Rất bình yên và tràn đầy mùi vị tình yêu. Tình yêu ấy khiến Đổng Tây quên đi mọi thứ để có thể có được.
***
Cô luôn tin anh, chỉ vì quá tin tưởng mà không hề lo sợ rằng mình sẽ mất anh. Nhưng hôm nay Đổng Tây hiểu thấu rồi, cô lúc nào cũng có nguy cơ mất đi người mình yêu thương nhất, chỉ vì mối quan hệ không rõ ràng này. Lần này Đổng Tây càng giận hơn, nếu muốn so giọng xem ai cao, tất nhiên, giọng cô thanh thoát hơn rồi.
"Vậy anh nói đi! Anh xem em là gì? Em không muốn làm em gái... Không muốn! Tại sao người phụ nữ nào cũng có thể yêu anh còn em thì không? Tại sao anh có thể xem họ là phụ nữ để ôm ấp còn em lúc nào cũng là em gái anh? Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại... Ưm..."
Bao uất ức đều bị Ngụy Hàn nuốt mất, anh không để Đổng Tây nói tiếp mà đôi môi đã ập đến chặn lời cô. Đổng Tây vùng vẫy, hai tay bị một tay anh giữ lấy rồi kìm chặt ở sau người cô, một tay Ngụy Hàn giữ lấy gáy Đổng Tây, cô lùi không được, mà phản kháng cũng không xong. Cô kiên quyết cắn răng, anh không thể nào tiếp tục, đành buông môi Đổng Tây ra, môi anh vẫn không rời khỏi đó, thì thầm đầy ma mị: "Không cho anh hôn vậy anh sẽ hôn người khác..."
"Anh... Ưm..."
Lừa được Đổng Tây mở miệng, Ngụy Hàn đã có cơ hội tiếp tục nụ hôn của mình, lưỡi anh ngông cuồng khống chế khoang miệng Đổng Tây, quấn lấy đầu lưỡi ướt mềm của cô gái nhỏ đáng thương. Cuối cùng, người bị đánh gục là Đổng Tây, cô không phản kháng nữa, ngược lại còn muốn ôm anh. Ngụy Hàn hiểu ý, buông tay cô ra, còn cầm lấy tay cô đặt lên vai mình. Đúng là Đổng Tây thật thất bại, bị nụ hôn cháy bỏng này mê hoặc, cô quên mất hiện tại mà hành động theo bản năng, choàng lấy cổ anh, đáp trả nụ hôn của anh.
Kết thúc nụ hôn, Đổng Tây mệt mỏi dựa vào người anh, hơi thở của cô đang rất thiếu hụt. Ngụy Hàn ôm lấy cô không rời, anh không nói gì. Đổng Tây đầy ấm ức hỏi: "Anh đừng xem em như em gái."
"Có ai hôn em gái mình như thế."
"Vậy em là gì?"
Anh tự hỏi, cô là gì? Không thể có câu trả lời, chẳng có định nghĩa nào có thể giúp anh khẳng định vị trí của Đổng Tây trong lòng mình, chỉ biết rằng cô là tất cả.
"Anh Hàn..." Chờ đợi không được câu trả lời, cô buông anh ra ngẩng đôi mắt trong veo vẫn còn ướt át nhìn anh.
"Anh yêu em!"
Đổng Tây chớp chớp mắt vài cái, cô muốn biết, mình chưa ngủ liệu có thể mơ không? Môi miệng đều như có keo dán, cô không nói gì được nữa. Chỉ hạnh phúc dâng trào mà ôm anh. Ngụy Hàn vỗ nhẹ vào lưng Đổng Tây, anh biết, chỉ có câu nói này mới làm cô yên tâm, anh cũng vững lòng.
"Tiểu Tây! Đừng ngốc đến nỗi đem em so sánh với người khác. Trong lòng anh, em là độc nhất, không ai có thể so sánh cùng em. Hiểu không?" Cô gật gật đầu, anh nhỏ giọng dịu dàng hết mức: "Sau này yên tâm ở bên cạnh anh. Không được tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác!" Cô lại gật gật đầu, anh thở dài, nhận ra nỗi xúc động mãnh liệt của cô: "Còn nữa, sau này không được đến bar, nếu có đi, cũng phải đi cùng anh. Ở đó rất nguy hiểm."
"Anh yêu em thật sao?"
Anh hôn vào gáy Đổng Tây, khẽ cười: "Không chỉ là yêu đâu..." Tình cảm của anh, Ngụy Hàn cũng chưa thể khẳng định đó có phải là tình yêu không, chỉ là đối với anh, Đổng Tây vô cùng quan trọng, anh luôn cảm thấy giận dữ khi nhìn cô bên người đàn ông khác. Mọi người nói, đó là tình yêu, anh cũng tin là vậy. Nhưng trong trái tim anh, Đổng Tây là khơi nguồn của hàng loạt cảm xúc khác nhau. Yêu, thương, ghen, giận. Yêu mỗi khi cô ngây thơ đến nổi ghen lên ghen xuống, thương mỗi lúc cô như con gấu bông nhỏ nép vào lòng anh, ghen lúc cô để mặc cho Lý Khánh Bằng ôm hôn mà quên đi sự tồn tại của anh, giận nhất cô ngang bướm không nghe lời mà vẫn thức đến tận khuya nằm co ro ở xích đu đợi anh về.
Đổng Tây!
Ngụy Hàn dần dần mất đi tất cả lí trí khi đứng trước người con gái này. Anh chỉ muốn cô là của riêng mình, nụ cười, niềm vui, nước mắt, đau khổ của cô đều thuộc về anh. Cả trái tim, Ngụy Hàn cũng muốn giam giữ nó.
Cô bé nhỏ rơi giọt nước mắt đau khổ cho bao năm tháng đơn phương của mình. Đợi hơn mười bảy năm cũng chỉ chờ câu nói này của anh. Từ nay đã chấm dứt cuộc tình đơn phương tưởng chừng như không kết quả. Đổng Tây tin rằng, tương lai, nhất định mình sẽ hạnh phúc.
"Anh Hàn... Em yêu anh!"
Khi Đổng Tây tỉnh dậy, ngoài trời đã tờ mờ sáng, sương rơi đọng lại từng giọt ở cửa xe. Cô ngồi dậy, cầm lấy áo vest đang choàng trên người mình, nhìn xung quanh không thấy anh đâu. Tối qua cô kiên quyết phải ngắm bình minh trên biển nên không chịu về nhà, anh để cô ngủ ở ghế sau xe, còn cởi luôn áo vest mà đắp cho cô.
Đổng Tây mặc áo của Ngụy Hàn vào, mở cửa bước xuống xe tìm anh. Đi xuống những tảng đá lớn là chạm vào bờ cát trắng. Cô lặng người đứng nhìn anh. Bóng dáng cao lớn ấy đứng ở bãi biển, cô đơn và rất lạc lỏng.
Từ sau khi anh đi Mĩ, Đổng Tây ngày nào cũng ra biển chờ anh, nhưng cô biết, anh đang vui vẻ bên tình yêu của riêng anh. Đổng Tây vẫn kiên định ý chí mà chờ. Ngày hôm nay, lần nữa được đứng nhìn bóng lưng vững chãi của người đàn ông ấy trước sóng biển bao la dạt dào. Mặt trời ló dạng đã quá nửa, những tia nắng xuyên qua mái tóc đen, xuyên qua nửa khuôn mặt anh tuấn ấy, đôi mắt anh, luôn sâu đến không có đáy dừng.
Đổng Tây đi đến, dường như nghe thấy tiếng bước chân, Ngụy Hàn quay lại, anh bỏ đi lớp vỏ bọc lạnh lùng mà cong môi tạo thành nụ cười hoàn hảo nhất. Cô lại gần như thấy lại đôi cánh màu trắng phía sau lưng anh, là đôi cánh thiên thần.
"Thức rồi sao?" Anh dịu giọng ân cần hỏi.
Cô gật đầu. Ngụy Hàn bước đến trước Đổng Tây, chỉnh lại áo cho cô: "Lạnh không?"
Lần này lắc đầu, cô nắm lấy bàn tay của Ngụy Hàn, cô xoa xoa lòng bàn tay anh, hẳn là anh đứng ở đây rất lâu, cả bàn tay đều là hơi lạnh. Ngụy Hàn bất ngờ ôm lấy Đổng Tây, cô nhắm mắt tận hưởng mùi vị của tình yêu. Kể từ buổi sáng ngày hôm nay, Đổng Tây đã có thể tự tin đứng trước mặt mọi người mà tuyên bố 'Anh Hàn là của tôi!'.
"Em rất sợ đây chỉ là mơ."
"Ngốc..." Môi Ngụy Hàn dịch chuyển từ vành tai đến má, rồi đến sống mũi, cuối cùng chạm vào môi Đổng Tây. Anh hôn cô rất nhẹ nhàng, Đổng Tây ôm chặt eo anh, trong lúc nụ hôn vẫn đắm say, cô mỉm cười ngọt ngào. Nụ cười đích thực của cô gái đang yêu.
Bình minh hôm nay quả thực rất đẹp, lại ấm áp đến mức sưởi ấm luôn cả trái tim đang bên bờ vực thẳm.
Mặt trời đã không còn trốn sâu dưới đáy đại dương, trở lại với bầu trời tự do rồi. Đã gần tám năm không chạm vào cát ở bãi biển, Đổng Tây phấn khởi cởi giày rồi ném chúng lại phía sau mà chạy thẳng ra xa, những dấu chân in trên cát, anh nhìn cô vui đến thế, bản thân cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Ngụy Hàn cúi xuống nhặt giày cho cô, đi theo những dấu chân tiến đến gần Đổng Tây. Mái tóc dài bị thổi tung, cô quay đầu nhoẻn miệng thích thú cười với anh. Ngụy Hàn ngất ngây bởi nụ cười đó, rất đẹp, đẹp đến mức trái tim anh bị lỗi nhịp, quên đi những khoảng tối trong tim, anh như tìm lại mình.
Cả buổi sáng Đổng Tây cùng anh đùa giỡn trên bãi cát, họ cùng xây lâu đài tình ái bằng cát. Gương mặt lấm lem cát biển của Đổng Tây làm Ngụy Hàn bật cười, anh lấy tay lau cho cô, ngược lại cô lại nghịch đến mức lôi anh xuống nước. Cả hai đùa giỡn trong những sóng biển lăn tăn xô vào bờ, cô vừa định chạy đã bị anh bắt lại ôm hôn tới tấp.
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, tình yêu của họ đã là sóng và bờ biển. Hai thứ tưởng chừng như vĩnh viễn ở bên nhau, nhưng lại cứ xa lại gần, chỉ một một cơn gió, sóng biển đã cuộn trào dữ dội, điên cuồng phá hủy mọi thứ. Anh là sóng, cô là bờ cát trắng này, vẫn kiên định ở đây, chờ anh, mặc cho sóng hiền hòa hay giận dữ, bờ cát mãi mãi không bỏ rơi nó. Cũng như, Đổng Tây đã không thể bỏ rơi anh.
Sau khi xác định mối quan hệ rõ ràng, Đổng Tây cùng Ngụy Hàn sống những tháng ngày hạnh phúc bên nhau. Buổi sáng khi thức dậy, đã được nhìn thấy anh bên cạnh, cả ngày làm việc ở Sắc Hương, anh cũng gọi điện đến quan tâm cô, buổi tối cô lại chăm chỉ ngồi đợi anh về. Một tháng tiếp theo cứ trôi qua như thế... Rất bình yên và tràn đầy mùi vị tình yêu. Tình yêu ấy khiến Đổng Tây quên đi mọi thứ để có thể có được.
