*Tên đầy đủ của chương: Hình ảnh cuối cùng về Phương Huyên mà Tô Mạt cả đời cũng không quên được.
_____________________________
Tiết Đồng và Tô Mạt chính thức ký hợp đồng ủy thác với Giang Sam, giao tất cả mọi chuyện trong nước cho luật sư, hai người họ thì quyết định, yên lặng rời khỏi Kinh Nguyên, nhưng có cái tên Điền Điềm này, tin tức này cuối cùng vẫn không giấu được.
Tô Mạt không muốn gây phiền phức cho bạn bè, bạn bè cũng cân nhắc đến cảm xúc của Tô Mạt, không gióng trống khua chiêng đưa tiễn em.
Buổi sáng hôm nay gặp gỡ tâm sự một hai người, tối ngày mai lại có một người đến uống chén trà gửi lời lên đường bình an, chỉ trong vòng một hai ngày, Tô Mạt cũng xem như đã gặp mặt hết tất cả bạn bè rồi.
Phương Huyên là người cuối cùng gọi điện thoại tới.
Vào hơn mười giờ đêm, Tô Mạt cũng đã chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Có muốn ra bờ sông một lúc không?" Phương Huyên đề nghị.
Tô Mạt không trả lời, mà hỏi ngược lại, "Có muốn đi đạp xe không?"
Ở bên kia điện thoại là tiếng cười hiếm hoi của Phương Huyên, cùng nhau đạp xe bên bờ sông là ký ức vui vẻ nhất thuở thiếu thời của hai người, là chuyện mà chỉ có hai người họ làm, bây giờ Tô Mạt muốn tạm rời đi, tội gì mà không cùng nhau quậy thêm một lần nữa cơ chứ.
Hai người hẹn xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Tiết Đồng thấy Tô Mạt đêm hôm khuya khoắt còn mặc quần áo muốn đi ra ngoài, vội vàng đuổi tới trước hỏi, "Định đi đâu thế này."
Tô Mạt cũng không giấu diếm gì, "Ra ngoài với Huyên Huyên ạ."
"Muộn như vậy?" Tiết Đồng sững sờ.
Tô Mạt dĩ nhiên rất vui vẻ, "Không phải bây giờ, là muộn hơn nữa, chúng em phải chờ đến khoảng một giờ sáng mới gặp nhau ở ven sông cơ."
Đây đại khái là lúc mà Tô Mạt vui vẻ nhất suốt mấy ngày qua, Tiết Đồng không có ý định phá hỏng phần vui vẻ này, cô tiện tay cầm áo khoác lên, nháy mắt mấy cái với Tô Mạt.
"Vậy các em có ngại mang thêm một người già theo không?" Tiết Đồng cười nói.
Người già ở đâu ra vậy.
Tô Mạt quay người, kéo Tiết Đồng đã mặc xong quần áo, chờ đến khi đêm đen gió nổi mới lại ra ngoài.
Hơn một giờ sáng, dù là đô thị phồn hoa như thành phố Kinh Nguyên, cũng có rất ít người qua lại trên đường phố vào giờ phút này.
Tô Mạt được Tiết Đồng cùng đi theo đến bên bờ sông.
Nước sông mùa đông chậm rãi chảy xuôi, gió đêm lạnh lẽo, quả thực không thể coi là thời tiết đẹp để ra ngoài đường.
Phương Huyên đứng bên lan can cạnh bờ sông, lòng sông chứa một mảnh trăng lưỡi liềm, sáng trong mà quạnh quẽ.
Đêm quá tĩnh lặng, có thể nghe rõ ràng bước chân của người đi tới từ phía sau, Phương Huyện thậm chí còn không cần quay đầu lại mà chỉ lặng yên đứng ở đó, quả nhiên, một lát sau có một cái ôm ấm áp từ phía sau choàng lấy cô.
"Có lạnh không hả." Tô Mạt đem người khóa vào trong ngực, cười hỏi.
Nghe bước chân, nhỏ này không phải tới một mình, Phương Huyên yên tâm, ngay khi quay đầu, quả nhiên chỉ thấy Tô Mạt treo trên người mình, mà cô Tiết thì đứng cười ở bên cạnh.
