Cho đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân thật đều, thật chắc. Đổng Tây quay người về phía sau thì đã nhanh chóng rơi vào vòng tay ai đó. Cô không phản kháng, để mặc cho ai kia ôm, vì cô biết rằng, cái ôm này chỉ của một người thôi.
***
Từ lúc đi thành phố An Lạc dự tang lễ về, tâm trạng Từ Tâm Di đã không còn nặng nề như trước, có thể coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Chỉ là cô ấy giờ không còn là một cô gái nghèo xơ xát phải lo toang cuộc sống mưu sinh của hai mẹ con. Cũng chẳng biết từ đâu một số tiền khổng lồ được chuyển vào tài khoản Từ Tâm Di. Nếu ai thấy tiền đều vui mừng, còn Từ Tâm Di thì ngược lại, bởi vì cô thừa hiểu, đó là nửa tài sản của Hướng gia.
"Cậu thật là... Dù sao đó cũng là tiền của cậu, cậu định chuyển đi đâu bây giờ? Trả lại họ sao? Đừng có nghĩ như vậy mà Di Di, cậu một mình nuôi con, Tiểu Niệm sau này cũng lớn, cái gì cũng cần tiền."
Nghe chuyện tài khoản của Từ Tâm Di xuất hiện tiền, Đổng Tây không hề kinh ngạc, chỉ thấy đó là một lẽ đương nhiên. Từ Tâm Di ngồi nhìn chén cơm của mình thẫn thờ, Đổng Tây dùng đũa gõ nhẹ vào bát của Từ Tâm Di.
"Cậu lại nghĩ gì thế?"
"Mình nghĩ vợ của ông ấy đâu dễ dàng gì mà chịu nhượng bộ, mấy tháng trước còn đến làm ầm lên bảo mình đừng có mà dành gia tài, sao giờ lại chấp thuận."
Từ Tâm Di không hiểu nhưng Đổng Tây lại hiểu rất rõ, tất yếu chuyện này là do một tay Lương Ứng Nhiên giải quyết. Lương Ứng Nhiên luôn lẳng lặng quan sát, nhưng khi đã ra tay thì không có gì là làm khó được anh ta.
"Mặc kệ đi, cậu suy nghĩ chi chuyện đó."
Không muốn cho Từ Tâm Di cảm thấy khó chịu trước sự giúp đỡ của Lương Ứng Nhiên nên Đổng Tây không dám nói ra chuyện này. Cô cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Gạt bỏ chuyện liên quan đến nhà họ Hướng ra khỏi đầu, Từ Tâm Di mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
"Dạo này Phó Chi Dương đó làm sao vậy? Hình như ngày nào cũng tìm cậu."
"À... Mình không biết nữa, gần đầy Chi Dương đúng là thường xuyên tìm gặp mình. Chắc tại cô ấy buồn chán quá thôi, không có gì đâu..."
Cái vẻ vô tâm tin người của Đổng Tây làm Từ Tâm Di không thể nào yên lòng được. Cứ mỗi lúc nhìn vào ánh mắt sắt bén của Phó Chi Dương, Từ Tâm Di lại cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
"Cậu và anh Ngụy không phải muốn sống cùng nhau không danh không phận đến hết đời đó chứ?"
"Cậu nói gì vậy?"
"Còn cái gì nữa, cậu nhớ trong cuốn lưu bút của mình, cậu ghi cái gì không? Cuốn lưu bút lớp năm ấy..."
Quá khứ xa xôi đó hiện về, Đổng Tây bỏ đũa xuống chống cằm suy nghĩ. Sau đó lại đăm chiêu nhìn Từ Tâm Di, lúc nhỏ cô rất thích mơ mộng, chỉ không biết năm đó đã ghi cái gì. Lục lại hồi ức một lát, Đổng Tây rốt cuộc cũng có thể nhớ ra mình ghi cái gì, cô phì cười với Từ Tâm Di.
"Đừng nói cậu còn giữ cuốn đó... Nói ra mất mặt thật."
"Lúc chuyển nhà, mình không ngờ lại thấy nó. Cậu ngại gì chứ, lớn thế này rồi còn ngại mấy chuyện đó."
Từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói của đàn ông: "Ngại chuyện gì vậy?"
Là Lương Ứng Nhiên, anh ấy vừa thay Ngụy Hàn đi đến thành phố An Lạc công tác, không ngờ lại về đột ngột như vậy. Từ Tâm Di vừa nhìn thấy anh, hai mắt đã tràn đầy tình cảm.
"Ứng Nhiên!"
Lương Ứng Nhiên cũng đáp lại bằng nụ cười tươi rối, thậm chí hai chữ 'hạnh phúc' cũng hiện rõ ra mặt. Đổng Tây nhìn cảnh ấy, chỉ cảm thán trong lòng, hai người này, nếu bây giờ chạy đến ôm lấy nhau thì đúng là diễn cảnh hợp lí nhất.
"Thì ra cô Đổng cũng ở đây."
"Anh Lương! Anh vào nhà đã hướng toàn bộ tâm điểm vào Di Di, tôi phải cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng thấy sự có mặt của tôi."
Bị Đổng Tây nói trúng tâm ý, Lương Ứng Nhiên không có cơ hội phản bác, còn mặt Từ Tâm Di lại ửng đỏ đưa mắt lườm Đổng Tây. Trêu chọc họ xong rồi, Đổng Tây lại làm như không có chuyện gì.
"Anh Lương chắc đói rồi, hay là ngồi xuống đây ăn cơm cùng Di Di đi!" Cô nhìn hai con người vẫn đứng yên ở đó, Đổng Tây đành đứng dậy dùng giấy ăn lau miệng rồi nhìn lên đồng hồ, ra vẻ gấp rút: "Thì ra đã bốn giờ rồi, tôi còn hẹn với bạn, chết rồi, trễ mất rồi..."
Đổng Tây nháy mắt với Từ Tâm Di rồi quay sang thân thiện chào tạm biệt Lương Ứng Nhiên, giơ tay lấy túi xách ở trên bàn rồi đi về. Bước ra cửa còn nở nụ cười đắc ý.
Hai con người này, rõ ràng là yêu nhau mà còn tỏ ra xa cách.
Không phải vừa rồi Đổng Tây chỉ diện lí do để tránh làm kì đà cản mũi mà thật ra cô đã có hẹn với Phó Chi Dương ở một quán cà phê. Khi Đổng Tây đến nơi thì đã trông thấy Phó Chi Dương ngồi cạnh cửa sổ. Hôm nay sắc mặt Phó Chi Dương dường như rất tốt, Đổng Tây thầm nghĩ. Trong mắt luôn là ẩn ý của nét cười đầy hạnh phúc, hẳn là người đang yêu.
"Chi Dương!"
Vừa trông thấy Đổng Tây, Phó Chi Dương liền mỉm cười thích thú. Đổng Tây ngồi xuống bàn, gọi nước uống rồi mới quay nhìn khí sắc tươi tắn của bạn mình.
"Cậu đang yêu đúng không?"
"Sao cậu biết thế?"
"Nhìn mặt cậu kia, cả nói chuyện với mình cũng không che đậy được niềm hạnh phúc."
Phó Chi Dương nghe vậy nên đưa tay áp lên má, trong đầu cô lại nghĩ đến những giây phút ân ái cùng người cô yêu. Thoáng chốc, niềm vui biến mất, cô ta lại nhìn Đổng Tây bằng ánh mắt không rõ cảm xúc.
"Ừ. Cuối cùng người mình yêu cũng đáp trả mình rồi."
"Vậy chúc mừng cậu..." Đổng Tây ngây ngô mà nói lên câu này. Làm Phó Chi Dương liền bật cười, cô ta tự nhủ lòng, không biết nếu nói tên người ấy ra thì lời chúc này Đổng Tây có kịp thu lại không.
Trong khi Đổng Tây còn đang vui mừng thì ánh mắt Phó Chi Dương luôn dán chặt vào sợi dây chuyền trên cổ của người đối diện. Cô ta lại sờ vào chiếc vòng tay Ngụy Hàn tặng, trong lòng khó có thể bình tâm.
Bên kia bàn bỗng dưng có một người đàn ông và người phụ nữ đang tranh cãi. Đại khái câu chuyện là người phụ nữ mang thai, đòi người đàn ông chịu trách nhiệm, nhưng người kia lại phản bác rằng tại cô ấy quá dễ dãi thì tự làm tự chịu.
Trong quán cà phê đã có vài người chỉ trỏ. Riêng Đổng Tây vừa nghe xong những lời phụ bạc kia thì không nhịn được liền nhíu mày khó chịu. Một lát câu chuyện đó liền được giải quyết ổn thỏa, hai người họ không biết bàn tính gì mà nhanh chóng rời khỏi quán, sắc mặt người phụ nữ cũng không tốt lắm.
"Đàn ông bây giờ thật vô trách nhiệm."
Nghe Đổng Tây oán trách, Phó Chi Dương cười cười, dùng tay khuấy ly nước cam ép lên, không biết vô tình hay cố ý mà dùng chuyện vừa rồi để khơi gợi những câu hỏi trong lòng.
"Mình thấy cậu cũng cẩn thận đấy, mang thai sớm rất cực."
"Mang thai?" Ban đầu Đổng Tây còn ngớ ngẩn lặp lại câu đó, nhưng sau khi hiểu ra thì gương mặt đã điểm thêm phấn hồng, cô cúi đầu nhìn ly nước trên bàn mình, thẹn thùng cười: "Mình với anh ấy không hề xảy ra những chuyện như vậy..."
Câu vừa thốt ra đã làm cho người kia sững sờ, Phó Chi Dương dừng động tác tay lại, nhìn Đổng Tây trân trân, thậm chí còn muốn khảo sát sự chính xác của câu nói này.
"Hả? Hai người sống chung lâu như vậy rồi. Không có thật sao?"
"Thật ra mình... có rất nhiều lí do... Mình..."
"Chi Dương!"
Ở phía cửa quán có một người con trai đi vào đã gọi ngay tên Phó Chi Dương làm cắt ngang câu nói của Đổng Tây. Đang rất tò mò thì bị người khác quấy nhiễu, đương nhiên sắc mặt Phó Chi Dương không hề tốt, còn trừng mắt nhìn anh chàng kia.
Người con trai đó ăn mặc rất thời trang, từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất 'thiếu gia'. Anh ta đi đến bàn của Phó Chi Dương, thoáng nhìn thấy Đổng Tây thì nụ cười càng mở rộng.
"Tình cờ thật. Em cũng đến đây sao?"
"Ừm... Tình cờ thật, anh ngồi xuống đây đi, lâu rồi chúng ta không gặp." Dù giận nhưng Phó Chi Dương luôn nghĩ đến đại cuộc, cô mời anh chàng kia ngồi xuống ngay đúng chỗ bên cạnh Đổng Tây. Đương nhiên người đó rất vui lòng mà ngồi vào chỗ. Lúc này Đổng Tây mới ngẩng đầu nhìn trực diện anh ta, mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi. Anh ta vừa nhìn cô thì mặt đã ngẩn ra, Phó Chi Dương trông thấy vậy cũng vô cùng khó chịu nên hắng giọng.
"Đổng Tây! Giới thiệu với cậu, đây là đàn anh của trường mình, Cao Thế Nam, anh ấy là nhạc sĩ đấy."
Cao Thế Nam tỉnh táo hẳn lên, đưa tay chào hỏi Đổng Tây: "Chào em."
Cô đưa bàn tay mình ra nắm nhẹ tay anh ta: "Chào anh, tôi tên Đổng Tây." Nhưng cánh tay rút mãi không về được, Đổng Tây liền nghi hoặc nhìn anh chàng nhạc sĩ đó.
"Thế Nam!"
Bị Phó Chi Dương nhắc nhở lần nữa, Cao Thế Nam mới luyến tiếc bỏ tay Đổng Tây ra. Thế là anh ta nhân cuộc gặp mặt ngắn ngủi này tìm hiểu Đổng Tây, hỏi cô thích gì, thường đi những đâu, có thích âm nhạc không, anh ta sẽ dạy cho. Còn Đổng Tây bị thái độ hồ hở 'thân thiện' của anh ta dọa đến chẳng dám nói nhiều, đưa mắt nhìn Phó Chi Dương cầu cứu, nhưng Phó Chi Dương chỉ cười rồi xem như không nhìn thấy gì.
Được một lát, Phó Chi Dương đã đứng dậy nói là có chuyện gấp phải đi ngay, để mặc Đổng Tây phải đối diện với người con trai đó, thật đúng là thảm cảnh.
"Anh Cao, tôi cũng phải về rồi."
"Em về sao? Để anh đưa em về."
"Không... Không cần đâu, tôi còn phải đi siêu thị mua một vài thứ, còn phải ghé qua nhà bạn."
"Ồ... Hẹn hôm khác chúng ta lại gặp nhau."
Dường như cảm nhận được sự xa cách của Đổng Tây đối với mình nên anh chàng này cũng tạm dừng sự tấn công của mình lại. Phải khó khăn mới thoát được Cao Thế Nam, Đổng Tây vội đi tính tiền, nhưng phục vụ nói anh ta đã tính rồi, cô chỉ biết xách túi xách mà đi lên một chiếc taxi gần đó.
Taxi ngừng ở siêu thị, nhưng Đổng Tây lại không biết nên mua những gì. Hôm qua cô đã cùng Ngụy Hàn mua thức ăn đầy cả tủ, vừa rồi lo cố tìm cách để thoát khỏi Cao Thế Nam nên mới nói bừa như vậy.
Đang định lên taxi về nhà thì Đổng Tây dừng tầm mắt ở ngoài một cửa hàng. Cô cảm thấy hứng thú nên đi qua bên kia đường, đứng trước tấm kính lớn nhìn vào bên trong. Một cô gái nhanh nhẹn thấy Đổng Tây đứng bên ngoài nên vội vàng ra rối rít giới thiệu.
"Cô vào trong xem thử đi, ở trong cửa hàng của chúng tôi còn rất nhiều mẫu áo rất đẹp. Cô xinh đẹp như thế, mặc vào hẳn là vô cùng hợp."
"Cảm ơn cô, nhưng tôi chỉ xem thôi..."
Người kia nghe vậy thì có phần chán nản, đánh giá Đổng Tây từ trên xuống dưới rồi bỏ đi vào trong. Cũng phải thôi, hôm nay Đổng Tây chỉ mặc một cái quần bò bó sát, áo thun ở trong và một áo khoác mỏng đơn giản ở ngoài. Đúng là nhìn từ trên xuống dưới trông rất tầm thường.
Cô chủ cửa hàng đi vào rồi, không ai làm phiền nữa nên Đổng Tây lại tiếp tục nhìn bộ váy cưới lộng lẫy ở trên người ma-nơ-canh đặt ở trong cửa hàng qua tấm kính trong suốt kia. Bộ váy trắng tinh khiết đó tựa như một đôi cánh của thiên thần, làm người khác không thể rời mắt, nhất là Đổng Tây lúc này, cô càng nhìn say mê.
Bỗng nhớ đến lời của Từ Tâm Di, cuốn lưu bút ấy... Đổng Tây cúi đầu mình tự mỉm cười, mặt cũng nóng bừng vì những lời lẽ ấy.
Ước mơ lớn nhất của cuộc đời tôi là được mặc bộ váy cưới đẹp nhất cùng anh Hàn bước vào lễ đường. Sau đó sinh cho anh ấy một thiên thần bé nhỏ.
Năm đó Đổng Tây đã được mười hai tuổi, cô cầm bút suy nghĩ rất nhiều nhưng chỉ có thể viết đơn giản thế thôi. Tuy chưa thể hiểu thấu thế nào là sinh con, chỉ đơn giản biết rằng trai và gái ngủ chung giường sẽ có em bé, cô mong mỏi biết bao nhiêu mình có thể mau chóng lớn lên để mặc bộ váy cưới màu trắng ấy. Thế mà sự xuất hiện của Kha Mễ Nhu sau đó đã hủy hoại tất cả ước mơ của cô.
Cứ mải mê nhìn váy cưới và nghĩ về những điều vu vơ ấy nên Đổng Tây hoàn toàn không hề phát hiện ở bên kia đường có một người đàn ông đang đứng cạnh chiếc xe hơi nhìn mình đắm say.
Điện thoại trong túi Đổng Tây kêu lên, cô bừng tỉnh rồi lấy nó ra, là tin nhắn từ Ngụy Hàn.
"Em đang ở đâu vậy?"
Đổng Tây cắn môi suy nghĩ, sau đó mới bước chân rời đi, vừa đi vừa bấm tin nhắn gửi lại cho anh.
"Em vừa đi ngang một cửa hàng quần áo, thấy một bộ váy rất đẹp."
"Có muốn mua không?"
"Rất muốn, nhưng vẫn chưa phải lúc."
"Một bộ váy thôi mà cũng phải đúng lúc sao?"
Cô không biết trả lời sao, bèn tìm cách không trả lời câu hỏi đó, lãng sang chuyện khác.
"Anh về nhà rồi à?"
"Vẫn chưa. Anh đợi em về."
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Đổng Tây dừng chân lại, lúc này cô đã đứng trước quãng trường trung tâm của thành phố. Nắng chiều vừa tắt để nhường chỗ cho màn đêm.
Cho đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân thật đều, thật chắc. Đổng Tây quay người về phía sau thì đã nhanh chóng rơi vào vòng tay ai đó. Cô không phản kháng, để mặc cho ai kia ôm, vì cô biết rằng, cái ôm này chỉ của một người thôi.
"Anh đi theo em sao?"
"Là tình cờ gặp."
"Từ lúc nào thế?"
"Không biết nữa, thấy em đang đi một mình nên đi theo." Anh không nói ra những gì mình thấy, sợ sẽ làm cô ngại.
Cô gái này, hẳn là không muốn làm anh bận tâm nên chuyện gì cũng giấu trong lòng không chịu nói cùng anh.
Dòng người đi lại mỗi lúc một nhanh, giữa vũ trụ này, chỉ có một người là có thể sưởi ấm trái tim đã buốt giá của anh, cũng chỉ có cô đây, mới tìm thấy ánh mắt dịu dàng của anh ngày nào.