Buổi tối thứ bảy, Ngụy Hàn đi làm về sớm hơn mọi khi, anh vào nhà thấy Đổng Tây đứng trong bếp nấu bữa tối. Đứng lặng ở cửa rất lâu, anh nhìn cô gái nhỏ mang tạp dề đứng niếm gia vị cho nồi canh. Bỗng thấy lòng mình dâng lên cảm xúc khó tả, Ngụy Hàn ngửi được mùi thơm của thức ăn, cả thị giác lẫn khứu giác đều có cảm giác, môi anh tạo nên nụ cười đẹp đẽ, là nụ cười hạnh phúc khi nghĩ về tương lai. Trong căn nhà này, có anh, có cô và có cả tiếng nói của trẻ con, chắc chắn sẽ rất ấm êm.
Đổng Tây đang chăm chú làm thì có người ôm lấy mình từ phía sau, cô giật mình nhưng khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Đổng Tây nghiêng mặt hôn vào má anh: "Hôm nay anh về sớm thế?"
"Nhớ em."
Câu nói đơn giản đã khơi nguồn bao cảm xúc. Đổng Tây vui vẻ bỏ muỗng canh xuống rồi áp má mình vào má anh, bàn tay nắm lấy tay anh đang đặt ở eo mình. Ngụy Hàn tham lam hít thở mùi hương dễ chịu, anh hôn vào vành tai Đổng Tây, cảm giác rất thỏa mãn, giọng anh có chút mờ ám: "Anh đói bụng."
Lúc đầu còn ngỡ anh đói thật nhưng khi cảm thấy bàn tay đặt ở eo mình đang không ngừng chuyển động, Đổng Tây đã có thể biết anh đói vì cái gì. Cô đỏ bừng mặt né tránh cái hôn day diết của anh.
"Anh Hàn..."
"Mới đùa với em một chút mà mặt đã đỏ lên rồi..." Anh thích thú xoay người cô lại, cọ cọ mũi mình vào mũi Đổng Tây: "Vào thay đồ rồi ra ngoài với anh."
Cô ngạc nhiên nhìn Ngụy Hàn, cô biết gần đây công ty rất bận, sao anh lại có thời gian rủ cô ra ngoài được.
"Đi đâu thế?"
"Chú Hứa ngày mai về tỉnh Khúc Giang nên bảo chúng ta đến ăn cơm cùng chú ấy."
"Ăn cơm?" Cô không nghĩ Hứa Mạnh lại tốt đến thế, chắc chắn lại tìm cách làm khó Ngụy Hàn.
Anh biết được sự lo lắng của cô đối với mình nên bật cười, xoa xoa cái má trắng hồng nũng nịu đáng yêu khiến anh chỉ muốn cắn một cái.
"Là ở bar của lão họ Phương. Anh chỉ muốn mọi người biết rằng em không còn là em gái anh nữa. Đi cùng anh nhé?"
Biết anh nghĩ vậy, Đổng Tây càng vui hơn, cô đương nhiên gật mạnh đầu tán thành. Nhìn lại bữa tối đã chuẩn bị, có chút hối tiếc. Ngụy Hàn dễ dàng hiểu được nên buông Đổng Tây ra rồi cầm muỗng canh lên thử một ít, sau đó bỏ muỗng xuống rồi tắt bếp.
"Cái này chúng ta cứ để đây, đi một lát rồi sẽ ăn sau."
"Được không?" Nếu đến đó rồi, đương nhiên sẽ ăn uống rất nhiều, cô sợ rằng có lòng mà không thể làm được.
Ngụy Hàn ôm lấy eo Đổng Tây, vừa dẫn cô lên lầu vừa vạch lên kế hoạch: "Sao mà không được, nói là ăn cơm nhưng anh biết chắc chú Hứa không cho anh toàn mạng trở về thì không cam tâm. Thức ăn này để về lót dạ, như thế sẽ không thấy khó chịu."
Đổng Tây lại gật đầu, anh vui vẻ lên lầu mở tủ lựa quần áo cho cô. Nhìn qua nhìn lại kĩ càng xem xét từng bộ. Đổng Tây ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi, nhìn anh lo cho mình như vậy, cô càng cảm thấy, hạnh phúc này, còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Lúc anh và cô mở cửa phòng vip của quán bar thì Hứa Mạnh đã ngồi ở trong đó, rượu trên bàn uống quá nửa. Vừa trông thấy khách quý, ông ấy đã vui vẻ hẳn ra, bật cười ha hả. Đương nhiên, Ngụy Hàn bị lão họ Hứa ấy ép uống rất nhiều rượu, cả rượu của Đổng Tây, anh cũng uống thay, anh thà để mình say còn hơn để Đổng Tây say thêm lần nữa, dáng vẻ mơ màng nửa tỉnh nửa mê ấy, chỉ cần nghĩ thôi thì ruột gan anh đã sôi lên sùn sục.
"Đổng Đổng! Tiểu Ngụy nhà chúng ta không biết thương hoa tiếc ngọc, có gì thì cháu bỏ qua cho nó." Trông cái nhìn của Ngụy Hàn, Hứa Mạnh liền nhắc nhở Đổng Tây.
"Anh ấy rất tốt với cháu." Cô còn ngây thơ không hiểu nghĩa bóng của câu nói đó. Sau khi nói xong, vẫn thấy vẻ tủm tỉm cười của Hứa Mạnh, Đổng Tây nhìn lại Ngụy Hàn, anh ho khan vài tiếng, đặt tay lên vai Đổng Tây rồi cười cười cùng Hứa Mạnh: "Chú đừng trêu cô ấy."
"Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở thôi mà."
Hai người đàn ông nói chuyện với điệu bộ nửa mờ ám nửa đùa cợt. Cuối cùng Đổng Tây cũng hiểu câu nói đó, mặt cô liền đỏ bừng, cảm thấy cả người mình đều nóng như lửa đốt.
May mắn có đường để lui. Điện thoại rung liên hồi, Đổng Tây nhìn Ngụy Hàn vẫn còn cười không nói, cô đứng dậy định ra ngoài. Anh liền có phản ứng ngay, nắm tay cô lại: "Em đi đâu vậy?"
"Em ra ngoài nghe điện thoại."
"Ừ."
Buông tay cô ra, anh bị ánh mắt giễu cợt của Hứa Mạnh làm cho chột dạ. Sau khi cửa đã khép, Hứa Mạnh mới sảng khoát cười.
"Trông cậu kìa, không thể kiềm chế được ý nghĩ đen tối với Đổng Đổng sao?"
"Cháu đâu có nghĩ gì."
"Còn không nghĩ? Ánh mắt của cậu phản bội cậu rồi..." Hứa Mạnh uống cạn ly rượu, lại châm thêm điếu thuốc. Thấy Ngụy Hàn không có ý chối cãi, ông lại trêu chọc: "Vậy mà trước kia ai dám hùng hổ nói với tôi chỉ xem Đổng Đổng là em gái? Cái kiểu em gái của cậu lạ thật, lúc nào cũng muốn lên giường với em gái mình."
Hứa Mạnh trước nay là người nói chuyện vô cùng thẳng thắn, ít kiêng kị điều gì, về vấn đề trai gái, ông cũng từng có tuổi trẻ nên hiểu biết không ít gì. Ngụy Hàn cong môi nhìn ly rượu vang màu đỏ của Đổng Tây, vết son môi còn mờ mờ trên đó, anh cầm nó lên rồi uống hết sạch không để lại giọt nào, tất nhiên, vị trí anh đặt môi vào chính là vết son môi ấy.