Hình ảnh này rất đẹp, hai người đứng chung một chỗ lại càng tôn nhau thêm, cứ mãi như thế này thì tốt rồi, Phương Huyên vừa nghĩ, vừa sờ lên khóe mắt Tô Mạt, ban đêm vết sẹo này không quá dễ thấy như ban ngày, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được dấu vết như cũ.
"Đau không?" Phương Huyên hỏi.
Tô Mạt lắc đầu, ánh mắt có hơi lấp lánh, "Không nói chuyện này nữa, hôm nay chúng ta nhất định phải phân thắng bại."
Tiết Đồng chỉ thấy bạn nhỏ nhà mình lôi kéo tay tiểu đồng bọn chạy ùa ra, mục tiêu là những chiếc xe đạp công cộng trưng bày bên bờ sông, Tiết Đồng không đuổi theo, để cho Tô Mạt tự do ở chung cùng bạn bè, mới là điều mà em ấy cần nhất vào giờ phút này.
Tiết Đồng một thân một mình đi dọc theo bờ sông, đây là lần đầu tiên mà cô có thời gian nhàn rỗi, mà lẳng lặng đi ngắm nhìn thành phố Kinh Nguyên như thế này, cô sinh sống ở đây hơn mười năm, phần lớn thời gian trong hơn mười năm này cô phải bôn ba khắp nơi, vì sự nghiệp vì người thân, cô gần như không có thời gian dừng lại để cân nhắc bất cứ một điều gì cho bản thân mình, không có thời gian nhìn ngắm trăng ở thành phố Kinh Nguyên, không có thời gian nhìn ngắm những ánh đèn neon bên đường, cũng chẳng có thời gian nhìn ngắm dòng sông chảy về hướng Đông này.
Tiết Đồng quả thực cũng từng sợ hãi, cô bận rộn suốt bao năm qua, cô sợ mình rảnh rỗi một chút, sẽ không thích ứng được với sự yên tĩnh, nhưng bây giờ...
Tiết Đồng dừng bước lại, nhìn hai bóng người đang lao nhanh về phía trước, nhìn màn đêm đen như mực ở phía xa...
Nhưng bây giờ thế này quả thực cũng rất tốt.
Bạn nhỏ phi xe đạp ra ngoài, cuối cùng lại quay trở về bên người Tiết Đồng, cả người thở hồng hộc, nhưng vẫn tươi cười.
"Cô Tiết."
Con mắt của bé hamster lóe sáng, Tiết Đồng kéo mũ, cài chặt quần áo lại cho em.
"Đừng để bị cảm lạnh chứ." Tiết Đồng dặn dò.
"Dạ." Tô Mạt ứng với.
Phương Huyên lúc này mới từ đằng sau chậm rãi đi tới, Tô Mạt rõ ràng rất vui vẻ, em cười nói với Phương Huyên, "Lần này là mình thắng."
Phương Huyên cũng không để ý, thoải mái nói, "Lần trước cũng là cậu thắng."
Tô Mạt xuống xe, đem xe đỗ gọn gàng ở một bên, sau đó bước vài bước đến trước mặt Phương Huyên mà ôm cô một cái.
Tiết Đồng đứng ở bên cạnh, nhìn hai cô nhóc ăn mặc lùng bùng, vừa dày vừa ấm, cứ như vậy mà ôm nhau, cảnh tượng hài hước, nhưng lại khiến cho người ta cảm động vài phần.
Hai người ôm hồi lâu, cuối cùng Tô Mạt giọng điệu buồn bã mở miệng nói, "Huyên Huyên, mình phải đi rồi, mình chuẩn bị cùng cô Tiết ra nước ngoài một thời gian."
Phương Huyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của em, "Mình biết."
Tô Mạt lẩm bẩm nói, "Nhưng mình không nỡ bỏ cậu lại."
Phương Huyên cũng đem đầu gối lên bờ vai Tô Mạt, "Mình cũng không nỡ để cậu một mình mà, cho nên cậu phải thật khỏe mạnh, thật vui vẻ, phải nghe lời cô Tiết đó."
Tô Mạt nghe xong ngẩng đầu lùi về phía sau một bước, nâng mặt Phương Huyên lên, "Cậu cũng thế, phải khỏe mạnh, phải vui vẻ, phải ngoan ngoãn chờ mình về đó, chúng mình sẽ lại cùng nhau đi đạp xe."
