Là Bé Cưng Của Người

"Yểu Điệu Thục Nữ sắp lên sóng vào cuối tuần rồi, bạn nhỏ trong phim làm rất tốt, biểu hiện của em ấy vượt ngoài tưởng tượng, vậy nên những người đã từng ủng hộ em ấy, xin hãy tiếp tục chú ý đến em ấy, là 'bạn lớn' của em ấy, tôi hi vọng..."

Nói đến đây, Tiết Đồng bỗng chậm lại, trầm ngâm một chút, dáng vẻ của cô nhìn nghiêm túc lại thẳng thắn, một lát sau, cô hơi cong cong khóe môi, tiếp tục nói, "Tôi hi vọng em ấy khỏe mạnh mà trưởng thành, hi vọng em ấy có thể trở thành diễn viên vô cùng ưu tú, cũng hi vọng em ấy có thể... hạnh phúc."

Dưới đài yên tĩnh.

Ai nấy đều nói không nên lời cảm xúc trong lòng mình, người bọn họ thích, thích rất nhiều năm, giờ phút này nhìn dịu dàng lại thương cảm, thành tâm thật ý chúc phúc cho người khác có thể toại nguyện, có thể hạnh phúc.

Lúc này không biết ở góc nào trong đám người, bỗng phát ra một tiếng gào khản cả giọng của một người.

"Chị cũng phải hạnh phúc nhé, hãy yêu đương đi, tìm một người tốt."

Những người ở nơi này phần lớn đều bắt đầu theo đuổi Tiết Đồng từ thời còn là học sinh, bọn họ từ sân trường ra đến xã hội, từ cẩu độc thân hihihaha đến khi hai người đi về có đôi thậm chí là nhà ba người, bọn họ mặc dù nguyện ý lấy chuyện này ra đùa với Tiết Đồng, nhưng họ càng mong Tiết Đồng có thể hạnh phúc hơn ai hết.

Hiện trường bỗng có chút thương cảm.

Tiết Đồng cười dịu dàng, nói với mọi người, "Thế này đi, tôi đáp ứng các bạn,tương lai, nếu tôi có người để thương yêu lẫn nhau... Tôi sẽ dẫn người ấy tới gặp các bạn."

Có một khuôn mặt hiện ra trước mắt Tiết Đồng, em có một đôi mắt cười, cười lên vừa ấm vừa ngọt.

Tiết Đồng thở dài một hơi, cô gặp người mình thích, tiếc là... không phải là yêu thích lẫn nhau.

Buổi họp fan tiến đến màn cuối cùng, tiết mục cuối cùng thông thường, mười cái hộp, mười món quà, hoạt động bốc thăm may mắn quy mô lớn.

Dưới góc phải màn ảnh rộng đột nhiên xuất hiện một màn hình nhỏ với những con số cuộn không ngừng.

Tiết Đồng xoa xoa làm nóng tay, "Được rồi, tiếp theo chúng ta xem xem ai là một trong số mười người may mắn của ngày hôm này đi."

Con số thay đổi.

"Ngừng."

Tầng 1 hàng 12 số 9.

"Aaaaaa, mẹ ơi, may mắn từ lúc sinh ra đến giờ của tôi hẳn là dùng cho ngày hôm nay đi." Cô gái được rút đến vừa khóc vừa cười, lúc nhân viên công tác dẫn đường đi lên sân khấu, cô nàng mở ra một cánh cửa bên màu đen rồi đi vào, chỉ chốc lát sau cô nàng liền cùng Tiết Đồng đồng thời xuất hiện trên màn ảnh rộng.

Tiết Đồng đứng dậy ôm đối phương.


Chỉ riêng một động tác này đã mang tới một tràng tiếng thét.

"Chọn lấy một hộp đi." Tiết Đồng cười nói.

Cô nàng cầm lấy chiếc ngoài cùng bên phải, mở ra xem thì thấy một ngọn nến tinh xảo thơm mùi hoa cỏ.

Cô nàng tặng lightstick ở sau lưng Tô Mạt sau khi nhìn thấy ngọn nến mùi hoa cỏ kia đã lại khó có thể kiềm chế được tâm tình kích động của mình.

"Aaa, đây không phải là cô Tiết dừng đăng lên Weibo sao, là tự chế, thuần thủ công! Trời ạ, tôi cũng muốn, tôi cũng muốn quà cô Tiết tự tay làm."

Tô Mạt quay đầu nhìn, sau đó cười cười, có đôi khi làm một fan hâm mộ cũng tốt, bởi vì có thể không kiêng nể gì biểu đạt sự yêu thích mình dành cho cô ấy.

Ngọn nến thơm mùi hoa cỏ, tranh phác thảo nhân vật hoạt hình tự vẽ ngay tại hiện trường, cuốn nhật ký tinh xảo được mua trong quá trình quay phim ở nước ngoài...

Món quà mà Tiết Đồng tỉ mỉ chuẩn bị sẽ không quý giá vượt qua ranh giới tâm lý cuối cùng của fan hâm mộ, đồng thời mỗi một phần đều rất có tâm, có ý nghĩa.

Tô Mạt ngồi tại bên trong hiện trường tưng bừng nhộn nhịp, cùng tất cả mọi người bên nhau cảm thụ bầu không khí này.

Em cảm thấy cô Tiết trên màn ảnh rộng rất khác với ngày thường, cô không hề lạnh nhạt chút nào, càng không thể nói là yên tĩnh, cô thỉnh thoảng cùng fan hâm mộ trêu chọc lẫn nhau, dí dỏm lại hài hước.

Chuyện này làm Tô Mạt không khỏi nghĩ tới buổi chiều ấm áp kia, ngày ấy em đánh bạo nói với cô Tiết một lời tâm tình sến súa.

Cô Tiết vốn đang xem kịch bản, ánh nắng rơi lên người cô, lúc mình nói xong cô nhẹ nhàng chống cằm, ý tứ sâu xa nói, "Con người tôi không dễ thân lắm đâu."

Tô Mạt còn nhớ rõ mình lúc đó còn sủng sốt rất lâu, sau đó ánh mắt tràn ngập ý cười của cô Tiết nhìn sang, bên môi là đường cong nhàn nhạt.

"Không tin thì hôn một cái."

"Aaaaa."

Hồi ức ngắn ngủi này của Tô Mạt lại bị tiếng hét sau lưng gián đoạn, đằng sau có người vỗ bờ vai em, nói với Tô Mạt, "Là bà đó, hàng 1 số 68, là bà, aaaa, sao không phải là hàng 2 số 68 cơ chứ, tại vì sao!!!"

Tô Mạt bối rối.

Điền Điềm cũng bối rối.

Sao lại...


Sao lại bị rút trúng rồi?!

Tô Mạt quay đầu nhìn Điền Điềm một chút, mắt mũi hoàn toàng không thấy, em ngược lại từ trong kính mắt đen nhánh của đôi phương nhìn thấy được cái miệng kinh ngạc đến khép không nổi của mình.

Tô Mạt nghĩ, mặc dù mình không tính là cùng cô Tiết sớm chiều ở chung, nhưng khoảng thời gian này cùng nhau quay phim cũng coi như là thường xuyên gặp mặt, nếu em đi lên không phải sẽ bại lộ sao?!. Ngôn Tình Cổ Đại

Tô Mạt do dự một lát xong, nhìn cái vị hàng 2 số 68 còn hâm mộ ghen ghét pha một chút oán hận với em kia.

"Không thì, cho cô thẻ số nhé?" Tô Mạt thử thăm dò nói.

Một cơ hội tuyệt hảo để cùng thần tượng tiếp xúc, có thể kéo tay nhỏ, ôm một cái, còn có cả quà để mang về, hẳn là sẽ không có người từ chối đi.

Thế nhưng hôm nay Tô Mạt lại tình cờ gặp được một người như thế.

Người kia, cùng bên trái, bên phải trước trước sau sau, một nhóm người đều dùng ngôn từ chính nghĩa phê bình Tô Mạt một trận.

"Cái bà này bị sao vậy, có phải fan không vậy?!"

"Cơ hội thế này sao lại tặng cho người khác được, mau lên, đi lên bày tỏ sự ủng hộ dành cho cô Tiết đi."

"Có là người qua đường thì rút đến bà bà cũng phải lên."

"Bọn tôi không nhận đâu."

"Đúng, tôi cũng không muốn đổi thẻ số với bà tí nào đâu, không tí nào, hu..."

Để không làm dư luận phẫn nộ, bại lộ thân phận, Tô Mạt nghĩ mình vẫn nên mau mau đi lên đi, nhỡ...

Nhỡ cô Tiết không nhận ra thì sao.

Tô Mạt bọc kín như cái bánh chưng, cuối cùng chạm chạp bắt đầu di chuyển về hướng sân khấu.

May mà lúc này là cuối thu, dáng vẻ này của Tô Mạt có chút quái quái, nhưng mọi người có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Trước lúc Tô Mạt đẩy cửa, Tiết Đồng yên vị trên sofa nhỏ kiên nhẫn chờ đợi vị fan hâm mộ cuối cùng tiến đến.


Cô chẳng qua chỉ cảm thấy động tác của người này có vẻ chậm hơn những người khác một chút, Tiết Đồng thậm chí còn chuẩn bị xong cả một lời đùa giỡn trêu chọc, nhưng khi đôi tay vặn xoay tay nắm cửa, thời điểm người cuối cùng xuất hiện trước mặt mình, dù cho Tiết Đồng có kỹ năng diễn xuất tuyệt hảo, cô cũng không thể ngay lập tức che giấu được biểu cảm ngạc nhiên và sửng sốt của mình.

Người cô vừa nghĩ đến, người cô vừa mới tưởng tượng dẫn đến ra mắt fan hâm mộ, giờ phút này, đang đội mũ len, mang khẩu trang, trên sống mũi thanh tú đeo một cặp kính râm nặng nề, một chiếc áo hoodie thể thao cỡ lớn trực tiếp trùm hết dáng người xinh đẹp của em, dáng vẻ hết sức buồn cười, cả người đều có chút luýnh quýnh đứng trước mặt mình.

Tiết Đồng cười cười.

Mừng rỡ lại bất lực.

Trời cao quả thật đã bày một trò đùa lớn lên cô, ban cho cô đoạn duyên phận này cùng Tô Mạt, lại để cho Tô Mạt gặp Hứa Vãn trước, hai người họ lưỡng tình tương duyệt, thậm chí ngay cả cơ hội bắt đầu cũng chưa từng cho cô.

Tô Mạt sau khi vào cửa liền đứng dán lên tường, cách Tiết Đồng thật xa.

Để ngụy trang bản thân em còn cố ý kẹp lấy cuống họng mà nói chuyện, rõ ràng là chim sơn ca, lại nhất định phải đem mình thành quạ đen, giọng nói kia khỏi nói có bao nhiêu buồn cười.

"Khụ khụ, xin chào cô Tiết."

Tiết Đồng một mực ngồi trên sofa đột ngột đứng dậy, cô khoanh tay từng bước từng bước đi tới trước mặt Tô Mạt, trực tiếp đem người dồn về một góc.

"Chào em." Tiết Đồng cười như có như không đáp.

Tô Mạt ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hận không thể nhét cả người mình vào trong kẽ tường.

Tiết Đồng hiển nhiên không buông tha cho em, "Trang phục của em đặc biệt ghê, có nóng không, muốn cởi mũ với khẩu trang xuống không?"

Tiết Đồng nói xong liền muốn trêu chọc Tô Mạt, thật sự duỗi tay về phía mũ của em.

Tô Mạt lập tức cúi người không để lại dấu vết, tránh khỏi động tác của Tiết Đồng, sau đó bắt đầu kịch liệt ho khan.

"Khụ khụ, cô Tiết, khụ khụ, em à, mấy hôm nay trời lạnh, em mắc cảm mạo, tuyệt đối không thể lây cho cô."

Cả một vở kịch này, ngược lại đủ để lừa gạt người khác.

Tiết Đồng cười, lần này là cười thật sự.

Cô lùi hai bước về sau, kéo ra một khoảng cách để Tô Mạt cảm thấy an toàn.

"Món quà cuối cùng, rất hợp với em." Tiết Đồng chỉ chỉ chiếc hộp còn lại kia.

Đây là cái hộp lớn nhất trong mười cái, lúc mọi người lựa chọn, ý nghĩ phổ biến đều là tránh đi lớn nhất cùng nhỏ nhất, không ngờ trời xui đất khiến lại để nó rơi vào tay Tô Mạt.

Nếu là Tô Mạt, thì thật là tốt rồi.

Tiết Đồng dịu dàng nói, "Em có muốn mở ra nhìn thử không."


Tô Mạt thuận theo mà tiến lên mấy bước, nhấc hộp quà lên.

Lúc thấy được rõ ràng đồ vật được xếp chồng chất bên trong, Tô Mạt cũng ngây ngẩn cả người.

Tiết Đồng xuất đạo hơn mười năm, đóng chính 13 bộ phim điện ảnh, 6 bộ phim truyền hình, làm cameo 3 bộ phim điện ảnh, truyền hình.

22 tác phẩm, chúng là toàn bộ sự nghiệp của Tiết Đồng, diễn giải toàn bộ thanh xuân của Tiết Đồng, giờ đây bộ sưu tập quý giá gồm phim nguyên bản chất lượng HD cùng toàn bộ tư liệu có liên quan đến Tiết Đồng trong quá trình quay phim, đều được bày ngay ngắn trong chiếc hộp trước mặt Tô Mạt.

Ngoài phần này ra, không còn bản nào nữa.

Tô Mạt quên cả giả bệnh, trong sự kinh ngạc em quay đầu quay mình nhìn Tiết Đồng.

Cặp mắt trắng đen rõ ràng kia của Tô Mạt, như mang theo làn thu thủy trong vắt cùng sương mù mênh mông, cô chân thành tha thiết nhiệt liệt, đang dạt dào mong đợi nhìn chính mình.

"Thích không?" Tiết Đồng hỏi.

Tô Mạt cực lực dùng sức gật gật đầu.

"Thích thì mang đi đi." Tiết Đồng nói.

Tô Mạt cẩn thận từng li từng tí đem nắp hộp đậy vào, hết sức trân trọng đem cảm hộp ôm vào trong ngực.

Sau khi cúi người thật sâu chào cô Tiết em liền chuẩn bị mở cửa ra ngoài, kết quả không ngờ tới ngay lúc em rời đi, Tiết Đồng đột ngột gọi em lại.

"Tôi có thể hỏi em một câu cuối cùng được không?"

Tô Mạt quay đầu.

Lần này em rốt cuộc cũng dám trực tiếp nhìn vào mắt cô Tiết, em cũng không cần phải tiếp tục lớp ngụy trang vụng về kia nữa, trực giác nói cho Tô Mạt, có lẽ ngay từ một khắc em vừa bước vào cửa cô Tiết đã nhận ra em rồi.

Nhận được món quá quý giá như vậy, em dĩ nhiên phải có nghĩa vụ nghiêm túc trả lời vấn đề của đối phương rồi.

Tô Mạt ôm hộp đứng im tại chỗ, chờ đợi câu hỏi mà cô Tiết đặt ra.

"Sao em lại đến đây?" Tiết Đồng nói.

Vấn đề này Tô Mạt thậm chí còn không cần đến thời gian để cân nhắc.

"Bởi vì cô là thần tượng của em." Tô Mạt ngữ khí kiên định.

__________________________

Editor: Tự dưng thấy thương cô Tiết ngang:')


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận