôi Đổng Tây!"
Trước lời cầu xin tha thiết của một người yêu mình không màng tất cả, Đổng Tây mềm lòng. Cô để yên cho Lý Khánh Bằng ôm, thậm chí còn vòng tay lên ôm lấy anh như một lời an ủi: "Tôi tin anh sẽ hạnh phúc, chúc anh tìm được một cô gái tốt! Khánh Bằng!"
Vòng tay Lý Khánh Bằng siết chặt, cô đang gọi tên anh, có vô số người gọi anh như thế, nhưng cô là người cho anh một xúc cảm mãnh liệt nhất khi nghe được tên mình xuất phát từ miệng cô. Sự kích động ấy làm anh không khống chế được mình mà cúi xuống tìm kiếm đôi môi cô, hôn siết mạnh lên đó. Không ngờ được tình thế như thế này, Đổng Tây vừa kinh ngạc vừa ý thức chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc cô vừa định giơ tay xô anh thì Lý Khánh Bằng đã rời khỏi môi cô, anh lại ôm chầm lấy Đổng Tây. Nỗi đau khổ này, thấm vào từng mạch máu của anh. Anh nhắm chặt mắt, cố tận dụng vài phút để cảm nhận một cái ôm chân thật nhất: "Anh cũng chúc em hạnh phúc bên sư huynh! Anh thật lòng mong em hạnh phúc!"
Anh buông cô ra, Đổng Tây đờ người, nhưng khi nhìn ánh mắt ấy, cô chỉ có thể mỉm cười cùng anh: "Cười lên đi! Tôi rất muốn thấy lại một Lý Khánh Bằng kiêu ngạo!"
"Khi nào không hạnh phúc thì tìm anh!"
"Anh..."
Chọc cô tức đỏ mặt, Lý Khánh Bằng mới bật cười, Đổng Tây cũng không chấp nhất, xem đó là lời nói đùa. Đột ngột Lý Khánh Bằng sờ vào trái tai của cô, anh hơi mỉm cười: "Em thiếu anh một món quà sinh nhật đấy..."
"Nhưng mà bây giờ..."
"Suỵt..."
Anh lấy ngón tay đặt lên môi cô, chưa để Đổng Tây kịp phản ứng thì anh đã lấy được khuyên tai của cô.
"Anh làm gì vậy?" Cô ngẩn người hỏi.
"Coi như quà sinh nhật em đền bù cho anh."
Một khuyên tai đính thông thường được làm bằng viên đá màu trắng, cái này không đắc tiền lắm, vậy mà Lý Khánh Bằng lại lấy đó như một món quà. Đổng Tây đâu thể keo kiệt mà không cho, cô lấy khuyên tai mà anh đang cầm rồi đặt vào lòng bàn tay anh, khép các ngón tay lại.
"Tặng anh đấy."
"Cảm ơn em... Đổng Tây..."
Lòng cô lại dâng lại cảm giác áy náy, thế nên không thể nhìn Lý Khánh Bằng như vậy được nữa, đành chào tạm biệt anh rồi mở cổng đi vào nhà. Lý Khánh Bằng đứng nhìn theo, sau khi mất bóng cô rồi, anh mới lên xe lái đi.
Anh ngưỡng mộ Ngụy Hàn. Người đàn ông đó trước giờ không làm Lý Khánh Bằng ngưỡng mộ bao giờ, dù Ngụy Hàn có tài giỏi đến đâu, đối với Lý Khánh Bằng vẫn chỉ là bình thường. Nhưng khi thấy Ngụy Hàn ôm lấy Đổng Tây trong buổi tiệc, biết được người đàn ông đó có được trái tim của Đổng Tây, Lý Khánh Bằng mới thật sự ngưỡng mộ anh. Thứ anh thua không phải là tình cảm, anh tin tình cảm của anh không thua kém gì Ngụy Hàn, chỉ là anh gặp Đổng Tây quá muộn. Anh thua Đổng Tây, thua thời gian, thua cả chính mình.
Đôi khuyên tai trong tay... Món quà sinh nhật có ý nghĩa nhất trong đời anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui