Di động vang lên một tiếng, Lam Giang móc di động ra nhìn thoáng qua.
—— Bạn đã thành bạn của nhau, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện.
—— Xin chào, tôi là Hướng Dương.
—— Tình huống của anh tôi đã hiểu, cảnh sát Lương đã nói cho tôi, có thời gian chúng ta ra gặp mặt, tôi muốn rõ thêm về vụ việc, chuẩn bị một chút, qua mấy ngày nữa sẽ mở phiên toà.
Lam Giang giật giật ngón tay.
—— Được.
—— Vậy khi nào anh có thời gian?
—— Lúc nào cũng được.
—— Tôi bây giờ sẽ tới đi tìm anh.
—— Được.
"Liên hệ xong rồi?" Lương Hiểu đi ra khỏi phòng giải phẫu, đi tới cạnh Lam Giang.
Lam Giang đem điện thoại bỏ vào trong túi, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua bên trong phòng giải phẫu, ngay sau đó thở dài: "Ân, tôi giờ sẽ đi gặp hắn.
"
"Đi thôi.
"
Đi ra khỏi bệnh viện, Lam Giang lại thấy vị bác sĩ đã giúp Bạch Vũ Hàm.
Bác sĩ thấy hắn tới, khe khẽ thở dài, hướng hắn cúi đầu thật lâu: "Thật sự xin lỗi! ! Tôi! ! "
"Không có việc gì," Lam Giang đánh gãy hắn nói, muốn nở một nụ cười tươi, nhưng là không thành công, đành phải vỗ vỗ vai bác sĩ, "Không trách anh được.
"
Bác sĩ ngồi dậy, nhìn Lam Giang.
Lam Giang khẽ gật đầu: "Tôi đi đây, có chút việc.
"
Bác sĩ cũng gật gật đầu, cúi đầu đi vào bệnh viện.
Trong tay di động vang lên một tiếng, Lam Giang mở ra nhìn thoáng qua, là Hướng Dương gửi tin nhắn cho hắn.
—— Anh đang ở đâu?
—— Trước cửa bệnh viện.
—— Ân.
Lam Giang không có đáp lời, chỉ là đem điện thoại bỏ vào trong túi.
Động tác của Hướng Dương rất nhanh, không quá vài phút liền đến.
"Xin chào, chắc anh là là Lam tiên sinh?" Hắn từ trên xe bước xuống, nhìn nhìn Lam Giang.
Lam Giang gật gật đầu.
Hướng Dương thay hắn mở cửa xe: "Lên xe đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.
"
Lam Giang lại gật đầu, chậm rãi ngồi vào trong xe, Hướng Dương thay hắn đóng cửa xe lại, ngay sau đó chính mình ngồi vào ghế điều khiển.
Xe khởi động, cảnh tượng ngoài cửa sổ chậm rãi lui về phía sau, Lam Giang dựa vào bên cửa sổ, nhìn bản thân mình dần đi xa khỏi bệnh viện, trong lòng khó chịu nói không nên lời.
Trống trỗi, giống như bị người ta đào rỗng.
Cũng đúng, xác thật là thiếu đi một khối.
Là khối quan trọng nhất.
Xe ngừng ở trước cửa quán cà phê.
" Vào đây đi, rất an tĩnh.
" Hướng Dương ngồi phía trước nói.
Lam Giang cũng đồng ý, mở cửa xuống xe, đi vào quán cà phê.
Trong quán rất an tĩnh, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng âm nhạc du dương.
Hướng Dương chọn vị trí ngồi xuống, ý bảo Lam Giang ngồi đối diện hắn, lại gọi người phục vụ mang lên hai ly cà phê.
"Phiền cho anh Hướng rồi.
" Lam Giang cố gắng mỉm cười một cái nói.
"Không phiền, đây là công việc của tôi.
" Hướng Dương móc vở cùng bút ra, "Anh hiện tại có thể kể lại cho tôi toàn bộ sự việc một chút không! ! Cụ thể là ngay lúc xảy ra vụ việc?"
Lam Giang nhìn cái ly trên bàn, ngây người một chút.
Hướng Dương thở dài: "Hiện tại không nói cái này, lại nói việc khác trước.
"
Con ngươi của Lam Giang khẽ giật giật.
"Tôi cùng anh giống nhau.
" Hướng Dương đón lại quyển notebook trước mặt.
"Cái gì?" Lam Giang không kịp phản ứng lại, "Tại sao lại giống nhau?"
Hướng Dương đang chuẩn bị nói tới, thì người phục vụ bưng cà phê tới: "Cà phê của quý khách, chúc quý khách ngon miệng.
"
Hướng Dương cười cười: "Cảm ơn.
"
Lam Giang cũng nói câu cảm ơn, chờ người phục vụ đi rồi, hắn hỏi: "Tại sao lại giống nhau?"
Hướng Dương sờ sờ ly cà phê trên tay, hạ giọng nói câu: "Tính hướng! ! "
Lam Giang đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Hướng Dương.
Sau khi Hướng Dương uống một ngụm cà phê, lại nói tiếp: "Người tôi yêu, chỉ đơn giản là một người bình thường, là vốn tựa như mặt trời nhỏ, nhưng giờ lại như người mù.
"
Lam Giang gật đầu: "Người tôi yêu anh ấy! ! Là nhà của tôi! ! "
Hướng Dương gật gật đầu, không nói ra tiếng.
Lam Giang trầm mặc một hồi, đột nhiên uống lên ngụm cà phê, khiến Hướng Dương hoảng sợ: "A! Lam tiên sinh!"
Lam Giang nuốt cà phê xuống: "Không có việc gì, chúng ta có thể bắt đầu rồi.
".