"Em yêu anh, lúc nào cũng bên anh. Dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ mãi bên anh, không rời xa."
***
Những ngày sau đó không còn bình lặng nữa, Hoành Cơ bị hủy hơn một phần ba số hợp đồng. Vấn đề này xảy ra làm cả công ty đều xôn xao, không ai hiểu nổi vì lí do gì mà như thế. Từ khi thành lập, Hoành Cơ như con diều gặp gió, từng bước từng bước tiến lên, vậy mà bỗng dưng lại bị hủy hợp đồng. Bọn đối tác đó đưa ra những lí do chẳng thuyết phục, thậm chí còn bằng lòng bồi thường tiền hợp đồng. Đến nay đấy vẫn là câu hỏi trong mắt nhân viên toàn công ty. Ngụy Hàn và Lương Ứng Nhiên lại bình tĩnh hơn rất nhiều, bởi lẽ họ thừa biết chuyện này do ai gây ra. Trần Thắng Ninh vừa điều trị từ Mĩ về đã nhanh chóng ra tay như vậy, thà hy sinh món tiền lớn để lật đổ Hoành Cơ. Ông ta không sợ lỗ vốn, chỉ sợ Ngụy Hàn không thanh bại danh liệt.
Trong lúc này Ngụy Hàn nhận được lời mời kí kết một hợp đồng lớn. Vụ làm ăn này rất có lợi cho Hoành Cơ, là bàn đạp phát triển trên con đường mới. Đối tác chính là Phó Như Ngọc – một người nữ doanh nhân có tiếng khắp Tân Nam. Khi nhận được lời mời hợp tác của Phó Như Ngọc, Ngụy Hàn chỉ giữ thái đội tĩnh lặng, cũng không tỏ ra chút vui mừng, thậm chí còn mang tâm trạng nặng nề. Phó Như Ngọc không nghĩ rằng Ngụy Hàn lại do dự nắm bắt thời cơ này, bà ta cho Ngụy Hàn thời hạn một tuần để anh suy nghĩ. Ngụy Hàn cũng thừa biết vì sao bà ta lại làm thế, còn không phải vì con gái bà ta sao.
Mỗi lần thấy Ngụy Hàn thẩn thờ nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa kính, Lương Ứng Nhiên cũng chỉ biết thở dài.
"Anh Ngụy, chỉ cần có thể duy trì Mộ Cần, nguồn vốn phía sau Hoành Cơ vẫn có thể xoay chuyển được."
Nghe Lương Ứng Nhiên nói thế, Ngụy Hàn quay sang nhìn anh, chậm rãi nói: "Ngụy Lâm đã xen vào thì cậu nghĩ chuyện này có còn đơn giản nữa không?"
Nghe thế Lương Ứng Nhiên mới giật mình: "Một Trần Thắng Ninh còn chưa đủ, ngay cả Ngụy Lâm cũng muốn xen vào? Họ định hợp tác lật đổ Hoành Cơ sao?"
"Không chỉ là Hoành Cơ, còn có Mộ Cần. Lần này những đối tác của Hoành Cơ đều chủ động hủy hợp đồng, ảnh hưởng rất lớn. Hiện tại tuy Mộ Cần vẫn yên ổn, nhưng tôi không dám chắc trong những ngày tới, Mộ Cần có gặp phải vấn đề gì không."
Câu nói này vừa dứt, trong phòng im lặng hẳn, thái độ Ngụy Hàn vẫn tĩnh lặng, còn Lương Ứng Nhiên thì trầm tư.
Đúng hai ngày sau, trong phòng VIP của JJK, không khí càng nặng nề hơn. Trong phòng chỉ có ba người, Ngụy Hàn, Lương Ứng Nhiên và Trần Tùng Bách.
"Sao rồi?" Ngụy Hàn lãnh đạm hỏi.
"Chú Hứa tạm thời sai người giàn xếp, nhưng vụ này quá lớn, cảng phải ngưng hoạt động trong ba tháng."
Sau khi Lương Ứng Nhiên nói xong, Trần Tùng Bách nóng giận quát một tiếng: "Chết tiệt!" Anh ta đập vỡ chai rượu, nền nhà thoáng chốc đầy mảnh thủy tinh. Trần Tùng Bách cũng không phải là người bốc đồng, hôm nay anh ta tức giận như vậy chỉ vì thủ đoạn bỉ ổi của Trần Thắng Ninh và Ngụy Lâm. Ngụy Hàn thì bình tĩnh hơn nhiều, còn có tâm trạng thưởng thức rượu.
"Hai lão cáo già này không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì dứt khoát như vậy. Xem ra tôi đã quá xem thường họ. Ứng Nhiên! Ngày mai cậu đến Khúc Giang xem xét kĩ lưỡng tình hình, chú Hứa sẽ giúp cậu." Ngụy Hàn dừng lại đôi lát rồi nói tiếp: "Nếu ngưng hoạt động trong ba tháng thì mau chóng điều động vốn của Hoành Cơ bồi thường tất cả hợp đồng cho khách hàng."
Lương Ứng Nhiên vô cùng kinh ngạc: "Anh Ngụy! Nếu vậy Hoành Cơ phải làm sao?"
"Tôi có thể giải quyết, cậu cứ làm theo lời của tôi."
Thoáng chốc Trần Tùng Bách liền hiểu ra, anh nhìn Lương Ứng Nhiên, anh ta cũng hiểu dần. Chưa cần Ngụy Hàn nói, Trần Tùng Bách đã nói đúng ngay vấn đề.
"Phó Chi Dương vừa xin thôi học ở trường, cô ta vào công ty của Phó Như Ngọc giữ chức giám đốc điều hành. Hai ngày trước cô ta đến thành phố An Lạc thành công thu mua lô đất ở ngoại ô. Trần Thắng Ninh chẳng màn đến việc lỗ vốn mà dứt khoát bán đất, đúng là nghĩa nặng tình sâu."
"Trong tương lai lô đát đó nằm trong dự án quy hoạch của chính phủ. Nếu đầu tư, lợi nhuận thu được không ở mức bình thường đâu."
Khi Lương Ứng Nhiên bổ sung thêm, anh chú ý sắc mặt của Ngụy Hàn. Ngụy Hàn mệt mỏi tự đầu lên sofa. Rất lâu sau anh mới nói.
"Chưa đến thời khắc cuối cùng, mọi chuyện vẫn có thể giải quyết. Phó Chi Dương không đơn giản, tôi không muốn liên quan đến cô ta để Tiểu Tây phải khó xử."
Lý do đến giờ anh vẫn không nhận lời hợp tác với Phó Như Ngọc chỉ có một. Anh không muốn người anh yêu khó xử, cũng không muốn vì những chuyện vô bổ mà làm cô bị bất kì tổn thương nào.
Công ty liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, đương nhiên người chịu áp lực nhiều nhất là Ngụy Hàn, thời gian đó anh dùng toàn bộ mối quan hệ để cố gắng giữ lại những hợp đồng còn lại, hơn nữa càng tích cực thuyết phục khách hàng mới đầu tư.
Đổng Tây thấy sắc mặt anh càng ngày càng tệ, cô hỏi anh thì anh chỉ cho cô một nụ cười đầy dịu dàng, bảo cô không cần lo lắng. Mấy ngày nay, Đổng Tây suy nghĩ mãi không thông, nhân lúc giờ nghỉ trưa liền gọi cho Lương Ứng Nhiên. Điện thoại vừa kết nối đã có người nghe máy.
"Alo?"
"Anh Lương! Là tôi, Đổng Tây."
Bên kia im lặng vài giây rồi mới hỏi: "Cô Đổng tìm tôi có việc gì sao?"
"Anh có thể cho tôi biết gần đây xảy ra chuyện gì không? Tôi thấy hình như anh Hàn tâm trạng không tốt, trông anh ấy còn rất mệt mỏi nữa. Tôi biết chắc chắn là có chuyện, anh Hàn không nói, tôi chỉ có thể hỏi anh."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cô Đổng không cần lo lắng."
Người bên đây thở dài, tuy biết trước kết quả sẽ như vậy nhưng cô vẫn hy vọng Lương Ứng Nhiên nói thật với mình. Nào ngờ con người này lại kín miệng đến thế.
"Anh không nói thì thôi vậy. Hy vọng chuyện đúng là nhỏ như anh nói."
Sau khi tắt máy, Đổng Tây chống cằm suy tư, từ khi Ngụy Hàn thành lập công ty, đúng là anh rất bận, nhưng chưa khi nào cô thấy anh mệt mỏi như vậy.
Bên kia Lương Ứng Nhiên đặt điện thoại xuống bàn, nhìn người trước mặt. Ngụy Hàn thở dài, đưa tách trà lên nhấm thử, mùi vị thua xa cô pha.
Có lần, cô giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, phát hiện người bên cạnh đâu mất, Đổng Tây quay đầu lại thấy Ngụy Hàn một mình đứng ở ban công ngẩng đầu nhìn trời, bóng lưng cô độc ấy, có gì đó bất lực, lại không có nơi để giải bài. Cô nhẹ nhàng vén chăn bước xuống giường, lẳng lặng đến bên anh, từ phía sau ôm lấy anh, dựa đầu vào tấm lưng ấy. Anh định quay người lại, cô càng ôm chặt thêm, anh đành nắm lấy tay cô đặt ở eo mình mà nhỏ giọng bảo: "Sao lại không ngủ?"
"Anh Hàn…" Cô không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ gọi như thế.
"Hở?"
"Em yêu anh, lúc nào cũng bên anh. Dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ mãi bên anh, không rời xa."
Người Ngụy Hàn run nhẹ, lần này anh nhất quyết xoay người, đem Đổng Tây ôm vào lòng. Đặt cằm lên đỉnh đầu cô. Anh không nói gì, cô cũng không nói thêm, hai người cứ ôm nhau như thế, tình cảm không cần nói nhiều cũng quá đủ.
Buổi chiều hôm sau, Đổng Tây ở Sắc Hương một mình, vẫn như mọi khi, cô cầm lấy lọ hoa trang trí ở cửa vào trong để thay nước. Lúc bước ra ngoài, bỗng nhìn thấy một người đàn ông đứng ở trong cửa hàng, ông ta quay lưng về phía cô, Đổng Tây cầm lọ hoa, tiến gần đến lên tiếng.
"Xin hỏi ông…"
Người kia vừa nghe tiếng bước chân thì quay sang, ngay lập tức giọng Đổng Tây tắc nghẽn, cả lọ hoa trên tay cô cũng rơi xuống sàn tạo ra thứ âm thanh vang vọng, lọ hoa vỡ thành từng mảnh nhỏ. Cũng giống như ngày đó, mảnh thủy tinh cắm vào lòng bàn tay cô, sắc nhọn.
"Đổng Tây! Lâu quá không gặp…"
"Ông… ông… đến đây làm gì hả?"
Trần Thắng Ninh nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, có chút không vui, ông nhíu mày nói: "Đương nhiên đến thăm con rồi."
"Đi! Đi ra khỏi đây ngay lập tức!"
Cô quát lên, cả người lùi về sau. Trần Thắng Ninh như không hề nghe, quan sát mọi thứ xung quanh cửa hàng, bật chợt cảm thán: "Là Ngụy Hàn mở cho con sao? Rất đẹp đấy!" Bỗng ông như nhớ ra điều gì, tặc lưỡi vài cái, sau đó mới quay nhìn sắc mặt tái xanh của Đổng Tây:"Ngụy Hàn có nói con biết gì chưa?" Thấy mặt cô biến đổi, ông ta liền cười: "Chắc là chưa rồi, Ngụy Hàn sao dám nói nó sắp phá sản rồi, Hoành Cơ sắp toi rồi. Mộ Cần cũng gần như sụp đổ. Nó sao dám nói nó sắp thành kẻ trắng tay."
Nghe đến tin tức này, lòng Đổng Tây chợt nhói, cô cố giữ bình tĩnh, môi cười đầy chế giễu: "Ông nói là tôi phải tin sao? Một mình ông mà có bản lĩnh đấu với anh Hàn của tôi, nhảm nhí!Cút khỏi đây cho tôi! Nếu không tôi sẽ gọi ngay cảnh sát." Vừa nói cô đã đi đến bàn cầm lấy điện thoại định bấm số, nhưng vì câu nói tiếp theo của Trần Thắng Ninh mà động tác cũng ngưng lại.
"Đúng như con nghĩ, một mình dượng thì sao có thể làm vậy chứ. Nhưng cộng thêm ông bác tốt bụng của Ngụy Hàn thì chuyện gì cũng có thể. Thử hỏi xem, hiện nay cả thành phố Tân Nam này có ai dám giúp Ngụy Hàn chứ?" Nói đến đây, Trần Thắng Ninh bỗng nhớ đến một người, nghĩ đến người đàn bà đó, Trần Thắng Ninh lại đau đầu, ông thầm nghĩ, may là bà ta không hề quen biết Ngụy Hàn, nếu có được sự giúp đỡ của bà ta, ông cũng không dám chắc điều gì.
Đổng Tây thừa biết trước sau gì bọn họ cũng sẽ tìm đến Ngụy Hàn, nhưng cô thật không ngờ, cả nhà họ Ngụy đúng là không hề niệm tình thân, một mực ép Ngụy Hàn đến đường cùng. Cô thật thay anh mà đau lòng. Xem ra lời của Trần Thắng Ninh nói cũng có phần là sự thật, Ngụy Hàn gần đây mệt mỏi như thế chắc vì vấn đề này. Đổng Tây nhìn thẳng vào đôi mắt Trần Thắng Ninh, điềm tĩnh hơn cả vừa rồi.
"Đến tìm tôi không chỉ đơn giản là thăm đúng không? Nói đi!"
Dường như rất ngạc nhiên trước thái độ thay đổi đột ngột này của cô, Trần Thắng Ninh ngẩn ra vài giây rồi mới cười cười.
"Tha cho Ngụy Hàn thì hẳn là không thể rồi. Dượng nhất định phải diệt cỏ tận gốc, không để lại hậu hoạn. Chỉ là… Đổng Tây này, sau này Ngụy Hàn trắng tay rồi, con không thể theo hắn chịu khổ. Hay là quay về với dượng đi được không?"
Biết ngay tên Trần Thắng Ninh này có ý đồ mà, Đổng Tây thật sự đang rất tức giận, nghe những lời hắn nói mà cô cảm giác cơn buồn nôn dội lên từ lòng ngực. Trần Thắng Ninh thích thú nhìn vẻ mặt Đổng Tây, đáng lẽ cô nên tức giận mà mắng hắn, nghĩ tới khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ bừng vì tức giận, bỗng dưng hắn nhớ khuôn mặt đó. Nào ngờ Đổng Tây chẳng có biểu cảm gì cả, gương mặt tĩnh lặng vô thường. Kết quả cô nhìn thẳng vào ông ta, điềm nhiên nói: "Ông bảo tôi quay về với ông? Với tư cách gì vậy?"
"Sao?" Chắc không ngờ Đổng Tây hỏi thế, ông bất chợt không biết trả lời thế nào.
Đổng Tây trông dáng vẻ đó thì cô bật cười thành tiếng, đầy khinh bỉ nói hộ ông ta: "Con riêng của vợ? Hay tình nhân?"
"Dượng…"
"Chưa nghĩ ra đúng không?" Cô lại lần nữa cướp lời ông ta: "Ông nghĩ rằng tôi sẽ theo ông sao? Trần Thắng Ninh! Ông đừng quá hạ thấp bản thân mình như vậy có được không? Dù sao cũng nên để lại cho mình một chút mặt mũi, trước đây mỗi khi nhìn ông, tôi cảm thấy sợ hãi, khinh bỉ, giờ đây mỗi khi gặp ông, tôi lại cảm thấy đáng thương." Bỗng cô thở dài, người hơi lơ đễnh: "Cũng thấy bà ấy đáng thương."
Trần Thắng Ninh nắm chặt hai tay mình, sự bất mãn chỉ hiện lên chốc lát nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất, thay vào đó là gương mặt tự đắc.
"Con nói sao cũng được. Đổng Tây! Đi với dượng, dượng sẽ cho con cuộc sống như ngày xưa, con sẽ lại là cô công chúa. Công chúa của dượng! Được không?" Nói rồi ông bước lên hai bước, nắm lấy tay Đổng Tây.
Nào ngờ Đổng Tây phản ứng nhanh hơn, thuận tay rút nhanh cây dao gọt trái cây để ở trên bàn phía sau mình. Động tác cô nhanh đến mức Trần Thắng Ninh không ngờ tới, cánh tay ông ta nhanh chóng nhuộm một màu đỏ, trên tay Đổng Tây là cây dao sắc bén, từng giọt máu chảy dài xuống sàn nhà. Trần Thắng Ninh kinh hoàng lùi về sau, ôm lấy cánh tay mình. Đổng Tây bình tĩnh hướng mũi dao về phía ông ta.
"Tôi đã nói rồi, đừng ép đến một ngay chính tay tôi moi tim của ông ra, xem có phải tim người không."
Mặt Trần Thắng Ninh xám xịt, từ trắng chuyển xanh, ông không quan tâm đến vết thương trên tay mình, trong khi Đổng Tây không chú ý thì ngay lập tức tiến đến cầm chặt cổ tay cô, con dao trong tay rơi xuống, ông ôm lấy cả người Đổng Tây, giận dữ quát lên: "Ngụy Hàn có gì tốt? Nó sắp trắng tay rồi, con còn muốn theo nó. Rốt cuộc nó có gì tốt? Hả? Đổng Tây!"
"Buông ra… Buông! Trần Thắng Ninh! Ông buông ra!" Bỗng dưng bị ông ta ôm chặt, hơi thở xa lạ thoáng chốc bao trùm cả người cô. Đổng Tây run rẩy, dồn toàn sức lực xô ông ta ra, nhưng dường như Trần Thắng Ninh phát điên rồi, ông ta không biết đây là đâu mà còn dám làm như vậy với cô. Cũng giống như quá khứ, cảm giác ông ta mang lại chỉ toàn sợ hãi, cô kinh tởm cái hơi thở này, con người này.
"Đổng Tây!"
"Á… Trần Thắng Ninh! Ông buông ra! Trần Thắng Ninh! Á…"
Cô kích động muốn thoát khỏi người Trần Thắng Ninh, ông ta ngược lại ôm cô chặt hơn, tiếng nói như thú dữ rít qua kẽ răng: "Còn không ngoan ngoãn? Được! Được! Vậy hôm nay chúng ta ôn lại chuyện cũ! Dượng thật nhớ con, rất nhớ con! Càng nhớ mùi hương trên người con…"
Không màn đến sự vùng vẫy kịch liệt của Đổng Tây, ông ta cúi đầu hôn lên cổ cô, Đổng Tây la lớn, bàn tay bị ông ta giữ chặt không thể làm gì, nước mắt rơi càng nhiều, nhiều đến nỗi cô không còn nhìn thấy những gì trước mắt.
Bỗng lúc này cửa được mở ra, Từ Tâm Di đang bế Tiểu Niệm bước vào, nào ngờ được trông thấy cảnh tượng như vậy, cô liền cầm ngay túi xách trên tay mình chạy đến đánh túi bụi vào đầu ông ta.
"Tên biến thái này! Tránh ra! Tránh xa ra!"
Trần Thắng Ninh không nghĩ sẽ bị tập kích như thế, cơn đau truyền đến làm ông ta dừng lại, cũng buông luôn cơ thể mềm mại trong lòng ra mà lùi lại. Đổng Tây như một con búp bê giấy, ngồi phịch xuống sàn nhà, mắt đơ đẫn chẳng biết nhìn đi đâu. Còn Từ Tâm Di khi thấy được gã biến thái Trần Thắng Ninh thì từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ.
"Trần Thắng Ninh? Ông còn dám đến đây? Lại dám… dám… Ông chán sống rồi!" Vừa nói Từ Tâm Di vừa lấy điện thoại trong túi xách ra, dự định sẽ báo cảnh sát.
Tên Trần Thắng Ninh dường như không quan tâm, liếc mắt nhìn Đổng Tây đang vô lực ngồi trên sàn nhà: "Đổng Tây! Suy nghĩ lại lời dượng nói, dượng lúc nào cũng đợi con."
"Ông…" Từ Tâm Di giương đôi mắt không thể tin nổi nhìn ông ta. Trần Thắng Ninh nhanh chóng đi ra ngoài, vết thương trên tay vẫn đang chảy máu. Từ Tâm Di định kéo ông ta lại giao cho cảnh sát, nhưng nhớ đến tình trạng của Đổng Tây thì không còn hơi sức đâu mà chấp nhất tên cầm thú đó.
Đặt Tiểu Niệm vào nôi xong, Từ Tâm Di vội vàng đỡ Đổng Tây ngồi lên ghế, cầm tay Đổng Tây lên xem xét, giọng nói đầy lo lắng: "Cậu sao rồi hả? Có bị thương ở đâu không? Dâu Tây à…"
Lúc này Đổng Tây mới bừng tỉnh, thở dài rồi lắc lắc đầu, mặt vẫn tái xanh mà cố tỏ ra bình tĩnh đáp: "Mình không sao…"
"Không sao cái gì mà không sao. Thật là… Để mình gọi anh Ngụy."
Vừa thấy Từ Tâm Di định bấm số thì Đổng Tây đã vội ngăn lại: "Anh Hàn gần đây rất bận, mình không muốn làm phiền anh ấy."
"Dâu Tây!" Câu này dường như Từ Tâm Di thét lên. Sau đó lòng lại mềm nhũn khi thấy gương mặt cắt không còn giọt máu của Đổng Tây, cô đành hạ giọng: "Ông ta đã dám đến tận đây gây chuyện rồi mà cậu còn nói không sao. Mà ông ta bảo cậu suy nghĩ cái gì vậy?"
Nhớ đến lời của Trần Thắng Ninh, Đổng Tây lại bần thần, lắc đầu với Từ Tâm Di. Thấy bạn mình như người mất hồn, Từ Tâm Di cũng không hỏi đến vấn đề đó nữa.
"Nhưng mà Dâu Tây, tay cậu bầm lên rồi kìa… Còn có… có…"
"Hở?" Thấy Từ Tâm Di ngập ngừng nhìn trên cổ mình, Đổng Tây đưa tay sờ cổ: "Sao thế?"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"