"Cháu không muốn làm hại Tiểu Tây. Cô ấy là viên ngọc thuần khiết, cháu không thể vì dục vọng của mình mà khiến Tiểu Tây sợ hãi... Cô ấy..." Nói tới đây, anh nghẹn giọng nghĩ tới dáng vẻ hoảng hốt đau đớn của cô. Ngụy Hàn nín lặng.
Trong đáy mắt ấy hiện ra sự thương xót lẫn phẫn nộ. Hứa Mạnh nhìn thấy rất rõ, ông không muốn hỏi nữa. Nhưng cũng không thể hiểu nỗi, những người phụ nữ Ngụy Hàn không yêu thì anh buông thả không chút do dự, còn người anh yêu, anh lại không bao giờ chạm tới. Điều này cả Ngụy Hàn cũng không hiểu, rất muốn làm chuyện đó cùng cô, nhưng lại không nhẫn tâm.
Khi Đổng Tây vào, không khí trong gian phòng đã có phần sáng sủa hơn. Ngụy Hàn cùng Hứa Mạnh bàn về những kế hoạch sắp tới cho Mộ Cần. Đổng Tây ngồi trong vòng tay Ngụy Hàn chú ý lắng nghe giọng nói trầm trầm của anh, càng nghe càng thích, thế là tựa vào vai anh nhắm mắt tiếp tục lắng nghe...
Do gần đây Sắc Hương càng ngày làm ăn càng thuận lợi, lại không có Từ Tâm Di giúp đỡ nên tất cả Đổng Tây đều phải tự lo. Hằng ngày đều làm việc đến mệt lả người nhưng chẳng dám than với anh, sợ rằng anh mà biết, trước sau gì tương lai tươi đẹp của Sắc Hương cũng là đóng cửa. Cô ngủ say đến mức dù giờ có ai mang cô đi bán thì cũng không phát hiện. Cảm thấy người mình bị nhấc bổng, Đổng Tây cố nhướng mí mắt lên, thấy gương mặt cương nghị của anh, cô không nói gì, lại nhắm mắt và ngủ.
Đổng Tây tỉnh giấc thì đã thấy mình nằm trên chiếc giường dâu tây trong phòng. Cô không biết mình về đây bằng cách nào, cũng không biết bản thân ngủ từ bao giờ. Đổng Tây vén chăn trèo xuống giường, đi đến phòng làm việc, đèn vẫn còn sáng. Nhìn vào trong, Ngụy Hàn vẫn ngồi bên máy tính, chăm chú làm việc. Ở trạng thái này, anh càng có sức hút hơn nữa, trong con mắt của Đổng Tây, Ngụy Hàn lúc nào cũng có vẻ đẹp, cô biết, lúc quyến rũ nhất chính là anh tập trung làm việc. Đôi chân mày hơi nhíu lại, tóc mái hơi rũ xuống trán, ánh đèn chiếu lên gương mặt anh, áo vest ngoài vắt sau ghế, cà vạt đã được nới lỏng. Đúng thật, anh là người luôn toát lên khí chất ở mọi lúc mọi nơi.
Hiện nay Mộ Cần đã không còn là một công ty nhỏ chuyên phụ trách việc xuất nhập khẩu hàng hóa cho các trung tâm thương mại thường. Quy mô càng ngày càng mở rộng, nếu nhận xét đúng thì đây là một bước tiến rất có triển vọng, nhưng với Ngụy Hàn lại là nỗi lo. Anh biết rõ, Mộ Cần càng lớn thì cũng là lúc anh phải trực diện đối đầu với kẻ thù.
Mãi suy nghĩ mà quên mất mọi chuyện, đến khi bên tai vang lên tiếng đàn violin ấm áp, Ngụy Hàn ngẩng đầu liền bắt gặp bóng dáng nhỏ bé của cô ngồi xuống sofa, tay vừa đặt máy thu nhạc xuống bàn. Cô nghiêng đầu nhìn anh, cười cùng anh. Ngụy Hàn ngẩn ngơ bởi nụ cười ấy, đôi mắt ấy lẫn người con gái ấy. Anh cứ như thế mà nhìn cô, bên tai vẫn vang vọng âm thanh vừa trầm vừa bổng.
Mọi sự lo âu đều tan theo mây gió, ngược lại, vì Tiểu Tây của anh, đôi lúc Ngụy Hàn đã có suy nghĩ, mình cứ như thế ở bên cô, gạt bỏ hết mọi toan tính trong lòng. Rất tiếc, suy nghĩ vừa nghĩ ra thì liền bị dập tắt khi trong đầu anh là mỗi chuỗi kí ức kinh hoàng của quá khứ: Đổng Hạo không nhắm mắt nằm bên vũng máu; Ánh mắt khinh bỉ, những lời nhục mạ của mọi người; Bố mình chết mà không nhắm mắt tại bệnh viện; Cái hình ảnh của Ngụy Hàn mình đầy thương tích, bị người ta đánh còn thua loài thú vật trong nhà tù; Đổng Tây khóc nức nở trong đêm lạnh cóng đến tìm anh; Lòng bàn tay phải của Đổng Tây đã giữ lại một vết sẹo dài; Đổng Tây hạ mình nhẫn nhục trong quán bar dơ bẩn để có thể ở bên anh... Rất nhiều, rất nhiều diễn cảnh đầy máu và nước mắt, nhưng dường như tất cả đều là của Đổng Tây, anh run người khi nghĩ về người con gái ngây thơ đang mỉm cười ấy đã từng liều mạng để thoát khỏi móng vuốt của Trần Thắng Ninh, cô đã chịu bao đớn đau khi bán đi một quả thận để cứu chữa bàn tay cho anh...
Ngụy Hàn cúi đầu, đưa tay vuốt mặt mình. Anh đã đi được nửa chặng đường, không thể quay đầu, cũng không muốn quay đầu nữa. Đứng dậy đi về phía cô, anh ngồi xuống ghế, say đắm nhìn vào ánh mắt ấy.
Cô nghĩ rằng muốn dùng âm nhạc giúp anh thư giản, nhưng giờ bắt gặp ánh mắt đó thì hơi bất an. Vẫn chỉ thấy anh nhìn mình mà không có phản ứng, Đổng Tây chớp chớp mắt dùng ngón tay chạm vào mũi Ngụy Hàn: "Anh sao vậy? Lại vì áp lực công việc à?"
Anh lắc đầu. Cúi đầu hôn lên trán cô rồi choàng tay nhẹ nhàng ôm Đổng Tây vào lòng. Cô có biết, sở dĩ mắt anh u sầu như thế chỉ vì mỗi khi nhìn cô, tim anh đều đau xót, mỗi khi thấy nụ cười của cô là anh lại nhìn ra nước mắt.
Vuốt mái tóc dài mượt mà ấy, Ngụy Hàn càng không muốn để cô rời xa mình. Anh sẽ dùng thời gian bù đắp những vết thương trước đây cô phải chịu. Không chỉ thế, anh có thể sẽ vì tương lai của hai người mà làm những chuyện khó có thể chấp nhận.
"Dù anh có làm chuyện gì đi nữa, em có tha thứ cho anh không?"
"Sao vậy anh Hàn? Anh làm gì sao?" Người nhạy cảm như Đổng Tây càng cảm giác bất an khi nghe câu hỏi kì lạ này.
"Không có gì đâu, chỉ là... muốn biết."
"Tha thứ... Em sẽ tha thứ cho anh! Dù anh làm gì đi nữa, chỉ cần anh mãi là anh Hàn của em, em sẽ luôn ở bên anh."
Chính Đổng Tây đã hứa. Tối ấy, cô dưới hàng vạn tinh tú, trong vòng tay anh mà nói ra lời hứa. Nhưng tiếc thay... Cuộc đời là những ngã rẽ, không thể nào đoán trước được.