Nếu Phó Chi Dương đã bất chấp mọi thứ để làm vậy, anh cũng không ngại cùng cô ta tham gia trò chơi này.
***
Chuyện phát sinh vào hai tuần sau, Ngụy Hàn tham gia buổi gặp các doanh nhân trẻ của thành phố Tân Nam. Bữa tiệc bắt đầu chưa được bao lâu, anh đã bước ra ngoài tựa vào hành lang thở dốc, có lẽ anh say rồi, bỗng rất muốn về nhà, nghĩ đến Đổng Tây đang chờ anh, bước chân anh vì thế cũng nhanh hơn.
Phó Chi Dương chạy theo phía sau, đỡ lấy người anh: "Hàn… Anh không khỏe sao?"
"Không sao."
Anh lạnh nhạt trả lời, Phó Chi Dương càng lo lắng thêm, đưa tay sờ lên mặt anh.
"Anh say rồi đúng không? Để em đỡ anh…"
Ngụy Hàn không nói gì, đúng thật là anh say rồi, nên để mặc Phó Chi Dương đỡ mình. Sau đó anh mơ màng thấy mình nằm trên chiếc giường mềm mại, nhưng mùi hương lại rất nồng, anh biết, không phải giường của Đổng Tây. Lấy được chút tỉnh táo, anh mở mắt nhìn Phó Chi Dương đang ngồi cạnh giường lấy khăn ấm lau mặt cho anh, cả người mặc bộ dạ hội quyến rũ, cô mặc áo chữ V cổ khoét sâu, có thể thoáng thấy từng đường cong quyến rũ. Thấy anh nhìn mình như vậy, Phó Chi Dương cúi người ôm cổ anh, đôi môi hồng ép chặt môi anh, hơi rượu nồng nàng hòa quyện.
"Hàn… Em thuộc về anh…"
Ngụy Hàn nắm chặt hai tay, hai mắt anh đỏ ngầu như đang cố kìm nén thứ gì đó. Cảm giác da thịt động chạm, cuối cùng anh cũng không thể tự chủ, kéo tay cô ta ấn xuống giường rồi hôn lên cổ cô ta, bàn tay cũng nhanh chóng gạt tất cả những thứ vướn víu sang một bên, anh lúc này như kẻ khát giữa sa mạc tìm được nguồn nước,
Phòng tổng thống khách sạn năm sao của thành phố Tân Nam, ánh đèn mờ ảo cùng một màn ân ái triền miên chẳng có điểm dừng, người phụ nữ hưng phấn hưởng thụ cảm giác kích tình ấy, thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ thỏa mãn, còn người đàn ông đang chiếm đoạt thô bạo kia lại dường như không để tâm đến chuyện gì cả. Đối với anh lúc này, cảm giác như mình chỉ là đang phát tiết, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, mãi mãi cũng không rõ cảm giác.
Cứ như thế… Chìm đắm trong dục vọng.
Sau những giây phút cuồng loạn kia, người phụ nữ ngồi tựa đầu vào giường, trên người là những đóa hoa đỏ rực chứng tỏ những gì vừa xảy ra, cô ngắm nhìn người đàn ông bước ra từ nhà vệ sinh, anh là kẻ vừa mới sở hữu cô, là người đàn ông đầu tiên của cô và duy nhất của cô. Bởi thế nên khi nhìn anh, ánh mắt cô sáng như những ngôi sao vừa ló dạng ngoài kia.
Người đàn ông lại không có biểu cảm mà lần lượt mặc lại quần áo, anh đứng trước gương cài áo sơ mi, không để ý thân hình uyển chuyển ấy đang tiến gần mình.
"Anh Hàn..."
Phó Chi Dương lúc này đã quấn khăn quanh người rồi đến ôm anh từ phía sau, gọi đầy thân mật. Nhưng khi anh nghe hai từ đó thì bàn tay đang cài khuy áo ngưng lại, chỉ trong phút chốc ngắn ngủi đã lấy lại vẻ điềm đạm vốn có.
"Sau này không được gọi tôi như thề."
"Sao lại vậy? Thế em gọi anh là gì đây? Anh Ngụy sao? Anh vừa rồi làm chuyện như vậy, còn muốn em gọi cái tên xa lạ đó..." Cô giọng đầy oán trách, nhưng lại mang theo chút mềm mỏng, dịu dàng.
Ngụy Hàn nghe cô gái sau lưng mình nũng nịu mà anh không hề bận tâm, thậm chí còn nhanh chóng khoác luôn áo vest lên người, gạt tay cô ta ra, nhưng cô ta không chịu buông, cứ ôm chầm lấy anh. Thấy thế, anh tỏ vẻ khó chịu.
"Tôi phải về nhà."
"Không ở lại với em được sao?"
"Không được!" Anh dứt khoát trả lời.
Giọng anh lạnh nhạt đến đáng sợ, cô cũng nhượng bộ mà buông tay. Bước lên đứng trước mặt anh, ôm lấy cổ anh.
"Anh nghĩ bây giờ về nhà là mọi chuyện đã không xảy ra sao? Em là người của anh, chuyện đó đã là sự thật, anh đừng hòng bỏ rơi em."
"Nếu em ngoan ngoãn một chút, tôi có thể suy nghĩ đến chuyện cho em ở bên mình."
"Anh Hàn! Em..."
Anh liền giơ tay đặt lên môi cô, không để cô nói tiếp nữa, anh khẽ cười: "Phó Chi Dương! Em phải biết em thân phận gì, đừng bao giờ gọi tôi bằng anh Hàn hiểu không? Chắc em không muốn lúc tôi làm tình với em mà trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh của Tiểu Tây chứ?"
Phó Chi Dương mặt mày trắng bệch, không có cách gì biện hộ, đành gật đầu ra vẻ đồng ý: "Dù sao chỉ là cách gọi, em không bận tâm. Chỉ cần anh không quên em là được."
"Nếu muốn ở bên tôi thì phải biết im lặng. Tôi không hề muốn chuyện của tôi và em đến tai Tiểu Tây, cô ấy mà biết thì chắc em hiểu chuyện gì sẽ xảy ra mà."
Ngụy Hàn không đe dọa, không cảnh cáo, lần nữa khiến Phó Chi Dương hơi do dự không dám đáp lại. Anh kéo tay Phó Chi Dương ra khỏi người mình rồi đi về phía cửa, Phó Chi Dương nhìn bóng anh rời đi nhanh chóng thì vội chạy theo nắm cánh tay anh lại, Ngụy Hàn quay đầu nhìn, cô ta mới ngoan ngoãn nghe lời.
"Em nghe anh, nhưng em muốn anh dành thời gian cho em."
"Được! Em vào ngủ thêm tí nữa, tôi phải về rồi."
Cuối cùng cũng nghe được một lời có thể gọi là quan tâm, Phó Chi Dương thỏa mãn nở nụ cười tươi như hoa rồi nhón chân hôn lên môi Ngụy Hàn tạm biệt.
Cánh cửa khép lại, cô mới mệt mỏi đến bên giường nằm nghỉ. Tuy nhiên, trong lòng đâu thể thoải mái, thậm chí rất khó chịu. Gần hai tháng qua cô đã tìm đủ mọi cách tiếp cận anh, làm bất kể chuyện gì để thu hút sự chú ý của anh. Cô bỏ tự tôn của một tiểu thư danh giá mà cam tâm làm người tình của anh, hôm nay rốt cuộc cũng trao cả cuộc đời con gái cho anh. Nhưng Phó Chi Dương không hề cảm thấy đủ, tuy đã đồng ý cho cô ở bên nhưng Ngụy Hàn vẫn giữ thái độ xa cách, hờ hững. Quá đáng hơn là luôn lo nghĩ cho Đổng Tây, bảo vệ Đổng Tây.
Phó Chi Dương nở nụ cười đầy sự đắc ý, nhìn vào vết màu đỏ thẳm trên ga giường trắng tinh: "Đổng Tây! Sẽ có một ngày vị trí của chúng ta là ngược lại."
Bước xuống gara xe, Ngụy Hàn một tay chống lên mui xe, một tay đặt lên trán, chân mày anh nhíu chặt, cảm giác nóng bức trong người đã vơi bớt nhưng hình như tay chân vẫn có chút run rẩy. Anh lấy điện thoại gọi cho Trần Tùng Bách, còn bản thân lại đứng tựa vào mui xe, rút một điếu thuốc ra châm lửa rồi hút, khói thuốc nồng nặc bủa vây cả gương mặt sớm đã lạnh lẽo của anh. Anh không hút thuốc bởi vì Tiểu Tây của anh không thích, nhưng không biết hôm nay vì sao lại như vậy, có lẽ vì tâm trạng nặng nề, hoặc giả, vì cảm giác có lỗi.
Chưa được bao lâu thì Trần Tùng Bách lái xe đến, anh ta nhìn Ngụy Hàn một mình hút thuốc, cảm giác bóng dáng đó vô cùng đơn độc. Ngụy Hàn ném điếu thuốc thứ năm xuống đất rồi xoay đế giày giẫm lên, sau đó anh lên xe, ngồi vào hàng ghế sau. Xe chuyển bánh ra ngoài đường chính, Ngụy Hàn đã mệt mỏi tựa đầu vào ghế, đưa hai tay xoa xoa hai bên thái dương đau buốt của mình.
Trần Tùng Bách ngồi ở phía trước nhìn qua kính chiếu hậu thấy anh như vậy nên trong lòng không nén được tiếng thở dài. Đúng lúc này điện thoại Ngụy Hàn lại reo lên, là Đổng Tây gọi.
"Anh Hàn!"
Nghe được giọng cô, anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, sự mệt mỏi cũng dần tan biến: "Sao thế Tiểu Tây?"
"Anh vẫn chưa về sao? Hôm nay Ứng Nhiên nói anh ra ngoài bàn việc, anh đừng uống nhiều rượu quá đấy."
"Anh chỉ uống một ít thôi, em đừng lo. Nửa tiếng sau là về đến nhà, Tiểu Tây có muốn ăn gì không? Anh sẽ mua."
"Em không đói, em đợi anh về..."
Trong đầu anh lại hiện lên khung cảnh cô cùng Đậu đen và Đậu trắng ngồi ở xích đu mà đợi anh. Ngụy Hàn chỉ hận không thể dùng thảm bay mà bay về nhà ngay bây giờ.
Như nhớ ra điều gì đó, Ngụy Hàn bỗng lên tiếng: "À Tiểu Tây, hôm nay em đi ngủ trước đi, anh mới nhớ công ty có việc quan trọng, hôm nay có lẽ anh ở lại công ty tăng ca, sáng anh mới về được."
"Vậy sao? Vậy em ngủ trước, sự nghiệp quan trọng mà. Nhưng anh nhớ ăn đêm đấy, đừng để bụng đói. Hay là em làm thức ăn khuya mang đến cho anh nhé?"
"Không cần đâu. Anh tự lo được mà... Em ngoan ngoãn đi ngủ cho anh là được rồi."
Anh dặn dò cô vài câu rồi mới tắt máy. Ngụy Hàn không muốn về nhà trong tình trạng trên người toàn mùi rượu, mùi thuốc cùng... mùi của người phụ nữ khác. Tâm trạng bứt rứt nên không nằm nghỉ được nữa, anh nhìn ra từng cảnh vật lướt nhanh ở ngoài xe, lòng nặng trĩu.
"Anh Ngụy! Anh bị bỏ thuốc sao?"
Chỉ nghe Ngụy Hàn 'Ừ' một tiếng, Trần Tùng Bách lại hỏi thêm: "Là Phó Chi Dương sao?"
"Ngoài cô ta tôi không nghĩ có kẻ thứ hai làm chuyện này." Ngưng một lát, Ngụy Hàn nói tiếp: "Một mình Phó Chi Dương sẽ không tìm được loại thuốc như thế, điều tra xem gần đây có xuất hiện loại thuốc nào lạ ở thành phố không. Tuyệt đối không thể để nó xuất hiện ở JJK." Nghĩ đến cảm giác khó chịu đến bức người kia, Ngụy Hàn nhắm nghiền hai mắt.
Trần Tùng Bách nghe thế liền hiểu được tác dụng của loại thuốc đó, nên đáp lại ngay: "Tôi sẽ chú ý. Loại thuốc kích thích như vậy hẳn là được nhập lậu vào thành phố, thuộc danh sách hàng cấm số hai sau ma túy. Phó Chi Dương quả là không đơn giản."
Ngụy Hàn không nói gì nữa, không gian trong xe bỗng dưng yên tĩnh lạ thường. Bàn tay anh vô thức nắm thành quyền, những hành động của mình vừa rồi cũng đủ biết tác dụng của thuốc, anh vốn mất đi ý thức, chẳng còn tự chủ được bản thân.
Nếu Phó Chi Dương đã bất chấp mọi thứ để làm vậy, anh cũng không ngại cùng cô ta tham gia trò chơi này.
"Anh Ngụy! Tôi có thể nói một câu không?"
Được một lát, Trần Tùng Bách không chịu được nữa nên lên tiếng. Ngụy Hàn hứng thú nhướng mày nhìn về phía trước, anh nói với giọng điệu tự chê cười chính mình.
"Tôi hiểu cậu định nói gì. Ban đầu đã nghĩ đến tình huống phát sinh như vậy, chỉ là tôi không có lựa chọn." Anh gác hai tay sau gáy rồi tựa đầu vào, chậm rãi cất giọng trầm khàn: "Có những chuyện mình không thể quyết định. Cuộc sống này không đẹp như ta tưởng, phía sau cái đẹp luôn là sự xấu xa, người này vui vẻ thì người khác buồn đau. Giống như khi tôi không làm người khác tổn thương thì chính là tự tìm đường cho kẻ khác tổn thương mình."
"Vậy câu nói này có tính với cô Đổng không?"
"Đương nhiên là không... Tôi có thể tàn nhẫn với bất cứ ai, nhưng đối với cô ấy thì không bao giờ. Bởi vì tôi hiểu rằng, dù cả vũ trụ này ruồng bỏ tôi thì ít ra, Tiểu Tây vẫn mỉm cười kiên định nắm lấy tay tôi không buông. Tùng Bách! Những năm tháng của tôi ở trong tù, cậu là người hiểu rõ nhất, vậy nên cậu phải biết tôi làm mọi thứ là vì cái gì."
"Tôi tuyệt đối tin sự lựa chọn của anh."
Trần Tùng Bách lại tiếp tục tập trung nhìn về phía trước. Bỗng dưng lúc này, anh lại muốn gặp người con gái tên Đổng Tây đó.
Ngụy Hàn nói có thể tàn nhẫn với bất cứ ai. Trần Tùng Bách hiểu rõ rằng cũng có thể mình sẽ nằm trong số đó, nhưng anh không hề hối hận, thậm chí càng ngày càng ủng hộ bất kì quyết định nào của Ngụy Hàn. Anh cũng biết rõ trong bàn cờ này, Ngụy Hàn là người chơi, còn những người khác đều là quân cờ trong ván cờ sinh tử đó. Về Phó Chi Dương, phải nói cô ta chính là con cờ đáng thương và đáng trách nhất, vốn dĩ cô ta có thể không cần tham gia, nhưng mọi thứ cũng do cô ta chọn lựa. Tất cả đã định, người chơi bàn cờ này là Ngụy Hàn, ai cũng không thể thay đổi, ít ra, vẫn còn một người không nằm trong bàn cờ đó.