Là Bé Cưng Của Người

Đêm hôm đó, Tiết Đồng bị cô giáo Tô Mạt nghiêm khắc giảng cho một bài.

Từ tác hại của việc ăn kiêng đối với cơ thể, đến tuột huyết áp làm tổn thương tới não bộ như thế nào, từ tầm quan trọng của bữa sáng trưa tối, đến đề cử các loại bánh kẹo chocolate, kết thúc bằng một màn tâng bốc vóc dáng đáng kiêu ngạo của Tiết Đồng.

"Cô Tiết à, cô xem dáng dấp cô đẹp thế này cơ mà."

Vòng eo này, vòng ngực này, cặp chân dài này, còn thêm cả khuôn mặt vừa tinh xảo vừa xinh đẹp xuất chúng nữa...

Tô Mạt mồm miệng trơn tru, cả một trận rắm cầu vồng(*) cứ như vậy thả ra.

(*) rắm cầu vồng: tâng bốc mù quáng

Tiết Đồng cũng chỉ im lặng lắng nghe, ra là con nhóc trước mắt tưởng là cô ăn kiêng quá độ.

Khác với bộ dáng trầm tĩnh thường ngày tại studio, cũng khác với Thẩm Minh Tâm mạnh mẽ mà lại không kém phần dịu dàng trong kịch bản, giờ phút này Tiết Đồng cứ như một con thú nhỏ bị thương, không chút dấu vết che đi miệng vết thương của mình.

Tô Mạt nhẹ nhõm thở dài một hơi, chìa đầu ngón út ra làm tin với Tiết Đồng nói, "Cô Tiết, em hứa với cô, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không để cho những người khác biết, nhưng cô cũng phải đáp ứng em, phải ăn cơm đúng bữa, nghỉ ngơi thật tốt, giữ gìn thân thể của mình."

Chần chừ nửa ngày, cuối cùng Tiết Đồng cũng ngoắc lấy ngón tay Tô Mạt.

"Được, tôi nghe em."

Tô Mạt mò mò túi quần mình, từ trong đó lôi ra mấy viên chocolate, đặt vào tay Tiết Đồng.

"Em tự làm, ăn ngon lắm, mấy viên này cho cô đó, nếu xảy ra tình trạng không thoải mái giống như ngày hôm nay, cô lấy một viên ngậm trong miệng một lúc là hết."

Tiết Đồng nhận lấy chocolate xong, sắc mặt nhìn qua vẫn hơi tái nhợt như cũ.

Tô Mạt bị cô nghiêm túc nhìn chăm chú một hồi lâu, mới nghe người kia nói, "Em có muốn cái gì không?"

Tô Mạt ngừng một chút, em nghĩ ngợi như thật, rất ngây ngô đáp, "Em muốn hòa bình thế giới, có tính không ạ?"

Tiết Đồng bị em chọc phát cười rồi, nụ cười nhẹ nhàng nhàn nhạt, như đóa hoa nở rộ yếu ớt nhưng lại mỹ lệ.

Mấy ngày sau đó, vì để tránh cho Tiết Đồng khỏi lại lần nữa tụt huyết áp té xỉu trước đoàn làm phim, cũng là để bảo vệ bí mật giữa hai người bọn họ, đồng chí Tô Mạt đem hết chocolate mình mang tới ra phát cho tất cả mọi người.

Ngoài chocolate ra, còn có bánh kẹo chua chua ngọt ngọt.

Ngoài bánh kẹo, còn có macaron bon miệng.

Mấy ngày hôm nay, miệng người nào người nấy cũng toàn là đường, ai cũng tưởng là Tô Mạt tuổi còn nhỏ, thích mấy cái đồ ngọt ngấy này, cô Hoàng Hân còn cố ý dặn dò Tô Mạt cẩn thận kẻo sâu răng, chỉ riêng Tiết Đồng lúc nhận quà Tô Mạt đặt vào trong tay, cùng em ngấm ngầm hiểu ý nhau.

Tay Tô Mạt vừa nhỏ vừa mềm, khoảnh khắc em đặt một thanh kẹo lên, liền thoáng như có một sợi lông vũ rơi xuống tay Tiết Đồng, không, không chỉ rơi lên tay, còn rơi cả vào lòng cô nữa.

Tô Mạt vốn cho rằng cuộc gặp tình cờ đêm hôm đó giữa em và cô Tiết Đồng cùng lắm chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, tất cả mọi chuyện sẽ lại quay trở lại quỹ đạo, nhưng ngoài ý muốn của em chính là, cô Tiết Đồng vốn một mực không tương tác cùng ai dạo gần đây lại đặc biệt chú ý đến mình.

Lúc Tô Mạt nghe đạo diễn dạy bảo, cô Tiết có mặt.

Lúc em cùng nhóm thư ký trường quay hi hi ha ha, cô Tiết cũng có mặt.

Lúc em nhân dịp cô Hoàng Hân không để ý lén lút đặt thịt xiên nướng về ăn, cô Tiết cũng vẫn còn có mặt...

Đúng vậy, lần đó cô Tiết không chỉ có mặt, cô còn mách cô Hoàng Hân, cô Hoàng Hân chướng mắt nhất là đám thanh niên bọn họ ăn đồ ăn ngoài lề đường, lần này thì hay rồi, hại em bị mắng một trận te tua.

Đây là cô Tiết Đồng nhạt như nước kia sao?

Thay đổi này giống như nảy sinh ra một vấn đề mới.

Một buổi sáng nọ, Tô Mạt chuẩn bị bữa sáng cho tất cả mọi người trong đoàn làm phim, lúc cô Tiết Đồng đến studio thấy em đang chia đồ ăn sáng thì ngẩn người, sau đó trước lúc quay phim, cô hỏi Tô Mạt một câu.

"Nếu hôm đó người ngất xỉu trước mặt em không phải tôi, em sẽ làm gì?"

Làm gì á?

"Làm y chang thôi ạ."

Đây chính là đáp án của Tô Mạt.

Ánh mắt của Tiết Đồng khi đó, Tô Mạt nhìn mà thấy hơi khó hiểu, dường như là hài lòng với đáp án này, lại như là không vừa lòng cho lắm, cơ mà đạo diễn Lương mau chóng hô chuẩn bị, ánh mắt giao nhau, hai người cứ như vậy vội vàng cho qua.

Bây giờ nghĩ lại.

Nghĩ lại...

"Ê, Tô Tiểu Thất, em nghĩ động tác thôi mà cũng lâu quá đi." Điền Điềm trực tiếp tắt nhạc, đi đến trước mặt Tô Mạt dùng sức lay lay vai em.

"Rồi rồi rồi, em nhớ ra rồi, nhớ ra rồi." Tô Mạt vội vàng xin tha.

Em không thể không thu hồi mớ suy nghĩ lan man, trước mắt lại một lần nữa vùi đầu vào luyện tập.

Chế Tạo Idol kết thúc, Tô Mạt làm em út cùng sáu người khác debut trong nhóm Paradise, mà bây giờ...

Paradise hoạt động được một năm rồi disband như đã hẹn, Tô Mạt trở lại Truyền thông Thượng Nghệ cùng năm người khác do công ty lựa chọn lập thành nhóm mới tên Candycat.

Tất cả những ký ức về sau cũng chẳng hề tốt đẹp gì cho cam, show kết thúc hơn hai năm, Paradise disband cũng gần hai năm, em đã sắp phải cùng nhóm mới Candycat bắt đầu tiến hành quảng bá single thứ hai rồi, Tô Mạt không có huấn luyện viên, không có hướng dẫn, không có bất cứ người nào trợ giúp, chỉ có thể học nhảy qua video, nhớ lấy toàn bộ động tác vũ đạo.

Em đã từng gọi điện thoại cho leader nhóm mới Tần Như, hi vọng mọi người có thể sắp xếp dành thời gian cùng ghép vũ đạo một lần, kết quả người kia trả lời em là, mọi người bình thường tập luyện đã rất mệt rồi, không có dư thời gian theo em tập thêm làm gì cho thừa thãi.

Tô Mạt không phải nhân dân tệ, dù em tốt tính, người lại ngọt ngào, cũng không có khả năng khiến cho tất cả mọi người đều thích mình.

Chỉ không thích thôi sao?

Không, Tô Mạt nghĩ từ này đặt trên người bạn cùng nhóm mới của em có lẽ hơi sai sai rồi.

Tần Thư, cùng với bốn thành viên khác, bọn họ nói đại khái là... chán ghét em, rất là ghét.

Bọn họ không phải không có thừa thời gian, trích lời Điền Điềm, mấy người đó rảnh muốn xanh cỏ luôn rồi, họ chỉ không muốn giúp Tô Mạt, muốn nhìn em xấu mặt vì mắc lỗi trong lúc biểu diễn mà thôi.

Ý xấu thế này, cũng không phải lần đầu tiên Tô Mạt gặp được, em cũng ngậm một cục tức, không định cứ chịu thua như vậy, em cảm thấy hẳn là có thể, dù không có sự trợ giúp từ những người này, em cũng vẫn có thể cứ vậy làm được hết sức.

"Không thì, mình nghỉ một lát nhé?" Điền Điềm hỏi.

"Không cần, tiếp tục thôi nào." Tô Mạt dùng sức vô vỗ lên mặt mình. "Nếu lại nhảy sai, ừm, nếu như lại sai..."

"Kiêng đồ ngọt một tháng thì sao?"

"Em thài, đồng chí Điền Điềm, chắc chị hận em lắm đi, chúng mình có huyết hải thâm thù gì với nhau sao?"

"Thế em tự quyết đi!"

"Một đêm."

"A ~ "

"Được rồi, cứ quyết định như thế đi, đoàn kết hữu nghị, trân trọng thời gian, cố gắng chiến đấu, ngập tràn hứa hẹn, Tô Mạt cố lên!"

Tô Mạt lại một lần nữa nhảy theo điệu nhạc, Điền Điềm lại đứng ở một bên không tự chủ được mà quay lưng đi.

Đoàn kết, tích thì(*), phấn đấu, nỗ lực.

(*) tích thì: trân trọng thời gian

Đây là khẩu hiệu mà khi Paradise vẫn còn hoạt động, họ đã cùng nhau chọn ra.

Bây giờ cũng chỉ có câu khẩu hiệu này có thể mang lại sức mạnh cho Tô Mạt, cho em dũng mãnh táo bạo, tinh thần can đảm không sợ hãi

Cơ mà có đôi khi càng bơm nhiều xăng, càng dễ gây ra cháy nổ.

"Aaaaa, lại sai rồi." Tô Mạt ngã lăn ra đất kêu thảm thiết.

"Tối hôm nay không được ăn đồ ngọt." Điền Điềm tuyệt tình diễn lại yêu cầu Tô Mạt mới đề ra.

"Hay thôi để đêm mai đi." Tô Mạt mang theo tiếng nức nở làm nũng.

Điền Điềm đã sớm miễn dịch với chiêu này của em, cô tiến lên vỗ vỗ mặt Tô Mạt, "Ngày mai rồi lại ngày mai, lấy đâu ra mà lắm ngày mai vậy?"

Nói xong, Điền Điềm kéo Tô Mạt dậy, "Hôm nay chỉ tập đến đây thôi, Tiểu Ngô vừa mới gửi thời gian biểu, mấy hôm nay em toàn phải dậy sớm thôi đó."

Tiểu Ngô là thư ký trường quay của đoàn phim « Yểu Điệu Thục Nữ », phụ trách sắp xếp cùng thông báo thời gian biểu.

Tô Mạt gật gật đầu, cầm lấy khăn mặt ở một bên lau mồ hôi, thuận miệng hỏi, "Ngày mai em diễn cùng ai, cô Tiết ạ?"

Điền Điềm mở điện thoại ra, "Không sai."

Tô Mạt hít sâu lấy một hơi, cô Tiết nhạt như nước biến mất chưa phải chuyện đáng sợ nhất, nếu cô ấy lại cợt nhả hỏi mình mấy câu như "Em thích con gái hả" nữa, chắc Tô Mạt đỡ không nổi mất.

"Hình như dạo này cô Tiết với chị Lâm Tịnh bận nhiều chuyện lắm."

Tô Mạt đang ở một bên nghĩ ngợi lung tung, Điền Điềm lại đột ngột mở miệng nói ra một câu như vậy.

Tô Mạt đoán, "Chắc là có lịch trình quan trọng nào khác chăng."

Điển Điềm giơ một đầu ngón tay ra tỏ vẻ thần bí lắc lắc trước mặt Tô Mạt.

Tô Mạt vừa ngoảnh lại, chỉ thấy trên mặt Điền Điềm viết đầy chữ, chị biết nội tình nè, mau mau hỏi chị đê, nhanh.

Tô Mạt suýt chút nữa thì đem ngụm nước vừa uống trong miệng phun ra ngoài.

Điền Điềm trợn mắt nhìn Tô Mạt một cái, cũng không nhử thêm nữa.

"Quan hệ giữa Thần Tinh với cô Tiết, có vẻ không ổn cho lắm."

"Ồ?"

Chuyện này Tô Mạt không biết thật.

"Thần Tinh hiện đang muốn nâng người mới dưới trướng là Chu Hàng, đang giúp cô ta giành trang trong trên tạp chí Vogo, nhưng thấy bảo bị chủ biên Trình Nghiêu của Vogo tàn nhẫn chê thẳng cẳng." Điền Điềm nhìn Tô Mạt hỏi, "Trình Nghiêu, có biết Trình Nghiêu không?"

Tô Mạt lắc đầu, "Không biết, không biết, không biết đâu."

Điền Điềm chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Giới thời trang đó, em phải chú ý nhiều một chút đi, em mà lên được bìa một số Vogo thôi, là hội fan mẹ của em có thể ngẩng cao đầu lúc đi war số liệu trong vòng idol rồi.

Tô Mạt vỗ tay bốp lấy một cái, ngăn không cho Điền Điềm tiếp tục lạc đề, "Tiếp tục nói chuyện chính."

Điền Điềm nói tiếp, "Mười năm trước, Trình Nghiêu chỉ là một nhiếp ảnh gia có chí mà chưa có toại, mà cô Tiết đã bật lên trở thành ảnh hậu Mai Khải trẻ nhất nước rồi, Trình Nghiêu nhờ chụp cho cô Tiết một bộ ảnh cùng tên với bộ phim đoạt giải « Thiếu Nữ Venus » mà trở nên nổi tiếng, nghệ sĩ nữ được Vogo ưu ái nhất nước mình chính là cô Tiết Đồng, thành tích một năm hai lần lên bìa Vogo của cô ấy vẫn được giữ cho đến tận hôm nay, Trình Nghiêu cùng cô Tiết và chị Lâm Tịnh có quan hệ gì cơ chứ, sẽ thẳng thừng từ chối Thần Tinh sao? Lần này khẳng định là không đơn giản."

Cô Tiết với Thần Tinh...

Tô Mạt hơi run sợ, quan hệ giữa bọn họ có thể coi như là huyền thoại trong ngành giải trí.

Tiết Đồng ở Thần Tinh mười một năm, hai lần nhận ảnh hậu Mai Khải, lần đầu tiên là khi cô mới mười chín tuổi, kỷ lục ảnh hậu Mai Khải trẻ tuổi nhất cho đến nay vẫn chưa có ai phá vỡ được, về sau từ màn ảnh lớn đá chéo sân qua màn ảnh nhỏ, ai ai cũng bảo là xuống dốc rồi, vậy mà Tiết Đồng lại dùng kỹ thuật diễn xuất sắc, dựa vào một bộ phim dân quốc đoạt lấy ngôi thị hậu, đứng lên đầu ngọn gió thịnh hành.

Ai cũng bảo, cô cùng Thần Tinh nâng đỡ lẫn nhau mà thành công, Tiết Đồng gần như đã trở thành định nghĩa của hai chữ trung thành rồi.

Mười năm lận, mười năm đẹp nhất trong đời nghệ sĩ nữ, Tiết Đồng dâng hết toàn bộ cho Thần Tinh, thời điểm đứng trên đỉnh cao cô cũng không rời đi, ai nấy đều cho rằng cô sẽ ở lại Thần Tinh cho đến khi giải nghệ.

Tổ hợp chỉ có trong huyền thoại đó, vì sao bỗng dưng lại truyền ra tiếng gió không hài hòa vào lúc này cơ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui