Nhân duyên xuất phát không đúng chỗ, không đúng lúc và không đúng người là nghiệt duyên.
***
Cô tự hỏi, cũng không có được câu trả lời nào. Người trước mặt cô không phải, tuyệt đối không phải. Người đàn ông trước mặt cô lúc này mặc bộ vest đen ngay ngắn, gương mặt không để lộ chút cảm xúc, trên tay còn đang cầm một khẩu súng. Đây không phải thiên thần mà là ác quỷ, một ác quỷ khát máu.
Kế hoạch của mình thành công tốt đẹp như vậy, Hoắc Thành Quân khoái chí quay đầu quát lên: "Xem đi Ngụy Hàn! Cả người mày yêu cũng sợ mày đến vậy, thật đáng thương, thật đáng thương! Ha ha ha…"
Giọng cười của hắn ta vang vọng khắp căn phòng, hắn mặc kệ cho máu ở vết thương đang chảy ra, chỉ mặc sức cười trên nỗi đau của người khác.
Ngụy Hàn bước đến ngồi khụy xuống trước mặt Đổng Tây, cô vẫn đang nhìn anh kiểu nghi ngờ, anh chưa từng thấy ánh mắt này xuất hiện trong mắt cô. Hôm nay cô lại dùng nó để nhìn anh, Ngụy Hàn thở dài nắm lấy bàn tay đang co lại run rẩy của cô, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn vừa rồi biến mất, thay vào đó lại là sự dịu dàng, yêu thương hết mực.
"Không sao cả, anh đưa em về!"
"Anh Hàn..."
Anh đã nói không sao, Đổng Tây cũng cứ tin rằng sẽ không sao. Cô nắm chặt tay anh rồi mặc cho Ngụy Hàn đỡ mình đứng dậy, tựa vào lòng anh, cô thật không biết mình nên làm gì bây giờ, cô thật sự đang rất sợ, chỉ muốn quay về nhà mà thôi.
Kha Cảnh thấy biểu hiện của Đổng Tây liền cảm thấy khó chịu, cả Hoắc Thành Quân cũng ngừng cười, nghiêm mặt nhìn Ngụy Hàn đang dìu Đổng Tây.
"Đổng Tây!" Kha Cảnh gọi lớn, Đổng Tây liền đứng sững lại, anh ta vội đi nhanh lại chặn trước mặt cô giận dữ mắng: "Cô có thể quay về với tên này nữa hay sao? Cô xem đi, tay anh ta đã dính đầy máu tươi, chị tôi là do anh ta ép nhảy lầu, anh rể tôi bị anh ta hại danh bại thân liệt, vừa rồi anh ta còn định giết người. Cô còn không tin lời tôi nói sao?"
Cả người Đổng Tây run lên đầy hốt hoảng, cô co người nép sát vào lòng Ngụy Hàn, không dám nhìn thẳng vào Kha Cảnh.
"Im cho tôi!" Ngụy Hàn tức giận nhìn thẳng vào Kha Cảnh mà cảnh cáu: "Cậu còn dám nói như thế?"
"Có gì tôi không dám nói chứ?" Không bị lời đe dọa của Ngụy Hàn làm hoảng sợ, Kha Cảnh thậm chí còn nói lớn hơn, mục đích chỉ nhắm thẳng vào Đổng Tây: "Dám làm thì đừng sợ người ta nói. Còn cái cô Trần Mẫn Châu đó, cô ta là người phụ nữ của anh mà, nếu không tội gì phải bán mạng cho anh. Sao hả? Tôi nói có gì không đúng?"
"Kha Cảnh! Cẩn thận!"
Trong khi Hoắc Thành Quân la lên thì họng súng lạnh toát đã chỉa về phía của Kha Cảnh. Nhưng Ngụy Hàn không thể bắn, bởi có người đang chắn trước hắn ta.
"Tiểu Tây?" Ngụy Hàn kinh ngạc nhìn cô.
Đổng Tây đứng dang tay ra trước Kha Cảnh, kiên định không chịu động đậy, cô mở to mắt đối diện với Ngụy Hàn. Cả nước mắt, niềm đau đều theo đó tuôn trào.
"Em xin anh! Xin anh đừng phạm sai lầm nữa! Anh Hàn... Em không muốn nhìn anh như vậy, anh Hàn... Xin anh mà, đừng như vậy có được không?"
"Tiểu Tây! Ngoan nào, qua đây!" Anh đưa tay về phía cô, Đổng Tây nhất quyết lắc đầu: "Em muốn anh hứa với em, đừng hại gia đình họ nữa, Kha Mễ Nhu đã đủ đáng thương rồi, con của cô ấy lại nhỏ như vậy. Kha Cảnh cũng không làm hại em, Hoắc Thành Quân lại ra nông nổi này, vốn không ảnh hưởng gì tới anh được, anh còn muốn sao nữa đây? Anh Hàn! Dừng tay lại đi!"
Từ khi mọi chuyện bắt đầu, Lương Ứng Nhiên chỉ đứng ở cạnh cửa không lên tiếng. Giờ lại trông thấy cảnh tượng này, anh ta đành bước đến gần Ngụy Hàn khuyên ngăn.
