Chỉ khi một mình, chỉ lúc trong đêm đen anh mới dám bộc lộ nỗi đau trong lòng mình. Anh đau, đau đến như muốn ngừng thở. Cô nào biết mỗi khi mơ thấy cô cả người đầy máu nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt vọng, anh hận đến nổi muốn dùng dao cắt xé da thịt mình. Giờ đây trên người anh, đâu đâu cũng là vết thương, là minh chứng sống cho tình yêu, cho nỗi nhớ và sự ân hận vô bờ.
"Tiểu Tây... Có phải em không?"
****
Thành phố Bắc Vinh náo nhiệt, ồn ào. Nơi đây ba năm trước được công nhận là trung tâm đô thị nằm trong mười đô thị phát triển nhất cả nước. Lần này đến Bắc Vinh ngoài hoàn tất vài thủ tục nhỏ của hợp đồng chuyển thu mua đất tại khu đô thị ở Bắc Vinh, Ngụy Hàn chủ yếu là muốn gặp lại vị trưởng bối đã nâng đỡ mình năm xưa, Ngụy Hàn lại không ngờ rằng chuyến đi lần này lại chính là tia sáng len lỏi suy nhất để tìm lại ánh dương của cuộc đời anh.
Bar Night được mệnh danh là thiên đường trong giới ăn chơi của các bậc thượng lưu, nơi này phân thành nhiều tầng, vũ trường, phòng nghỉ, phòng trà… Cao ốc cao mười lăm tầng này trở thành tâm điểm giải trí hạng nhất thành phố Bắc Vinh, ai đến tham quan thành phố này mà bỏ qua bar Night thì hãy cứ xem như mình chưa từng đặt chân đến thành phố này lần nào cả.
Phòng Vip hạng nhất bar Night.
Trong không gian tràn đầy mùi thuốc, mùi rượu, mùi hương phụ nữ ấy, lại có một người đàn ông vẫn ngồi yên ở một góc bàn không hề lên tiếng. Mọi sự tập trung của buổi tiệc rượu này đa số đều nhằm vào người đàn ông trung niêm đầu đã hoa râm ngồi ở đầu bàn đang bật cười ha hả kia.
"Đại ca, đại ca… Em thấy anh lần này đã trẻ ra mấy tuổi rồi, xem đi, xem đi, anh còn trắng trẻo, mập mạp hơn trước đấy…"
"Trắng trẻo, mập mạp? Nghe chú miêu tả mà tôi cứ liên tưởng đến con heo thế này?"
Lại một tràn cười vang lên, gã nịnh nọt vừa rồi đơ mặt chỉ biết dùng rượu tạ tội. Mấy cô em ấy cứ vây quanh hết rót rượu rồi lại ôm ấp. Họ lại tiếp tục màn chúc mừng vô bổ kia. Bỗng người đàn ông trung tâm ấy lên tiếng, mắt ông hướng về người đang ngồi im lìm ở góc bàn ấy.
"Tiểu Ngụy… Hình như cậu chưa chúc mừng tôi..."
Mọi người cũng nhìn về phía đó. 'Tiểu Ngụy' ấy là Ngụy Hàn oai phong lẫy lừng của thành phố Tân Nam không ai không biết, anh đã im lặng từ đầu buổi tiệc, giờ bị chỉ đích danh, không thể không lên tiếng.
"Chú Dũng… Chúc mừng chú đã ra tù."
Từ 'tù' vừa thốt ra từ miệng Ngụy Hàn thì mọi người xung quanh đều im bặt, ai ai cũng cố tình tránh cái từ nhạy cảm đó, chỉ riêng mình Ngụy Hàn là rất điềm nhiên cười nhẹ mà nói ra lời chúc vô cùng chân thành này thôi. Sau đó tiếng cười sảng khoái bật lên, đầu tiên là của Hứa Mạnh, sau đó là tiếng vỗ tay của Tàu Dũng. Cả hai ông chú lão luyện ấy đều rất vui hứng mà cười ha hả. Hứa Mạnh đưa ly rượu lên, lớn giọng nói: "Được lắm! Tôi thấy chỉ có tiểu Ngụy mới có thể làm cho đại ca vừa lòng mà cười thế này thôi…"
"Thằng nhóc này..." Cả Tàu Dũng cũng giơ ly rượu lên cao, hướng thẳng về Ngụy Hàn: "Uống cạn cho tôi!"
Ba người đều uống cạn ly, không còn một giọt. Những tên khác liền nhìn rõ tình hình, đua nhau giơ ly lên cạn, thỉnh thoảng nhìn về chàng trai trẻ tuổi khiêm tốn đó. Ngụy Hàn thì đương nhiên họ từng nghe danh, nhưng chưa hề có ý kiên nể, hôm nay lại thấy thái độ của hai bậc đại ca là Tàu Dũng và Hứa Mạnh đối với người này như thế, cuối cùng bọn người kia đã có mấy phần khách sáo. Trong số đó người nắm rõ tình hình nhất là lão họ Phương, lão này từng sống ở thành phố T một thời gian, phải nói rất rõ chiến tích lẫy lừng của Ngụy Hàn.
"Còn không mau bảo hoa khôi đệ nhất ở đây đến tiếp đãi Ngụy tổng đi…"
Lời của lão Phương vừa nói ra, mấy tên còn lại liền đua theo, bảo người gọi cô hoa khôi nổi tiếng gì đó đến. Chưa đầy năm phút, phía cửa đã có một cô gái vô cùng xinh đẹp duyên dáng bước vào, đương nhiên hướng đến người trẻ tuổi nhất trong bàn rượu – Ngụy Hàn.
Cô ta kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, nghiêng người tựa vào vai anh thì ngay lập tức đã bị cánh tay ai đó gạt mạnh ra, kèm theo là một lời nói lạnh giá vô tình: "Không cần!"
Trước sự kinh ngạc của toàn thể những tên a dua ấy, cộng thêm sự mất mát của cô hoa khôi, Ngụy Hàn vẫn phó mặc không thèm điếm xỉa đến, tay vẫn nâng ly rượu đưa lên môi nhấp lấy ít rượu.
Chỉ có Tàu Dũng, Hứa Mạnh là vô cùng bình tĩnh, gương mặt còn tỏ ra rất hứng thú. Trần Tùng Bách ngồi ở dãy sofa phía sau cũng chẳng lấy gì kinh ngạc như bọn họ.
"Sao vậy Ngụy tổng? Cậu không vừa ý sao? Cô này vừa xinh đẹp lại là hàng sạch, bảo đảm không làm cậu thất vọng." Lão họ Phương vẫn cố chấp mà cứu vãn tình hình. Ngụy Hàn thì lại đưa mắt nhìn lão, môi anh nhếch lên tạo thành nụ cười, vẫn từ tốn đáp: "Không cần đâu."
Hứa Mạnh thấy xem trò vui đủ rồi liền ra hiệu cho người bảo cô hoa khôi kia lui ra, xong xuôi ông mới giúp Ngụy Hàn giải thích thêm: "Tiểu Ngụy của chúng tôi không đụng tới phụ nữ… Cậu ấy tu rồi, sắp đắc đạo rồi…"
Lập tức một tràn cười lại ùa đến, lão Phương thì không tin lắm, nói: "Không phải chứ… Nếu tôi nhớ không lầm thì trước đây Ngụy tổng hai tay hai cô, gái đẹp xếp hàng không hết, vậy mà mới đây nói tu là tu sao? Không thể tin được nha…"
"Mọi người cười chê rồi… Hôm nay là tiệc rượu của chú Dũng, đừng nói chuyện của tôi nữa…"
Ngụy Hàn cũng không đổi sắc mà mỉm cười cùng lão Phương. Nhưng xem ra chủ tiệc rượu lại không muốn bỏ qua tí nào, Tàu Dũng rất vui vẻ mà trêu chọc: "Xem ra lúc tôi ở trong tù thì cậu đã có thể viết nên một đoạn tình trường phong lưu rồi… Tiểu Ngụy! Không phải cậu không có hứng thú với phụ nữ thật chứ? Tôi đây là người đầu tiên không tin đấy…"
Mọi thứ vẫn nhầm vào Ngụy Hàn, anh cũng chỉ cười cười, sau đó cúi đầu nhìn xuống chất lỏng trong ly rượu, vẫn là gương mặt ấy, nụ cười ấy, tiếng gọi ấy: 'Anh Hàn…Anh Hàn…'
"Ngụy tổng… Xem biểu hiện của cậu với cô gái vừa rồi đi…Nhìn vào cứ nghĩ cậu rất sợ phụ nữ đến gần mình vậy… Thật là cậu không có hứng thú với phụ nữ sao?" Một đại ca trong số đó vừa giỡn vừa thật hỏi.
"Không phải không có hứng thú… Chỉ là… không còn người để mình có cảm giác nữa mà thôi."
Lại là một sự im lặng đến rợn người, Trần Tùng Bách nhìn về phía Ngụy Hàn, anh ta chỉ biết thở dài trong lòng. Đột nhiên Tàu Dũng muốn phá tan không khí u ám lúc này mà đưa ra ý kiến: "Tôi không tin cậu tí nào cả… Để xem, tôi có món quà tặng cậu, đảm bảo tiểu Ngụy sẽ có lại cảm giác ngay thôi…"
"Tối nay cháu phải về thành phố Tân Nam, lòng tốt của chú chỉ e là cháu không thể nhận rồi…"
Lời từ chối của Ngụy Hàn càng làm mọi thứ thêm căng thẳng, Trần Tùng Bách phía sau vội đi lên trước mà giải vây: "Đúng thật là anh Ngụy phải trở về thành phố Tân Nam, xin các chú thông cảm, có lẽ anh Ngụy say rồi, để tôi dìu anh ấy về…"
"Ôi Tùng Bách… Cậu thật là, lên tiếng rất đúng lúc…"
Trần Tùng Bách khiêm tốn đáp trả Hứa Mạnh: "Chú Hứa biết mà, anh ấy đã ở đây gần một tuần rồi, anh ấy… nhớ nhà."
Đương nhiên Hứa Mạnh biết Ngụy Hàn lần này đã ngoại lệ vì mình mà rời khỏi thành phố Tân Nam hơn ba ngày, trước nay dù có bất cứ chuyện gì Ngụy Hàn cũng không bỏ nhà mình quá ba ngày, dù có chuyến công tác thì anh cũng sắp xếp công việc để hoàn thành sớm. Hứa Mạnh cũng thừa biết nguyên nhân, chẳng phải chỉ vì sợ ngôi nhà đó càng thêm vắng lặng sao? Nhưng lần này ông lại cùng Tàu Dũng kiên quyết giúp Ngụy Hàn chữa dứt bệnh tương tư.
"Cậu nói đến đây không bàn đến chuyện công, vậy mà ba ngày nay cậu chỉ lo đi thu mua mấy khu đất, thời gian dành cho đại ca chẳng thấy đâu, uổng công đại ca vừa về đã nhớ đến cậu, còn đích thân chuẩn bị cho cậu một món quà, tiểu Ngụy, từ chối thì thật là không nể mặt đại ca tí nào…"
Tàu Dũng tươi cười bổ sung thêm: "Cậu không thích món quà của tôi thật sao? Phải khó khăn lắm tôi mới chuẩn bị được món quà đặc biệt này… Chưa nhìn thấy đã lên tiếng từ chối trước rồi…"
Nghe qua thì đã dễ dàng biết món quà đó là gì, nhưng dù đặc biệt như thế nào đi chăng nữa, giờ đối với Ngụy Hàn cũng không thể cho anh cảm giác gì nữa.
"Một cô gái… tài sắc vẹn toàn." Tàu Dũng lại cười nói.
Ngụy Hàn cong môi cười trừ, bất lực nói: "Quả thật cháu không thể nhận, nếu đã là món quà đặc biệt như thế thì sao Ngụy Hàn cháu xứng đáng đây… "
Anh từ chối không có ý nào khác. Đơn giản vì người đó không phải là cô ấy. Ngụy Hàn im lặng đứng dậy, dáng người cũng hơi loạng choạng, Trần Tùng Bách phía sau liền đỡ ngay.
"Chú Tàu, chú Hứa! Anh Ngụy vừa rồi uống quá nhiều rồi, tôi thấy bây giờ dù tiên nữ có đến thì anh ấy cũng không quan tâm đâu…"
"Thế sao?" Tàu Dũng tỏ ra kinh ngạc hỏi rồi lại thôi, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này. Ông xua xua tay: "Cậu đỡ cậu ta đi đi! Xem kìa… Bộ dạng chẳng ra gì cả, ở đây chỉ làm cản bữa tiệc của tôi." Thấy Ngụy Hàn cùng Trần Tùng Bách đi đến cửa, Tàu Dũng lại đột ngột đặt ly rượu xuống mà nói: "Tiểu Ngụy… Ở lại hết tuần này đi, cuối tuần cùng tôi đến một nơi. Lần này không nể mặt tôi mà tự ý bỏ về thành phố Tân Nam thì đừng bao giờ gọi tôi bằng chú nữa."
Ngụy Hàn nghe thế liền dừng chân, quay đầu lại, rất nhanh sau anh dứt khoát nói: "Chú Dũng đã nói vậy làm sao cháu dám cãi lời. Hôm nay cháu về trước vậy…"
"Ừ."
Nói xong, Tàu Dũng không nhìn đến Ngụy Hàn nữa, lấy điều xì gà ra hút, khói thuốc che đi nửa khuôn mặt trầm tư của ông. Sau tiếng đóng cửa, Hứa Mạnh đưa mắt nhìn Tàu Dũng, lại rơi vào im lặng.
Hôm sau, Ngụy Hàn một mình lái xe đi dạo quanh cả thành phố Bắc Vinh. Sau đó anh đỗ xe bên đường rồi bước xuống xe đi bộ trên đường, đến phố đi bộ náo nhiệt người, không biết lí do tại sao anh lại bước chân vào con đường đó. Anh cứ đi không mục đích như thế, chỉ một mình, một mình anh mà thôi. Xung quanh những cặp tình nhân tay trong tay trông hạnh phúc biết nhường nào, họ trao cho nhau vòng tay, những nụ cười và những ánh mắt âu yếm, chỉ có anh không ai bên cạnh, bàn tay lạnh giá ấy cũng chẳng ai nắm lấy. Nếu như… nếu như bên cạnh anh có cô, cô sẽ nắm lấy tay anh, sẽ cười cùng anh, trò chuyện cùng anh, gọi anh một tiếng 'Anh Hàn'. Vậy mà giờ đây anh lại lẻ loi đơn độc một mình giữa thành phố thế này đây.
Trong con phố ấy, người đàn ông mặc bộ âu phục đen phẳng phiu như không có linh hồn đang thơ thẩn bước thật chậm về phía trước, không tìm thấy người mình yêu, tựa như chẳng có ánh sáng, lạc mất tình yêu.
Cả một không gian tràn ngập ánh đèn trong lòng thành phố bỗng dưng chìm trong bóng tối một cách đột ngột. Ngụy Hàn dừng chân đứng lại, mọi người xung quanh cũng ồ lên một tiếng rồi dừng chân ngơ ngát chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Cả thành phố đều bị ngắt điện. Rất nhanh sau đó đã có người dùng đèn pin điện thoại để chiếu sáng, trong bóng tối những ánh đèn phát ra từ điện thoại của mọi người như những ngọn nến lung linh, ẩn hiện mờ ảo khuôn mặt của từng người.
Trong khi ai cũng không ngừng xì xào, Ngụy Hàn lại lặng thin đứng đó chẳng có phản ứng, anh nhìn những ánh sáng li ti trước mắt mình cùng khoảng không tối tăm vô định. Nếu hiện giờ cho anh một ước mơ, anh chỉ mong sao cô xuất hiện trước mắt anh, dù chỉ là nhìn thấy thôi, anh cũng bằng lòng đánh đổi mọi thứ. Vừa nghĩ Ngụy Hàn liền bất giác mỉm cười, anh lại tự mình ảo tưởng nữa rồi, Ngụy Hàn thở dài xoay gót giày quay đầu lại. Anh vừa bước được một bước thì bỗng dưng bàn chân như có tản đá đè nặng, Ngụy Hàn ngẩn ngơ, thất thần trong khi con tim anh vừa lạc mất một nhịp. Nhanh như cắt anh xoay người lại nhìn về dòng người đông đúc trước mắt mình vừa rồi. Anh như kẻ điên chạy nhào đến, gạt những người không liên quan qua một bên để được lần nữa nhìn thấy gương mặt vô cùng thân thuộc ấy.
Ngụy Hàn đã đứng ở chỗ nhìn thấy cô vừa rồi, nhưng đáng tiếc chẳng thấy cô đâu. Anh nhìn quanh, ánh mắt mang một nỗi kích động vô bờ.Hai bàn tay vì thế cũng siết chặt, cho thấy tâm trạng chẳng thể nào bình tĩnh được nữa của anh. Đúng lúc này lại có điện, xung quanh đèn điện lại soi rõ tất cả mọi thứ, những người xung quanh lại tiếp tục đi trên con đường của mình, riêng anh, đứng tại nơi đây, đưa mắt nhìn quanh.
Anh nhìn thấy cô, anh đã nhìn thấy Tiểu Tây của anh, nửa gương mặt nhìn nghiêng cũng đủ để anh nhận ra cô, đôi mắt ấy, sống mũi ấy, cả gương mặt nhu tình đã khảm sâu vào tiềm thức của anh. Vừa rồi lúc anh vừa quay lưng cũng là lúc anh thấy cô trong đám người này, cô nhìn về một hướng khác như để cố thoát khỏi đám đông, ánh sáng từ chiếc điện thoại không đủ sáng để soi rọi toàn bộ dung nhan ấy nhưng từ đôi mắt u buồn biết nói kia, anh không thể nhầm lẫn. Lần này là tiếng gọi của con tim, là cảm giác thổn thức trong tâm hồn.
"Tiểu Tây!" Anh gọi lớn, lại gọi lớn hơn: "Tiểu Tây!" Dù cho mọi người xung quanh nhìn anh như kẻ điên, anh lại tiếp tục gọi như thế, nhưng không ai trả lời, cứ như hình bóng anh vừa nhìn thấy chỉ là do mình anh tưởng tượng ra.
Nhưng anh biết, chính xác đó là cô. Anh không tuyệt đối không ảo tưởng, không nhầm lẫn.
Giữa một con phố đông nghẹt người, Ngụy Hàn đứng chôn chân tại đó, bơ vơ lạc lõng một mình.
Vừa về đến khách sạn, Ngụy Hàn đã hấp tấp gọi điện thoại: "Tùng Bách! Cậu đến phòng tôi ngay!" Anh dập điện thoại rồi ngồi phịch xuống giường, bất động.
Khi Trần Tùng Bách vội vã đi vào phòng, Ngụy Hàn đã đứng ở ngoài ban công, trên tay vẫn là điếu thuốc hút dang dở. Nghe tiếng động, Ngụy Hàn quay lại ngay, đôi mắt anh sáng quắc như tin vào một điều gì đó.
"Tôi nhìn thấy Tiểu Tây!"
Ngụy Hàn khẳng định như thế, Trần Tùng Bách kinh ngạc chẳng biết nói gì. Những lần trước khi trông thấy một cô gái có dáng người giống Đổng Tây, Ngụy Hàn sẽ dùng từ đại khái như 'hình như', 'có lẽ', 'có thể'… nhưng lần này anh lại khẳng định chắc như đinh đóng cột, thật làm Trần Tùng Bách không kịp phản ứng. Ngụy Hàn trông dáng vẻ không thể nói gì của Trần Tùng Bách thì anh kích động quát lớn.
"Nhất định phải tìm cô ấy! Lần này là thật, tôi nhìn thấy Tiểu Tây ở phố đi bộ, là cô ấy, chắc chắn là cô ấy! Quay về rồi… Tiểu Tây cuối cùng cũng đã quay về bên tôi rồi…"
Lan can sắt bị Ngụy Hàn cầm lấy, anh cố điều chỉnh hơi thở của mình, điều chỉnh nhịp tim của mình. Nhưng anh không thể, tai anh cứ văng vẳng nghe tiếng gọi 'Anh Hàn' dịu nhẹ của cô, mắt anh lại chỉ toàn hiện hữu gương mặt thiên thần ấy. Vốn dĩ, anh không thể kháng cự, chỉ biết rằng, vết thương nơi trái tim lại tiếp tục rỉ máu, rất đau, nỗi đau xé da cắt thịt.
Lại một tuần trôi qua, càng kéo dài thì càng chứng minh người Ngụy Hàn nhìn thấy chỉ là do anh nhớ nhung sinh ảo tưởng. Ngụy Hàn ban đầu còn chắc chắn, nhưng khi không tìm thấy một tung tích nào, anh lại sợ, anh sợ mình vì quá nhớ cô mà phát sinh ảo giác, anh sợ người đó không phải cô, anh càng sợ cô chẳng quay về nữa. Ngày nào anh cũng nơm nớp lo sợ như thế, trong khi Trần Tùng Bách lại đang dốc sức tìm kiếm tung tích Đổng Tây. Nhưng kết quả chỉ như trước đây, thu về là thất vọng.
Bạch Du ở An Lạc không rõ tình hình nơi này nên chủ động gọi điện cho Ngụy Hàn, anh không bắt máy, gọi cho Trần Tùng Bách, anh ta cũng không thể tiết lộ nhiều, chỉ giúp Ngụy Hàn tìm một lý do hợp lý mà thôi.
Gần đây Ngụy Hàn lại nằm mơ, anh mơ thấy Đổng Tây cả người đầy vết thương đứng bên sườn núi, trông thấy cô như thế, anh cố chạy thật nhanh nhưng hình ảnh cuối cùng chỉ là đôi mắt đẫm lễ của cô, cô rơi xuống sườn núi, anh thét lớn chạy đến nhưng khi đến nơi thì xung quanh chẳng còn gì cả, một cánh đồng điêu tàn thê lương. Ngụy Hàn còn mơ thấy mình bị chìm trong lòng nước mênh mông, anh cố tìm hình bóng cô trong vô vọng, nhưng anh lại rất lạnh, cả trái tim lẫn cơ thể đều lạnh.
Tỉnh giấc sau cơn ác mộng, cả người Ngụy Hàn đều đẫm mồ hôi, anh nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng, sao mai cũng sắp ló dạng. Anh nằm vật xuống giường nhắm chặt mắt, một thứ chất lỏng nóng hổi chảy dài từ khóe mắt, âm thầm tuông rơi.
Chỉ khi một mình, chỉ lúc trong đêm đen anh mới dám bộc lộ nỗi đau trong lòng mình. Anh đau, đau đến như muốn ngừng thở. Cô nào biết mỗi khi mơ thấy cô cả người đầy máu nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt vọng, anh hận đến nổi muốn dùng dao cắt xé da thịt mình. Giờ đây trên người anh, đâu đâu cũng là vết thương, là minh chứng sống cho tình yêu, cho nỗi nhớ và sự ân hận vô bờ.
"Tiểu Tây... Có phải em không?" Người anh gặp, có thật là em không?
Ngày cuối cùng ở thành phố Bắc Vinh, Ngụy Hàn lại bị Tàu Dũng kéo đi đến vùng ngoại ô. Anh ngồi trên xe nhìn con đường hẻo lánh rồi lại hỏi người bên cạnh.
"Chú Dũng, ngày mai cháu về An Lạc rồi, tối nay chú còn đưa cháu đi đâu vậy?"
"Đến cô nhi viện."
"Cô nhi viện?" Nghe thế, Ngụy Hàn có chút kinh ngạc nhưng rồi rất nhanh lại chẳng quan tâm lắm, dù sao trước giờ tính khí Tàu Dũng không phải anh không biết, chuyện ông ấy làm, không ai đoán trước được.
Trần Tùng Bách ngồi ở ghế phụ cũng nghi hoặc nhìn đường, giờ mới ngã chiều, ráng vàng của hoàng hôn trải dài con đường vô tận. Tối nay là đêm cuối ở thành phố Bắc Vinh sau gần nửa tháng Ngụy Hàn đến đây, Trần Tùng Bách đã hết sức tìm người Ngụy Hàn trông thấy trên phố, nhưng thật ra về sau anh lại cảm thấy lo cho tình trạng của Ngụy Hàn nhiều hơn, Lương Ứng Nhiên từng nói rất có khả năng Ngụy Hàn bị rối loạn tâm lý nảy sinh ảo giác trong tư tưởng, Trần Tùng Bách trước đây không tin, nhưng hiện giờ, anh quả thật có chút dao động.
Đến cô nhi viện, viện trưởng Ngô là một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, vừa gặp Tàu Dũng đã nói chuyện thân thiết, sau một lát trò chuyện, Ngụy Hàn mới được biết bà ta là bạn cũ của Tàu Dũng, viện trưởng Ngô sống tranh đấu gần nửa đời người, khoảng thời gian còn lại bà chỉ muốn làm những việc mình cảm thấy ý nghĩa, chẳng hạn xây dựng cô nhi viện Bình An này.
Ba người trò chuyện một lúc lâu trong phòng khách, sau đó viện trưởng dẫn Ngụy Hàn đi thoáng qua xem mọi thứ xung quanh. Nhìn những đứa trẻ nhỏ ngủ say trong phòng, viện trưởng bất giác thở dài.
"Chúng rất đáng thương, tất cả đều là những đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi, chẳng biết giới trẻ bây giờ làm gì, tại sao có thể tàn nhẫn vậy chứ."
"Mỗi người một suy nghĩ..." Tàu Dũng nói bân vơ: "Hơi đâu mà lo chuyện đó, chúng ta chỉ cần chăm sóc cho bọn trẻ thật tốt là được rồi."
Viện trưởng Ngô thấy Ngụy Hàn từ khi đến rất ít bày tỏ cảm giác và suy nghĩ của mình, cũng không hề nhắc đến gia đình, bà bỗng nghĩ đến một chuyện nên hỏi han: "Tiểu Ngụy, cậu đã có vợ chưa?"
"Viện trưởng chê cười rồi, cháu vẫn chưa có vợ..."
Nếu không có chuyện gì xảy ra, có lẽ anh cũng đã có được một người vợ tốt, cũng có thể hiện giờ con của hai người đã biết đi rồi không chừng. Chỉ đáng tiếc...
Nhìn vẻ mặt thất thần của Ngụy Hàn, viện trưởng lại định hỏi thì Tàu Dũng đã xen vào trước, ông thờ ơ tuyên bố: "Cậu ta không có cảm giác với phụ nữ..."
Vốn dĩ định không nhắc đến chuyện tình bi thương của Ngụy Hàn và cô gái tên Đổng Tây, nào ngờ câu nói của Tàu Dũng lại làm viện trưởng Ngô bật cười lớn, bà không hỏi nhiều, đương nhiên cũng chẳng tin lời Tàu Dũng, chỉ là muốn trêu chọc Ngụy Hàn nên đành nói theo: "Thì ra là vậy."
Ngụy Hàn cũng không giải thích, anh chỉ cười cho qua chuyện. Họ lại tiếp tục tham quan những khu vực khác, đến khuôn viên sau của cô nhi viện, Tàu Dũng đột ngột dừng chân rồi nhìn về đám nhỏ đang loay hoay ở giữa vườn hoa.
"Bọn nhỏ đang chơi trò gì thế?"
Viện trưởng và Ngụy Hàn cũng dừng lại, bà nhìn ra giữa vườn hoa, phía dưới là cỏ thảm, xung quanh trồng đầy hoa trang mỹ, dạ yến thảo, hoa giấy.... Viện trưởng Ngô hơi đẩy gọng kính nhìn về hướng về bọn trẻ rồi như nhớ ra điều gì, bà cười hiền từ nói: "Là một cô gái tốt bụng."
"Cô gái tốt bụng sao?" Ngụy Hàn cũng thấy tò mò nhìn bọn trẻ, chúng khoảng mười mấy đứa đứng xoay tròn cô gái, cô gái hình như đang ngồi nên chẳng thể thấy rõ hình dáng.
"Cô ấy đến làm đèn trung thu cho bọn trẻ, sắp đến Tết trung thu rồi còn gì."
Người thứ ba là Tàu Dũng lại an nhiên ngồi xuống ghế đá tại đó, ung dung nhìn những ngọn đèn ông sao, con cá được làm bằng thanh tre và giấy kiếng, ôm mỉm cười hỏi: "Cô ấy tên gì vậy?"
Ngay lúc Ngụy Hàn đang lắng nghe cái tên ấy thì cũng là lúc cô gái đứng dậy ngay giữa bọn trẻ, chúng đứng hình vòng tròn xung quanh cô, cô đứng dậy nở nụ cười tươi tắn, đôi mắt bị che lại bởi một tấm lụa hồng. Vừa trông thấy gương mặt ấy, Ngụy Hàn cảm giác tim mình như ngừng đập, đồng thời lúc này đây, bên tay anh lại vang lên hai từ 'Đổng Tây', là câu trả lời của viện trưởng Ngô.
Theo cảm xúc, anh nhấc chân, bước chân nặng ngàn cân, tựa nhanh, tựa chậm, anh không rõ mình đang bước hay đang chạy, chỉ biết khoảng cách ngày một gần, anh chỉ là, đi theo tiếng gọi của con tim. Anh không tin lại là ảo giác, tuyệt đối... không tin.
Khi đã ở bên ngoài vòng tròn rồi, anh liền dừng lại, chân anh run lên, bàn tay càng run, cả người cũng như bị một luồng nóng lẫn luồng khí lạnh đồng thời xâm nhập. Đám trẻ con thấy người lạ thì ngơ ngát quay đầu nhìn quanh, lúc nhìn thấy Tàu Dũng – người anh hùng trong lòng bọn trẻ đang ra dấu im lặng rồi ngoắc tay với chúng, chúng liền đi hết lại đó.
Khuôn viên bỗng vắng vẻ đi rất nhiều, còn lại hai bóng người đơn độc đứng cách nhau, tựa như xa cách cả đại dương mà gần trong gang tấc. Cô gái bị khăn lụa che mắt không hề phát hiện điều gì, vừa rồi nghe tiếng chân chạy hỗn loãn, cô cứ nghĩ là bọn trẻ đã bắt đầu trò chơi, thế là cô đành mỉm cười nói: "Để xem chị bắt được ai trước? Ai bị chị bắt... Nhất định phạt nặng."
Lâu quá rồi anh không thấy nụ cười ấy một cách chân thật như vậy, giờ được nhìn lại, anh lại nghĩ, có khi nào mình mơ?
Cô giơ hai tay lên tiến về phía trước mà tìm đường, nghe tiếng thở dồn dập cô lại cười tươi hơn mà bước đến. Vẫn đang nhìn ngắm cô cho thỏa niềm nhớ nhung, Ngụy Hàn giật mình bởi bàn tay mềm mại ấy đã chạm vào vai mình rồi đến trước ngực mình, cuối cùng dừng lại trên gương mặt vừa thống khổ vừa xúc động của anh hiện giờ.
Ban đầu cô sờ trúng bờ vai vững trãi, chân mày cô liền chau lại, nhưng khi cô nghe tiếng thở dồn dập tựa hồ kìm nén cái gì đó cực hạn, cô lại không khống chế được mình mà đưa bàn tay đặt vào nơi đang đập liên hồi không the nhịp đó, cuối cùng là dừng lại ở những đường nét đã bị cô chôn vùi trong lòng hồi ức kia. Tim cô cũng vì thế mà lạc nhịp, nhưng cô không dám tin vào trực giác của mình... làm sao có thể?
Ngụy Hàn không chờ được nữa, anh đưa tay tháo tấm vải lụa đó xuống, vải vừa rơi xuống, một đôi mắt tựa như sương mai liền xuất hiện trước mặt anh. Ngược lại, mọi lo sợ của cô chỉ trong một khắc bị vạch trần, cô không thể nào ngờ, mình lại gặp lại người đàn ông này.
Tựa như vô hình.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương chỉ là hình ảnh của người còn lại. Xung quanh mọi thứ chẳng còn là gì cả, chỉ nơi đây, hai con người tưởng chừng bị thời gian quên lãng, tình yêu ngày xưa ngỡ đã bị tất cả đau thương vùi lắp, nhưng một khi đã khơi nguồn, lại mãnh mẽ tựa sóng biển.
Hạnh phúc, khổ đau, sợ hãi... Tất cả đều hiện diện ở hai người họ. Bao năm tháng xa cách, cuối cùng anh cũng tìm lại cô. Bao năm tháng trốn tránh, rốt cuộc cô cũng không thoát khỏi anh.
Người con gái ấy giờ như một tượng đá bất động, không hề nhúng nhích, chỉ có đôi mắt cứ nhìn sâu vào người đối diện. Miệng mấp mái nhưng không hề bật ra tiếng, cô cũng không biết câu mình muốn nói là gì, cũng không nghĩ được hiện tại mình nên làm gì.
Đôi tay Ngụy Hàn giữ lấy tay của cô đang đặt trên mặt mình, còn bàn tay run rẩy kia lại chạm vào gương mặt cô, ngón tay cái có vết chai rõ rệt vuốt ve hàng chân mày xinh đẹp, nốt ruồi xoang màu đỏ nổi bật giữa làn da trắng tuyết, đôi mắt của cô lúc này như viên pha lê sáng lấp lánh, lần nữa xua tan mọi bóng đêm trong tim anh. Rất lâu sau, anh mới mở miệng, giọng tha thiết hơn bao giờ hết.
"Tiểu Tây... Em quay về rồi..." Lại có phần nghẹn ngào, anh nói: "Anh... nhớ em... rất nhớ..." Gặp lại nhau làm gì khi đã định trước là đau thương.