"Em nói bẩn nên anh muốn tắm cho em. Đích thân tắm cho em. Nếu không để anh tắm thì để anh hôn vào nơi này." Anh chạm tay vào dấu tích trên cổ cô rồi lại nói tiếp: "Chọn một trong hai."
***
Nào ngờ lúc này xuất hiện giọng nói trầm ấm của một người, Ngụy Hàn đẩy cửa vào liền trông thấy những mảnh vỡ của thủy tinh, còn có cây dao dính máu rơi dưới sàn. Từ Tâm Di đứng trước mặt Đổng Tây nên Ngụy Hàn nào thấy được gương mặt tái nhợt ấy, nghe tiếng nói đó, cả Từ Tâm Di và Đổng Tây đều hoảng hốt, Từ Tâm Di xoay người đột ngột, nét mặt có chút không tự nhiên. Bỗng dưng không gian có phần ngột ngạt, ngay khi Từ Tâm Di quay lại thì Ngụy Hàn đã rất nhanh thấy Đổng Tây ngồi đó, chân mày anh liền chau lại. Lúc này Lương Ứng Nhiên vừa đỗ xe xong mới bước vào, thấy mọi người đều im lặng, anh lên tiếng.
"Sao thế?" Liếc mắt trông thấy con dao dính máu, Lương Ứng Nhiên liền nhìn Từ Tâm Di: "Tâm Di?"
"Không có gì…"
"Vừa rồi Trần…"
Hai câu nói cùng phát ra cùng lúc, Đổng Tây nói không có gì, còn Từ Tâm Di định nói sự thật, rốt cuộc lại im lặng. Ngụy Hàn bước qua đống thủy tinh, mắt anh đầy lạnh lẽo, trên người còn có chút hàn khí. Anh đến gần Đổng Tây, đứng đó cúi xuống nhìn cô vẫn đang cúi gằm mặt không dám nhìn anh. Vừa thấy vết bầm nơi cổ tay cô, là dấu năm ngón tay khá lớn, hẳn là của đàn ông. Tay anh siết chặt, anh ngồi xổm xuống đưa tay nâng mặt cô lên, lần này thật sự phẫn nộ khi thấy trên cổ của Đổng Tây lại có vài vết đỏ đỏ, là dấu hôn. Ngụy Hàn hít vào một hơi dài, cuối cùng lãnh đạm thốt lên một câu gọn nhất.
"Ai?"
"Anh Hàn… Em…" Cô vừa định nói, thấy mắt anh u ám thế nên im bặt. Ngụy Hàn nghiêng đầu nhìn Từ Tâm Di: "Tâm Di!"
Rõ ràng Đổng Tây đã ra hiệu bằng ánh mắt, nhưng Từ Tâm Di nào để tâm, cô cắn môi, rốt cuộc cũng nói: "Trần Thắng Ninh đến, lúc tôi vào thấy hắn đang giở trò với Dâu Tây."
Vẫn tưởng Ngụy Hàn sẽ lại nổi cơn thịnh nộ, nào ngờ anh không nói một câu nào, đột ngột bế Đổng Tây lên.
"Á… Anh Hàn… Anh làm gì vậy?"
Không trả lời câu hỏi của cô, Ngụy Hàn cứ thế đi về phía cửa, đi ngang Lương Ứng Nhiên anh để lại một câu.
"Đưa Tâm Di về xong thì đến công ty đợi tôi."
"Tôi biết rồi, anh Ngụy."
Ngụy Hàn đưa Đổng Tây đi rồi, Lương Ứng Nhiên thấy Từ Tâm Di định nhặt thủy tinh bỏ vào thùng rác, anh vội đi đến ngăn cô.
"Để anh làm, cẩn thận bị thương."
"Ứng Nhiên… Sao hai người đột ngột đến đây vậy? Chẳng phải gần đây rất bận sao?"
"Hôm nay anh Ngụy cố tình giàn xếp công việc để đưa cô Đổng đi ăn, định cho cô ấy bất ngờ. Nào ngờ khi đến thì thấy vậy… Tên Trần Thắng Ninh đó…" Nói đến đây, Lương Ứng Nhiên tỏ vẻ lo lắng: "Lần này tiêu rồi."
Vừa định hỏi anh tiêu cái gì thì Tiểu Niệm đã bật khóc, Từ Tâm Di vội đứng dậy bế con, Lương Ứng Nhiên nhìn gương mặt bầu bĩnh ấy, anh cười cười: "Lúc nhỏ chắc Tâm Di cũng rất hay khóc, bởi vậy con giống em."
Từ Tâm Di nghe vậy liền đỏ mặt, cũng không quên trừng mắt với anh: "Ứng Nhiên!"
"Được rồi… Giống anh, con giống anh. Anh lúc nhỏ rất hay khóc."
Lời nói vô tình nhưng người nghe lại thấy rõ có ý, Lương Ứng Nhiên thấy mặt Từ Tâm Di cứng đờ, anh cũng thu lại nụ cười. Cả hai dần im lặng.
Từ Sắc Hương về nhà rất nhanh, Ngụy Hàn không nói, Đổng Tây cũng đành im lặng. Xe đỗ vào sân, Ngụy Hàn không nói câu nào mà bế Đổng Tây vào trong nhà, đặt cô xuống sofa rồi thì anh quay đầu đi, cô vừa định đứng lên thì anh đã bước từ phía trong ra, trên tay còn có hộp y tế. Lòng Đổng Tây vì thế cũng trở nên ấm áp lạ thường, cô để mặc anh cầm lấy cổ tay mình mà nhẹ nhàng thoa thuốc lên đó. Nhìn gương mặt chăm chú của anh, cô không kìm lòng được, đưa tay ra vừa định chạm vào mặt anh thì bàn tay ấy bị bắt lấy, anh ngẩng đầu nhìn cô, chưa đầy ba giây đã nhào đến như con hổ vồ mồi, ép Đổng Tây dưới thân hình to lớn của anh. Anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn bá đạo ngang ngược, chiếm lấy hơi thở của Đổng Tây, anh như thế làm cô có chút sợ hãi, cô đưa tay chống lên ngực anh, có ý phản kháng, Ngụy Hàn chẳng để tâm, nụ hôn dời lên cánh mũi, đôi mắt, sau đó từ má chuyển xuống cổ. Bỗng Đổng Tây giật mình, mấp mái môi nói khe khẽ.
"Anh Hàn… Đừng…"
Bàn tay chống trên ngực anh dùng lực, Ngụy Hàn liền ngưng lại, mặt đối mặt cùng cô, nhìn thẳng vào mắt cô, cô bị anh nhìn đến mặt đỏ tay run, phải dũng khí lắm mới dám nói tiếp: "Em muốn đi tắm… Rất bẩn…" Ý cô nói, nơi mà Trần Thắng Ninh chạm qua, rất bẩn.
Mắt Ngụy Hàn liền sẫm lại, anh dứt khoát đứng dậy, Đổng Tây ngỡ là anh đã hiểu rồi nên ngồi dậy đi tắm, anh lại lần nữa bế cô lên, đi thẳng về phía cầu thang. Vào đến phòng của Đổng Tây, Ngụy Hàn bế cô vào thẳng phòng tắm, đặt cô lên bồn tắm, rất tự nhiên mà đưa tay cởi nút áo trên người cô. Đổng Tây bị thái độ vô cùng nghiêm túc này của anh dọa, lấy tay giữ chặt áo mình.
"Anh… Anh Hàn… Anh làm… làm gì vậy?"
"Tắm cho em."
"Hả? Không… không… cần. Em tự mình làm được."
Trước cái mặt tỉnh như không của anh, ngược lại mặt cô đã sắp bị nấu chín rồi. Nhưng Đổng Tây thật không biết hôm nay anh bị gì, im lặng ít nói. Hết chăm chú nhìn cô, lại dời mắt xuống cổ của cô, cô đưa tay che lại, biết rõ anh đang nhìn dấu vết do Trần Thắng Ninh để lại.
"Hắn ta chỉ mới… mới… có vậy thôi… Không có gì, thật là không có gì cả. Trên cây dao đó cũng là máu của Trần Thắng Ninh, là em làm ông ta bị thương."
"Anh muốn tắm cho em."
Dường như không nghe cô nói gì, anh chỉ nhập tâm vào một vấn đề. Tim cô sắp rớt ra ngoài rồi, thà anh hỏi này hỏi nọ để cô trả lời chứ đừng làm bộ dạng như thế. Cô đã nói với anh là Trần Thắng Ninh chỉ vừa mới chạm vào cổ cô, vậy mà anh một mình muốn tắm cho cô, không phải là muốn kiểm tra sao. Với lại về vấn đề tắm này, cô thật không thể cư nhiên để anh tắm cho mình.
"Anh Hàn. Em đã nói là không có gì mà, anh tin em đi có được không?"
"Anh không phải muốn kiểm tra."
Đổng Tây than thầm, anh không cần nhìn rõ tâm tư cô thế chứ. Cô vừa mới định lên tiếng thì anh lại nói trước: "Em nói bẩn nên anh muốn tắm cho em. Đích thân tắm cho em. Nếu không để anh tắm thì để anh hôn vào nơi này." Anh chạm tay vào dấu tích trên cổ cô rồi lại nói tiếp: "Chọn một trong hai."
Mặt anh vô cùng trầm trọng, giọng nói quyết đoán, Đổng Tây nuốt nước bọt, vừa nghĩ đến việc anh tắm cho mình, cô đã cảm thấy máu toàn thân dồn lên tận đại não rồi, nhưng lại nghĩ đến chuyện Trần Thắng Ninh chạm vào mình mà anh còn muốn hôn lên nơi đó thì cô đã cảm thấy bản thân mình dơ bẩn rồi, tất nhiên không thể làm bẩn anh.
Ngụy Hàn không gấp gáp, chờ sự lựa chọn của cô. Đổng Tây nhăn nhó, hai tay vô thức nắm chặt, mím môi lại nhìn anh: "Vậy… anh tắm cho em…" Nói ra rồi cô bỗng có chút hối hận: "Nhưng mà…"
"Quyết định rồi."
Anh giơ tay tháo nút áo của cô, Đổng Tây vẫn không chịu buông tay. Ngụy Hàn nhướn mắt nhìn cô, cô đành thỏa hiệp, buông lỏng tay ra. Từng nút áo được anh chậm rãi cởi ra, sau đó anh cởi luôn chiếc áo sơ mi đó ra khỏi người cô. Bỗng anh vươn người đến ôm lấy cô vào lòng, tim cô 'thình thịch thình thịch' càng mạnh, khi thấy vùng ngực được thả lỏng, Đổng Tây cô ngỡ ngàng mới phát giác cả áo lót của mình cũng bị anh cởi bỏ rồi. Anh buông Đổng Tây ra, nửa thân trên không chút che đậy như thế cứ lọt vào đôi mắt thâm trầm đã sớm sẫm tối của anh, cô đưa tay tay lên che đi đôi gò bồng đảo yêu kiều ấy, cúi đầu không dám nhìn anh.
Môi Ngụy Hàn hơi cong lên, anh dời tay xuống khóa chân váy bên hông của cô, nhẹ nhàng kéo xuống, chiếc váy ấy như cánh hoa, rơi nhẹ xuống sàn. Chỉ nghe Đổng Tây 'Á' một tiếng rồi im bặt, mặt cô đã bị nướng chín cả rồi.
Tay Ngụy Hàn rõ ràng có chút run rẩy, lòng anh như có một bàn tay mềm mại chạm vào, nhẹ nhàng tạo nên rung động. Hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài tỉnh không gì tỉnh hơn của anh. Bàn tay hướng đến quần lót của cô, vì cúi đầu nên Đổng Tây thấy rõ bàn tay hướng đến nơi nào, khi chạm vào đùi cô, rõ ràng run run, cả người cô cũng ru, cô lùi về sau vì độ nóng trên bàn tay anh. Ngụy Hàn không cho phép cô lùi bước, anh giữ chân cô lại.
"Tiểu Tây… Ngoan tí, ngồi yên để anh tắm, nếu không anh không dám chắc mình sẽ làm gì tiếp theo đâu."
Anh thật không biết bản thân mình có thể làm quân tử đến khi nào.
Nghe anh nói, cô cũng không dám cử động, hít thở có chút khó khăn. Ngụy Hàn thấy thái độ đó rõ ràng rất hài lòng, nhanh chóng cởi thứ cuối cùng trên người cô xuống.
Bỗng trong chốc lát, căn phòng tràn ngập màu ám muội. Một người đàn ông ăn mặc vô cùng chỉnh tề ngơ ngẩn nhìn một cô gái chẳng còn gì để che đi thân thể trắng noãn nà với những đường cong gợi cảm. Cảnh tượng, có chút kì quái.
Mắt anh rõ ràng không có chút kiêng dè mà ngắm cơ thể cô, khi thấy chẳng có gì ngoài vài dấu vết chướng mắt trên cổ thì rõ ràng anh thở ra một hơi nhẹ nhõm. Anh đã nói không kiểm tra, chỉ là thật lòng, có chút không cam lòng nên nhất định phải kiểm tra. Bị anh nhìn đến sắp chết ngạt vì hơi thở ngày càng nặng ấy, Đổng Tây chẳng chịu được nữa, tự ý chui vào bồn tắm, lấy xà phòng khuấy mạnh đến khi nào bọt tràn xuống sàn mới thôi.
Lúc Ngụy Hàn bừng tỉnh thì thấy cô gái trước mắt đã nằm vào bồn tắm tự lúc nào, còn cả bọt xà phòng, những gì nên che cũng che rồi, chỉ còn thấy đôi vai trần cùng một gương mặt đỏ như quả cà chua chín. Anh phát hiện, thì ra vừa rồi mình bị chìm đắm mà quên mất mọi thứ rồi.
Anh đi đến ngồi lên thành bồn tắm, lấy bàn tay mình đặt lên vùng cổ cô, xoa nhẹ. Người cô run lên, lén đưa mắt nhìn anh, cứ như đứa trẻ nhỏ phạm tội.
"Nhìn anh như thế là sao? Em có biết ánh mắt đó khiến anh rất muốn phạm tội không?"
Cô không nhìn nữa, đưa tay chà sát cổ mình, anh thấy cô mạnh tay liền giữ tay cô lại: "Sẽ đau đấy."
"Em ghét dấu vết này, dơ bẩn."
"Tiểu Tây à…"
"Dạ?"
Ngụy Hàn mặt dày đưa mặt lại gần cô, bình nhiên nói: "Hôn anh đi!"
Bị thái độ trẻ con của anh chọc cười, Đổng Tây đưa môi mình hôn lên má anh. Anh không đồng ý, giơ tay chỉ vào môi mình, Đổng Tây ngượng ngùng đưa môi mình chạm vào môi anh, lập tức đầu lưỡi bị cuốn lấy, hơi thở ấy tràn vào khoang mũi, đi thẳng vào phổi, vào tim. Anh giữ gáy cô, không cho cô chút khả năng phản kháng, hôn cô đến trời đất quay cuồng.
Phải một lúc lâu anh mới buông ra, cô thở hổn hễn, anh ngược lại sức khỏe dồi dào, còn cúi đầu hôn lên khắp cổ cô, để lại những dấu vết màu đỏ đậm, chứng minh quyền sở hữu. Rõ ràng anh để tâm, rất để tâm. Cơ thể cô là của anh, không ai có quyền chạm vào. Nghĩ đến đây, tay anh liền siết chặt, đôi mắt lạnh kinh người.
Cái hôn ấy không có ý định ngừng mà còn chạy dài xuống vùng xương quai xanh, thấy anh như con hổ đói tìm mồi, cô vươn tay che ngực, ý phản kháng: "Món khai vị kết thúc tại đây!"
Anh bật cười, nụ cười đầu tiên trong cả ngày nay. Cô thấy anh cười, người nhẹ nhõm hẳn, đưa tay lên mi tâm của anh, di chuyển nhẹ làm hàng chân mày ấy không còn chau lại.
"Anh cười là đẹp trai nhất! Em thích anh Hàn cười."
"Còn chưa tính sổ xong đâu đấy…"
"Tính sổ gì chứ? Ra ngoài cho bổn công chúa tắm đi! Tiểu Ngụy tử."
Ngụy Hàn ngây người, cô thấy vẻ mặt của anh thì bật cười, xua xua tay như ra lệnh. Anh như rất không hiểu, lặp lại lần nữa.
"Tiểu Ngụy tử?" Môi anh cười đầy mờ ám, vươn móng vuốt đến: "Vậy để tiểu Ngụy tử hầu hạ công chúa tắm…"
"Á… Anh Hàn! Em không đùa… Anh Hàn…"
Trong phòng tắm tràn ngập tiếng cười, bọt xà phòng tràn xa ngoài càng nhiều. Tiểu Ngụy tử nào đó vẫn đang tích cực hầu hạ công chúa tắm rửa.
Nửa tiếng sau Ngụy Hàn thong thả ôm Đổng Tây đã được mặc khăn choàng tắm bước ra ngoài. Cô như con cún nhỏ nép vào lòng anh, cả gương mặt bao phủ một màu hồng, đôi mắt long manh vì thẹn thùng cũng trở nên mông lung. Ngụy Hàn đặt cô lên giường, rất hài lòng với vẻ ngoan ngoãn của cô lúc này, cũng vô cùng thích thú với những dấu vết mình để lại trên cơ thể của cô.
"Vẫn còn ngượng?" Anh thấy cô kéo chăn che kín mặt thì lập tức giữ tay cô lại. Hỏi làm sao mà không ngượng, dường như hôm nay anh và cô đã làm tất cả, chỉ thiếu bước cuối cùng mà thôi.
Cô đỏ mặt, gật đầu, anh đưa tay khẽ vuốt bờ môi sưng mọng ấy, nhẹ giọng nói: "Em là của anh. Không ai có quyền chạm vào em. Tên khốn kiếp đó chán sống rồi."
"A… Anh Hàn, anh lại định làm gì?" Nghe thế cô liền ngồi bật dậy, lại bị anh ấn xuống giường, anh không trả lời câu hỏi của cô mà còn ngang nhiên hỏi ngược lại: "Ông ta nói gì với em rồi?"
Nhắc đến vấn đề này, tim Đổng Tây liền dao động, cô mở to mắt nhìn anh, ngập ngừng không nói, cô muốn hỏi anh những gì Trần Thắng Ninh nói có thật không, muốn biết anh đang phải chịu áp lực nặng nề như thế nào, tại sao lại không sẻ chia cùng cô. Nhưng cuối cùng khi đối mặt với ánh mắt ấy mọi câu hỏi đều trở nên vô nghĩa, cô chỉ tóm gọn lại một câu.
"Bất luận thế nào em cũng ở bên anh."
Cô không trả lời đúng câu hỏi, nhưng đáp án này cũng giúp anh biết những ẩn ý sau đó, đúng là Trần Thắng Ninh đã nói toàn bộ tình hình của anh hiện tại cho Đổng Tây biết, hắn ta muốn cô rời xa anh sao? Ngụy Hàn nhếch môi cười, đúng là vọng tưởng.
"Tiểu Tây ở nhà một lát được không? Anh còn phải quay về công ty bàn công việc với Ứng Nhiên. Sẽ rất nhanh thôi."
"Được. Em ở nhà… đợi anh về." Đương nhiên cô không thể cản trở con đường sự nghiệp của anh rồi.
Anh nghe thấy thế, càng vui vẻ, hôn nhẹ lên trán cô, sau đó nhìn ra bầu trời bên ngoài, vừa nhá nhem tối. Anh đứng dậy nhìn cô cuộn mình trong chăn, tự nhiên cười đầy ám muội. Nhìn thấy nụ cười đó, tim Động Tây lại rung động liên hồi, nhớ đến những hành động vừa rồi trong phòng tắm, cô không chịu được liền kéo chăn che mặt, lần này Ngụy Hàn bật cười thành tiếng. Đổng Tây từ trong chăn nói vọng ra ngoài.
"Anh đi đi!" Như nhớ ra điều gì, cô kéo chăn xuống, nhìn toàn thân anh, nhắc nhở: "Người ướt cả rồi, anh đi thay quần áo đi, cẩn thận bị cảm."
"Có muốn thay giúp anh không?"
"Hình như em buồn ngủ rồi… Em ngủ đây…"
Nói xong cô lại kéo chăn che kín người, ẩn mình trong chăn mà giữ lấy trái tim đang sắp rơi ra ngoài. Hình như quan hệ của họ, đang dần dần tiến triển thì phải.
Tòa nhà cao nhất của Mộ Cần.
Ngụy Hàn vừa vào phòng đã hung hăng gạt mọi thứ trên bàn làm việc xuống, miệng không kiềm được gầm lên.
"Khốn kiếp! Trần Thắng Ninh! Trần Thắng Ninh!"
Gần như cái tên đó Ngụy Hàn rít qua kẽ răng, chân anh đạp mạnh chiếc ghế xoay, nó va vào bàn, 'gầm' một tiếng cực mạnh. Lương Ứng Nhiên và Trần Tùng Bách ngồi bên bàn trà cũng lặng im. Trước giờ hai người đều chưa thấy Ngụy Hàn kích động như hôm nay, bất luận thời gian này bị Trần Thắng Ninh và Ngụy Lâm chèn ép thế nào thì Ngụy Hàn vẫn giữ được bình tĩnh mà giải quyết công việc. Nào ngờ hôm nay lại vì chuyện Trần Thắng Ninh đến tìm Đổng Tây chọc cho phát điên, đôi mắt chứa đầy hàn khí thật sự có thể giết người. Đợi một lúc lâu để bình ổn tâm trạng, Ngụy Hàn mới đưa tay vào túi quần, đứng bên cạnh cửa cổ sát đất nhìn ra bầu trời đêm ảm đảm. Lúc này thật là một bức tranh hoàn mỹ, trên gương mặt ấy không nắm bắt được chút cảm xúc, dường như với người vừa phát hỏa là hai người khác nhau một trời một vực.
"Liên hệ ngay với Phó Như Ngọc!"
"Được rồi anh Ngụy."
Mặt Lương Ứng Nhiên trầm xuống, anh biết chắc là kết quả sẽ thế này mà, nhưng thật ngay cả Lương Ứng Nhiên cũng biết, giờ chỉ có cách này mới giải quyết được một phần phát sinh của Mộ Cần và Hoành Cơ. Phó Như Ngọc đầu tư vốn vào công trình của Hoành Cơ, nếu có được hợp đồng này, cổ phiếu của Hoành Cơ sẽ không rớt giá nữa, thậm chí tỉ lệ tăng lên cũng rất cao.
"Tùng Bách!"
"Vâng! Anh Ngụy!" Trần Tùng Bách đứng lên chờ mệnh lệnh.
"Bắt Trần Thắng Ninh."
Lương Ứng Nhiên nghe thế thì đứng ngay dậy phản đối ngay: "Anh Ngụy! Anh bình tĩnh chút đi, bắt Trần Thắng Ninh rất dễ nhưng lúc này thì không được, hiện nay cả thành phố này ai cũng biết Trần Thắng Ninh và chúng ta là đối thủ, nếu hắn ta xảy ra chuyện ngay lúc này thì chắc chắn không ổn. Dao này báo chí đang rất quan tâm đến Mộ Cần, còn có cả cảnh sát nữa… Tuyệt đối không nên manh động."
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Trần Tùng Bách lên tiếng: "Chỉ cần anh Ngụy lên tiếng, tôi lúc nào cũng có thể giúp anh xử lí Trần Thắng Ninh, nhưng Ứng Nhiên nói không sai, hiện giờ thì tình hình bất lợi cho chúng ta."
"Nếu không dạy dỗ ông ta một lần thì hẳn ông ta không biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm."
Thấy lần này Ngụy Hàn đúng là không bỏ qua cho Trần Thắng Ninh, Lương Ứng Nhiên thở dài, lại mở lời khuyên: "Tôi biết lần này hắn tìm đến cô Đổng là vượt qua giới hạn của anh, nhưng anh Ngụy, tình hình đang căng thẳng, đợi qua chuyện này tìm hắn tính sổ cũng không muộn. Chẳng phải anh nói không cho hắn chết dễ dàng sao."
Suy nghĩ lại một lát, Ngụy Hàn mới gật đầu: "Được rồi, cậu lo vụ hợp đồng với Phó Như Ngọc cho tốt đi." Lần này Ngụy Hàn quay đầu, vỗ vỗ lên vai Lương Ứng Nhiên rồi nhìn sang Trần Tùng Bách: "Cho Nhân và Kiệt theo bảo vệ Tiểu Tây hai mươi tư trên hai mươi tư. Nếu còn chuyện gì xảy ra, tôi tính sổ với cậu."
"Tôi hiểu rồi."
Ba người họ lại nhìn ra bầu trời bên ngoài. Họ là một màn đêm đen kịch, linh hồn dần chìm trong bóng tối của thù hận. Ngụy Hàn thấy một ngôi sau bừng sáng, anh nghĩ cô chính là ngôi sao đó rồi.
"Dám chạm vào người phụ nữ của tôi. Nợ cũ nợ mới sẽ tính sau với ông! Trần Thắng Ninh!"
Nói ra cái tên này, Ngụy Hàn siết chặt hai tay trong túi quần, mắt anh thâm trầm, lạnh lẽo thấu xương.
Tối ngày hôm đó, Trần Tùng Bách sai người điều tra chỗ ở của Trần Thắng Ninh tại Tân Nam nhưng đáng tiếc tin báo rằng ông ta đã nhanh chóng quay về thành phố An Lạc. Chắc hẳn đoán trước được việc Ngụy Hàn sẽ tìm mình, dù sao Tân Nam cũng không phải địa bàn của ông ta, ông ta cũng đâu dám cược mạng mình.