Sau này mỗi khi nhớ đến lời nói của mình ngày hôm nay, Ngụy Hàn đều tự hỏi lòng mình, cô đã tổn thương anh như thế thì tại sao anh không thể hận cô được?
***
Tiểu Niệm không như những đứa trẻ khác mà hay khóc ầm ĩ, ngược lại đứa bé này ngoan ngoãn lạ thường, mỗi khi đói chỉ oa oa vài ba tiếng, khi được no nê và thay tả thì nằm yên đùa nghịch cùng Đổng Tây. Đổng Tây hầu như ngày nào cũng ở nhà Từ Tâm Di để quấn quýt với trẻ nhỏ mà quên mất 'đứa trẻ lớn' tối nào cũng bực tức vì mất hơi ấm của mình. Từ Tâm Di ngồi trên ghế đan cho Tiểu Niệm áo len, nhìn Đổng Tây thích em bé đến mức đó nên cô đành trêu chọc.
"Sao không sinh một đứa đi?"
"Hở…" Đổng Tây ngẩng đầu lên nhìn Từ Tâm Di một lát rồi lại cúi đầu cọ cọ mũi cùng Tiểu Niệm. Không biết nghĩ gì mà cô lại ngồi ngay lại, ngón tay vẫn bị đứa trẻ ấy bắt lấy đùa nghịch: "Thật ra mình và anh Hàn chưa từng xảy ra chuyện gì cả."
Từ Tâm Di mở to mắt nhìn Đổng Tây đang ngây người trên giường. Trai gái yêu nhau sớm tối cận kề mà không hề xảy ra chuyện gì, đúng là một chuyện khó tin. Chiến tích lẫy lừng của Ngụy Hàn không phải Từ Tâm Di chưa từng nghe, nhưng hôm nay nghe Đổng Tây nói thế, Từ Tâm Di quả là không thể hiểu.
"Cậu có chắc… anh ấy không còn xem cậu là em gái?"
Đổng Tây cắn môi mình cúi đầu: "Mình không biết…" Sau đó cô lại nhìn Từ Tâm Di mà mỉm cười một cách trọn vẹn: "Nhưng mình thấy bây giờ rất tốt, không có dục vọng."
"Dâu Tây… Miễn cậu hạnh phúc thì sao cũng được."
"Còn cậu? Anh Lương thế nào?" Đổng Tây vội trèo xuống giường ngồi cạnh Từ Tâm Di, cô ấy có vẻ né tránh nhưng Đổng Tây lại quyết định tra hỏi đến cùng: "Cậu sao thế? Có phải có tình cảm với anh ấy không?"
"Không… Mình không có…"
Dù Từ Tâm Di có biện minh thế nào nhưng nét mặt bối rối đó cũng đủ để Đổng Tây nhận ra. Đúng là Từ Tâm Di đã phát sinh tình cảm với Lương Ứng Nhiên, thậm chí là rất lâu rồi.
"Không có mà cậu đỏ mặt khi anh ấy quan tâm cậu, không có mà cậu dám để cho một người đàn ông không thân thích gì đặt tên cho con mình. À còn nữa, nếu không biết sự tình thì người khác nhìn vào còn nghĩ anh Lương là bố của Tiểu Niệm đấy…"
"Mình…" Không còn gì để nói, Từ Tâm Di im lặng nhìn xuống cuộn len trong tay mình, thì ra nhắc tới Lương Ứng Nhiên thì tâm trạng cô lại bấn loạn như thế, mắc sai hết rồi.
"Di Di! Anh Lương là người tốt!"
"Vì anh ấy là người tốt nên mình không thể hại anh ấy được. Ứng Nhiên vừa anh tuấn vừa có tài, cả một tương lai rộng mở như thế, mình không xứng."
Nắm lấy bàn tay của Từ Tâm Di. Đổng Tây để bạn dựa vào vai mình, Từ Tâm Di không khóc, chỉ là ánh mắt đầy rẫy thương đau. Đổng Tây thừa hiểu thứ Từ Tâm Di lo lắng là gì. Đó là cái ngã rẽ cay đắng của cuộc đời, cái nghiệt ngã của số phận. Một chàng trai có đầy đủ mọi thứ liệu có bao dung mà chấp nhận một người phụ nữ đã có con, lẫn cái quá khứ tăm tối của người ấy? Lương Ứng Nhiên… Không ai có thể hiểu được.
Rời khỏi nhà Từ Tâm Di, Đổng Tây đi thẳng đến siêu thị mua thức ăn về chuẩn bị bữa tối cho Ngụy Hàn. Gần đây Lương Ứng Nhiên hình như rất bận, nếu cả trợ lí cũng bận đến thế thì chắc hẳn vị lãnh đạo tận tâm như Ngụy Hàn cũng chẳng có thời gian để mà ăn uống. Cô đã lãng quên anh suốt gần một tuần qua, giờ thì cố gắng để bù đắp.
Bữa tối chuẩn bị xong đã gần tám giờ tối, Đổng Tây vẫn như thường lệ ra ngoài xích đu tại ban công ngồi chờ đợi anh. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao ấy.
"Bố… Con rất hạnh phúc nên bố đừng lo…"
Điều hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời của Đổng Tây đã đặt toàn bộ vào một người, người đó hạnh phúc, cô hạnh phúc.
Đang mải mê suy nghĩ thì chiếc xe hơi quen thuộc đã đỗ trước sân, Đổng Tây háo hức chạy ra đón anh. Nào ngờ cửa xe vừa mở ra thì ngay lập tức cô bị ai đó bắt lấy, anh ấn cô xuống mui xe rồi mặc sức mà hôn cô, hai bàn tay mạnh mẽ giữ lấy gáy Đổng Tây không cho cô bất kì cơ hội nào từ chối. Bị anh hôn đến đầu óc quay cuồng, không định phản kháng nên mặc anh vậy…
"Anh rất nhớ em!"
Vừa buông cô ra thì anh đã tuyên bố. Đổng Tây nghe thế thì đầu óc đang lơ lửng chưa kịp về đã bay vọt lên du ngoạn cùng mấy vì sao kia. Cô bật cười rồi ôm lấy cổ anh làm nũng: "Bên anh có rất nhiều phụ nữ mà, thiếu em thì có sao…"
Ngụy Hàn nắm bàn tay nhỏ của cô rồi áp nó vào trước ngực trái mình, nơi quả tim đang không ngừng kêu gào trong nỗi nhớ: "Nhưng ở đây chỉ có thể dành cho một người."
"Anh Hàn… Em yêu anh chết mất…"
Chỉ một câu nói đơn giản thì Đổng Tây đã hoàn toàn bị đánh gục, cô hôn lên cằm Ngụy Hàn, anh hơi co người, Đổng Tây càng thích thú, mở miệng cắn nhẹ vào cằm anh, Ngụy Hàn liền kêu lên. Cô bật cười khúc khít, sau đó, cả tiếng cười lẫn tiếng kêu đều bị nuốt chửng bởi môi hai người không thể tách rời. Lần này Đổng Tây rất biết phối hợp với anh, Ngụy Hàn hôn cô, khiêu khích cô, thỏa mãn xong, anh kiên quyết bế Đổng Tây vào nhà, tất nhiên, trong đoạn đường từ sân vào phòng khách, anh vẫn không buông tha cho cô.
Ngồi vào bàn ăn, cô gái đáng thương với đôi môi đỏ mọng cắn răng nhìn anh, còn người nào đó vẫn thản nhiên ngồi ăn cơm. Bỗng như nhớ ra điều gì, cô bỏ đũa xuống hỏi anh.
"Anh Hàn… À… Anh Lương có người yêu chưa vậy?"
Ngụy Hàn ngẩng đầu nhìn cô, sau đó anh lại tiếp tục ăn. Vừa ăn vừa nói: "Cậu ấy rất yêu một người."
"Ai vậy?"
"Tiểu Tây! Chuyện của bọn họ thì cứ để bọn họ giải quyết, em đừng bận tâm."
"Nhưng mà Di Di…"
Không để cô nói thêm, anh gấp con tôm bỏ vào miệng cô, Đổng Tây im bặt ngồi nghốn nghiến con tôm ấy. Nhưng trong lòng vẫn không cam tâm.
Lương Ứng Nhiên là người vừa trầm vừa ít nói, còn Từ Tâm Di lúc nào cũng giữ khoảng cách nhất định với anh ấy. Hai con người này dù đã yêu nhau thì chắc chắn là cũng không có cơ hội nào ở bên nhau được.
Mộ Cần đã mở rộng thêm một chi nhánh ở thành phố An Lạc, Ngụy Hàn cũng vì thế mà phải đi đến đó xem xét tình hình thực tế trong một tháng. Ban đầu Đổng Tây còn buồn bã vì phải xa anh, nhưng ai có thể đoán được, anh đi đến đâu thì kéo cô đến đó, không thể rời xa.
Đã một thời gian dài không trở lại thành phố An Lạc, Đổng Tây nhìn cảnh vật tại nơi mình sinh ra bằng con mắt xa lạ. Anh và cô cùng ở một khách sạn cao cấp tại ngay trung tâm thành phố. Việc đầu tiên Đổng Tây làm là đến thăm mộ của bố mình, cô biết Ngụy Hàn rất bận nên đã tự mình đi mà không dám phiền đến anh.
Ra đến nghĩa trang, ngôi mộ này… Đổng Tây sờ vào gương mặt hiền từ của người đàn ông trong ảnh, ông cười, ánh mắt như thật sự cười cùng cô.
"Con đến thăm bố… Bố ơi!"
Tiếng gọi thiêng liêng ấy không ngày nào mà Đổng Tây không tự nhủ thầm trong lòng, những khoảng kí ức đẹp đẽ của quá khứ bủa vây đầu óc trống rỗng của cô. Bố cô… đã rời xa cô gần bảy năm rồi… Không ngờ thời gian lại trôi mau đến thế, cuốn trôi hết mọi thứ để rồi hôm nay đứng đây, bên cạnh ngôi mộ này, cô phũ phàng nhận ra, gia đình của mình, tan vỡ từ rất lâu rồi.
"Tiểu Tây!"
Tiếng gọi này, trên thế gian chỉ còn hai người gọi, thứ nhất là Ngụy Hàn… Thứ hai là người Đổng Tây căm thù nhất – Cao Thụy Nghiêng.
Cao Thụy Nghiêng ôm bó hoa loa kèn trắng đi đến gần, Đổng Tây gần như bất động nhìn người phụ nữ đang bước từng bước đến gần mình. Cô dời ánh mắt khỏi con người đó để ngăn những cảm xúc dâng trào, ngăn dòng nước mắt ấm nóng đang sắp chảy ra. Cô tuyệt đối không thể khóc trước mắt người đàn bà này.
"Tiểu Tây! Con đến thăm bố con sao?" Tâm trạng bà kích động đến nỗi vừa đặt đóa hoa xuống mộ đã dùng tay mình nắm lấy tay Đổng Tây. Rất tiếc, rất mau, bàn tay bà chỉ còn là khoảng trống cô quạnh. Đứa con gái của bà năm xưa không hề muốn bà đụng vào người mình.
"Xin lỗi… Tôi không quen bà…"
"Tiểu… Tây?"
Bà ngỡ ngàng nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, đứa con bà mang nặng đẻ đau hôm nay lại nói rằng không quen bà, trong ánh mắt đó đã không còn chút tình cảm nào nữa. Đổng Tây không khóc, nhưng Cao Thụy Nghiêng thì bật khóc, bà co những ngón tay mình lại rồi nghiêng mặt gạt nước mắt.
Đổng Tây không thể nhìn cảnh tượng này, cô định nhấc chân bước đi thì bà ấy đã đứng ngăn lại.
"Con khỏe không?"
"Rất khỏe."
"Tiểu…"
Chưa kịp hỏi câu thứ hai thì điện thoại Đổng Tây đã reo, cô nhìn màn hình rồi bắt máy: "Anh Hàn."
"Em đang ở đâu vậy? Sao không ở khách sạn?"
"Em đến thăm mộ của bố… Ừm… Không sao cả, em về ngay."
Đầu dây bên kia anh còn dặn dò nhiều thứ, tối nay anh phải dự tiệc đến khuya nên bảo cô nghỉ sớm. Sau khi tắt máy, cô nhìn gương mặt biến sắc của Cao Thụy Nghiêng, cô biết chắc biểu hiện này rất đỗi bình thường.
"Con… Con… Sống chung với… Ngụy Hàn?"
"Hình như chuyện này không liên quan đến bà."
"Tiểu Tây!" Cao Thụy Nghiêng quát lớn, bà giận dữ đến mặt đỏ bừng, không còn thái độ bình tĩnh như lúc đầu: "Con nghĩ sao mà dám ở bên cạnh kẻ khát máu đó hả? Nó giết bố con, con… con… sao còn dám sống chung với tên tội phạm đó?"
Ngược lại với thái độ bức xúc của Cao Thụy Nghiêng, Đổng Tây vô cùng thản nhiên, cô cúi người chạm tay vào tấm ảnh trên bia mộ: "Bố! Con biết bố hiểu con…"
"Tiểu Tây! Mẹ chỉ muốn tốt cho con. Hay là sau này về sống chung với mẹ được không con?"
Nghe đến đây mà xương sống của Đổng Tây lạnh toát, Cao Thụy Nghiêng kêu cô về cùng sống chung một mái nhà với tên súc sinh Trần Thắng Ninh, đúng là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ. Đổng Tây nhìn người đàn bà ấy, hẳn là bà chưa hề biết bộ mặt thật của Trần Thắng Ninh, cô định nói, nhưng lại thôi, vì chính Đổng Tây hiểu, giờ đây những gì mình nói cũng chẳng qua là thành kiến từ con riêng của vợ với bố dượng trong mắt mọi người.
Không nghe Đổng Tây nói gì, bà thở dài não nề: "Mẹ biết con không thích Thắng Ninh, nhưng ông ấy rất quan tâm con. Năm đó con đánh ông ấy vỡ đầu, ông ấy phải nằm viện chữa trị suốt mấy tháng, thời gian sau…"
"Được rồi…" Cô không kiên nhẫn để nghe mà cắt ngang lời nói đó, rồi lặng thinh nhìn bà ấy hồi lâu, sau đó cô bước đi về phía trước, đi ngang Cao Thụy Nghiêng, đi ngang người mẹ mà cô từng tôn sùng như thánh mẫu.
Bỏ lại bà phía sau lưng, nước mắt Đổng Tây lại rơi xuống, cô giơ tay lên ngăn, nó càng rơi nhiều hơn, Đổng Tây che miệng ngăn tiếng nấc đầy nghẹn ngào rồi cố chạy thật nhanh. Dẫu biết người phụ nữ ấy đã phản bội gia đình của mình mà Đổng Tây vẫn không sao gạt bỏ được tình cảm, dù cô rất muốn hận nhưng khi bỏ lại bà đứng trơ trọi phía sau, cô không thể không đau lòng.
Khoảng mười một giờ đêm, Ngụy Hàn quẹt thẻ cửa phòng khách sạn, cửa mở ra, bên trong là một màu đen tĩnh mịch. Anh giơ tay bật đèn, ngỡ ngàng khi nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bó gối tại sofa dài. Gương mặt thất thần cứ nhìn trân trân ra bầu trời đêm bên ngoài tấm kính lớn, Ngụy Hàn đi đến cởi áo vest ra vắt lên thành ghế, sau đó ngồi xuống sofa ôm lấy Đổng Tây từ phía sau. Cô vẫn không nói gì, chỉ xoay người lại ôm anh, vùi đầu vào ngực anh.
"Người anh toàn mùi rượu, sẽ làm em khó chịu." Anh hơi nhích người, Đổng Tây lại càng ôm chặt, thế là Ngụy Hàn để mặc tất cả mà ôm cô, còn nhỏ giọng quan tâm: "Sao thế?"
"Hôm nay em gặp người không nên gặp."
Anh vỗ vỗ lên lưng Đổng Tây như đang vỗ về trẻ nhỏ: "Trước sau gì cũng phải đối mặt. Trốn tránh chỉ khiến chúng ta đầu hàng trước nỗi đau, chỉ có khi đối mặt thì mới biết rằng thật ra nỗi đau đó chẳng là gì cả." Không cần cô nói, nhìn dáng vẻ cô lúc này, anh cũng đoán được người cô gặp là ai.
"Nhưng em vẫn đau… Em không thể vứt bỏ… Có phải em vô dụng lắm không anh?"
Cô nói trong nghẹn ngào, Ngụy Hàn buông cô ra, giữ hai vai Đổng Tây để cô đối diện cùng mình: "Tiểu Tây! Không phải em không thể vứt bỏ mà vì trái tim em quá bao dung, hãy nghĩ đi, họ đã đối xử với em, với bố em ra sao? Chỉ cần em chịu hận thì sẽ có thể vứt bỏ."
"Nếu ai làm anh tổn thương, anh sẽ rất hận họ sao?"
"Rất hận."
Đổng Tây gật nhẹ đầu cố điều chỉnh lại tâm trạng. Nhìn cô yếu đuối như thế, anh thật còn đau lòng hơn. Ngụy Hàn hôn lên trán Đổng Tây rồi lại ghì chặt cô vào lòng mình. Anh biết trước sau gì cô cũng phải đối mặt, nhưng không ngờ Đổng Tây của anh lại nhân từ đến thế, có thể dễ dàng đau lòng vì một người đã tổn thương mình sâu sắc.
Sau này mỗi khi nhớ đến lời của Ngụy Hàn nói ngày hôm nay, Đổng Tây đều tự hỏi mình, cô đã hận anh như thế thì tại sao cũng không thể vứt bỏ?
Sau này mỗi khi nhớ đến lời nói của mình ngày hôm nay, Ngụy Hàn đều tự hỏi lòng mình, cô đã tổn thương anh như thế thì tại sao anh không thể hận cô được?
Hai ngày sau, lúc Đổng Tây đang ngồi một mình trong một quán cà phê thì lại bắt gặp Hình Hướng Phàm. Đã lâu rồi không hề gặp, Đổng Tây hoàn toàn quên đi người bạn này, nhưng chính Hình Hướng Phàm đã nhận ra cô trước, anh ta cũng là người đến bắt chuyện để nói trước.
"Đổng Tây? Là cậu sao?"
"Anh là…" Tạm thời cô chưa thể nghĩ ra người khí chất rạng ngời này là ai.
"Mình là Hình Hướng Phàm. Chúng ta từng học chung."
"Hình Hướng Phàm?"
Cô mỉm cười mời Hình Hướng Phàm ngồi, anh ta nhìn Đổng Tây một lát rồi tự cười không hiểu lý do. Sau khi gọi một ly cà phê, Hình Hướng Phàm hỏi thăm tình hình của Đổng Tây trong những năm qua, cô cũng nói là tạm ổn chứ không muốn chia sẻ nhiều. Được một lúc, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.
"Cậu có gặp Di Di không?"
"Di Di? À… Đương nhiên là có, chúng mình vẫn thân nhau như xưa."
"Cô ấy… Khỏe không?"
Vẻ lo lắng, quan tâm này, Đổng Tây bỗng dưng thấy rất nực cười. Cô cố kìm nén để không bức xúc mà mắng người vô lương tâm như anh ta, trong lúc Từ Tâm Di khó khăn nhất thì anh ta lại nghe lời gia đình mà sang nước ngoài hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của một cậu ấm.
"Đổng Tây! Cậu sao thế?" Vẫn không nghe Đổng Tây trả lời nên Hình Hướng Phàm có chút hấp tấp.
"Di Di rất khỏe, con của cậu ấy rất đáng yêu. Vừa mới mừng tròn tháng xong."
Rõ ràng sắc mặt của Hình Hướng Phàm thay đổi một cách đột ngột, cả ly cà phê trên tay đang uống dở cũng dao động. Đổng Tây cảm thấy rất vừa ý với câu trả lời này, ai bảo tên này nhu nhược dám làm Từ Tâm Di phải sống dở chết dở trong nỗi nhớ đăng đẳng suốt thời gian dài.
Hình Hướng Phàm cúi đầu lấy lại bình tĩnh, sau một lát bình ổn, anh ta dường như quay lại trạng thái ban đầu, vô cùng nhã nhặn hỏi: "Tâm Di kết hôn mà không hề mời tôi, xem ra cô ấy rất hận tôi rồi."
Thử xem có người con gái nào trong tình huống đó mà không thể hận.
"Di Di đâu nhỏ nhoi như thế, tại anh ở nước ngoài biệt tăm biệt tích lâu như vậy, muốn mời cũng không thể mời, lực bất tòng tâm mà. Với lại hôn lễ của họ cũng không quá phô trương, vấn đề là yêu nhau và được ở bên nhau."
"Thì ra là vậy…"
Chọc tức được người này, Đổng Tây vô cùng hả hê, nhưng nhìn vẻ thất thần ấy, đúng là có chút không đành lòng. Kết quả Hình Hướng Phàm lại cười một cách gượng gạo.
"Mong là Di Di sẽ hạnh phúc, cô ấy là cô gái tốt…"
Sau khi rời khỏi đó, Đổng Tây vẫn nhớ như in gương mặt ân hận lẫn những câu nói nghẹn lòng của Hình Hướng Phàm. Nếu đổi lại là Từ Tâm Di nghe những câu này thì tình cũ liệu có quay về?