Là Anh

Bàn ăn tối của nhà Doãn cách đây vài ngày là sự êm ấp của đôi uyên ương nhỏ, còn ngày hôm nay là một bàn ăn đậm mùi thuốc súng.

Ông cụ Doãn ngồi ở chính giữa bàn ăn, miệng cười nói vui vẻ vì ít nhất cháu trai của mình sau hơn ba mươi năm cũng có bóng dáng phụ nữ bên cạnh. Nhưng ông là người lớn tuổi, cũng đã hiểu phong trần, sao lại không nhận ra được thù ý của hai đứa cháu trai mình cơ chứ. Huống hồ từng lời nói của cả hai người đều nghiệm một mùi thuốc súng nồng nặc.

Vẫn là phải để đích thân ông ra tay:

- Hai đứa có chuyện gì giấu ta sao?

- Ông nên hỏi anh trai ấy. Anh ta thần thông quảng đại, thậm chí không tiếc âm mưu có thể nham hiểm hơn nữa.

- Doãn Lương cháu đang bất mãn với anh trai mình sao?

- Phải, ông thử nói xem vì sao bao lâu nay bên cạnh cháu không hề có phụ nữ, bởi vì cháu đã từng nói với ông cháu muốn chứng minh với một người cháu đủ bản lĩnh để có thể yêu thương và bảo vệ cô ấy. Vì vậy cháu đồng ý nghe lời ông ra nước ngoài làm việc muốn dùng thời gian nhanh nhất có thể để quay về. Vốn lần này về là để chúc mừng anh ấy, chỉ là không ngờ, lại là chúc mừng anh ấy chiếm đoạt thành công người phụ nữ mà cháu động lòng duy nhất mà thôi.

Từng nói lời của Doãn Lương giống như mũi giáo trước gió. Thích Vy sao không hiểu lời anh cơ chứ. Cô chưa từng nói với anh rằng, cho dù có là anh trai anh ép buộc hay không, chỉ cần biết được anh vốn không phải người có hoàn cảnh giống cô, mà lại là hai người có hoàn cảnh khác biệt. Cô cũng chắc chắn sẽ không ở bên cạnh anh.

Còn quan hệ giữa cô và anh trai anh lại càng là điều không thể nói rõ. Bởi chính bản thân cô cũng không thể khẳng định, rốt cuộc cô là nhân tình được anh bao nuôi, hay chính xác hơn là khi nào cô sẽ bị anh thay thế. Nhưng những điều đó cô càng nói ra lại càng tổn thương chính lòng tự trọng của mình. Vậy sao cô có thể nói ra chứ.

Tình hình lúc này cô chỉ có thể yên lặng cúi xuống tiếp tục dùng bữa của mình mà thôi.

Nhưng người đàn ông kia đâu muốn tha cho cô:

- Cô Thích, cô quả nhiên có sức hút, khiến cả hai đứa cháu trai tôi đều đâm đầu vào một cái cây.

- Ông nội, ông đừng nói cô ấy, cô ấy vốn là người đơn thuần, cháu chỉ lo lắng anh trai quỷ kế đa đoan tính kế cô ấy mà thôi.

Thích Vy không nói gì, Doãn Trạch cũng như vậy càng không nói bất kì một lời nào. Nhưng sự yên lặng của anh lại càng khiến cô bất an hơn. Phải, là anh dùng lý lẽ của mình ép cô cùng Doãn Lương chia tay. Xong chính anh cũng vì muốn chiếm đoạt cô mà không màng mục đích. Nhưng ít nhất lúc này, chỉ cần anh thừa nhận là anh ép cô ở bên cạnh cũng đủ khiến cô cảm nhận được sự bảo vệ từ phía anh.

Nhưng sự yên lặng của anh càng khiến cô không biết lên nói thêm lời gì nữa.

Đôi đũa trên tay Thích Vy dừng lại, câu nói của ông cụ Doãn giống như vết dao đi vào lòng cô. Vậy ý ông là cô đang dùng chính bản thân mình để dụ dỗ đàn ông khác sao. Hóa ra bản thân cô trong mắt người nhà có tiền rẻ dúm đến vậy.

- Cháu im miệng, ông đang muốn hỏi cô Thích.

- Chuyện của Doãn Lương, sớm muộn cũng sẽ có hồi kết. Không phải vì bị ép buộc, mà là sự lừa dối. Thân phận, công việc, tôi vốn dĩ ban đầu không hề biết anh ấy là thái tử của Dực Ký. Còn về chuyện của Doãn Trạch, là thỏa thuận giữa tôi và anh ấy, chỉ cần anh ấy đồng ý, tôi nhất định sẽ dời đi. Còn sức hút mà Doãn chủ tịch nói, tôi không hề có.

- Cô cũng giỏi lắm, ta còn điều tra biết được cô mới chuyển đến Dực Ký làm, muốn lợi dụng cơ hội để thăng tiến sao. Đàn bà như cô quả nhiên cũng có quỷ kế.

- Nếu tôi thăng tiến mang lại lợi nhuận cho Dực Ký thì Doãn chủ tịch có đuổi việc tôi không?

- Tôi đương nhiên sẽ không vì một người nhân viên nhỏ nhoi như cô mà lỡ một cơ hội cho nhân tài khác. Thậm chí tác thành cho cô. Tôi cho cô thời gian ngày mai để cút khỏi Dực Ký. - Người đàn ông với mái tóc bạc nhưng không ai có thể phủ nhận sự minh mẫn của ông. Là người nắm toàn bộ quyền lực của Doãn thị, việc đuổi việc một nhân viên có ai dám chống lại cơ chứ.

Nhưng đối diện với sự gằn nhẹ trong tiếng nói của người đàn ông cũng chỉ có Doãn Lương có chút xao động trong lòng. Quả thực anh không vui khi biết chuyện Thích Vy ở bên cạnh anh trai mình, nhưng chuyện này cũng là vì anh suy nghĩ không thấu đáo nói ra chuyện cũ của hai người khiến cho hiện tại người thiệt thòi nhất là chính là cô ấy. Anh quả nhiên có chút hối hận.

- Ông nội. - Doãn Trạch lúc này mới lên tiếng.

- Cháu làm sao, thấy ta đuổi con bé đi nên muốn bênh vực nó sao. Nói cho cháu biết, Doãn thị còn có ta cháu đừng mong có thể thay đổi được. Ta còn không hiểu nổi cháu, vì sao đã ngoài ba mươi tuổi rồi còn bị con bé dắt mũi.

- Đó là sự lựa chọn của cháu.

- Nhưng quyết định là quyền của ông, cháu không có quyền phản đối, chỉ cần ông không đồng ý, cháu đừng nghĩ đến những chuyện sau.

Sau khi kết thúc câu nói, ông Doãn chỉ nhẹ nhàng gọi điện cho nhân viên của mình nói đến việc đuổi Thích Vy rời khỏi công ty, Doãn lão gia liền không ngồi nơi bàn ăn ấy nữa.

Thích Vy chỉ có thể cười thầm trong lòng, hai anh em nhà họ đấu đá lẫn nhau, nhưng người bị đuổi việc lại là cô. Quả nhiên tầng lớp nghèo nàn như cô vẫn không thể chống đối lại cường quyền được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui