Là Bé Cưng Của Người

Ăn xong bữa sáng, sau khi thưởng thức qua khúc nhạc dạo ngắn ngủi lên mạng vào sáng sớm, Tô Mạt và Điền Điềm cùng nhau đi tới trường quay.

"Thứ năm « Yểu Điệu Thục Nữ » lên sóng tập đầu, cùng ngày có hoạt động tuyên truyền trực tuyến của Star TV, thứ bảy, chủ nhật có sân khấu comeback trên đài truyền hình Tinh Không, đoán chừng gần đây sẽ có chụp ảnh tạp chí nữa." Điền Điềm vừa đi, vừa cầm sổ tay của mình làm nhảm về sắp xếp lịch trình gần nhất với Tô Mạt.

"Chờ một chút." Tô Mạt đột nhiên nói.

"Làm sao?" Điền Điềm sững sờ.

"Buổi tuyên truyền đầu tuyên được sắp xếp vào cùng ngày với ngày phát sóng sao?" Tô Mạt hỏi.

Điền Điềm gật gật đầu, "Ừm, vốn là thứ tư, có điều tạm thời có điều chỉnh, chị nghe Tiểu Ngô bảo là để phù hợp với lịch trình của cô Tiết, chị Trần Phinh và em."

"Chị Chung Ái hẹn mọi người tối thứ năm cùng nhau ăn cơm, nói là để chúc mừng em phát sóng tập đầu." Tô Mạt có chút cau mày nói.

Điền Điềm nhìn sắp xếp thời gian, an ủi Tô Mạt nói, "Hoạt động tuyên truyền là buổi chiều, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến mọi người ăn cơm cùng nhau."

Tô Mạt gật gật đầu, "Cơ mà em vẫn nên sớm nói với mọi người một chút, nếu em đến muộn, có thể đợi em một chút."

Điền Điềm chọc em, "Sao không phải là đến muộn, có thể xù kèo em luôn?"

Tô Mạt tức giận nói, "Không xù kèo em được."

"Xù kèo luôn."

"Không được."

"Xù."

"Không được!"

Hai người xô xô đẩy đẩy, cười cười nói nói, vừa vào trường quay, vừa vặn nhìn thấy Tiết Đồng ngồi trên vị trí chính giữa vô cùng gây chú ý.

Đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt sau khi được Tiết Đồng tỏ tình đêm qua.

Tô Mạt lập tức trở nên nghiêm túc, giả bộ điềm tĩnh, dẫm bước nhỏ khoan thai đi tới trước mặt cô Tiết.

"Sao em gặp cô Tiết như gặp ma vậy?" Điềm Điềm phát giác được sự kỳ lạ.

Tô Mạt có miệng khó trả lời, nếu như chỉ là gặp quỷ thôi thì tốt rồi.

Điền Điềm nhìn Tô Mạt, lại nhìn lại cô Tiết, lại quay đầu về sau, Điền Điềm hỏi Tô Mạt, "Đêm qua cô Tiết đi toilet với em, có phải hai người các em xảy ra chuyện gì đúng không, sao hai người đều kỳ lạ như thế?"

Vẻ mặt Tô Mạt căng cứng, tuy rằng Điềm Điềm là phụ tá của em, nhưng càng là bạn bè của em hơn, con người em không quen nói dối với bạn bè, cũng chỉ có thể giữ im lặng.

Điềm Điềm lại không còn gì để nói, cô sợ Tô Mạt khô miệng, rót cho em một cốc nước làm mượt họng, tiện thể cũng lấy cho mình một cốc, cô tiến đến trước mặt Tô Mạt rất chi là khẩn trương nói, "Ây, em xem có phải chị nhìn nhầm rồi không, sao chị cảm thấy từ lúc chúng ta đến, cô Tiết cứ nhìn em cười cười vậy."

Tô Mạt vừa há miệng, một chữ mà cũng nói không ra được, đã có người thay em trả lời vấn đề của Điền Điềm.

"Cô nhìn không sai."

"Phụt..."

Là giọng của cô Tiết, Điền Điềm hoảng hốt trực tiếp phun cả ngụm nước vừa mới uống vào ra ngoài.

"Cô Tiết." Tô Mạt hào phóng đó giờ lần này cũng hiếm thấy có hơi nhăn nhó.

Tiết Đồng thoải mái phóng khoáng, đứng ở trước mặt Tô Mạt và Điền Điềm, trong tay cô cũng cầm một cái cốc, bên trong tỏa ra hương cà phê nồng đậm.

Bé ngoan lanh lợi, hoạt bát nhiệt tình ở trước mặt mình hồi trước, bây giờ hiền lành thành cái gì rồi, hận không thể trốn ra sau lưng trợ lý của mình đi, Tiết Đồng đem hết thảy nhìn vào trong mắt, cô liền nghĩ tới hamster mình từng nuôi, đối phương càng căng thẳng, Tiết Đồng càng muốn trêu chọc em.

Tiết Đồng tiến lên một bước, cách Tô Mạt càng gần hơn một chút, "Vừa nãy Điền Điềm nói không sai, tôi quả thực vẫn luôn nhìn em."

Hóa ra cô Tiết là người quen đánh bóng thẳng như vậy?!

Lời nói này đến Tô Mạt cũng đáp không nổi!

Có điều Tiết Đồng còn lâu mới chịu dừng ở đây, cô cúi đầu nhìn cái cốc trong tay mình một chút.

"Bởi vì... Cà phê của tôi quên bỏ thêm đường."

"Hụ khụ khụ khụ."

Điền Điềm ở một bên bắt đầu run rẩy ho kịch liệt.

Cô bị sặc nước miếng của mình, ho suýt long cả phổi, nhưng cô thề, cô thật sự không hề cố ý muốn nghe lời tâm tình này của cô Tiết.

Là lời tâm tình đó?!

Cô đang khen Tiểu Thất ngọt ngào, đang trêu chọc em ấy phải không!

Câu "Cà phê của tôi quên bỏ đường" này tất nhiên có lực sát thương lớn hơn câu "Chẳng lẽ em thích phụ nữ" lúc trước rồi.

Bạn học Tô Mạt như chim sợ cành cong bị cô Tiết dọa đến né tranh cô hẳn hai ngày.

Cơ mà hôm nay Tô Mạt tránh không được, bởi vì ngày 16 tháng 10, « Yểu Điệu Thục Nữ » tuyên truyền trực tuyến, các nhân vật chủ yếu gồm đạo diễn Lương, biên kịch Thường, Tiết Đồng, Trần Phinh còn có Tô Mạt em, đều phải tham gia tuyên truyền tạo nhiệt trên Star TV.

Tô Mạt lề mà lề mề khó khăn lắm mới né được cô Tiết, ngồi cùng xe với Trần Phinh, nhưng ai mà ngờ đến vừa đến địa điểm tuyên truyền, Tiết Đồng đã sớm để lại vị trí tốt cho em.

"Đến, ngồi ở đây." Tiết Đồng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Ha ha...

Chính giữa.

Tô Mạt xuất thân từ show sống còn rất nhạy cảm với vị trí này.

Đây là C vị đó!

Tô Mạt liên tục khoát tay, "Không không không, cô Tiết."

Em đây muốn bỏ chạy.

Kết quả là có người dựng sân khấu, có người hát hí khúc, Tô Mạt bị Trần Phinh ở sau lưng túm vai.

"Đến đến đến, Tiết Thất, ngồi xuống đây." Trần Phinh vừa cười nói, vừa đẩy Tô Mạt về phía trước.

Tô Mạt đành phải đem ánh mắt xin cứu giúp ném lên người đạo diễn và biên kịch Thường, chỉ thấy đạo diễn và biên kịch Thường tách ra ngồi lên sofa đơn ở hai bên trái phải, vui tươi hớn hở chờ Tô Mạt ngồi vào chính giữa sofa dài.

Tô Mạt là người nhỏ tuổi nhất trong số các nhân vật chủ yếu, mọi người đều xem em như con cháu nhà mình, cô bé có tiền đồ, có thiên phú, khiêm tôn lại còn ham học hỏi, người nào người nấy cũng vui vẻ cưng chiều em.


MC Cao Dã của Star TV cũng là người quen cũ của Tô Mạt, thời điểm Paradise còn chưa disband, bọn họ đã không ít lần tham gia chương trình của anh.

Cao Dã cười khà khà nhìn Tô Mạt ngồi xuống, sau đó hàn huyên nói, "Xem ra Tiết Thất ở trong đoàn phim được hoan nghênh lắm nhỉ."

Trần Phinh nắm cả vai Tô Mạt, rất là kiêu ngạo, "Dĩ nhiên, Tiết Thất của chúng ta chính là người gặp người thích, có phải không cô Tiết?"

Tô Mạt nâng trán...

Chị Phinh, chị tự nói còn chưa đủ, còn cue cô Tiết nhà người ta làm gì.

Tô Mạt trộm liếc Tiết Đồng một chút, chỉ thấy cô mười phần tự nhiên đưa tay giúp mình sửa sang lại sợi lông tơ không biết dính lên người mình từ lúc nào.

Ánh mắt cô dịu dàng, giọng nói hòa hoãn, đồng ý với Trần Phinh, "Đúng vậy, tôi cũng thích."

Câu nói này rất êm, rất nhẹ, Tô Mạt hơi ngẩn người liền thu tầm mắt lại, cúi đầu.

Hoạt động tuyên truyền của Star TV tương đối thông thường, đầu tiên đoàn nhân vật chủ chốt giải thích ý tưởng sáng tác và quay chụp, sau đó là mấy vị diễn viên chính trò chuyện một chút lý giải của mình về nhân vật mà mình diễn cùng với quan hệ giữa các nhân vật với nhau.

Cao Dã cười đem microphone đưa tới tay Tô Mạt, "Nghe nói trong kịch bản ba vị sẽ có không ít gút mắt trong tình cảm."

Tô Mạt gật gật đầu, "Đúng vậy, vai diễn Lục Chiêu của em trong kịch bản là em gái nhà bên thầm mến cô Tiết, cũng là trợ lý thực tập liên tiếp gây phiền toán trong công việc cho cô ấy."

Lúc này biên kịch Thường Tiệp từ đầu đến giờ mở miệng không được mấy lần đột nhiên nói chuyện, "Tô Mạt khiến cho quan hệ nhân vật trong cả bộ phim có thêm không ít phản ứng hóa học, phần diễn giữa ba người bọn họ đều rất đáng xem."

Cao Dã tiếp lấy đề tài này, "Nghe nói phần kết của bộ phim « Yểu Điệu Thục Nữ » này vẫn chưa sáng tác và quay xong, sẽ có plot twist khiến người ta ngạc nhiên sao?

Trần Phinh tiếp lời Cao Dã, trêu chọc biên kịch Thường nói: "Thật sự không cân nhắc đến khả năng tình địch hóa tình nhân ạ?"

Một bên Tiết Đồng cũng góp thêm một phần náo nhiệt, "Cô nghĩ nhiều rồi, viên đậu ngọt cùng chị đẹp mặt lạnh(*) không hợp lắm đâu."

(*) Từ gốc Lãnh đô nữ (冷都女): chỉ những người phụ nữ thành thị xinh đẹp giàu có, học thức tốt, điềm tĩnh và có mục tiêu nhưng thái độ rất lạnh nhạt thờ ơ. Quan trọng là phải có 3 thứ: tiền bạc, học vấn, ngoại hình.

Trần Phinh không phục, trực tiếp đem Tô Mạt ngồi giữa hai người ôm về bên mình, "Sao mà không hợp, hai đứa mình cũng không tệ lắm ha, đúng không Tiểu Thất?"

"Ha ha, ha ha ha." Tô Mạt không biết nên nói cái gì, cũng chỉ biết ôm lấy microphone cười ngây ngô.

Tiết Đồng trong nháy mắt lấy ra trạng thái Thẩm Minh Tâm trong kịch bản, làm ra cử động thường thấy nhất trong kịch bản của nhân vật, cô nhẹ nhàng ngoắc lấy cằm Tô Mạt, giọng nói ôn nhu lại mị hoặc, "Chiêu Nhi của chỉ chỉ biết nhìn chị thôi đúng không?"

Một khắc kia, Tô Mạt suýt chút nữa bị dẫn tới thốt lên một chữ "Đúng", may mà sau khi Tiết Đồng nhẹ tay khẽ vuốt qua cằm mình, liền thu về, Tô Mạt lấy lại tinh thần, chỉ có thể lại cười một tràng hahaha.

Mình không có phải là đồ ngốc đâu mà...

Hiện trường vô cùng náo nhiệt, phỏng vấn kết thúc trong bầu không khí như vậy, thời điểm mọi người cùng nhau chụp ảnh nhóm, Tô Mạt lại bị Trần Phinh và Tiết Đồng kẹp ở giữa, Tô Mạt trước giờ thích cười, lần này chính em cũng cảm thấy mình cười đến là cứng ngắc.

Kết thúc phỏng vấn, mọi người không có vội vã rời đi, vì để tăng thêm nhiệt độ cho « Yểu Điệu Thục Nữ » lên sóng đêm nay, mỗi người ở đây đều đăng một bài lên Weibo để làm tuyên truyền.

Tô Mạt biên tập rất dụng tâm cho bài đăng Weibo này, ngoài hình nhóm vừa mới chụp ra, em còn đăng thêm cả ảnh chụp hai người với đạo diễn Lương, biên kịch Thường Tiệp, và chị Trần Phinh nữa, duy chỉ đến phiên Tiết Đồng, tay đang chọn ảnh của Tô Mạt đột nhiên dừng một chút.

Em không phải là không có ảnh chụp chung với cô Tiết, chỉ là, chỉ là...

"Ha ha ha ha ha." Lâm Tịnh sau khi nhìn nội dung mà Tô Mạt đăng tải, đứng bên người Tiết Đồng cười đến nghiêng ngả.

Chị cầm điện thoại đi đến bên cạnh Tiết Đồng mà sỉ nhục, "Lật thuyền rồi bạn êy, em xem bé ngoan nhà người ta đăng ảnh chụp chung với người khác, đến em lại thành... hahaha."

Tiết Đồng xem xem, phải không vậy, người khác đều là ảnh chụp chung, cũng chỉ có cô là một tấm hình tuyên truyền, dù rằng tấm hình này của cô chụp quả thực tinh xảo lại xinh đẹp.

"Chậc chậc chậc, xem ra tiểu yêu tinh cũng biết đâu là lão yêu tinh không thể trêu chọc, người ta đây là đang tránh hiềm nghi đó." Lâm Tịnh dỗi.

Đuôi lông mày của Tiết Đồng nhướng lên, ném qua một vẻ mặt giống như cười mà không phải cười, đưa tay cầm lấy chiếc máy polaroid của chương trình ở bên cạnh rồi đi về phía Tô Mạt.

Lâm Tịnh sững sờ, trơ mắt nhìn Tiết Đồng đi qua, chỉ thấy cô tới bên người Tô Mạt, lôi kéo người kia mặt dán mặt vào nhau, tách tách, thế là ra mấy tấm polaroid.

"Chỉ có tôi là ảnh đơn?" Tiết Đồng cười nói.

"Bởi vì tấm đó đẹp mắt." Nói xong chính Tô Mạt cũng có chút chột dạ.

"Vậy chúng ta vẫn là bạn bè sao?" Tiết Đồng hỏi.

"Chúng ta có thể mãi là bạn bè." Tô Mạt uyển chuyên nói ra suy nghĩ của mình.

"Vậy không thích chụp ảnh cùng tôi sao?" Cô Tiết đánh một cú bóng thẳng.

Tô Mạt vội vàng phủ nhận, "Dĩ nhiên không phải."

Vậy thì tốt, Tiết Đồng hơi giương khóe môi, "Vậy chúng ta chụp thêm mấy tấm poraloid nữa."

Tách tách, tách tách, tách xoạch xoạch xoạch.

Tiết Đồng lôi kéo Tô Mạt làm đủ loại tư thế, đủ loại biết cảm, đem số film còn lại trong poraloid chụp hết sạch, tất nhiên trong đó cũng xen lẫn không ít ảnh mà Trần Phinh tới chụp góp vui.

Cô Tiết vừa lòng hả dạ cuối cùng cũng thả Tô Mạt đi, cô cầm ảnh chụp trở lại bên người Lâm Tịnh.

"Lão yêu tinh còn cần tiểu yêu tinh đến trêu chọc?"

Lâm Tịnh phục rồi, lần này là phục thật sự.

Kết thúc tuyên truyền, Tiết Đồng dự định mang theo Tô Mạt cùng nhau về lại thành phố điện ảnh Trường Lưu.

"Thật có lỗi, cô Tiết, hôm nay em có hẹn rồi." Tô Mạt nói.

"Ồ?" Tiết Đồng cười, "Chị Trần Phinh của em lại vừa mới phải đi trước chạy thông cáo rồi, nói lời giống y buổi sáng, lần này không có hiệu quả rồi."

Quả nhiên chút thủ đoạn nho nhỏ này cũng đã sớm bị cô Tiết nhìn thấu rồi, Tô Mạt lúng túng sờ sờ cái mũi nhỏ xinh xắn của mình, cuối cùng không thể không thẳng thắn mà bẩm báo.

"Cô Tiết, lần này không phải lừa cô, em có hẹn thật, hẳn là..."

Cũng sắp đến rồi.

Tô Mạt bên này còn nói chưa dứt lời, cách đó không xa đã vang lên một giọng nữ trong trẻo, thanh âm ấy phảng phất như dòng suối U Cô, trong suốt mượt mà.

"Tiểu Thất, bên này."

Tiết Đồng theo Tô Mạt cùng nhau quay đầu, chỉ thấy hai người đứng cách đó không xa, hướng về phía Tô Mạt vẫy tay.

Dù không quan tâm quá nhiều đến các nghệ sĩ trẻ trong ngành giải trí, Tiết Đồng vẫn biết đến hai người trước mắt.

Giải trí Thiên Duyệt, Phương Huyên.

Gương mặt tinh xảo lộng lẫy trời sinh, là kiểu mà người đàn ông nào cũng sẽ thích, nhất là cặp mắt mày kia, tự nhiên mang theo vài phần vũ mị cùng phong tình, giờ phút này cô đang cười, giống như hoa mùa xuân rực rỡ nở ngập tràn núi non.


Người còn lại...

Tiết Đồng đang nhìn cô, cô cũng đang nhìn Tiết Đồng.

Ánh mắt hai người giao nhau, trong không khí tràn đầy cảm giác áp bức vô hình, trong chớp mắt, giữa ánh mắt của hai người cùng chợt lóe lên ánh sáng.

Chung Ái, trong chương trình Chế Tạo Idol, vượt qua vị trí thứ hai với hơn 5 triệu phiếu mà debut với vị trí center, sau khi nhóm nhạc giải tán, được công ty giải trí quốc tế Hoa Đường đào về từ một công ty nhỏ không chút tiếng tăm, hiện đang là nữ nghệ sĩ vẫn giữ vững được lượng ủng hộ cùng với độ thiện cảm của người qua đường cực kỳ cao.

Làm idol, Chung Ái đã đạt được đến mức cực hạn, sau khi trở thành diễn viên, cô dùng thiên phú diễn dịch cực cao cùng tinh thần kính nghiệp của bản thân, được người trong ngành ca tụng là điển hình được trời ban cho cơm ăn, thậm chí có người nói về mặt thu hoạch thành tựu trong tương lai, cô là tiểu hoa thời đại mới có hi vọng sánh vai với Tiết Đồng nhất. Mà trước mắt, ở ngay tại bên ngoài phòng truyền hình trực tiếp của đài truyền hình Tinh Không, đây là lần đầu tiên Tiết Đồng chạm mặt Chung Ái.

Tiết Đồng tỉ mỉ quan sát Chung Ái, ánh mắt Chung Ái thì chợt lóe lên từ giữa Tô Mạt và Tiết Đồng.

Hồ ly gặp hồ ly, cũng chỉ có mỗi một cái chớp mắt thôi, đã nhìn rõ được đối phương rồi.

Từ trước đến giờ đòn sát thủ của Chung Ái đều là nụ cười đến mê người của cô nàng, giống như cơn gió ôn hòa nhất trên đời này, thổi ra đóa hoa bên môi cô.

"Chào cô Tiết." Hàng mi của Chung Ái khẽ rũ xuống, hơi hơi cúi đầu.

"Chào em." Tiết Đồng cũng cười, mang theo mười phần ưu nhã do thời gian lắng đọng thành.

Người mà Tô Mạt đang chờ rõ ràng đã đến, ánh mắt Tiết Đồng trở lại trên người Tô Mạt, cô dịu dàng nói với Tô Mạt, "Đi chơi vui vẻ nhé."

Nói xong, liền cùng người đại diện đang chờ ở một bên xoay người.

Trong góc thang máy, Lâm Tịnh còn quay đầu nhìn thoáng qua phía sau lưng.

"Hậu sinh khả úy." Lâm Tịnh cảm thán.

"Đúng vậy." Tiết Đồng gật gật đầu, "Cứ cảm thấy bị em ấy nhìn thấu mất tiêu."

Tiết Đồng đi rồi.

Chung Ái không nói một lời, chỉ khoanh tay bình tĩnh nhìn Tô Mạt chằm chằm.

Tô Mạt tê cả da đầu, đôi mắt thanh tịnh ươn ướt cười một tiếng liền biến thành hình trăng lưỡi liềm, em ôm cánh tay Chung Ái, lắc trái lắc phải, đây là tuyệt kỹ độc môn em dùng để đối phó với Chung Ái, trăm lần không lệch lần nào.

"Rồi rồi, chị không hỏi, tha cho em đó." Chung Ái lắc đầu cười nói.

Phương Huyên ở một bên nhìn Tô Mạt làm nũng, cười cười dùng tay chọc gáy em.

Tô Mạt nhìn hai bên một chút, chỉ thấy hai người Chung Ái và Phương Huyên, tò mò hỏi: "Những người khác đâu."

Phương Huyên dịu dàng nói, "Bọn họ sẽ đến thẳng nhà hàng."

"Chị Diệp Hề cũng không đến ạ?" Tô Mạt lớn mật đưa ra nghi vấn của mình.

Vẻ mặt Chung Ái vốn nhàn nhạt, rốt cục lại quay đầu cho Tô Mạt một ánh mắt.

"Hôm nay chị đến đón cưng, ngày mai đổi cho cậu ta đến, chẳng phải là khách tới mỗi ngày không hôm nào phải hụt hẫng, như thế không tốt sao?"

Khóe môi Tô Mạt khẽ cong, khoa trương nói, "Tốt, rất là tốt."

Vừa nói tốt xong, Tô Mạt quay đầu liền ngoắc ngoắc tay với Phương Huyên, hai người ở phía sau Chung Ái làm khẩu hình.

"Cãi nhau nữa hả?" Tô Mạt đặt câu hỏi không chút tiếng động.

Phương Huyên gật gật đầu, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên bên môi, ra ký hiệu trật tự với Tô Mạt.

Bảy người Paradise tụ tập, nhà hàng hẹn nhau vẫn là chỗ cũ Bách Duyệt Phủ, dùng lời của các fan hâm mộ mà nói e rằng cả đời này cũng không hẹn được cuộc nào mới, nhưng mà miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thục, điều mà fan hâm mộ thật sự thích vừa vặn chính là sự hoài niệm của các thành viên Paradise.

Áo không như mới, người không như cũ, bất kể đối với bảy người bọn họ hay là các fan hâm mộ năm ấy ủng hộ nhóm nhạc có thời hạn này mà nói, chuyện cũ vĩnh viễn không kết thúc.

Chung Ái mua xe, đưa Tô Mạt và Phương Huyên cùng nhau đến điểm hẹn.

Trong bảy người Hứa Vãn là người cuối cùng tới nơi.

"Thật có lỗi, tới muộn rồi."

Cô vừa vào đến cửa liền cởi áo khoác, ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Tô Mạt.

Nhiệt độ scandal của Hứa Vãn cứ cao mãi không hạ xuống, hai ngày nay hễ ra đường nhất định sẽ có truyền thông bám theo, muốn cắt đuôi những người này cũng phải tốn một chút công sức, mọi người cũng đều rõ ràng nguyên nhân vì sao cô đến muộn.

Cuối thu ẩm buốt, trên người Hứa Vãn vốn là khí lạnh, Tô Mạt rót cho cô một tách trà nóng.

"Uống chút trà nóng, cơ thể sẽ ấm lên." Tô Mạt ngửa đầu, con người màu hổ phách ánh lên tia sáng long lanh.

Hứa Vãn cười cười xoa đầu em, "Tiểu Thất nhà chúng ta lớn rồi, tri kỷ thế cơ chứ."

Nói rồi, Hứa Vãn khẽ thổi đi hơi nóng từ nước trà, uống một hơi cạn sạch.

Hình ảnh Tô Mạt và Hứa Vãn hài hòa lại ấm áp, nhưng không khí một bên khác trong vô tình lại lộ ra một chút cổ quái. Hôm nay Chung Ái ngồi cách Diệp Hề thật xa, hai người bọn họ cộng thêm Đồng Hảo bây giờ cùng thuộc quốc tế Hoa Đường, trong bảy người khó khăn lắm mới giữ lại được một nhóm nhỏ ba người như thế, thậm chí còn ở chung một mái nhà, không đi chung đến đây đã là chuyện lạ rồi, không ngờ ngồi trên cùng một bàn cơm, Chung Ái và Diệp Hề cũng chẳng nói với nhau một câu, chỉ dựa vào cái người hiền lành như Đồng Hảo này ở tại đây hòa giải.

"Hai người họ dạo này đều bận bịu, chắc là mệt mỏi, đến đến đến, kệ bọn họ, hôm nay Tiểu Thất mới là nhân vật chính, chúng ta cùng nhau chúc mừng bộ web drama cấp S của Tiểu Thất lên sóng nào."

Chủ đề chỉ cần có thể chuyền cho Tô Mạt, cũng không cần phải lo em ấy sẽ đánh rớt nữa, chuyên gia làm nóng không khí chỉ cần vài câu đã chọc cười tất cả mọi người.

Bầu không khí bắt đầu nóng lên, bảy đứa con gái tụ về một chỗ cũng không chỉ đơn giản như mấy trăm con vịt thôi đâu.

Mọi người mệnh ai nấy nói về tình hình gần đây của bản thân, trêu chọc nhau một chút, chủ đề sốt dẻo nhất dĩ nhiên là scandal treo trên đầu bảng của Hứa Vãn.

Tính cách Tiêu Bạch là xuề xòa nhất, lại vừa vặn ngồi bên phải Hứa Vãn, cô nàng đụng đụng cánh tay Hứa Vãn, cợt nhả nói, "Bật mí tí đi, tình hình là như nào vậy."

Hứa Vãn lại chỉ cười cười, bảo trì thần bí.

Chung Ái thấy người trong cuộc không nói chuyện, vốn định đem cái đề tài này chôn đi ngay lập tức, không nghĩ tới Tô Mạt không chuyển mắt, trân trân nhìn Hứa Vãn hỏi, "Hai người, hai người hẹn hò sao?"

Hứa Vãn quay đầu, bắt gặp ánh mắt nhiệt liệt mà Tô Mạt đưa đến.

Cô nhẹ nhàng ẩn một cái lên trán Tô Mạt, "Ăn cơm cũng không chặn được miệng em."

Nói đoạn, Hứa Vãn gắp món ăn mà Tô Mạt thích nhất vào bát em.

"Cậu có hảo cảm với anh ta sao, hay là... thích anh ta?"


Bấy giờ Hứa Vãn mới lấy thái độ nghiêm túc đánh giá Tô Mạt, Tiểu Thất của cô có hàng mi cong dài, nhìn tinh xảo y như búp bê, tuy rằng lúc này đã không thấy ý cười quen thuộc đâu nữa, nhưng đôi mắt cười thường cong thành hình trăng khuyết, giờ đây gợn sóng như nước mùa thu, thanh thản mà trong suốt.

Từ trong mắt Tô Mạt, Hứa Vãn không nhìn thấy gì khác ngoài chính mình.

Hôm nay Tô Mạt hơi kỳ quái, Hứa Vãn đã thể hiện rõ là sẽ không trả lời, Tô Mạt lại hiếm khi trở nên cố chấp, như là nhất định phải nhận được một đáp án.

Hứa Vãn không nghĩ tới ép cô chặt chẽ nhất lại là Tô Mạt người mà cô xem như em gái, cô cười bất lực vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Tô Mạt.

"Chớp mắt một cái Tiểu Thất nhà chúng ta cũng đã đến tuổi yêu đương rồi, có phải muốn yêu đương không?" Hứa Vãn cười, gương mặt sắc xảo của cô từ trước đến nay luôn mang một độ ấm không giống như bình thường khi đối diện với Tô Mạt.

"Mình..." Tô Mạt chỉ cảm thấy cảm xúc đã kiềm chế ở trong lòng bấy lâu gần như trào ra, ngay tại lúc này, Chung Ái đang ngồi ở một bên tay khác của em, trực tiếp rót một ly rượu mạnh xuống đôi môi hơi hé mở của em.

Cơn lạnh buốt xộc suống cổ họng, Tô Mạt kịch liệt ho khan.

"Cưng tỉnh táo một chút, muốn cái gì mà muốn, làm việc chăm chỉ vào, ráng mà kiếm tiền đi."

Giọng nói của Chung Ái truyền đến, còn có cả cái đồ ngốc Tiêu Bạch này hi hi ha ha phối hợp cùng.

"Em suýt thì quên mất đấy, chị Chung Ái là fan mẹ sự nghiệp của Huyên Huyên và Tiểu Thất mà."

Đêm nay Chung Ái không tính là nói nhiều, giờ phút ngày ngược lại lại bật hết hỏa lực lên câu được câu mất mà trò chuyện cùng Tiêu Bạch.

"Trong hoa viên nhà chị ấy mà, có mỗi hai đóa hoa xinh đẹp như vậy, chị phải ngắm cho thật kỹ chứ."

Tất cả mọi người đều bật cười, chỉ có Tiêu Bạch bất mãn, "Thế em ở đâu."

Chung Ái nhìn Tiêu Bạch cười cười, "Hồi còn trong chương trình đã xếp loại rồi, thuộc nhóm cỏ dại, xin hãy tự lực cánh sinh."

Chung Ái đã uống hết hai chung rượu lạnh lúc giơ tay nhấc chân đều là vũ mị phong tình, khi cô định nâng chén lên lần nữa, Diệp Hề vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt rốt cuộc cũng hành động.

"Quá lạnh, hai chén thôi là đủ rồi." Vẻ mặt cô lãnh đạm, ngữ khí cũng lãnh đạm, chỉ có bên trong lời nói mang theo ý không cho cự tuyệt.