Giọng Phương Huyên mang theo nét yêu kiều, cái cúi đầu cười ấy, giống như hoa bách hợp khẽ rung động trong gió, liền nghe cô hiếm hoi sẵng giọng, "Bỏ đi, lần nào cũng thua cậu."
Tô Mạt kéo tay Phương Huyên, lắc qua lắc lại, "Đến lúc đó chúng mình gọi tất cả mọi người đến, cậu nhất định sẽ không đứng bét nữa, chúng minh gọi chị Tiểu Ái này, chị Diệp Hề này, Tiêu Bạch này, Hứa..."
Tên Hứa Vãn giống như một thói quen, chỉ cần nhắc đến Paradise thì sẽ thốt ra ngay, giọng Tô Mạt ngừng lại, cả người như thất thần, thời gian đứng yên trong nháy mắt.
Phương Huyên nhéo nhéo tay Tô Mạt, rất nhanh chóng chuyển đề tài, cô nhìn cô Tiết nói, "Cô Tiết cũng tham gia nhé."
Tiết Đồng gật gật đầu, đùa giỡn, "Được, dẫn cái người già này đi theo, các em chắc chắn đều sẽ thắng cuộc."
Tiết Đồng dứt lời, ba người cùng nhau cười, bầu không khí lại trở nên vui vẻ trong nháy mắt.
Tô Mạt lấy lại tinh thần, khoác tay Phương Huyên, "Đi, lúc trước toàn là cậu đưa mình, lần này đổi lại là mình đưa cậu về nhà đi."
Phương Huyên lắc đầu, "Thế này quá phiền phức rồi, cậu và cô Tiết..."
Tô Mạt lúc này mới nhớ ra Tiết Đồng vẫn còn đó, hình như mình vẫn chưa hỏi ý kiến người ta, đã tự đưa ra quyết định rồi.
Tô Mạt còn đang cảm thấy áy náy, Tiết Đồng đã mở lời.
"Không phiền đâu, chúng tôi cùng nhau đưa em về."
Chữ "chúng tôi" này, ẩn ẩn lộ vẻ thân mật, Phương Huyên chỉ thấy cô Tiết nói xong lại đi gần hơn về phía Tô Mạt, hai người kề vai cùng nhau, Phương Huyên hiểu ý cười một tiếng, cuối cùng không cự tuyệt nữa, ngồi xe Tiết Đồng trở về nhà.
Khu vực nơi Phương Huyên ở tấc đất tấc vàng, xét về hoàn cảnh sinh hoạt, mức độ coi trọng mà Thiên Duyệt dành cho cô, Thượng Nghệ đối Tô Mạt không thể so sánh nổi.
Tiết Đồng cùng Tô Mạt đưa Phương Huyên lên tầng, trước khi chia tay lại là một trận quyến luyến không rời, cuối cùng Phương Huyên đi vào cửa, ngay khi mở cửa cô đột nhiên gọi Tiết Đồng lại.
"Cô Tiết." Phương Huyên nói.
Tiết Đồng quay lại nhìn cô, liền nghe Phương Huyên trịnh trọng nói, "Tiểu Thất đành nhờ cô."
Khung cảnh này quá bi thương, Tô Mạt không thể nhìn vào mắt Phương Huyên được nữa, em sợ mình sẽ khóc, Phương Huyên cũng thế, cô không thể nhìn Tô Mạt, chỉ bình tĩnh nhìn Tiết Đồng.
Tiết Đồng rất chân thành gật đầu, nói với Phương Huyên, "Em yên tâm, tôi hiểu rồi."
Phương Huyên cười, cười đến rất xinh đẹp, đó là hình ảnh cuối cùng về Phương Huyên mà Tô Mạt cả đời không quên được.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Tô Mạt hô to với Phương Huyên, "Huyên Huyên, chờ mình về nhé."
Phương Huyên đáp ứng, "Được, nhất định sẽ chờ cậu."
Giang Sam có thân phận luật sư ủy thác chính thức, bắt đầu cẩn trọng tìm phiền phức cho Thượng Nghệ, cô chăm chú nghiên cứu hợp đồng của Tô Mạt, hợp đồng xem như nghiêm chỉnh, nhưng cũng không phải là không có sơ hở gì.
Những chuyện không ra gì mà Thượng Nghệ đã từng làm ra, hầu như đã bị Giang Sam bới móc phơi hết ra ngoài ánh sáng.
Nào là bỏ qua quyền được biết của nghệ sĩ, tự mình kí hợp đồng phân chia trái pháp luật, nào là trong thời gian hợp đồng không quan tâm đến lợi ích của nghệ sĩ, đưa ra quyết định lớn mà không có sự cho phép của đối phương, tạo thành tổn thương tinh thần nghiêm trọng cho nghệ sĩ. harry potter fanfic
Có một vài việc, nếu dùng lời thông thường để nói, đa phần mọi người sẽ cảm thấy không có gì, chỉ khi dùng đến lời nói chính thức, dù vẫn là cùng một chuyện, nhưng đã nghe ra thành một hương vị khác hẳn rồi.
Bây giờ Thượng Nghệ xem như đã ăn phải quả đắng, ngày nào cũng phải mệt mỏi đối phó với vị luật sư mà Tô Mạt tìm đến này, quả thật có thể nói là u cả đầu.
Khi Thượng Nghệ còn đang sứt đầu mẻ trán, ngày Tô Mạt và Tiết Đồng rời đi càng lúc càng đến gần.
Việc hủy hợp đồng vẫn còn phải dây dưa, giao cho Giang Sam đến xử lý, hai người đương nhiên yên tâm.
Tiết Đồng trước khi đi mời Lâm Tịnh ăn riêng một bữa, trang trọng cực kỳ.
Tiết Đồng nói là để bày tỏ lòng biết ơn, Lâm Tịnh lại không thèm nể mặt mũi.
"Đây là để nạp cho chị thêm chút nhiên liệu, lúc em không ở trong nước, chị cũng phải cố gắng chạy tốc độ cao đúng không."
Tiết Đồng cười cười, nhấp một hớp rượu, "Em có phải cái loại người đó đâu."
Lâm Tịnh chống cằm, "Thế chị đoán sai rồi hả? Em không có gì muốn nhờ chị sao?"
Con mắt Tiết Đồng hơi chuyển động, "Chuyện hủy hợp đồng của Tô Mạt..."
Cắt, xem đi, còn không phải bị bà đây đoán đúng rồi sao, Lâm Tịnh hằn học đem rượu trong ly uống một hơi hết sạch.
Sao trời ban đêm, phòng ăn xoay vòng của khách sạn Thịnh Thế Kinh Luân có thể chiêm ngưỡng toàn bộ đèn đuốc trên khắp thành phố Kinh Nguyên.
"Ngày mai không cần chị tiễn em thật sao?" Lâm Tịnh nữ cường nhân mò mẫm hơn mười năm trong ngành giải trí này, nói lời biệt ly, cũng hiếm mà có được chút bi thương.
Tiết Đồng xua xua tay, nhìn có vẻ đặc biệt thoải mái, "Em cũng không phải không trở lại nữa."
Lâm Tịnh nhìn cô, cái người này mười mấy tuổi đầu đã theo chị, mấy năm qua mình là người đại diện, là trợ lý, là bạn hợp tác, là bạn bè... Cùng là người chị của em ấy.
Mười năm có thừa, cô chưa bao giờ rời khỏi tin tức của chị, thời gian bọn họ sớm chiều chung đụng thậm chí còn nhiều hơn so với người nhà của bản thân...
Không thể nghĩ nữa, Lâm Tịnh cảm thấy mình không thể nghĩ thêm nữa, tuổi đã cao, chị cũng không muốn ở trước mặt người khác làm ra loại thái độ lưu luyến chia tay này được, lại nói Tiết Đồng không sai, em ấy cũng không phải không trở lại nữa.
"Tới." Lâm Tịnh mời Tiết Đồng nâng ly, "Chúc em một đường thuận lợi."
"Được."
Tiếng chạm cốc thanh thúy quanh quẩn giữa hai người.
//
Tác giả có lời muốn nói: Đây là lần cuối cùng Tô Mạt gặp Phương Huyên, Phương Huyên không chờ em ấy, lúc Tô Mạt trở lại lần nữa Phương Huyên đã không còn nữa rồi.
Để tác giả-kun đi khóc một lát, Phương Huyên và Tiểu Thất, đều là hoa nhi của tui a.