"Cảm ơn em, Tiểu Tây!"
***
Ngày hôm sau, trước một tòa nhà lớn, đài phun nước tung tóe, tượng hình cán cân công bằng đang hiện diện. Họ bước vào trong, tìm lấy công bằng cho mình, cho người thân bằng mọi niềm tin vào chân lý. Bà Đổng ngồi cùng Đổng Tây, mặt bà mất cảm xúc, chỉ vô cảm để chờ cái kết cho kẻ giết người. Ông bà Ngụy cũng vừa cùng luật sư bước vào, ông định chào hỏi nhưng bà Đổng vẫn giữ gương mặt lạnh tanh ấy. Thế là ông chỉ nhìn sang Đổng Tây rồi gật nhẹ đầu như để động viên. Hôm qua sau khi từ bệnh viện về, tâm trạng Đổng Tây càng tồi tệ, vết trầy xướt đầy người càng khiến cô trông có vẻ xanh xao nhợt nhạt. Nhưng cô vẫn ngồi đó để chờ công bằng quay về với anh, cô tin vào thứ gọi là công lý.
Buổi xử án bắt đầu, hiện trường lại lần nữa được luật sư hai bên tái diễn. Ông Ngụy đã mời được một luật sư danh tiếng để biện hộ cho con trai mình, người luật sư họ Nguyễn đó vô cùng tài giỏi trong cách ứng xử cũng như biện hộ cho thân chủ. Ngụy Hàn đứng trước vành móng ngựa, anh phờ phạt, xanh xao, luật sư hỏi, anh trả lời, vỏn vẹn như kể đúng như những gì Đổng Tây từng nghe.
"Tôi có nhân chứng mới, đó là Kha Mễ Nhu. Cô ấy có thể chứng minh rằng thân chủ của tôi ở nhà cô ấy từ mười bảy giờ đến hai mươi giờ ngày mà Đổng Hạo bị xác hại." Luật sư Nguyễn lên tiếng sau khi đôi co cùng luật sư bên nguyên.
Nghe tới tên của Kha Mễ Nhu, Ngụy Hàn liền ngẩng đầu, anh nhìn ông Ngụy, ông cũng gật đầu thêm sức mạnh cho anh, anh lại nhìn Đổng Tây, cô vừa nghe tên Kha Mễ Nhu thì cũng giật mình, nhưng ngay lúc này, cô chỉ có thể đáp lại anh bằng ánh mắt, như khẳng định rằng lẽ phải luôn đứng về họ.
Kha Mễ Nhu được quan tòa cho phép vào làm nhân chứng. Cô đi ngang mọi người, đi ngang vành móng ngựa, dừng lại đôi lát, cô mỉm cười cùng anh, anh vui mừng đến mức giây phút này mà vẫn có thể đáp lại nụ cười ấy.
"Mễ Nhu. Cảm ơn em!"
Cô nghe thấy rồi không nói gì, chỉ đi thẳng về phía luật sư. Luật sư Nguyễn trình bày lại một lần nữa, hỏi những câu cần thiết. Kha Mễ Nhu đứng lên bục rồi nhìn Ngụy Hàn.
"Tôi tên Kha Mễ Nhu, xin cam kết những lời tôi nói đều là sự thật."
"Được rồi. Cô Kha, cho tôi hỏi ngày mười tám tháng bảy này cô đang ở đâu, với ai?"
"Tôi ở nhà tôi, cùng bạn trai của tôi." Cô ta bình tĩnh nhìn luật sư Nguyễn mà trả lời rành mạch từng từ.
"Được rồi. Bạn trai cô có ở đây không? Cô có thể chỉ mặt cho chúng tôi biết?"
"Có. Anh ấy đang ở đây." Kha Mễ Nhu nhìn Ngụy Hàn: "Anh ấy là..." Cô giơ tay lên hướng về phía Ngụy Hàn. Mọi người vẫn đang chờ đợi thì bàn tay ấy lệch hướng sang hàng ghế rồi, chỉ thẳng về người đàn ông đang ngồi phía sau Đổng Tây: "Hoắc Thành Quân."
