Anh đương nhiên rất thích, nhưng thích được cô ôm hơn, thích cảm nhận sự mềm mại từ trên cơ thể cô.
***
Gần một tháng không có Ngụy Hàn, Lương Ứng Nhiên quản lí Mộ Cần rất tốt, đặc biệt còn có thể kí hai hợp đồng mới với các đối tác lớn, năng lực hơn người của Lương Ứng Nhiên ngày càng được coi trọng.
"Anh Ngụy! Tôi đã sắp xếp xong rồi."
Trên bàn làm việc là một hợp đồng trị giá hàng chục tỉ, Ngụy Hàn lướt mắt nhìn qua, sau đó hài lòng nhếch môi cười nhẹ. Lương Ứng Nhiên thấy vậy nên bổ sung thêm.
"Có thể tuần sau họ sẽ phát hiện."
"Ừm... Làm tốt lắm." Anh gõ gõ những ngón tay lên tờ hợp đồng, lại nhìn Lương Ứng Nhiên đang đứng trước bàn làm việc: "Ứng Nhiên! Đã đến lúc bước vào vạch xuất phát rồi."
Lương Ứng Nhiên gật đầu như hiểu ý, nỗ lực hơn một năm qua của hai người cũng chỉ chờ cơ hội để trả thù.
"Nhưng anh Ngụy... Nếu cô Đổng..."
"Đừng để Tiểu Tây biết. Cô ấy rất thuần khiết..."
Cô thuần khiết, mộc mạc đến nỗi cả những mối hận ngày xưa đều có thể bỏ qua mà sống cuộc sống thanh bình hiện tại.
"Lúc tôi ở thành phố An Lạc có nghe được một việc. Cậu chủ của Hình gia, Hình Hướng Phàm quay về nước rồi, còn đang tìm tin tức của Tâm Di."
Ngụy Hàn nói ra, Lương Ứng Nhiên lập tức thay đổi sắc mặt, anh hơi khó chịu nhìn Ngụy Hàn. Ngụy Hàn khẽ cười đứng dậy vỗ vai cậu ấy: "Lo gì chứ... Chẳng qua là tình cũ thôi mà. Huống hồ gì Tâm Di và cậu ta là không thể nào."
Đậu đen và Đậu trắng cùng theo Đổng Tây ra Sắc Hương làm việc, nó nằm trong một góc của cửa hàng, sáng lại nằm ườn ra phơi nắng, giúp Đổng Tây đón khách. Vị khách nào vào mua hoa nhìn thấy hai chú chó đen trắng đều khen ngợi.
"Dâu Tây!"
Từ Tâm Di mở cửa đi vào, trên tay còn bế theo Tiểu Niệm đáng yêu. Vào cửa thấy hai chú chó con nằm lăn lốc, Từ Tâm Di thoáng chút ngạc nhiên đưa mắt nhìn Đổng Tây. Đổng Tây bỏ cây kéo cắt hoa xuống, lau tay mình.
"Đậu trắng với Đậu đen là do mình nhặt được. Không thể để nó ở nhà một mình nên đành mang ra đây." Cô đi đến giơ tay bế Tiểu Niệm vào lòng: "Ôi tiểu công chúa... Cười với mẹ một cái đi... Ngoan ngoan nào..."
Tiểu Niệm nhanh nhạy vừa thấy mặt Đổng Tây đã cười khánh khách, Đổng Tây càng cười tươi hơn bế em bé ngồi xuống ghế.
"Dâu Tây! Cậu với anh Ngụy khi nào mới kết hôn đây?" Từ Tâm Di lo lắng đi đến ngồi cạnh Đổng Tây.
Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, không lẽ Ngụy Hàn cứ im lặng không cho Đổng Tây một danh phận xứng đáng.
Đổng Tây ban đầu không chú ý lắm nhưng khi nghe Từ Tâm Di nói, cô liền suy nghĩ đến vấn đề này. Nhưng cô biết Ngụy Hàn chỉ mới gây dựng sự nghiệp, anh nên tập trung vào công việc, không cần suy nghĩ đến những chuyện của phụ nữ như thế.
"Không sao cả, mình còn trẻ mà, mình có thể đợi."
"Cậu biết cậu đợi bao lâu rồi không?"
"Di Di à... Mình tin anh Hàn, dù có đợi thêm hai mươi năm nữa mình cũng sẽ đợi, miễn anh ấy yêu mình."
Từ Tâm Di nắm tay Đổng Tây, ánh mắt cô ấy thâm trầm hơn ngày thường: "Không phải tình yêu là vĩnh cửu được đâu, anh Hàn đã thất bại một lần trong tình yêu, cậu nghĩ xem, nếu cậu là anh ấy, cậu có cách nào tin tưởng tình yêu lần nữa không?"
Anh không tin tưởng vào tình yêu sao? Vì người phản bội như Kha Mễ Nhu à?
"Cậu đã sắp hai mươi hai tuổi rồi, anh Hàn lại gần ba mươi, hai người không kết hôn thì đợi đến bao giờ?"
"Mình..."
Đổng Tây đang định nói gì thì ở phía cửa, Phó Chi Dương lại đi vào: "Chào Đổng Tây!"
"Chi Dương..."
Phó Chi Dương nhìn Đổng Tây đang bế một đứa bé trong lòng, lại nhìn sang Từ Tâm Di đang ngồi bên cạnh. Đổng Tây đã từng nói về Phó Chi Dương cho Từ Tâm Di nghe nên vừa nghe Đổng Tây gọi thì Từ Tâm Di đã biết đó cô đại tiểu thư vui vẻ hoạt bát kia.
"Chào cô. Tôi tên Từ Tâm Di, là bạn của Dâu tây."
"Chào... Tôi là Phó Chi Dương." Phó Chi Dương cũng ngồi xuống ghế, Đổng Tây trao đứa bé lại cho Từ Tâm Di rồi đến bàn rót nước.
Nhìn Phó Chi Dương lại lần nữa, Từ Tâm Di mới phát hiện cô gái này đúng là tiểu thư xinh đẹp danh giá, từ trên xuống dưới đều như được nạm vàng. Phó Chi Dương lại rất tự nhiên trò chuyện.
"Lúc vừa vào tôi nghe hai người nói kết hôn? Là ai định hết hôn hả?"
"Chúng tôi đang bàn chuyện của Dâu Tây."
"Đổng Tây kết hôn sao?" Đương nhiên việc này làm Phó Chi Dương thật sự kinh hãi.
Đổng Tây chỉ mỉm cười rồi mang nước đặt xuống bàn: "Không có... Cậu đừng nghe Di Di nói."
Ánh mắt sắc bén của Phó Chi Dương nhìn Đổng Tây đầy nghi ngờ, nhưng khi nghe Đổng Tây phủ nhận, gương mặt cô ta biểu hiện rõ sự vui mừng, Từ Tâm Di nhìn thấy thì không khỏi ngạc nhiên.
"Chủ nhật này đến nhà mình chơi được không?"
"Xin lỗi Chi Dương... Để hôm khác mình sẽ đến, chủ nhật này mình không thể đi được."
"Sao thế Đổng Tây? Hôm đó là sinh nhật của cậu mà."
"À..." Cô đã chuẩn bị cho Ngụy Hàn một bất ngờ rồi thì làm sao có thể ra ngoài cùng bạn bè được đây? Với lại trong những năm qua, dường như cô chưa hề để ý đến sinh nhật mình là khi nào, trong tim cô chỉ tâm niệm, ngày đó là sinh nhật của Ngụy Hàn, chứ chưa từng nghĩ đến vấn đề khác.
Từ Tâm Di vội phụ họa: "Buổi tối lãng mạn, Dâu tây đâu thể bỏ anh ấy một mình. Với lại đó đâu chỉ là ngày sinh nhật của mình Dâu tây... Hình như anh Ngụy cũng sinh vào ngày hôm ấy thì phải?"
Từ khi còn học trung học, năm nào Đổng Tây cũng bỏ về nhà mừng sinh nhật cùng Ngụy Hàn. Chuyện này, Từ Tâm Di đã rất quen rồi. Còn Phó Chi Dương nghe vậy thì không gượng ép Đổng Tây nữa, chỉ trầm ngâm nhìn nụ cười e ấp trên gương mặt xinh đẹp kia.
Đậu đen và Đậu trắng đã thức tự lúc nào, chúng nó đi loanh quanh tìm thức ăn. Đổng Tây liền đến bàn rót sữa bỏ vào chén cho chúng. Phó Chi Dương lại dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn Đổng Tây, Từ Tâm Di không thể không đề phòng con người này.
Trước đây mỗi khi đi làm về chỉ nhìn thấy Đổng Tây một mình ngồi đợi ở xích đu, còn bây giờ lúc Ngụy Hàn xuống xe, thứ anh nhìn thấy lại là nụ cười hồn nhiên của cô, cô ngồi ở giữa xích đu, hai chú chó nằm ở hai bên. Ban đầu vẫn không thích gì động vật, nhưng Đổng Tây thích anh cũng phải chấp nhận, nhưng hiện tại, Ngụy Hàn cảm thấy có chúng, Đổng Tây dường như rất hay cười, lại không còn cô đơn một mình nữa.
Cô bận vào bếp dọn thức ăn ra bàn, Đậu trắng và Đậu đen nghịch phá đi làm quen xung quanh căn nhà. Ngụy Hàn ngồi ở sofa, Đậu đen lại chạy đến nhũi nhũi vào chân anh. Anh nhìn nó một lát rồi lại bế nó lên sofa, sofa rất mềm mại, Đậu đen liền nhoài người ra nằm dài, Đậu trắng cũng không chịu thua, cứ ở dưới ghế ngẩng đầu kêu ử ử. Ngụy Hàn lại cúi người bế nó lên nằm cạnh Đậu đen. Hai con thích thú nằm ở sofa.
Đổng Tây đã nhìn thấy hết dáng vẻ ân cần của anh, cô ở phía sau ôm lấy cổ anh: "Anh Hàn... Anh cũng thích chúng sao?"
Anh đương nhiên rất thích, nhưng thích được cô ôm hơn, thích cảm nhận sự mềm mại từ trên cơ thể cô.
"Cũng không đáng ghét, rất ngoan. Có chúng em vui không?"
"Vui... Nhìn thấy chúng là tâm trạng em rất tốt, trước đây ở trong nhà đợi anh một mình, bây giờ có chúng cùng em đợi anh."
Ngụy Hàn thơm nhẹ vào má Đổng Tây, kéo tay cô. Đổng Tây ngoan ngoãn hơn đi đến sofa ngồi, chưa chạm sofa đã bị anh kéo ngồi trên đùi anh để chuẩn bị thói quen xấu xa.
"Đừng như vậy... Ăn cơm thôi..." Ở trong lòng anh, Đổng Tây nũng nịu né tránh.
Dáng vẻ cúi đầu tránh đông tránh tây của cô càng khiến anh yêu thêm. Anh không quan tâm lời cô nói, kéo cô càng gần hơn: "Hôn anh đi!"
"Không được... Anh buông em ra đi, em vừa trong bếp ra sẽ có mùi thức ăn đó..."
"Mùi thức ăn? Để anh ngửi xem..."
Thậm chí không nghe lời nói của cô, anh còn vẽ đường cho hươu chạy, cúi xuống vùi mặt vào cổ Đổng Tây, cô bị anh chọc phá đến cả người tê cứng bởi luồn điện đó. Vặn vẹo người, chống tay lên ngực xô anh ra: "Anh Hàn... Em còn chưa tắm đấy... Buông ra đi mà..."
"Rất thơm."
"Anh Hàn..."
"Ẳng ẳng..."
Đậu trắng cọ cọ mũi vào người Đậu đen làm cho Đậu đen khó chịu nên nó kêu lên, cả Đổng Tây và Ngụy Hàn đều quay lại nhìn. Đổng Tây liền bật cười, xoay người lại lần nữa cố thoát khỏi người anh nhưng vô ích: "Anh Hàn à... Nó học theo anh đấy."
Ngụy Hàn hài lòng lấy tay vỗ nhẹ lên đầu Đậu trắng rồi dạy dỗ: "Rất tốt! Cứ thế mà phát huy."
"Anh Hàn!"
Ngày hai mươi tháng mười hai là sinh nhật của cả hai, sau đó vài ngày là đến Giáng sinh. Thứ bảy, Đổng Tây cùng Ngụy Hàn ra ngoài mua rất nhiều thứ về trang trí trong nhà. Cô đặc biệt tự trang trí ra một cây thông thật lớn đặt trong phòng khách. Sau đó Ngụy Hàn không nhắc gì đến sinh nhật, cô cũng không nói cho anh biết, cứ nghĩ anh quên mất rồi, trong lòng cô lại cảm thấy mất mát.
Ngày hôm sau là chủ nhật. Đúng là Ngụy Hàn quên mất chuyện đó, sáng sớm vẫn như thường lệ đi làm bình thường. Chỉ có Đổng Tây là nhớ rất rõ, người ta nói con trai phải chủ động chú trọng mấy ngày lễ để bên người yêu, hay phải nhớ thật rõ sinh nhật của người yêu. Đương nhiên, Ngụy Hàn không phải loại người đó. Những ngày tháng qua, anh ở trong bóng tối của tù ngục, mọi thứ có thể anh đã quên, ngay cả ngày sinh của mình và ngày sinh của cô, hình như anh không hề nhớ. Đổng Tây hiểu anh nên chính cô chủ động tạo cho anh bất ngờ, cô sẽ bù đắp lại cho anh những năm tháng đã đánh mất.
Sau khi anh đi làm, Đổng Tây ở nhà chuẩn bị mọi thứ. Cả Đậu đen và Đậu trắng cũng được thay bộ đồ mới. Chúng nó cảm nhận không khí ấm áp của ngôi nhà nên vô cùng vui vẻ, cứ chạy xung quanh nhà đùa giỡn.
Đến chiều, cô thay vào nguời một bộ váy mới, chải lại mái tóc dài, tô chút son trên môi rồi mới cầm hộp quà ra ngoài. Lần này Đổng Tây đã nghĩ được cách đi vào Mộ Cần, cô cầm theo hộp quà nói với người bảo vệ.
"Cháu đến giao quà cho chủ tịch."
"Giao quà sao?" Chú bảo vệ không khỏi ngạc nhiên nhìn ngắm Đổng Tây lần nữa, trong lòng thầm nghĩ, nhân viên giao quà bây giờ cũng rất thời trang, lại xinh đẹp như thế.
"Đây là quà của bạn gái anh ấy."
Ông bảo vệ liền không cấm cản, ngược lại còn hỏi tiếp tân lầu mà chủ tịch làm việc.
Trong thang máy, Đổng Tây nhìn lại hộp quà lần nữa, giờ này đã hơn năm giờ chiều, chắc anh cũng sắp xong việc, cô mang quà đến đột ngột, anh sẽ rất bất ngờ. Nghĩ đến gương mặt của anh lúc thấy cô, Đổng Tây liền tủm tỉm cười.
Lên đến lầu hai mươi ba, thang máy vừa mở đã thấy hai người, một nam một nữ ngồi tại bàn thư kí. Thấy cô, họ có vẻ rất kinh ngạc.
"Thưa cô... Cô tìm ai?" Cô thư kí đứng dậy lễ phép hỏi.
"Bạn gái của chủ tịch nhờ tôi mang quà đến, tạo bất ngờ cho anh ấy."
Cô nói xong, hai người thư kí mặt liền biến sắc nhìn nhau. Anh chàng thư kí nhìn về phía cửa rồi nói.
"Để tôi vào báo."
"À... Không cần đâu... Anh ấy biết tôi mà, không cần báo đâu…"
Thái độ tự tin của Đổng Tây làm họ cũng không thể từ chối. Họ lẳng lặng ngồi xuống nhìn Đổng Tây đi đến cửa. Đổng Tây hoàn toàn không phát hiện ra gì khác thường, cô chỉ nghĩ đến nét mặt của Ngụy Hàn trong những phút tiếp theo. Cô cầm nắm cửa rồi mở cửa, bước vào. Cửa vừa khép lại, Đổng Tây đã gọi.
"Anh…" Từ 'Hàn' bị nuốt ngược vào trong.
Trước mắt Đổng Tây là cảnh tượng một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau thắm thiết cạnh bàn làm việc. Người con gái mặc bộ đầm body bó sát khoe những đường cong hoàn hảo cứ dán chặt thân hình ấy vào người đàn ông đang mặc bộ vest đen lịch thiệp. Cô ta choàng tay ôm lấy cổ người đàn ông, hai người họ như dính sát vào nhau đến không còn khoảng cách.
Đổng Tây nhìn bộ vest đó, là do cô vừa ủi sáng nay, cô lại nhìn cà vạt bị lệch, là do cô mua vào tuần trước, cũng thắt vào sáng nay. Đó là Ngụy Hàn, là tình yêu duy nhất của Đổng Tây.
Nghe tiếng động, hai người họ tạm thời dừng cuộc ân ái ấy mà nhìn về phía phát ra tiếng động.
Một cô gái mặc bộ váy liền thân màu tím mộng mơ đứng như trời trồng ở cửa. Dưới chân là những mảnh vỡ của thủy tinh rơi ra khỏi hộp giấy hình trái tim màu tím nhạt.
"Tiểu Tây…"
Người đàn ông lập tức sững người lên tiếng, có vẻ không tin vào mắt mình, anh ngẩn người bất động.
"Tiểu Tây!"
Nghe anh gọi lần thứ hai, Đổng Tây cũng không biết làm gì, chỉ quay đầu bỏ chạy. Anh lập tức xô cô gái kia ra khỏi người mình rồi đuổi theo. Hai người thư kí bên ngoài nghe tiếng cửa mở, chỉ thấy cô gái vừa rồi chạy như ma đuổi vào thang máy, người đuổi theo là vị chủ tịch lãnh đạm hằng ngày, trên sắc mặt ấy thể hiện sự hoảng hốt chưa từng có.
"Tiểu Tây!" Anh chạy nhào đến nhưng không kịp, cửa sắt lạnh toát đã đóng lại, Ngụy Hàn ra sức đập mạnh vào cửa nhưng biết chắc là nó không mở ra, anh chạy xuống cầu thang bộ, chạy một cách điên cuồng.
Thang máy quay lại tầng trệt, nghe 'đing' một tiếng, cửa vừa mở thì Đổng Tây đã chạy ra ngoài, cả người bảo vệ vừa rồi cũng chưa kịp nhìn rõ mặt, cô như một cánh hoa màu tím thoáng ngang theo làn gió. Ra khỏi cửa công ty, Đổng Tây lại không biết làm gì, chỉ biết phải chạy thôi, cô không muốn gặp anh, cô phải chạy thôi. Cũng giống như lúc trong bar Kyl nhìn thấy anh ôm người khác, cô chẳng biết làm gì, chọn cách trốn tránh.
"Tiểu Tây!"
Tiếng gọi thản thốt phía sau, Đổng Tây quay đầu lại thấy anh đang hướng về phía mình, trên người ướt đẫm mồ hôi. Cô như gặp phải ác quỷ, hai chân lạnh cóng lập tức nhấc lên mà chạy.
Nào ngờ Ngụy Hàn lại nhanh hơn, cô vừa chạy khỏi cửa đã bị anh tóm lấy, anh ôm chặt cả người Đổng Tây lại, thở hỗn hễn mà thét lên: "Nghe anh giải thích đi Tiểu Tây!"
"Không! Buông tôi ra! Tôi không muốn nghe! Không muốn!"
"Tiểu Tây!"
Đổng Tây cố vùng vẫy, Ngụy Hàn càng ôm chặt hơn, cuối cùng cô bình tâm, không đôi co với anh nữa mà lạnh nhạt nói: "Buông tôi ra… Có chuyện gì về nhà nói, chắc anh cũng không hy vọng người khác thấy chúng ta cãi nhau ở đây chứ?"
Thấy cô đã không còn ý định chạy nữa, anh mới buông tay ra. Lập tức cô xoay người lại đối diện với anh, nhìn cả người ướt đẫm mồ hôi của anh, nhìn gương mặt hốt hoảng của anh. Đổng tây thở dài rồi quay lưng đi. Anh không ngờ cô lại biểu hiện như vậy nên bước đến giữ lấy cổ tay cô, chưa kịp nói gì thì Đổng Tây đã lên tiếng trước.
"Tôi về nhà…"
"Anh về cùng em."
"Anh để tôi yên tĩnh một lát có được không?"
Cả nói chuyện cô cũng không quay đầu lại, anh biết cô đang rất giận, cũng hiểu rõ tính cách của cô, nên Ngụy Hàn quyết định thả lỏng tay mình, cô nhanh như cắt rút tay mình lại rồi bước đi. Anh đứng đó nhìn theo, lúc này dù anh có giải thích gì thì hẳn là cô cũng không chấp nhận, để cô bình tĩnh có lẽ sẽ là cách giải quyết tốt nhất.
Cô nhìn về phía con đường phía trước, thấy một không gian mịt mờ, mọi thứ xung quanh chẳng còn gì ngoài hình ảnh mình vừa nhìn thấy trong gian phòng đó. Nó khơi gợi tất cả mọi ánh ảnh trong quá khứ lẫn nỗi sợ trong hiện tại. Cô có chết cũng không hiểu vì sao lại như vậy? Vì sao cô đã cố gắng hết sức mà cũng không tránh khỏi đi vào vết xe đổ của quá khứ.
Chẳng biết lúc này cô đã bước xuống lòng đường, cũng quên mất là có xe hay không, chỉ bị nỗi đau dằn vặt đến nghẹt thở. Tiếng gọi phía sau càng dồn dập, cô biết là Ngụy Hàn gọi, nhưng tiếng của anh, cô chẳng muốn nghe nên không thèm quay đầu lại. Cho đến lúc nghe thấy tiếng kèn vang lên, cô mới giật mình quay đầu, chiếc xe hướng tới cô như một mũi tên, cô chỉ giương mắt nhìn, chân không thể nhấc, bản thân cũng không biết phải làm gì. Chỉ là… buông xuôi.