"Anh Ngụy! Chúng ta phải về thôi, một lát cảnh sát sẽ đến. Với lại cô Đổng cũng nói vậy rồi, hay là tạm dừng ở đây đi được không?"
Lương Ứng Nhiên thấy Ngụy Hàn đã có ý nhượng bộ nên đến lấy khẩu súng trong tay của Ngụy Hàn lại đưa cho một người áo đen đứng cạnh đó. Tên đó lấy khăn ra lau dấu vân tay rồi cầm súng trong tay, sau đó lại bỏ vào túi.
"Được! Em nói gì anh cũng nghe em. Qua đây! Chúng ta về thôi."
Sự đấu tranh của anh như cả một quá trình dày vò cô, Đổng Tây biết anh vẫn còn thù hận, nhưng hôm nay lại vì cô mà ngừng tay. Trong lòng cô nhẹ nhõm hẳn, cả người như trút được gánh nặng, cô bỏ hai tay xuống định tiến về phía anh nhưng lại nhanh chóng bị Kha Cảnh đứng phía sau giữ lấy. Anh ta lại gào lên: "Đổng Tây! Tôi biết cô là người tốt, cô không thể ở bên tên ác ma này được!"
Bàn tay của Ngụy Hàn siết chặt đến nghe răn rắc, anh chưa kịp lên tiếng thì Đổng Tây đã bình tĩnh gạt tay của Kha Cảnh ra mà từ tốn nói với anh ta.
"Tôi thay mặt anh Hàn xin lỗi gia đình anh, xin lỗi chị anh. Nhưng anh ấy là người tôi yêu nhất, tôi không rời xa anh ấy được." Sau đó cô lại quay đầu nhìn Hoắc Thành Quân vẫn đang ôm đứa bé trai ngồi ở đó: "Đúng là anh Hàn đã hại anh mất tất cả, nhưng anh Hoắc, anh cũng đừng trách anh Hàn, sở dĩ anh có ngày hôm nay cũng là do báo ứng..." Cô ngừng lại đôi lát như để nhớ điều gì đó rồi lại nói tiếp: "Anh bị phá sản là vì kinh doanh không chân chính, anh Hàn chỉ lợi dụng điểm yếu ấy của anh mà thôi. Nhưng anh có còn nhớ trước kia khi anh Hàn bị quan tòa phán có tội, ngay cả anh ấy còn không biết mình đã làm gì sai. Anh nói anh Hàn độc ác, vậy trước kia anh ấy phải trách ai đã độc ác với anh ấy đây?"
Cứ mỗi khi nhớ đến ngày hôm đó, anh bị cảnh sát dẫn đi mà không kêu gào một câu nào, lòng Đổng Tây lại đau thắt, cô biết lúc đó không phải anh không muốn kêu mà là không có ai để thét lên rằng mình vô tội.
Dù là một người thâm hiểm, mưu mô đến đâu thì rốt cuộc trong lòng họ cũng có một điểm yếu. Và lúc này đây, Hoắc Thành Quân bị Đổng Tây hỏi ngược lại như bị người khác đi vào sâu thẳm kéo ra những điều hổ thẹn không ai biết. Quả thật trước đây Hoắc Thành Quân cùng Kha Mễ Nhu âm mưu chỉ tội nhằm ép Ngụy Hàn vào tù là nằm ngoài dự tính ban đầu, nên đây luôn là nút thắt duy nhất trong lòng anh ta. Bây giờ nghĩ đến, Hoắc Thành Quân không còn lí lẻ gì để tranh cãi nữa. Chỉ còn Hoắc Bảo Bảo, đứa con này anh không hề yên tâm, nay Đổng Tây đã nói thế. Qua cử chỉ và hành động của Ngụy Hàn ngày hôm nay, Hoắc Thành Quân thừa biết Đổng Tây có ảnh hưởng như thế nào với Ngụy Hàn nên anh nhân cơ hội tìm cách để bảo bệ con mình.
"Cô Đổng! Đúng là tôi từng có lỗi với Ngụy Hàn, nay bị hắn hại khuynh gia bại sản cũng coi như quả báo. Cô nói đúng, ân oán của chúng tôi là nhân quả. Nhưng Bảo Bảo con tôi là vô tội, tôi không cho phép Ngụy Hàn làm hại nó."
Bảo Bảo nghe vậy thì càng khóc lớn hơn, ôm chặt Hoắc Thành Quân không chịu buông ra. Kha Cảnh đi đến bên cạnh ngồi xuống nhìn vết thương của Hoắc Thành Quân rồi lại vuốt mái tóc của Bảo Bảo.
Đổng Tây cũng đến đứng cạnh Ngụy Hàn, cô cúi đầu nhìn ba người họ. Lại ngẩng đầu nhìn vào sự lạnh lùng của Ngụy Hàn, anh không hề thương tiếc dù một chút nào. Cô nắm lấy tay anh rồi siết chặt, sau đó khẳng định rất chắc chắn.
"Tôi bảo đảm sẽ không để anh Hàn làm hại con trai anh. Chuyện của người lớn, đứa bé là người vô tội. Nếu anh Hàn làm hại gì con của anh, tôi sẽ dùng tính mạng này để coi như đền tội cùng anh."
Kha Cảnh lại nhìn Đổng Tây lần nữa, anh cúi đầu thở dài. Một cô gái tốt như vậy, tiếc rằng họ đã không gặp nhau sớm hơn.
Nhân duyên xuất phát không đúng chỗ, không đúng lúc và không đúng người là nghiệt duyên.
Rời khỏi nhà hàng, Ngụy Hàn tự mình lái xe đưa Đổng Tây về, còn Lương Ứng Nhiên ở lại cùng đám đàn em giải quyết mọi chuyện. Tuy Đổng Tây chưa hề tin rằng những cảnh trong phim lại có thể đem ra đời nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, cô quả thật tin tưởng tuyệt đối phim ảnh là lấy bối cảnh về sự thật của xã hội. Ví dụ như, người này bắn người nhưng lại không bị gì cả mà đã có người khác nhận tội thay, thậm chí không để lại dù một dấu vân tay. Ví dụ như, trước mặt cảnh sát họ có thể kể lại một vụ bắt cóc như thật rằng: Con trai Hoắc Thành Quân bị bắt cóc, Hoắc Thành Quân bị tên bắt cóc bắn hai viên đạn, giờ tên bắt cóc đang bị cảnh sát bắt giữ.
Mọi chuyện thật li kì hấp dẫn như thật. Ngay cả Đổng Tây còn không tin mình đã trở thành một nhân vật vô hình trong câu chuyện đó.
Xe vừa dừng đi vào gara, cô đã mở cửa xe bước xuống trước đi thẳng vào nhà. Cả đoạn đường Đổng Tây chỉ im lặng không có bất kì biểu hiện nào, giờ lại xem anh như không khí không thèm nhìn đến. Ngụy Hàn theo phía sau Đổng Tây, cô mở cửa vào nhà, Đậu đen và Đậu trắng đã chạy ra mừng chủ, Đổng Tây nhìn chúng rồi đi thẳng lên phòng. Anh thở dài đi cùng cô lên phòng, khi anh lên đến nơi, cô đã khóa trái cửa, Ngụy Hàn quay về phòng lấy chìa khóa tra vào cửa rồi rất dễ dàng đi vào trong, anh đi đến ngồi xuống giường nhìn Đổng Tây đã trùm chăn kín hết cả người.
"Tiểu Tây! Anh biết em vẫn giận anh, nhưng rất cảm ơn em đã hiểu cho anh, không rời bỏ anh. Anh hứa với em sẽ tha cho Hoắc Bảo Bảo và Kha Cảnh, anh sẽ để họpan toàn rời khỏi Việt Nam." Rất lâu sau không có hồi đáp, anh ưu tư hơn: "Hôm nay chắc em mệt rồi, ngủ sớm nhé..."
Lưu luyến nhìn cô lần nữa, anh mới định đứng dậy ra khỏi phòng thì bàn tay đã bị bắt lấy. Đổng Tây tung chăn ngồi dậy, ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, sau đó chồm người ôm lấy cổ Ngụy Hàn mà không nói bất cứ từ nào cả.
Sau vài giây đờ người, anh nhanh chóng ôm cô lại, trong người thở phào như vừa trút được gánh nặng.
"Xin lỗi đã làm em sợ. Sau này sẽ không như vậy nữa."
Cứ mỗi khi nghĩ về cảnh tượng anh hùng hổ cầm súng chỉ vào người khác như vậy, Đổng Tây không thể không sợ hãi. Cô càng ôm anh chặt hơn, tựa cằm lên vai Ngụy Hàn, thấp giọng dịu dàng.
"Em chỉ muốn tốt cho anh, anh không thể giết người được, cũng không thể làm chuyện phạm pháp, bây giờ vẫn còn trong thời hạn hai năm hưởng án treo, nếu có chuyện gì anh sẽ... sẽ... Em thật không muốn anh quay về nơi đó. Anh Hàn, em biết anh không thể không hận họ, nhưng coi như em xin anh, đừng bị nó trói buộc nữa, chúng ta sống tốt cuộc sống của chúng ta, họ sẽ tự gặp báo ứng mà thôi."
"Chỉ cần em ở bên anh, chuyện gì anh cũng nghe em. Đừng rời xa anh Tiểu Tây, anh thật không thể chịu nổi những ngày tháng thiếu em đâu."
Cô gật đầu đồng ý. Anh tựa đầu mình vào đầu Đổng Tây, nhắm nghiềm mắt suy tư. Lời cô nói với Hoắc Thành Quân anh đều nghe rõ từng câu chữ. Thì ra trên thế gian này luôn tồn tại một người hiểu anh, cô thương xót cho anh, bất bình thay anh. Vậy mà trước đây anh lại hờ hững vô tâm như thế.
Hạnh phúc từ lâu luôn hiện diện ngay trước mặt nhưng anh luôn nhìn về hướng khác, đến khi quay đầu nhìn lại, nơi này, luôn có một người luôn đợi anh.