Ông bà Ngụy cùng Đổng Tây trố mắt quay đầu nhìn người có cái tên lạ lẫm ấy. Ngụy Hàn cũng nhìn về người đó, Hoắc Thành Quân, người bạn thân của anh. Anh lại quay về nhìn ánh mắt tự tin của người con gái xinh đẹp kia, người bạn gái của anh.
"Mễ Nhu..." Anh nhẹ giọng gọi tên cô, cô không quay đầu nhìn anh, chỉ mỉm cười cùng thằng bạn thân của anh.
Hỏi trời? Sự thật luôn tàn nhẫn thế sao?
"Cô Kha. Bạn trai của cô không phải tên Ngụy Hàn sao?" Chỉ có mình luật sư Nguyễn đủ tỉnh táo để tiếp tục cuộc nói chuyện.
"Ngụy Hàn? À... Anh ta là bạn trai cũ của tôi."
Bạn trai cũ? Ngụy Hàn cúi đầu suy nghĩ, rốt cuộc anh và cô đã trở thành 'cũ' từ bao giờ thế. Vậy mà mới tháng trước thôi, cô đã đồng ý lời cầu hôn của anh. Đời người thay đổi mau thật, chỉ mới một tháng mà cái hiện tại đã trở thành của quá khứ rồi.
"Vậy ngày hôm đó cô có gặp Ngụy Hàn không?"
"Có. Anh ta có đến nhà tôi, bảo tôi quay về bên anh ta nhưng tôi không đồng ý. Sau đó tôi đuổi anh ta đi. Thế thôi."
"Chị nói dối! Kha Mễ Nhu, sao chị lại hãm hại anh Hàn chứ?" Đổng Tây ngồi ở dưới không thể kiềm chế được nên thét lên. Quan tòa liền yêu cầu cô im lặng. Bà Đổng lại giữ lấy tay Đổng Tây rồi nhìn cô có ý cảnh cáo. Phiên tòa lại được tiếp tục.
"Lúc cô đuổi Ngụy Hàn đi, bạn trai cô cũng có mặt sao?"
"Đúng vậy."
"Có thể cho tôi biết Ngụy Hàn rời khỏi nhà cô lúc mấy giờ không?"
"Khoảng sáu giờ."
"Vậy cô có chắc người rời khỏi nhà cô lúc đó là Ngụy Hàn?"
"Tôi chắc. Là anh ta." Ngón tay thon dài chỉ thẳng vào mặt Ngụy Hàn đang đứng trước vành móng ngựa. Mọi người cũng dồn ánh mắt về anh, môi anh hơi nhếch lên, là ý cười đầy chế giễu, sau đó anh bình thản không còn phản ứng.
Luật sư Nguyễn thở dài rồi nhìn lên phía quan tòa: "Thưa quan tòa. Tôi đã hỏi xong."
Thời gian nghỉ ngơi năm phút, sau năm phút sẽ có đáp án cho mọi người biết cái gì gọi là công bằng. Đổng Tây ngồi trong phòng chờ, cô thơ thẩn, ông Ngụy bần thần, luật sư Nguyễn cũng ngồi đó.
"Đây là quả báo. Là quả báo!" Bà Đổng không ngừng nhìn vợ chồng nhà họ Ngụy mà chửi mắng. Không ai trả lời bà cả, trong căn phòng ấy, mọi người đều mất niềm tin.
"Chào." Kha Mễ Nhu bước vào với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Đổng Tây ngước nhìn cô ta, ánh mắt căm phẫn rồi xông đến chửi thẳng vào mặt người phụ nữ xinh đẹp kia: "Chị nói dối. Rõ ràng anh Hàn ở cùng chị đến tám giờ, rõ ràng anh ấy ở cùng chị. Sao chị lại độc ác như vậy chứ?"
"Ôi cô bé, làm gì mà bức xúc dữ vậy. Chị giúp em tìm ra hung thủ, em còn muốn gì nữa?"
Ông Ngụy đứng dậy đi đến bên Đổng Tây, sau đó lớn tiếng nói chuyện với Kha Mễ Nhu: "Cô dám hại con trai tôi?"
"Bác trai. Cháu nói đều là sự thật mà... Hôm qua cháu đã bảo rằng cháu đến đây để làm chứng, bây giờ bác còn trách cháu?"
Bà Ngụy chỉ lặng thinh ngồi đó, không nói tiếng nào, cũng chẳng quan tâm tới ai, bà chỉ nhớ hình ảnh Ngụy Hàn đứng trước vành móng ngựa.
Nói chưa được vài câu, Hoắc Thành Quân đã bước vào dắt tay Kha Mễ Nhu ra ngoài. Đổng Tây tức giận nhưng không biết làm gì, lại bị bà Đổng mắng thêm một trận.
Mọi người lại lần nữa ở trong căn phòng rộng lớn uy nghiêm ấy. Từng lời của người chủ tọa gián xuống như tảng đá nặng trịch trong lòng những người đã nhầm tin vào chân lí lẻ phải.
"Ngụy Hàn! Can tội mưu sát, tội danh thành lập." Tiếng búa đập vào mặt bàn của vị chủ tọa khiến Đổng Tây sững sờ, cô siết chặt tay mình nhìn anh. Nhưng anh đã không chú ý gì đến, giây phút đó, chính Đổng Tây đã nhìn thấy sau lưng anh, mất đi đôi cánh thiên thần ngày nào. Từ đây, tương lai của anh sẽ gắn liền với ngục tù, với tăm tối và với tội danh giết người.
Mười năm tù, mười năm tuổi trẻ của cuộc đời anh phải chôn vùi trong cái địa ngục trần gian ấy. Cô nghĩ tới đã hoảng sợ.
"Hàn..."
"Anh Hàn..."
Tiếng của ông Ngụy và Đổng Tây kêu thét nhưng không ai phản ứng, không ai thương tình. Ngụy Dân nhìn chiếc còng trên cổ tay con mình, ông đau đớn rồi ngã quỵ xuống. Đổng Tây không còn quan tâm đến chuyện gì diễn ra xung quanh nữa, cô chỉ biết chạy đến rồi đẩy những người cảnh sát ra, nhưng họ ngăn cô lại, mẹ cô ngăn cô lại.
"Anh Hàn... Em sẽ kháng án, em sẽ cứu anh... Em sẽ cứu anh... Anh Hàn! Em tin anh, tin anh không giết bố em... Anh Hàn..."
"Tiểu Tây! Về ngay cho mẹ!"
"Buông ra, buông ra..." Cô khóc nghẹn ngào mà cố giữ lấy tay anh, nhưng cảnh sát đang áp giải anh đi, anh cũng không phản ứng. Cô lại cố gào lên, giọng đứt quãng vì tiếng nấc: "Anh Hàn... Em sẽ ở bên anh, em tin anh mà... Em tin anh..."
Vì cái giọng nói kia, vì câu nói kia mà Ngụy Hàn ngoảnh đầu lại nhìn cô, anh nói rất khẽ, rất nhẹ: "Cảm ơn em, Tiểu Tây!"
"Anh Hàn..."
"Tiểu Tây!" Bà Đổng lúng túng khi thấy con gái đã ngã xuống trong vòng tay mình. Câu cuối cùng nó nói cũng là 'Hàn'. Bà căm thù cái tên đó, hắn ta có kết cuộc hôm nay cũng tự làm tự chịu.
Khung trời tự do, cán cân công bằng. Bao nhiêu người đã ngã quỵ bởi tin vào công bằng để rồi bị đánh đổ hết mọi hy vọng mới nhận ra rằng, công bằng đã không còn tồn tại cho những thiên thần.