Đối với Chung Ái, cả thế giới đều yêu thích mà bao dung, chỉ có nguyên trưởng nhóm Paradise Diệp Hề cùng fan hâm mộ của cô ấy là ngoại lệ.

"Được thôi." Chung Ái cười nhạt thả lỏng tay.

Chung Ái không uống, số rượu lạnh còn lại này nhân lúc mọi người không chú ý đều rót hết vào bụng Tô Mạt.

Mọi người còn đang đùa giỡn, điện thoại Hứa Vãn thỉnh thoảng lại nhận được tin nhắn, gửi qua gửi lại, khiến cho cô ôm lấy điện thoại trò chuyện thật lâu.

Tô Mạt cảm thấy có lẽ mình đã uống nhiều quá rồi, không thì em sẽ không đột ngột ấn đôi tay đang trả lời tin nhắn của Hứa Vãn xuống, trong nháy mặt bộc phát ra sự nhiệt tình.

Người ta thường nói, đây chính là rượu tráng gan người nhát, Tô Mạt lấy dũng khí nói với Hứa Vãn, "A Vãn, cậu đã bao giờ nghĩ tới tương lai mình sẽ ở bên người thế nào chưa?"

Hứa Vãn sững sờ, không nghĩ tới quanh đi quẩn lại lại vòng về chủ đề tình cảm này, có điều đối phương là Tô Mạt, Hứa Vãn luôn trả lời một cách nghiêm túc.

"Chị vẫn chưa nghĩ kĩ về vấn đề này, nhưng mà hẳn sẽ là một chàng trai dịu dàng có trách nhiệm đi."

Nghe được cuộc đối thoại của hai người, tất cả mọi người dần dần im lặng.

Tô Mạt nhìn chăm chú vào mắt Hứa Vãn, "Con gái thì sao, con gái có được không?"

Tô Mạt đã nói đến nước này, chẳng có ai cắt lời nổi nữa.

Hứa Vãn sửng sốt, hơi chút kinh ngạc, "Ý em là đồng tính á?"

Tô Mạt gật gật đầu, ánh mắt kiên định, em muốn một đáp án.

Mà Hứa Vãn trả lời cũng dứt khoát.

"Không có, chưa bao giờ nghĩ tới, không thể nào, sau này cũng sẽ không."

Buổi liên hoan hết thúc, nhóm người giải tán, trên đường trở về, Chung Ái ngồi ở ghế phụ lái, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn qua tình huống ở hàng ghế sau.

Tối nay hai người Tô Mạt và Phương Huyên uống không ít, giờ đây đang nhắm mắt rúc vào người nhau, nhìn như là đã ngủ thiếp đi.

Diệp Hề là người duy nhất trong bảy người bọn họ không uống rượu, cho nên cô ấy cầm chìa khóa xe của Chung Ái ngồi ở ghế lái, Chung Ái không biết nên nói gì với cô ấy, bầu không khí trong xe nhất thời có chút yên tĩnh, cô cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như bị một tảng đá lớn đè lên, đang chuẩn bị hạ kính xe xuống hít thở không khí, kết quả trực tiếp bị Diệp Hề mở miệng ngăn cản.

"Hóng gió sẽ đau đầu, đóng lại." Diệp Hề nói.

Lại là cái giọng điệu này, Chung Ái nhíu mày, cơ mà cô vẫn nghe lời nâng cửa sổ xe lên.

Diệp Hề nhìn ghế sau một chút, nét ửng hồng trên mặt Tô Mạt đã rút đi, đêm nay từ sau khi Hứa Vãn thẳng thắn nói ra xu hướng tính dục, em liền liên tục uống không ít, trước đó cho dù em có che giấu tốt cho đến mấy, e là hiện tại tất cả mọi người đều đã nhận ra có gì đó không đúng rồi.

"Sớm nên nói rõ, không nên để kéo dài tới hiện tại." Vẻ mặt Diệp Hề nghiêm nghị.

Lời này Tô Mạt say rượu nghe không thấy, rõ ràng là đang nói cho Chung Ái nghe.

Chung Ái nghiêng người nhìn Diệp Hề, hỏi ngược lại, "Sau đó thì sao, nói rõ xong để mọi người ngay cả bạn bè cũng không làm được hả?"

"Cậu nghĩ quá cực đoan rồi, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, kiểu gì cũng sẽ xử lý tốt được thôi." Diệp Hề thản nhiên nói.

Mặc dù đêm nay Chung Ái uống hai chén, nhưng không biết có phải là do rượu hay không, khiến cô có chút đau đầu, cô vịn trán mình nhẹ nhàng xoa bóp, tự giễu cười cười.

"Diệp Hề, có đôi khi tôi thật sự không biết cậu tỉnh táo hay là ngây thơ đến nực cười, cậu cho rằng sự tình sẽ đơn giản như vậy thôi sao?" Chung Ái dựa theo mạch suy nghĩ của Diệp Hề biên soạn ra một đoạn đối thoại, nói cho cô ấy nghe, "Em yêu chị. Rất xin lỗi, chị không yêu em. A, được rồi, vậy chúng ta quay về làm bạn bè đi."

Nói xong chính Chung Ái cũng không biết phải làm sao, tiếp tục nói, "Cậu cho rằng chỉ đơn giản như vậy?"

Diệp Hề bật nhạc lên, giai điệu thư thái dần dần tràn ngập toàn bộ xe.

"Tôi không muốn cãi nhau với cậu."

Diệp Hề nói xong câu này liền thật sự ngậm miệng lại, không nói một lời.

Chung Ái chỉ cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa bốc lên, lại không thể nào xả giận.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cô tự nhận là có thể đối phó với tất cả những vấn đề khó khăn, đồng thời bảo trì được phong độ ưu nhã, cho dù là thời điểm trước đây khi dàn xếp việc rời khỏi công ty cũ, bất kể là dư luận trên mạng hay là tin tức truyền thông cô đều ứng đối một cách tự nhiên, chỉ có mỗi Diệp Hề, chỉ có mỗi cô ấy thôi, mỗi người đều có hai mặt của đồng tiền xu, tất cả những gì mọi người nhìn thấy đều là ánh hào quang của cô, chỉ có mỗi Diệp Hề là thấy được cái bóng bất kham ở tại nơi u tối ấy.

Liệu có phải cô ấy cho rằng là mình cố ý, cố ý tiêm nhiễm vào đầu Tiểu Thất ý nghĩ sai lầm, làm phức tạp hóa mối quan hệ của em ấy và Hứa Vãn?

Chung Ái muốn khóc, lại muốn cười.

Phải rồi, từ ngày đầu tiên quen biết Diệp Hề, cô ấy đã quen với việc dùng ánh mắt đề phòng nhất mà dò xét cô, lấy cả những góc độ tồi tệ nhất để nhìn nhận cô, ở trong mắt Diệp Hề mình đại khái là làm cái gì cũng đều có mục đích, cô có thể lừa gạt tất cả mọi người, chỉ có mỗi Diệp Hề là lừa không được, dần dần Chung Ái cũng từ bỏ, thế giới lớn thế này cuối cùng cũng có một góc, có một người bên cạnh có thể khiến cô trở về làm một bản thân chân thật nhất, dù có đôi khi loại cảm giác này khiến cho người ta buồn bực đến cực điểm.

Chung Ái hít một hơi thật sâu, lúc này một đôi tay trắng nõn thon dài từ phía sau đưa đến, vòng lấy cổ Chung Ái.

Đóa hoa của cô tỉnh rồi.

Chung Ái không cần quay đầu nhìn lại cũng biết là Phương Huyên, cô vỗ nhè nhè lên hai cánh tay Phương Huyên trước mắt mình, dịu dàng nói, "Tỉnh rồi hả? Có đau đầu không, cái đồ ngốc kia, tâm trạng không tốt, em còn cố bồi tiếp nó nữa, bảo em về trước đi em còn không chịu."

Kỳ thật Phương Huyên đã sớm tỉnh rồi, chỉ có điều cô căn bản không chen lời vào giữa Chung Ái và Diệp Hề, Tô Mạt có tâm sự, kỳ thật cô cũng có, cũng không phân biệt được là ai bồi ai.

Cô chống lên phía sau ghế phụ lái, nói với Chung Ái, "Chị đưa em đến mà, em muốn chị Tiểu Ái đưa em về nhà cơ."

Chung Ái cười nói, "Được, đưa con nhóc kia về rồi đưa em."

Tô Mạt nhỏ tuổi nhất trong bảy người, thời điểm tham gia chương trình em chỉ vừa mới mười tám, Phương Huyên cũng chỉ hơn tháng Tô Mạt mà thôi, hai đứa bằng tuổi, đều là em gái nhỏ.

Âm nhạc bên trong xe truyền ra giai điệu nhu tình thư giãn, Diệp Hề có chút xuất thần nhìn ánh đèn đỏ chướng mắt phía trước.

Chung Ái thương nhất là hai đứa em gái Phương Huyên cùng Tô Mạt này, dốc ra hết tất cả sự dịu dàng mà cô có thể cho đi.

Diệp Hề đột nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu, rõ ràng là cô không uống rượu, không hiểu sao lại thấy hốt hoảng trong chốc lát.

Mỗi người đều có tâm sự riêng, cũng chỉ có Tô Mạt ngủ say sưa, một đường xóc xóc nảy nảy, đã mau chóng tới nơi rồi mà người vẫn còn chưa tỉnh.

Diệp Hề lái xe đến bên dưới khách sạn mà đoàn làm phim « Yểu Điệu Thục Nữ » trú tại.


"Gọi điện thoại cho Điền Điềm đi, để cô ấy xuống đón người thì tốt hơn là chúng ta đưa Tiểu Thất lên." Diệp Hề dừng hẳn xe lại rồi nói với Chung Ái.

Chung Ái vỗ vỗ mặt Tô Mạt, "Tiểu Thất, Tiểu Thất, tỉnh."

Tô Mạt vẫn còn chưa tỉnh táo cho lắm, hừ hừ hai tiếng, sau khi tự mình ngất ngất ngây ngây ngồi dậy liền tựa lên người Phương Huyên.

Phương Huyên ôm Tô Mạt, tìm một tư thế thoải mái để em gối lên.

Chung Ái dùng điện thoại của Tô Mạt gọi cho Điền Điềm.

Mấy phút sau, Điền Điềm hớt ha hớt hải chạy xuống, sau lưng còn có một người đi theo.

Là Tiết Đồng.

Diệp Hề hơi kinh ngạc, khi cô nhìn về phía Chung Ái, chỉ thấy người kia xuyên qua cửa sổ xe nhìn Tiết Đồng, dáng vẻ như có điều suy tư, cũng không thấy bất ngờ.

Tiết Đồng đi đến trước xe, mở cửa ra.

Tô Mạt còn cuộn tròn trong ngực Phương Huyên, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt hình trăng khuyết tỏa ra ánh hào quang mê ly.

Tiết Đồng thử vươn tay về phía Tô Mạt, may mà em còn có ý thức, biết mình đã đến nơi, phải xuống xe.

"Chị Diệp Hề, chị Chung Ái, ờm... Tạm biệt." Tô Mạt từ trong ngực Phương Huyên giãy dụa mà đứng lên, lúc này mới ý thức được bên cạnh còn có một người, em cười nhẹ nhàng quay đầu nhìn vào mắt Phương Huyên, "Tạm biệt Huyên Huyên nữa nha, phải vui vẻ nha, mục tiêu của chúng ta là, không sâu răng."

Nói đoạn, em thật vui vui vẻ vẻ để lộ ra một khuôn mặt tươi cười, có thể nhìn thấy rõ ràng hai hàm răng chỉnh tề trắng như men sứ.

Lời say xỉn của nhóc con uống quá chén, thật đúng là khiến cho người ta phải dở khóc dở cười, Tiết Đồng nắm cánh tay Tô Mạt, cẩn thận che chở đề phòng đầu em va chạm vào cửa xe, vất vả lắm mới đem người từ trên xe đỡ xuống, Tiết Đồng đổi tư thế, để Tô Mạt tựa vào trong lồng ngực của mình.

Điền Điềm muốn tiến lên hỗ trợ, Tô Mạt liếc một cái nhận ra cô, nắm tay cô thật chặt mà nài nỉ, "Điền Điềm, Điền Điềm, cất kỹ đồ hộ em, em không thể để quên cái gì hết."

"À, được." Điền Điềm đáp.

Tiết Đồng nhẹ nhàng vịn bả vai Tô Mạt, "Còn đứng vững được không?"

"Được ạ." Tô Mạt khẳng định.

Kết quả em có chút váng đầu, loạng chòa loạng choạng cuối cùng vẫn phải dựa lên người Tiết Đồng.

Diệp Hề ở một bên nhìn, vốn định xuống xe, cửa đã mở được một nửa rồi, lại nghe giọng nói của Tiết Đồng truyền đến.

"Yên tâm giao cho tôi đi."

Cô Tiết này... Ánh mắt cô ấy nhìn Tiểu Thất rất khác thường.

Diệp Hề toan hỏi lại, Chung Ái bên cạnh lại nhanh một bước tiếp lời.

"Vậy phải làm phiền cô rồi, cô Tiết."

Cứ đem Tô Mạt giao cho người khác như thế sao? Diệp Hề cau mày quay đầu lại nhìn về phía Chung Ái, im lặng mang theo chất vấn.

Chung Ái cũng không giải thích, vỗ vỗ tay lái, "Đi thôi, chúng ta còn phải đưa Phương Huyên về nữa."

Diệp Hề không thích như vậy, cô không thích dáng vẻ như nhìn thấu tất cả mọi người, tất cả sự tình của Chung Ái, Chung Ái như vậy khiến cho Diệp Hề cảm thấy rất xa xôi, như thể cô có làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể tới gần được.

Diệp Hề nhìn Chung Ái, Chung Ái cũng nhìn Diệp Hề, hai người một ngồi một đứng, cách một cánh cửa xe trống rỗng mà đối mặt thật lâu.

Phương Huyên ngồi ở hàng ghế sau nhìn bọn họ.

Có vài người là một cặp trời sinh, lại có vài người được định sẵn là người đứng ngoài cuộc.

**********

Điềm Điềm cầm đồ đạc của Tô Mạt đi đầu, Tiết Đồng thì cẩn thận từng li từng tí đem Tô Mạt ôm ở trong lòng, chậm rãi tiến về phía trước.

Có lẽ là gió thổi lạnh, Tô Mạt cảm thấy không thoải mái, vô thức rụt vào trong lòng Tiết Đồng.

Tiết Đồng nhẹ nhàng sờ lên đầu Tô Mạt, "Khó chịu rồi hả?"

"Dạ."

Tô Mạt hừ một tiếng giống như mèo con, rồi không còn âm thanh gì khác nữa.

"Lần sau không được uống nhiều như vậy nữa." Tiết Đồng dặn dò.

Tô Mạt còn biết trả lời nữa.

"Dạ, khó chịu."

Tiết Đồng để Tô Mạt dựa vào mình, sợ em không ổn định còn dắt tay em thật chặt chẽ.

Hẳn là do tác dụng của cồn, chỉ e là giờ này Tô Mạt cũng không biết mình đang làm cái gì nữa, nếu vẫn còn tỉnh táo, nhóc con này nhất định sẽ cự tuyệt.

Tiết Đồng vừa nghĩ, vừa bất lực lắc đầu cười khổ, ngay lúc vừa rồi cô ra khỏi phòng Lâm Tịnh chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, đúng lúc đụng phải Điềm Điềm đang nghe điện thoại vội vội vàng vàng muốn xuống dưới đón người, hình như cô lại tự nhiên quyết định cùng theo xuống dưới.

Cô thích Tô Mạt, rất thích.

Vậy nên nhìn thấy dáng vẻ không chút phòng bị, mềm mại lại yếu ớt này của Tô Mạt ở trước mắt, Tiết Đồng có chút đau lòng.

Vào cửa chính khách sạn, lên thang máy, Điền Điềm đi ở phía trước hai người, trước một bước dùng thẻ phòng mở cửa.

Điền Điềm đi vào trải giường nệm cho Tô Mạt, Tiết Đồng thì đưa Tô Mạt đến cửa, động tác của cô hết sức cẩn thận, để Tô Mạt tự mình đứng dựa lên tường.

"Tới rồi, đi vào ngoan ngoãn nằm xuống, ngủ một giấc." Tiết Đồng xoa xoa đầu Tô Mạt, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt em.

Ngay thời điểm lúc Tiết Đồng chuẩn bị rời đi, Tô Mạt thấp giọng nói một câu, khiến Tiết Đồng đột ngột dừng lại.

Tô Mạt mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, ánh mắt không có tiêu cự, Tiết Đồng cũng không biết em rốt cuộc đang nhìn ai nữa.

Điền Điềm dọn phòng xong xuôi mới đi tới, cô hết lòng bày tỏ sự biết ơn với Tiết Đồng.

"Cô Tiết, hôm nay quả thật đã làm phiền cô quá rồi, không thì, chỉ một mình em thật sự không biết làm thế nào mới phải, ngài nghỉ ngơi thật tốt ạ."

Nói xong Điền Điềm cúi đầu rồi chuẩn bị đóng cửa phòng.

Một màn sau đó Điền Điềm không ngờ tới được, cô Tiết vốn nên rời đi đột nhiên dùng cánh tay chống lấy cánh cửa mà cô nàng định đóng lại, cô đi đến bên người Tô Mạt, nhẹ nhàng ôm Tô Mạt vào trong lòng, dáng vẻ dịu dàng như thể đây là bảo vật mà cô trân quý nhất, sau đó cô đặt lên trán Tô Mạt một nụ hôn.

"Tô Mạt, đừng sợ."

Nếu như có thể, Tiết Đồng nghĩ, cô tình nguyện trao cho Tô Mạt tất cả mọi thứ, cô hi vọng em bình an hạnh phúc, mà không phải thấp giọng nỉ non câu nói ấy vào hư vô...

"Thật sự không thể thích em sao?"

Tiết Đồng biết, câu nói này cũng không phải là nói với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng, rất đau lòng.

//

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.

Mặc dù quyển này chênh lệch rất nhiều so với quyển trước, nhưng tác giả-kun vẫn sẽ nghiêm túc dựa theo kế hoạch ban đầu đem truyện viết xong.

O(∩_∩)O~ lần nữa cảm ơn mọi người bao dung tác giả-kun không thành thục cho lắm, bắn tim tim.

//

Editor: Chương VIP đầu tiên có khác, dài x3 bình thường, edit mún gãy cạ lưng TT.TT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận