Bóng đêm dần dần bao phủ công viên giải trí Lục Châu, tổ chương trình cùng nhóm khách mời ăn xong cơm tối liền bắt đầu ghi hình cho buổi chiều.
Tứ vị nam sĩ, chia thành nhóm hai hai.
Một nhóm thật vui vẻ đi xem pháo hoa.
Một nhóm hớn hớn hở hở đi thưởng thức sân khấu kịch. truyện teen hay
Chỉ có Tô Mạt khổ sở bị Tiết Đồng bắt lấy cánh tay, liên tục túm kéo đi về phía tàu lượn siêu tốc.
Người đã ngồi lên, thiết bị an toàn đều đã được cài tốt, giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của Tô Mạt vẫn còn rên rỉ.
"Cứu tui với, mẹ ơi, á ~!"
Sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết không ngừng, Tô Mạt cùng Tiết Đồng theo tàu lượn siêu tốc, bay đi như đạn bắn.
Tô Mạt ngay cả mắt cũng không dám mở ra, gió rít gào vào trong tai, khiến em căn bản không nghe rõ giọng nói của cô Tiết ở bên cạnh.
Ngay lúc Tô Mạt sợ đến không xong rồi, một bàn tay hơi lành lạnh đưa tới nắm lấy tay em.
"Tô Mạt, mở..."
Cô Tiết lớn tiếng hô lấy tên em.
"Hả?" Gió quá lớn, Tô Mạt nghe không rõ ràng.
Tiết Đồng kiên nhẫn lớn tiếng nói lại một lần nữa, "Tô Mạt, tôi nói, mở mắt ra."
Lần này Tô Mạt đã nghe rõ, em đồng thời nghe lời mở mắt ra.
Trời đầy sao, như kim cương tô điểm trên gấm vóc màu mực, tám giờ, pháo hoa nở rộ, một đám lại một đám pháo hoa chói lọi mạnh mẽ phóng lên bầu trời đêm, đẹp không sao tả xiết.
Tô Mạt còn không kịp phát ra một tiếng tán thưởng, tàu lượn siêu tốc đã đi tới điểm cao nhất, ngay sau đó lộn ngược xuống một cái, Lục Châu lại vang lên tiếng kêu la quen thuộc.
"A... Mẹ ơi, cứu con!"
Hành trình tàu lượn ngắn ngủi vài phút, đối với Tô Mạt mà nói quả thật là dài dằng dặc như trôi qua cả một thế kỷ vậy, chờ đến lúc em vất vả lắm mới từ bên trên trở xuống, đứng cũng không vững đã liền lảo đảo xông về phía Tiết Đồng, chỉ thấy em túm bả vai Tiết Đồng lay trái lay phải.
"Tôi liều mạng với chị."
Tô Mạt khóc chít chít.
Tiết Đồng lại cười.
Đây là lần duy nhất từ lúc cô quen biết Tô Mạt đến giờ, em ấy ở trước mặt mình thả lỏng hết sức.
Bé hamster giơ chân, xù lông bi ba bi bô muốn liều mạng với mình, bộ dạng đáng yêu đến thế, lại chân thật đến vậy.
"Cô cố ý!" Tô Mạt chắc chắn nói.
Tiết Đồng chỉ hơi dùng chút lực đã đem Tô Mạt bị hù đến run chân dẫn vào trong ngực, cô cười đáp, "Đúng đó, tôi cố ý đó, bây giờ em đã cảm nhận được sự rung động của mình chưa?"
Tô Mạt giờ phút này tựa ở trong ngực Tiết Đồng, đuôi tóc của đối phương đảo qua gương mặt em.
Tô Mạt cảm nhận được, em cảm nhận được lọn tóc của đối phương truyền đến mùi thơm ngát nhàn nhạt, cũng cảm giác được trái tim mình kịch liệt đập bình bịch bình bịch.
"Bùm."
Pháo hoa buổi chiều của Lục Châu vẫn còn tiếp tục, lại một chùm sáng rực rỡ bay lên bầu trời.
Tô Mạt thoát ra khỏi vòng ôm của Tiết Đồng đứng vững ngay tại chỗ, nháy mắt kia em cảm thấy trái tim mình được lấy rất đầy, rất đầy...
********
Cuối ngày, kết thúc quay, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.
Tô Mạt cuối cùng cũng có thời gian gọi điện thoại cho Điền Điềm.
"Điền..."
Còn không đợi Tô Mạt mở miệng, Điền Điềm bên kia đã đáp, "Tiểu Thất, em khoan hãy nghe chị nói đã."
"A, được." Tô Mạt đáp ứng.
"Hôm nay em không xem tin tức trên mạng hả?"
Ể... Hôm qua đám thanh niên bọn họ kể chuyện ma đấu địa chủ ấy mà, buổi sáng lên xe ngủ đến quên cả trời đất, điện thoại cũng không lấy ra nhìn qua.
Tô Mạt liền vội vàng hỏi, "Thế nào, xảy ra chuyện gì hả?"
Điền Điềm ấp a ấp úng nửa ngày, "Cũng không phải chuyện gì xấu, em phải dọn ra ngoài kí túc xá ở, anh Tưởng đã đưa chị chìa khóa, chờ em ghi hình về, chị liền trực tiếp đón em qua."
"A?" Tô Mạt cho là mình nghe lầm.
Điền Điềm nói, "Ây da, một câu hai câu cũng không nói rõ được, tự em nghía qua Weibo cô Tiết một chút đi."
Sao lại dính líu đến cô Tiết rồi?
Tô Mạt mơ hồ ngắt trò chuyện với Điền Điềm, mở tài khoản Weibo của mình ra.
Mười phút sau, Tô Mạt quay đầu đi ra ngoài chạy đến phòng Tiết Đồng.
Tiết Đồng vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, cô cứ như vậy để Tô Mạt đi vào phòng mình.
"Sao đó?" Chân mày Tiết Đồng hơi nhíu lại, mở miệng nói.
Tô Mạt nhìn qua tin tức trên mạng, sau khi hiểu rõ tất cả những gì đã phát sinh, chạy vọt thẳng qua, về phần tới đây rồi, gặp Tiết Đồng phải nói cái gì, em vẫn còn chưa có nghĩ kỹ.
"Cái kia, cái kia..." Tô Mạt thậm chí còn không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tiết Đồng chỉ lướt qua từ trên xuống dưới thôi đã căn bản nhìn thấu được Tô Mạt rồi, "Biết rồi à?"
Tô Mạt gật gật đầu, "Em..."
"Lại muốn nói cảm ơn tôi?" Tiết Đồng cười nói.
"..."
Dường như tất cả mọi chuyện đều đã bị cô Tiết nắm thóp hết rồi, Tô Mạt hơi luống cuống đứng tại chỗ.
Có lẽ là vì vừa mới tắm xong, hơi thở trên người Tiết Đồng ấm áp, cô sáp lại gần hơn một chút, cười nhẹ nhàng nói, "Vừa rồi không phải còn muốn liều mạng với tôi sao."
Lỗ tai nhỏ màu trắng sữa của Tô Mạt đỏ bừng trong chớp mắt, em cúi đầu nhỏ giọng lí nhí, "Ai bảo cô cứ nằng nặc bắt em ngồi tàu lượn siêu tốc."
Tiết Đồng mỉm cười đưa tay xoa xoa đầu Tô Mạt, "Muốn ra mặt vì em nhất hẳn là chị Chung Ái của em đó."
Tô Mạt sững sờ.
"Không thì em nghĩ em ấy đem chuyện em sang nhà mình công bố lên trên mạng làm gì."
Tô Mạt lí nhí nói, "Nhưng em không có nói cho chị ấy mà..."
Tiết Đồng chọt chọt lên mũi Tô Mạt, "Chút kế vặt đó của em không gạt được người thực sự quan tâm em đâu."
Người thực sự quan tâm em.
Chị Chung Ái không thể nghi ngờ gì chính là người như thế rồi, vậy thì cô Tiết...
Tô Mạt ngẩng đầu, dũng cảm đón lấy ánh mắt của Tiết Đồng.
Trong mắt Tô Mạt có ánh nước trong veo, có một loại cảm xúc ép tới mức em có chút khỏ chịu, em cảm thấy em thiếu cô Tiết thật là nhiều lắm, em hết lần này tới lần khác từ chối, từng chút lại từng chút phân rõ giới hạn, nhưng trước sau vẫn bị sự dịu dàng của đối phương bao bọc lấy.
Em còn mơ hồ, em cảm thấy thật có lỗi, càng thấy áy náy hơn, ở trong đó liệu có còn một vài cảm xúc khác hay không, đến ngay cả chính Tô Mạt cũng ngày càng không phân rõ ra được nữa.
"Lần này cũng không phải là giúp em không công đâu đấy nhé." Tiết Đồng cười nói.
Tô Mạt lập tức lên tinh thần, "Cô Tiết nói đi ạ, cần em làm gì."
Tiết Đồng duỗi ra một ngón tay cuộn lấy một lọn tóc của mình, "Thế này đi, em tới sấy tóc cho tôi một chút."
Tô Mạt hạ quyết tâm, "Được."
Cầm máy sấy mà khách sạn cung cấp, Tô Mạt chân tay luống cuống đứng ở đó, em chưa bao giờ sấy tóc cho người khác, lúc này em có hơi chút căng thẳng.
Cô Tiết ngồi trên ghế, cúi thấp đầu.
Tô Mạt lại đưa tay nhẹ nhàng đụng lên sợi tóc suôn mượt như gấm vóc của cô.
"Không được à?" Tiết Đồng cười khẽ.
"Em, em sợ làm cô bị thương, cô Tiết." Tô Mạt thấp giọng nói.
Sợi tóc đen như mực, cần cổ ưu nhã trắng như men lại tinh tế tỉ mỉ, Tô Mạt cảm thấy hô hấp của mình có chút dồn dập, cô Tiết như vậy em ngay cả chạm vào cũng không dám.
"Nào có yếu ớt như vậy." Tiết Đồng dịu dàng nói.
Lúc này Tô Mạt mới ấn vào nút mở máy sấy, gió mát thổi xuống, thổi cho tóc Tiết Đồng bay loạn xạ.
Không ai nói gì hết, cũng chỉ có tiếng thổi của máy sấy.
Tay nghề sấy tóc của Tô Mạt quả thực là tạm chấp nhận được, thỉnh thoảng lúc gạt tóc không nắm được cường độ, sẽ khiến cho Tiết Đồng cảm thấy hơi đau.
Nhưng cuối cùng cũng sấy khô rồi.
"Được rồi." Tiết Đồng ngồi thẳng dậy, nhìn vẻ mặt có chút cứng nhắc của Tô Mạt, Tiết Đồng chọc chọc chóp mũi em, "Đã sấy khô, giữa chúng ta cũng đã thanh toán xong."
Nào có đơn giản như thế, chỉ sấy có mái tóc thôi đã đem nợ ân tình trả sạch rồi.
Tô Mạt vừa định nói gì đó, đúng vào lúc này đột nhiên có người gõ cửa phòng Tiết Đồng.
Tiết Đồng vừa mới sấy khô tóc còn chưa kịp sửa soạn, cô tùy ý cào hai cái, có một vẻ đẹp đặc biệt lộn xộn.
Tô Mạt đứng tại chỗ, đối diện cửa ra vào.
Cừa phòng mở ra, đèn đỏ camera sáng lên, nhân viên công tác của tổ chương trình xuất hiện bên ngoài cửa.
...
Chớp mắt một cái, trong cửa rất yên tĩnh, ngoài cửa càng yên tĩnh hơn.
Tiết Đồng và Tô Mạt không nghĩ tới tổ chương trình sẽ tới cửa vào đêm khuya như vậy.
Tổ chương trình cũng không nghĩ tới muộn như vậy mà lại quay được hai vị nữ khách mời cùng ở chung một phòng, đồng thời nhìn có vẻ...
Tô Mạt đây là vừa mới sấy tóc cho cô Tiết xong hả?!
"Khụ khụ." Biên đạo hắng giọng một cái chữa ngượng, "Là như vậy nè cô Tiết nè, bởi vì trong buổi ghi hình ban sáng cô thu về được thắng lợi cuối cùng, hiện tại cần phải công bố cho cô biết phần thưởng thật sự."
Tiết Đồng tựa bên cạnh cửa, tràn đầy hứng thú, "Ồ, là cái gì vậy?"
Biên đạo lấy ra một tấm thẻ bài.
Một mặt là hoa hồng đỏ nở rộ trong đêm tối, một mặt khác là kỵ sĩ mặc áo giáp.
"Tấm thẻ này gọi là kỵ sĩ hoa hồng, lật ra hoa hồng, cô có thể tùy ý lựa chọn một người làm kỵ sĩ của mình, thay thế cô hoàn thành hạng mục, lật ra kỵ sĩ, thì có thể tùy ý lựa chọn một người trở thành hoa hồng của cô, cô có thể thay thế họ hoàn thành một hạng mục."
Tiết Đồng nhận lấy tấm thẻ, vẫy vẫy tay với Tô Mạt, trên tay Tô Mạt vẫn còn cầm theo máy sấy, tiến lên cũng không được, không tiến cũng không được.
Liền nghe Tiết Đồng tủm tỉm cười nói, "Tức là nếu như lại có hạng mục kích thích như tàu lượn siêu tốc này, tôi liền có thể lật bài hoa hồng để Tô Mạt ngồi thay tôi phải không?"
Bé hamster vừa mới im lặng đóng giả cây nấm cuối cùng lại bị Tiết Đồng chọc đến giơ cả chân lên.
"Cô Tiết!"
Tiết Đồng cười đến là thoải mái, lây cho nhân viên công tác ở bên cạnh cũng phải cười theo.
Trải qua một đêm ở Lục Châu, sáng sớm hôm sau tổ chương trình lần nữa lên đường ở về trang viên Khải Luân ở ngoại ô thành phố Kinh Nguyên.
Tổ chương trình lại hỏi các vị khách mời một câu hỏi nữa, ba chuyện mà bạn muốn làm.
Sau khi thu thập câu trả lời của nhóm khách mời, tập đầu tiên được đánh clapboard kết thúc, thời gian ghi hình tập thứ hai được sắp xếp vào một tuần sau.
Tô Mạt chờ Điền Điềm tới đón em, kết quả không chờ được xe bảo mẫu của Thượng Nghệ, ngược lại gặp Điền Điềm ngồi xe Lâm Tịnh đến đây.
Sao Điền Điềm lại ngồi cùng xe với Lâm Tịnh đến đây vậy?
Ý niệm này Tô Mạt còn không kịp ngẫm nghĩ, Tiết Đồng đã đi tới từ phía sau lưng em.
"Đi thôi, tiễn em một đoạn." Tiết Đồng dịu dàng nói.
Tô Mạt vội vàng giải thích, "Cô Tiết, em không trở về ký túc xá, công ty an bài chỗ ở mới cho em rồi."
"Tôi biết mà." Tiết Đồng gật đầu, thuận miệng chào hỏi Điền Điềm một tiếng, "Điền Điềm, em biết địa chỉ đúng không, đi nào, cùng lên xe."
Liền không cho giải thích, bốn cười cùng nhau lên xe Lâm Tịnh.
Lần này Điền Điềm ngồi ở ghế phụ, Tô Mạt và Tiết Đồng cùng nhau ngồi ở ghế sau.
Không để ý đến cảnh sắc rút lui bên ngoài cửa sổ, Tiết Đồng mở miệng nói với Tô Mạt, "Ba chuyện muốn làm, em viết những gì vậy?"
Tô Mạt tràn đầy phấn khởi, "Chơi game, đi ngủ, xem phim."
"Ồ? Xem phim à, muốn xem phim gì." Tiết Đồng cười nói.
Phim của cô Tiết.
Chỉ có điều đáp án này, Tô Mạt chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không cách nào nói ra miệng.
Trên đường đi cười cười nói nói, thời gian ngược lại trôi qua rất là nhanh.
"Đến rồi." Điền Điềm chỉ chỉ ngoài cửa sổ nói với Tô Mạt.
Lâm Tịnh lái xe vào tiểu khu, vừa vặn dừng ở cửa tòa nhà.
Tô Mạt sau khi xuống xe thể hiện lòng biết ơn thành khẩn đối với Tiết Đồng và Lâm Tịnh, chuẩn bị tỏ vẻ tôn kình đưa mắt nhìn hai vị rời đi rồi mới lên lầu, kết quả ai mà ngờ được...
"Thất thần làm gì thế, cùng lên thôi nào."
Nụ cười của cô Tiết ung dung vô hại, giống như nói ra một chuyện hết sức bình thường như cân đường hộp sữa.
"Ơ?"
Lần này Tô Mạt lại hóa đá nữa rồi, toàn thân em cứng đờ quay đầu nhìn Điền Điềm một chút, chỉ thấy Điền Điềm lướt ánh mắt đồng tình nhìn thoáng qua em.
"Cô Tiết, chị Lâm Tịnh, mời mọi người."
Mời?
Mời đi nơi nào vậy hả?
Tô Mạt chỉ muốn biết hiện tại quay đầu trở về có còn kịp nữa hay không thôi?