"Một là đến Ý tiếp tục học đại học, hai là ở lại đây... làm bạn với Hoắc Thành Quân."
***
Đúng như đã hứa, Ngụy Hàn để Kha Cảnh đưa Kha Mễ Nhu và Hoắc Bảo Bảo quay về Mỹ an toàn. Còn vụ án của tập đoàn Hoắc Kha đã đưa ra tòa án thụ lí, Hoắc Thành Quân cắt xén nguyên liệu xây dựng làm chết người trong công trình có bằng chứng rõ ràng, tội trạng cũng vừa định xong. Điều không ngờ nhất là trong khi bị cảnh sát giải về nhà tù, Hoắc Thành Quân lại bỏ trốn không thành, đã bị cảnh sát bắn chết tại chỗ.
Bar JJK – Một quán bar mới nổi tiếng trong ba tháng gần đây. Nghe nói trong bar này cấm sử dụng bất kì loại thuốc kích thích nào, cũng không phải là 'khách sạn' của các cặp tình nhân. Bar này đúng nghĩa là một nơi giải trí lành mạnh.
Một cô gái bốc lửa trong bộ váy ngắn bó sát người màu bạc lấp lánh bước khỏi sàn nhảy đi về một bàn rượu riêng biệt trong một góc phòng. Nhìn thấy người đàn ông ngồi uống rượu, phong thái nhã nhặn, cử chỉ dứt khoát, rõ ràng. Hai mắt cô ta sáng hẳn lên, chạy nhanh đến nhào vào lòng người đàn ông, nũng nịu kêu la.
"Cuối cùng cũng chịu gặp em rồi, anh không biết em nhớ anh thế nào đâu."
Người đàn ông đặt ly rượu xuống bàn, mỉm cười cùng cô ta, nhưng trên gương mặt tuyệt nhiên không hề có bất cứ biểu cảm nào. Cô gái thấy thế liền rướn người ôm lấy cổ của người đàn ông, áp bờ môi quyến rũ của mình lên môi anh, từ từ khiêu khích. Mặc cho cô ta đang ra sức dính sát vào anh, bộ ngực đầy đặn cứ thế mà cám dỗ, mê hoặc cơ thể anh, thế mà anh lại không hề hé môi, cũng chẳng buồn động đậy, khiến cô cảm giác mất mát, đành kề sát mặt vào tai anh, thì thào: "Sao thế? Không nhớ em à?"
Vẫn không có chút chuyển biến gì ở anh, cô khẽ cười rồi hôn trượt xuống cổ anh, bàn tay chạy dọc từ cánh tay anh, chuyển xuống dây thắt lưng mà từ từ vuốt ve.
"Đủ rồi."
Ngụy Hàn xô cô gái kia ra khỏi người mình, vẫn là đôi mắt không cảm xúc hướng về cô gái đã bị mình đẩy ngã nhào ra ghế: "Tiền Lương Ứng Nhiên đưa cô không đủ sao?"
"Không phải thế... Thật ra thứ em cần không phải là tiền."
"Không cần tiền? Tôi không nghe nhầm chứ?"
Cô ta cắn môi dưới vẻ yểu điệu, chưa đầy mười giây sau đã xà vào lòng của Ngụy Hàn mà khóc nấc lên: "Anh biết em cần gì mà, em cần anh. Anh Ngụy! Cho em ở bên anh được không? Em chỉ muốn bên anh thôi. Anh Ngụy!"
Lần nữa bị Ngụy Hàn đẩy ra, cô ta uất ức ngồi yên bên cạnh anh, đưa đôi mắt ẩm ướt nhìn anh, trông vô cùng đáng thương.
"Tôi đã kêu người làm hồ sơ nhập học cho cô rồi. Ngày mai có thể bay sang Ý ngay."
"Anh Ngụy... Em... không muốn đi... Em vì anh mà ở bên Hoắc Thành Quân lâu như vậy, vì anh mạo hiểm vào nhà anh ta lấy tài liệu... Anh không yêu em cũng được, chỉ cần cho em mỗi ngày thấy anh, ở bên anh là đủ rồi..."
Sở dĩ kế hoạch của Ngụy Hàn lần này thành công mỹ mãn như thế thì không thể không kể đến công lao của cô gái này – Trần Mẫn Châu. Cô ta được Ngụy Hàn đưa đến bên cạnh Hoắc Thành Quân nhằm chia rẻ tình cảm vợ chồng của hắn ta và Kha Mễ Nhu, khiến Kha Mễ Nhu ghen tuông, giận dỗi một mình bỏ về nước, thế nên Ngụy Hàn mới có cơ hội ra tay dễ dàng. Thậm chí cô Trần Mẫn Châu này còn không sợ nguy hiểm mà lẻn vào thư phòng của Hoắc Thành Quân để lấy tài liệu mật của tập đoàn Hoắc Kha giao cho Ngụy Hàn. Nhưng con người lòng tham vô đáy, Trần Mẫn Châu sau khi làm xong việc lại không chịu nhận tiền, dù rằng số tiền Lương Ứng Nhiên cho đủ để cô ta sống an nhàn đến cuối đời, vậy mà cứ một mực đòi gặp Ngụy Hàn.
Tiếng khóc nức nở của Trần Mẫn Châu không khiến Ngụy Hàn xao động chút nào. Anh vẫn cầm ly rượu trên tay lên uống, đợi cho Trần Mẫn Châu khóc lóc, kể lể xong xuôi, anh mới nhìn lại cô ta.
Cái nhìn ấy khiến Trần Mẫn Châu hoảng sợ mà cúi đầu ngay, anh không trừng mắt, cũng không đe dọa, chỉ là đơn giản nhìn vậy thôi, rất tự nhiên nhưng đủ để đối phương khiếp sợ. Ngụy Hàn bấy giờ mới đưa cho cô ta tờ khăn giấy, Trần Mẫn Châu nhận lấy lau nhanh nước mắt. Anh mới chậm rãi lên tiếng.
"Một là đến Ý tiếp tục học đại học, hai là ở lại đây... làm bạn với Hoắc Thành Quân."
Làm bạn với Hoắc Thành Quân. Vừa nghe thì tờ khăn giấy trong tay của Trần Mẫn Châu liền rơi xuống. Cô ta nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn Ngụy Hàn, anh vẫn chăm chú quan sát cô chờ câu trả lời.
Đúng lúc này từ có một đám người đi đến. Người dẫn đầu là chàng trai khoảng ngoài hai mươi, cả người toát lên khí thế hùng dũng làm người khác phải đáng giá bằng con mắt khác. Anh ta đi đến trước bàn của Ngụy Hàn cùng tụi đàn em đồng loạt cúi đầu.
"Anh Ngụy!"
"Đến rồi sao? Ngồi xuống đi!"
Mấy tên đàn em lui về phía sau, chỉ có tên dẫn đầu vừa rồi là ngồi xuống đối diện cùng Ngụy Hàn. Anh ta liếc mắt nhìn Trần Mẫn Châu đang như con cừu con đứng trước bờ vực thẳm, co ro, sợ sệt. Trần Mẫn Châu cũng nhìn anh ta, ánh mắt tha thiết như đang cầu cứu.
"Anh Ngụy! Mẫn Châu chưa hiểu chuyện, nếu có gì tôi sẽ dạy lại nó, mong anh đừng chấp nhất."
Vừa định cầm chai rượu lên thì Trần Mẫn Châu đã nhanh tay hơn cầm lấy và rót vào ly của Ngụy Hàn. Anh cong môi cười, nhưng không ai biết phía sau cái nụ cười ấy là gì.
"Mẫn Châu giúp tôi nhiều như thế, tôi cũng nên thể hiện chút lòng thành. Ứng Nhiên đã đăng kí cho em họ cậu học ở một trường nổi tiếng của Ý. Môi trường ở đó rất tốt."
Trần Mẫn Châu lại tính mở miệng van xin nhưng khi thấy anh họ của mình liếc nhìn cảnh cáo thì liền im bặt không dám lên tiếng. Chỉ biết cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng hết sức có thể.
"Em sẽ đi học mà… Anh Ngụy! Anh ở lại bình an…"
"Ừ."
Dù không muốn nhưng vẫn phải đứng dậy bước đi. Trần Mẫn Châu rời khỏi rồi, Ngụy Hàn lại nhấp một ngụm rượu, nhìn ra dòng người bon chen, tấp nập trên sàn nhảy.
"Anh Ngụy. Là lỗi của tôi."
"Tùng Bách! Lần này lật đổ được Hoắc Thành Quân, Trần Mẫn Châu đã giúp tôi không ít, cô ta lại là em họ cậu nên tôi bỏ qua chuyện đó. Đừng để có lần sau!"
Trần Tùng Bách từ khi quen biết Ngụy Hàn thì đã rất rõ tính khí lạnh lùng ấy, nhưng hôm nay lại thấy đằng sau đó còn cả sát khí trùng trùng, anh quả thật vừa nể vừa sợ con người thật của người đang ngồi trước mặt anh đây.
"Tuyệt đối sẽ không có lần sao!"
"Tôi hy vọng cậu làm được."
Chỉ cần chuyện liên quan đến Đổng Tây, anh đều không thể bỏ qua. Ngay cả người có công lớn như Trần Mẫn Châu cũng không ngoại lệ. Anh thừa biết cô ta đã làm những chuyện gì, Kha Cảnh và Hoắc Thành Quân không thể hiểu rõ điểm yếu của Ngụy Hàn nhanh như vậy được, không chỉ thế, Kha Cảnh lại có tình cảm với Đổng Tây, luôn muốn cô rời xa anh. Nếu Trần Mẫn Châu không để bọn họ biết thì hẳn Tiểu Tây của anh đã không bao giờ dính vào những chuyện rắc rối này. Anh bằng lòng tha cho Trần Mẫn Châu vì biết rõ cô ta không có ý hại anh, chỉ muốn để Đổng Tây rời xa anh. Nhưng điều đó chính là thứ Ngụy Hàn không thể nào chấp nhận được.
Rót đầy ly rượu cho Ngụy Hàn, Trần Tùng Bách cũng cầm ly lên uống cạn, rượu mạnh vào cổ họng nghẹn lại, đắng chát như cuộc đời.
"Vậy tiếp theo anh định tìm đến ai?"
Ngụy Hàn thu ánh mắt lại, ngồi tựa lưng vào sofa, lắc lắc thứ chất lỏng sóng sánh trong tay.
"Trần Thắng Ninh."
"Tôi nghe được tin hắn ta vẫn còn ở Mĩ điều trị, vụ tai nạn lần trước khiến lão già đó bị thương rất nặng. Anh hận lão ta như vậy, sao lại không để lão ta bị tông chết?"
"Chết chẳng qua là nhắm mắt tắt thở, thứ tôi muốn không phải mạng ông ta, nếu lấy mạng thì đơn giản quá rồi… Nhiều khi chết chính là cách giải thoát nhẹ nhàng nhất. Phải để hắn sống, sống như con chó hoang không chỗ nương thân, cuối cùng phải đến xin tội cùng Tiểu Tây. Lúc ấy giải quyết hắn vẫn chưa muộn." Anh thấy Trần Tùng Bách không đổi sắc, trong lòng thầm khen người này, đúng là anh chọn không nhầm người. Nghĩ đến thời gian tới, có lẽ anh phải dẫn Đổng Tây đi đâu đó: "Tạm thời cậu cứ ở đây quản lí tốt JJK, chuyện của Trần Thắng Ninh cứ để Ứng Nhiên lo. Tuần sau tôi phải sang Nhật một chuyến, mong rằng cậu và Ứng Nhiên hợp tác vui vẻ."
"Tôi biết rồi anh Ngụy."
Dù không biểu hiện nhưng thật ra trong lòng của Trần Tùng Bách có một khúc mắc riêng. Anh được Ngụy Hàn giúp giảm án cứu ra khỏi nhà tù, làm lại cuộc sống mới ở đây, Ngụy Hàn còn cứu em họ anh là Trần Mẫn Châu ra khỏi nhà chứa, giúp cô ta học tiếp đại học ở một trường danh tiếng tại Ý. Cuộc đời của Trần Tùng Bách ngoài cha mẹ mình ra, Ngụy Hàn chính là người đã tái sinh anh. Tuy vẫn chưa thể hiểu hoàn toàn ân nhân của mình, nhưng có một điều Trần Tùng Bách biết rất rõ, người ra tay quyết đoán và tàn nhẫn như Ngụy Hàn lại có một giới hạn nhất định, mà giới hạn đó lại là một người phụ nữ.