Là Bé Cưng Của Người

« Một Tôi Mà Bạn Không Quen Biết » tiến hành ghi hình sau dịp lễ Giáng Sinh.

Tô Mạt dựa theo lời thông báo trước đó của tổ chương trình mà đi tới trụ sở chính của đài truyền hình Tinh Không, kết quả ngoài ý muốn chính là, sáu vị khách mời chỉ còn lại em và cô Tiết.

Tiết Đồng đến trước, thấy Tô Mạt từ trên xe bước xuống liền vẫy tay với em, đợi Tô Mạt đi tới, giọng voiceover mới từ từ nói.

"Chủ đề của tập mà chúng ta ghi hình hôm nay có cái tên rất đẹp."

Tô Mạt reo hò cổ vũ, "Là gì vậy ạ?"

Giọng voiceover: "Gọi là, Mây Cố Hương."

Tô Mạt hơi ngẩn người, sau đó mừng rỡ một hồi, "Sẽ, sẽ đưa bọn em về nhà ư?"

Tô Mạt cũng không phải là người thành phố Kinh Nguyên, em sinh ra ở một thành phố nhỏ ở xa hơn về phía bắc thành phố Kinh Nguyên, nơi đó có những cây phong như ráng mây hồng rơi xuống trần gian vào mùa thu, còn có hoa tử đinh hương tràn ngập khắp cả khu vườn khi xuân hạ giao hội, từ khi ra mắt, cũng khoảnh hai ba năm rồi em không có thời gian để về nhà một lần, cho nên nghe thấy sự sắp xếp của tổ chương trình, Tô Mạt vui vẻ ghê gớm, em đang muốn cùng Tiết Đồng chia sẻ niềm vui này, lúc ngoái đầu nhìn lại thấy được cái nhíu mày của Tiết Đồng.

Giọng voiceover vẫn còn tiếp tục.

"Bởi vì nhà Tiểu Thất cách thành phố Kinh Nguyên một khoảng khá xa, cho nên hôm nay chúng ta cùng đi đến chỗ cô Tiết trước, cùng ngắm mây ở cố hương của cô ấy."

Sáu vị khách mời dĩ nhiên phải chia thành ba nhóm riêng biệt mà hành động, trong giờ nghỉ ghi hình sau khi lời dạo đầu kết thúc, Lâm Tịnh tiến lên thương lượng với tổ chương trình.

"Vì sao lại không liên hệ với chúng tôi trước?" Sắc mặt Lâm Tịnh rất khó coi, cũng may hôm nay chị cảm thấy trong lòng không yên nên mới theo tới.

Tổ chương tình giải thích bên mình đã tiến hành liên hệ với giải trí Thần Tinh, bấy giờ mới chốt phương án.

"Nhưng... " Lâm Tịnh còn muốn nói nữa, Tiết Đồng lại nhẹ nhàng kéo cánh tay của chị.

Đài truyền hình Tinh Không đồng ý dùng mình cho chương trình này đã là cùng Thần Tinh náo loạn không vui rồi, Tiết Đồng rõ ràng trong lòng, đài truyền hình cũng không có khả năng chuyện gì cũng qua mặt công ty mà đơn độc liên lạc với nghệ sĩ, nếu để cho Lâm Tịnh nói gì thêm nữa, bọn họ ngược lại mới là người gây sự.

"Chị Tịnh, không sao." Tiết Đồng nói.

"Thế nhưng mà..." Lâm Tịnh vẫn không cam lòng như cũ.

Tiết Đồng cười cười, một tay ấn lên bả vai Lâm Tịnh, giọng cô rất nhẹ, cũng chỉ có hai người các cô có thể nghe thấy được.

"Có nhiều thứ cũng nên đem phơi ra ngoài ánh sáng một chút." Tiết Đồng nói.

"Nhưng cứ như vậy, Thần Tinh phối hợp với tổ chương trình, chiếm được tiên cơ, người bị động chính là chúng ta!" Lâm Tịnh có chút lo lắng.

Tiết Đồng không nói gì thêm nữa, cũng chỉ mím môi cười một tiếng, mày vừa nhíu lên cũng không biết từ bao giờ bị gió tự nhiên duỗi ra, một lần nữa trở thành dáng vẻ thờ ơ không thèm bận tâm.

Tô Mạt đứng ở một bên.

Em có thể nghe thấy mọi người tranh chấp, những lời kia em nghe thấy rõ ràng, nhưng những câu đơn ghép vào với nhau lại khiến người ta có chút hồ đồ.

Mây Cố Hương.

Ba chữ thật đẹp, bản thân Tô Mạt hận không thể lập tức bay về thành phố nhỏ ở phương bắc nơi em sinh ra và lớn lên kia, em muốn giới thiệu cho tất cả mọi người rừng phong năm cánh nối lền với nhau, muốn chia sẻ non sông cùng cảnh quang tráng lệ ở phía bắc Hoa Quốc, em muốn trở lại căn nhà nho nhỏ vuông vắn kia, an an ổn ổn nằm kềnh một cái lên chiếc giường thuở thiếu thời của mình.

Nhưng hình như cô Tiết phản ứng không giống với em, ngay tại vừa nãy, trong nháy mắt cô Tiết nhíu mày lại ấy, em đứng ở bên cạnh có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi cô đơn tỏa ra từ quanh người cô.

Cô Tiết... Cô ấy rõ ràng là đứng ở trong đám người, đứng ở bên cạnh mình, nhưng cô ấy lại cô độc đến thế, giống như trơ trọi một mình, không gì níu kéo.

Đáng sợ nhất là phản xạ vô điều kiện.

Tô Mạt thậm chí còn chưa nghĩ rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, thân thể của em đã không tự chủ được tiến lên mấy bước, đứng trở lại bên cạnh Tiết Đồng.

Tiết Đồng chỉ cảm thấy có một đôi tay thon dài ấm áp nhẹ nhàng bao lấy đầu ngón tay mình, cùng cô mười ngón đan xen.

Sự ấm áp xa lạ này đột ngột khiến cô không kịp chuẩn bị, cô vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bé hamster của cô, mở to đôi mắt sáng ngời, cực kì nghiêm túc nhìn cô.

"Có em ở đây mà." Tô Mạt dịu dàng nói, "Bất kể nơi đâu, đều có em đi cùng cô mà, cô đừng..."

Cô đừng lo lắng.

Cô đừng không vui.

Cô đừng cảm thấy khổ sở.

Thiên ngôn vạn ngữ, vạn ngữ thiên ngôn.

Tô Mạt cuối cùng vẫn còn chưa nói hết câu, dường như đã nhẹ nhàng lay động sợi dây nhạy cảm nhất trong lòng Tiết Đồng.

Cô nâng tay trái của mình lên, tỉ mỉ nhìn bàn tay Tô Mạt đang đan lấy tay mình.

"Làm thế nào bây giờ, tôi không muốn buông ra cho lắm mất rồi." Tiết Đồng cười đến dịu dàng.

Tô Mạt cũng cười, "Cô cho em mượn đầu vai một lần, em cho cô mượn năm ngón tay mềm mềm."

Tiết Đồng đưa tay nắm thật chặt, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay Tô Mạt truyền đến, cô thật sự muốn cầm tay Tô Mạt như thế này, mãi mãi không bao giờ buông ra.

Lâm Tịnh ở một bên đem động tác nho nhỏ của hai người thu hết vào trong mắt, lửa giận dường như hóa thành vô hình từ lúc nào không hay, chị khoanh tay, thở dài ra một hơi.

Nhân viên công tác của tổ chương trình còn đang giải thích với Lâm Tịnh, vừa rồi chị vẫn còn cứng nhắc nghiêm túc, lúc này lại nhếch môi cười.

"Tôi hiểu rõ nỗi khó xử của chương tình, nhưng mà tôi vẫn hi vọng lần sau tình huống tương tự xảy ra, mọi người liên lạc với Thần Tinh xong, cũng trao đổi ngọn nguồn với nghệ sĩ của tôi một chút." Lâm Tịnh nói thẳng, "Cô Tiết cũng được, tôi cũng được, trước nay đều thẳng thắn, hôm nay ở chỗ này tôi cũng không che giấu nữa, tôi có thể thẳng thắn nói cho mọi người, quan hệ giữa cô Tiết và Thần Tinh ở giai đoạn này tương đối mẫn cảm."

Lâm Tịnh uyển chuyển nói.

Cái gì mà tương đối mẫn cảm, kỳ thật vốn là đối chọi gay gắt, giải ước đến nơi rồi.

Tổ chương trình nghe Lâm Tịnh, bây giờ cũng là người câm nuốt hoàng liên, có nỗi khổ không nói ra được.

Người ngoài giới luôn luôn tràn ngập hiếu kì đối với gia đình cũng hoàn cảnh trưởng thành với nghệ sĩ, cho nên bọn họ mới có thể bày ra cái chủ đề như thế này để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người ngoài giới, tạo tính thời sự cao, rating cao.

Tổ chương trình sỡ dĩ tìm đến Thần Tinh quả thật cũng là vì tình huống của Tiết Đồng tương đối đặc thù, cha mẹ của cô gặp tai nạn xe cộ khi cô còn trẻ, cha qua đời, mẹ bị thương nặng nằm dưỡng bệnh trên giường cho đến tận bây giờ, bởi vì mẹ Tiết Đồng cho đến tận bây giờ vẫn luôn là công ty quản lý của cô giải trí Thần Tinh bỏ tiền chăm sóc, cho nên muốn theo sát dàn ý chủ đề cố hương, trưởng thành, người thân các kiểu này, tổ chương trình không có biện pháp bỏ qua Thần Tinh.

Nhưng bây giờ nhìn phản ứng của người đại diện của Tiết Đồng, tổ chương trình cũng rõ ràng, e là họ đã biến khéo thành vụng, bị Thần Tinh lợi dụng mất rồi.

Chuyện đã tới nước này, nhiều lời cũng vô ích, quá trình ghi hình vẫn phải tiếp tục, sau khi thương lượng ngắn ngủi, Tiết Đồng tỏ thái độ tình nguyện tuân theo sắp xếp của tổ chương trình, tiến thành dựa theo kế hoạch đã định.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp lên xe, chạy về phía ngoại ô thành phố Kinh Nguyên.

Tay Tô Mạt vẫn luôn nắm lấy tay cô Tiết, lần này bọn họ ai cũng không có buông ra.

Trên đường đi phong cảnh mùa đông ảm đạm và hoang vắng, cuối cùng mọi người cũng đi tới ngoại ô thành phố Kinh Nguyên, cơ sở nơi mẹ Tiết Đồng an dưỡng.

Đây là một viện điều dưỡng tư nhân, sở hữu phương tiện chữa trị tân tiến nhất trong ngoài nước, cùng nhân viên chăm sóc cao cấp nhất, môi trường thanh nhã, điều kiện hậu đãi, đặt mình vào trong đó thậm chí sẽ cho người quên đi đây rốt cuộc là chỗ nào.

Tô Mạt vẫn nắm tay cô Tiết, em có thể cảm thấy rõ ràng, trong khoảnh khắc lúc xuống xe ấy, cô Tiết bắt đầu trở nên có chút cứng nhắc.

Giọng voiceover bắt đầu hỏi Tiết Đồng vài câu, cô nhìn có vẻ nhàn nhạt như mây gió, nhưng ngón tay Tô Mạt bị cô Tiết vô tình kẹp chặt đến đau nhức.

Tô Mạt đi cùng Tiết Đồng vòng qua cửa hiên của viện dưỡng lão, băng qua hành lang, đi vào phòng của mẹ Tiết Đồng.

Phòng khách bố trí trong phòng ngủ, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ sát sàn, bên ngoài chính là dãy núi mênh mông vô tận.

Tô Mạt thăm dò nhìn qua, chỉ thấy một vị phu nhân khí chất xuất chúng, tóc của bà gọn gàng thỏa đáng, cổ đeo một chuỗi hạt sáng bóng đều chằn chặn, trên người bà mặc một chiếc áo lông màu xám đậm, khuôn mặt cùng cô Tiết có ba phần tương tự, chỉ tiếc là bà ngồi trên xe lăn, được cô gái trẻ tuổi ở sau lưng đẩy về phía mọi người.

"Mẹ." Tiết Đồng thấp giọng thăm hỏi.

Vị phu nhân dáng vẻ tinh xảo chỉ hơi hướng về phía cô mà gật đầu.

Mẹ con hai người khách khí lại xa cách.

Không chỉ có Tô Mạt nhận ra, tất cả mọi người ở tổ chương trình đã nhận ra bầu không khí cổ quái.

Là một bé ngoan không thể để câu chuyện đi vào lòng đất, không chịu được nhất là lạnh nhạt, Tô Mạt gánh vác trách nhiệm làm bầu không khí sôi động hơn.

Em khéo léo tiến tới, ngồi xổm xuống, tay đặt trên đầu gối mẹ Tiết, "Con chào dì ạ."

Mẹ Tiết cười cười, bắt đầu vuốt vuốt tóc Tô Mạt, có điều rất nhanh nụ cười kia liền thu lại, phần dịu dàng kia không có cho Tô Mạt, không có cho con gái Tiết Đồng của bà, mà là cho cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đẩy xe lăn cho bà ở bên cạnh kia.

Lâm Tịnh sau lưng kề tai nói nhỏ với Tiết Đồng, "Thấy không, cô bé mà Thần Tinh mới tuyển, đến chưa được nửa tháng, đã thân hơn em nhiều."

Tiết Đồng bất đắc dĩ cười cười, nói với Tô Mạt chào hỏi mà bị mẹ Tiết lờ đi giữa chừng, "Tô Mạt, lại đây."

Tô Mạt quay đầu nhìn sang, đứng dậy chạy về bên người Tiết Đồng.

Liền nghe Tiết Đồng nói, "Ngoan, đi ra ngoài hít thở không khí với chị Lâm Tịnh của em đi."

Lâm Tịnh cau mày nói, "Lại muốn đuổi chị đi?"

Tiết Đồng không lời qua tiếng lại với chị, chỉ xoa xoa mặt Tô Mạt, "Nghe lời, đi đi."

Tô Mạt dắt díu Lâm Tịnh cùng đi ra ngoài.

Vừa đi ra đến cửa, thì nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh đối thoại.

"Nó ấy mà, đúng là vận khí tốt, gặp được quý nhân, nếu như không có ân ngộ cùng bồi dưỡng của Thần Tinh, làm gì có được ngày hôm nay, đến cả cái mạng này của tôi cũng là dựa vào người ta chăm sóc mới nhặt về được.

Trong phòng, mẹ Tiết lôi kéo tay Tiết Đồng, trên mặt Tiết Đồng nhìn không ta hỉ nộ, bình bình đạm đạm, không sóng không gió.

"Con cũng đừng có làm chuyện gì có lỗi với công ty chứ, làm người không thể quên gốc."

Lâm Tịnh cũng không đi quá xa, những lời trong phòng này chị nghe được rõ rõ ràng ràng. Chị đã biết ngay Thần Tinh lén liên lạc với tổ chương trình không có ý gì tốt đẹp cả, từ khi Tiết Đồng bật lên về sau, Thần Tinh liền đem mẹ Tiết một mực khống chế ở trong tay mình, bên ngoài là giúp Tiết Đồng chăm sóc, trên thực tế là ngày ngày thổi gió bên tai, tẩy não mẹ Tiết để bà tạo áp lực với Tiết Đồng, hết lần này tới lần khác người này vẫn cứ tin là thật, bà cho rằng bà có thể ở tại cơ sở an dưỡng như thế này đều là nhờ vào thiện tâm của Thần Tinh, trên thực tế là lông cừu mọc trên thân cừu, từng đồng từng cắc này đều là cắt lấy máu từ trên người Tiết Đồng.

Bây giờ ở trước mặt tổ chương trình cùng camera, mẹ Tiết lại nói mấy lời nhàm tai này, gợi lên chủ đề rõ ràng khiến cho Tiết Đồng không thoải mái, Lâm Tịnh gần như không thể kiềm chế được, trực tiếp đi về phòng cùng người giằng co.

Thật không nghĩ đến chính là, chị chỉ vừa mới suy nghĩ một chút thôi, có người động tác còn nhanh hơn chị, đẩy cửa vọt vào rồi.

Tiết Đồng không chỉ muốn Lâm Tịnh rời đi, cô cũng muốn cả Tô Mạt rời đi nữa, cô không muốn để Tô Mạt nghe phải những lời nhiếc móc ra rả này của mẹ mình. Nhưng cô không bao giờ nghĩ tới Tô Mạt sẽ vì cô mà lao tới, khuôn mặt nhỏ xinh xắn đỏ bừng lên, dù tức giận, nhưng trông vẫn có vẻ tươi sáng hoạt bát.

"Cô Tiết không phải dựa vào người khác, không phải dựa vào vận khí."

Tất cả mọi người trong phòng sững sờ, ánh mắt của mọi người đều rơi lên người Tô Mạt, em hít sâu một hơi rồi nói như chém đinh chặt sắt, "Cô Tiết có được thành tựu của ngày hôm nay không phải dựa vào người khác cũng không phải dựa vào vận khí, cô ấy là dựa vào chính bản thân mình đi lên từng bước một."

Ánh mắt Tô Mạt chân thành mà nhiệt liệt, lần này em không có trốn tránh nữa, ánh mắt thẳng thắn đặt lên người Tiết Đồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui