Vốn Tô Kỳ hôm nay không cần đi công ty, bất quá bởi vì Tào Phong tồn tại, hắn không thể không theo Đường Sở Nhiêu cùng đi công ty.
Hắn còn lâu mới để cho Tào Phong có cơ hội một mình tiếp xúc với Đường Sở Nhiêu.
Thấy Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu lại đây, A Lê hướng Tô Kỳ mở trừng hai mắt, đem hoa trên bàn phủng đến trước mặt Đường Sở Nhiêu, "Đường tổng, có người đưa hoa nga."
"Hừ." Tô Kỳ trước nàng một bước, lấy qua tấm thiệp trên hoa mở ra, cười nhạt: "Còn love you so much, túm cái gì tiếng Anh a, không văn hóa, hừ." Hắn bĩu môi, đối A Lê nói: "Lê tỷ, ném xuống!"
"Từ từ, " Đường Sở Nhiêu cười ngăn đón hắn, "Hoa này rất đắt tiền, đừng lãng phí, chia cho đồng nghiệp khác đi, cứ nói là Tô công tử đưa ~ "
"Được rồi ~" A Lê đáp trả một tiếng, ôm hoa đi rồi.
Đường Sở Nhiêu đẩy ra cánh cửa phòng làm việc của mình, nghiêng đầu hỏi Tô Kỳ: "Ghét bỏ người ta không văn hóa, vậy anh muốn viết cái gì?"
"Hừ, Đường tổng tài mỏi mắt mong chờ đi." Tô Kỳ khinh thường bĩu môi, chưa cùng nàng cùng nhau tiến văn phòng, chính mình một bên gọi điện thoại.
Đường Sở Nhiêu nhìn bóng dáng Tô Kỳ, nở nụ cười.
Ừm, Tô bảo bảo dạng này cũng thực đáng yêu nha.
Một lát sau, Tô Kỳ liền vào văn phòng Đường Sở Nhiêu, còn ôm đến đồ dùng làm công của mình.
"Thế nào? Tính đem bàn công tác chuyển qua luôn sao?" Đường Sở Nhiêu ngẩng đầu, cười hỏi.
Tô Kỳ nhìn bốn phía chung quanh, cuối cùng đem ánh mắt tập trung trên ghế sa lon, đem đồ vật thả qua, "Anh sẽ không làm ồn em, còn lâu anh mới để hắn tới quấy rầy em thêm nữa, hừ."
Đường Sở Nhiêu bật cười, người này phản ứng cũng quá kịch liệt đi?
"Tùy anh thôi, dù sao Tô công tử cũng là đại cổ đông mà ~" Chỉ cần buổi tối đừng rên đau lưng là được.
Tô Kỳ chiếm được đồng ý, vui vẻ ra mặt, ngoan ngoãn ngồi vào ghế sa lon mở ra laptop bắt đầu công tác.
Quả nhiên, gần đến tan tầm, Tào Phong lại tới.
Đường Sở Nhiêu chỉ nghe thấy cửa phòng gõ hai tiếng, liền tự mở.
Nàng khẽ nhíu mày, ngẩng đầu âm thanh lạnh lùng nói: "Tào phó tổng, không ai nói cho anh biết phải được đồng ý mới tiến vào sao?"
"Sorry, " Tào Phong lễ phép cười, "Bí thư của em không ở, anh chỉ đành phải tự mình gõ cửa.
Nhiêu Nhi, buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không? Anh đã đặt nhà hàng bò bít tết ngon nhất."
"Thật ngại quá, nàng không rảnh." Không đợi Đường Sở Nhiêu trả lời, Tô Kỳ đã không kiên nhẫn mở miệng trước.
Tào Phong lúc này mới chú ý tới Tô Kỳ cũng ở trong này, hắn chuyển hướng Tô Kỳ, nhìn lướt qua đồ dùng làm công trước mặt Tô Kỳ, cười mang châm chọc, "Tô trợ lý cũng ở đây? Sao Tô thị lại quá không quy củ như vậy? Trợ lý cũng có thể làm việc trong phòng tổng tài?"
"Ha, " Tô Kỳ cười nhạt, dửng dưng nhìn hắn, "Thật ngại quá, hôm nay Tô trợ lý không đi làm, trước mặt ngươi chính là Tô thị đại cổ đông, áo cơm cha mẹ của ngươi."
"Ngươi!" Tào Phong xiết chặt nắm tay, lập tức lại tỉnh táo lại, không hề phản ứng hắn, tiếp tục hỏi Đường Sở Nhiêu, "Nhiêu Nhi, anh có một ít chuyện công tác muốn hỏi em, có thể chứ?"
Đường Sở Nhiêu ngay cả liếc mắt đều không cho hắn, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, thản nhiên nói: "Đầu tiên, trên công ty mời gọi tôi Đường tổng, quan hệ tư nhân của chúng ta cũng không tốt, tiếp theo, thời gian cơm tối, không cần công tác."
"Nhiêu Nhi..." Tào Phong còn muốn nói điều gì, Tô Kỳ không chút lưu tình ngắt ngang, đứng dậy nói với Đường Sở Nhiêu: "Đường tổng tài, 5:30, tan tầm rồi, về nhà thôi."
"Ừ được ~" Đường Sở Nhiêu cười đáp trả một tiếng, bắt đầu thu dọn đồ đạc, hướng hắn mềm mại nói: "Buổi tối muốn ăn sườn xào chua ngọt ~ "
Tô Kỳ tiến lên cầm túi cho nàng, cưng chiều xoa tóc nàng, "Được, làm cho em ~ "
Tào Phong thấy hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, một bộ tư thế không nhìn đến mình, hắn nhất thời nóng vội, liền muốn đưa tay kéo Đường Sở Nhiêu, "Nhiêu Nhi, trước kia là anh không tốt, tha thứ anh được không?"
Tô Kỳ trong nháy mắt lúc hắn vươn tay liền đem Đường Sở Nhiêu hộ ở phía sau, hắn lạnh lùng nhìn Tào Phong, nói: "Tào Phong, thành ngữ có câu tự mình hiểu lấy, nếu quả thật ngươi không biết ta hiện tại nói cho ngươi biết! Cách xa nàng một chút!"
Tào Phong cũng không cam lòng yếu thế, đồng dạng trừng mắt Tô Kỳ, "Tô Kỳ, ta hỏi chính là Nhiêu Nhi, ngươi có phải trông nom quá rộng rồi không!"
Tô Kỳ một phen nhéo áo hắn, cả giận nói: "Không nghe thấy nàng phía trước nói đừng gọi nàng như vậy sao?! Ngươi cũng xứng?!"
Không đợi Tào Phong đáp lại, Đường Sở Nhiêu liền giữ chặt Tô Kỳ ý bảo hắn buông tay.
Tô Kỳ không cam lòng quay đầu lại nhìn thoáng qua, buông lỏng tay mình.
Tào Phong hừ một tiếng, sửa sang lại vạt áo.
Đường Sở Nhiêu ra hiệu Tô Kỳ đi về phía sau, chính nàng đứng trước mặt Tào Phong, thanh âm lạnh lùng nói: "Tào Phong, chuyện trước kia tôi không muốn nhắc lại, tôi mặc kệ anh trở về có mục đích gì, tôi không nghĩ tái cùng anh nhấc lên bất cứ quan hệ nào nữa, understand?"
Nói xong, nàng cũng không chờ Tào Phong đáp lại, lôi kéo Tô Kỳ ra văn phòng.
Ngay lúc xuất môn một khắc kia, nàng dừng lại, xoay người đối Tào Phong nói: "Anh ấy là bạn trai tôi, trông nom nhiều hơn nữa tôi cũng cam tâm tình nguyện, không liên quan đến anh."
Tào Phong tức giận không chịu được, nhìn bóng dáng hai người dắt tay rời đi, một quyền đánh vào trên tường.
Đường Sở Nhiêu là của hắn, trước kia là của hắn, về sau chỉ có thể là của hắn!
Tô Kỳ mãi cho đến bãi đỗ xe, vẫn còn tức giận, Đường Sở Nhiêu ngồi ở phó lái, nhìn Tô Kỳ phình quai hàm, bị chọc nở nụ cười, nàng vươn tay chọt chọt má Tô Kỳ, ôn nhu nói: "Tô bảo bảo, không cần tức giận vì những kẻ không đáng."
"Hắn cũng quá không biết xấu hổ! Còn dám có lần sau anh kiểu gì cũng phải đánh hắn một trận!" Tô Kỳ oán hận vỗ tay lái, vài năm mặc kệ Đường Sở Nhiêu không hỏi không han, hiện tại lại đột nhiên trở về muốn người ta tha thứ, tra đến loại tình trạng này đúng là hiếm có!
"Vậy không được, anh phải tìm con đường không phạm pháp." Đường Sở Nhiêu nhún nhún vai, "Tuy là em cũng từng muốn đập hắn một trận."
"Hừ, anh phải cho hắn điểm giáo huấn mới được!" Tô Kỳ hít sâu vài cái, bình phục tâm tình, mới phát động xe."Về nhà, làm sườn xào cho."
Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu về đến nhà, tâm tình cũng tốt hơn rồi.
Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ thưởng thức cơm tối, lại đi ra ngoài tản bộ.
Tào Phong bên kia thì lại không tốt.
Hắn oán hận một hơi uống cạn chén rượu, đem chăn mền lớp lớp vứt xuống, cả giận nói: "Tô Kỳ cái thứ gì?! Một tên phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp còn kiêu ngạo như vậy?! Áo cơm cha mẹ của ta?! Hắn cũng xứng!"
Tô Uyên ôn tồn khuyên nhủ: "Hắn vẫn luôn như vậy, ỷ vào gia thế kiêu ngạo quen rồi.
Năng lực đương nhiên không thể cùng Phong ca so sánh, chẳng qua tên hoa hoa công tử đó rất biết dỗ ngọt nữ nhân, Đường tổng cũng là bị hắn lừa."
Nghe hắn vừa nói như thế, Tào Phong trong lòng khá hơn không ít, "Hừ, cũng không biết Nhiêu Nhi bị làm sao, ta lúc trước tốn rất nhiều khí lực mới truy tới tay, kết quả hiện tại dễ dàng bị tên nhị thế tổ kia lừa! Sinh đứa nhỏ liền choáng váng sao?!"
Nói lên đứa nhỏ, Tô Uyên nhanh chóng thêm dầu vào lửa: "Đường tổng cũng là nhất thời mơ hồ, qua mấy tháng khẳng định liền thấy rõ, vẫn là Phong ca tốt.
Hơn nữa, các người đều đã có đứa nhỏ, mặc kệ theo phương diện nào mà nói, đều là Phong ca thích hợp Đường tổng hơn a! Tiểu cô nương hiện tại ở nhà trẻ đây này, anh có tính dành thời gian đi xem không? Trước xuống tay từ đây?"
"Ừm...!Ý kiến hay, " Tào Phong đổi giận thành vui, cười vỗ vỗ Tô Uyên, "Cậu so với Tô Kỳ tốt hơn nhiều, Tô thị không vào tay cậu khẳng định sống không lâu ~ vừa lúc, ngày mai cậu theo tôi cùng đi nhìn xem nó, mặc dù là con gái, dẫu sao cũng là con tôi, đương nhiên là thân sinh phụ thân tốt hơn."
Ngay cả Đường Sở Nhiêu cũng không biết, lúc trước Tào Phong truy nàng chỉ bởi vì cùng bằng hữu cược một cái.
Khi đó Đường Sở Nhiêu mới qua Worton, nhưng rất nhanh thu được một lượng fan lớn, người ngoại quốc tin phục tài năng của nàng, người Trung Quốc lại trước tiên bị nhan giá trị cùng khí chất của nàng hấp dẫn.
Bọn họ một đám lưu học sinh lúc ấy không ít người truy Đường Sở Nhiêu, không một ai có thể hẹn nàng ăn được một bữa cơm.
Tào Phong khi đó làm nhân vật phong vân trong giới, sẽ không có nữ sinh hắn đuổi không tới tay.
Vì thế một hồi cẩu huyết, hắn cùng bằng hữu đánh cược, nhất định có thể đuổi tới Đường Sở Nhiêu.
Đáng tiếc mới vừa ba tháng đầu, Đường Sở Nhiêu đều lãnh đạm không chịu được, cái này càng kích phát ham muốn chinh phục của Tào Phong, kết quả đến cuối cùng, ngược lại chính hắn thích Đường Sở Nhiêu trước.
Vì thế vừa có nguyên nhân không chịu thua, cũng cộng thêm bản thân thích, hắn cứng rắn đuổi theo Đường Sở Nhiêu hai năm, mỗi ngày đối nàng hỏi han ân cần, đem hết thảy chiêu số, cũng không thông đồng nữ sinh khác, cuối cùng mới đuổi tới Đường Sở Nhiêu.
Hắn lúc ấy cũng thật muốn cùng Đường Sở Nhiêu kết hôn, bất quá Đường Sở Nhiêu mang thai, không thể thỏa mãn hắn, hắn lại nghĩ mình cũng nhịn nhiều năm như vậy, dù có cùng nữ nhân khác cùng một chỗ cũng không có gì.
Ai biết, lần đầu tiên đã bị Đường Sở Nhiêu phát hiện.
Hắn vốn tưởng rằng hảo hảo hò hét sẽ không sao, dù sao nàng chính là mang thai con hắn, kết quả không nghĩ tới Đường Sở Nhiêu cư nhiên không rên một tiếng liền tự mình trở về nước, đem hắn tức giận đến cực kỳ, cũng không muốn hỏi han nàng nữa.
Nhưng vài năm sau, lần lượt kết giao nhiều bạn gái như vậy, hắn phát hiện vẫn là Đường Sở Nhiêu tốt nhất.
Cho nên Tô Uyên vừa tìm được hắn, hắn không nói hai lời đáp ứng.
Hắn nghĩ rằng, hắn vừa đến, Đường Sở Nhiêu hẳn là lại cùng hắn cùng một chỗ mới đúng.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Đường Sở Nhiêu lần nữa đến công ty, A Lê đồng dạng phủng lại đây một bó hoa.
Đường Sở Nhiêu đang muốn nói về sau thu được hoa đều phân cho đồng nghiệp, liền thấy A Lê hướng nàng cười, nói: "Hoa không nên thu tôi đã giải quyết rồi ~ "
"Ừm hm?" Đường Sở Nhiêu quay đầu hồ nghi nhìn Tô Kỳ liếc mắt một cái, thấy hắn hướng A Lê dựng thẳng ngón tay cái, lập tức hiểu rõ, lấy qua tấm thiệp thì thấy, mặt trên là chữ viết nàng quen thuộc, viết "Chỉ nguyện lòng người tựa lòng ta, nhất định không phụ ý tương tư ".
Nàng cười nói: "Ừm, so ra đúng là có văn hóa hơn, còn có thể dùng thơ từ ~ "
"Lại còn không ~" Giỡn hoài, hắn thi vào trường cao đẳng ngữ văn chính là đứng nhất được không, tùy tiện một câu thơ bất cứ lúc nào đều có thể đập bẹp cái love you so much của Tào Phong.
Đường Sở Nhiêu nhìn Tô Kỳ dáng vẻ đắc ý, có chút buồn cười, ôm hoa vào văn phòng, lưu lại một câu: "A Lê hôm nay chị đổi vị trí với hắn."
Ngồi ngay trước cửa yên tâm rồi chứ? Ngày hôm qua nhìn hắn cong lưng đến nàng còn thấy mệt..