Là Do Hắn Lớn Lên Quá Đẹp


Cậu và Minh Vũ song song trở về.

“Ta nghe Bát Tề nói, hôm qua ngươi lại gặp thị vệ kia?”

“Ừ, hôm qua đến phiên hắn tuần tra.”

“Kinh Trập, nhìn Dung Cửu, không giống người tốt......”

Lúc này, bọn họ đang đi nhanh trở về, nghe vậy, Kinh Trập liền dừng lại.

Có chuyện gì vậy?

"Ngươi không thích chạy ra ngoài, gặp qua ít người, khí thế giống như trên người hắn, ta cảm thấy ngay cả thủ lĩnh thị vệ cũng không sánh được, ta luôn cảm thấy, người như hắn tương lai chưa chắc chỉ là một thị vệ nho nhỏ......" Minh Vũ có chút do dự nói.

Rất nhiều quan chức rất để ý danh tiếng, nhất là nếu lui tới thân mật với hoạn quan, nếu có người biết chuyện sẽ bị ghi chép lại.

Hiện tại Kinh Trập cùng Dung Cửu có mối quan hệ không tệ, nếu ngày sau Dung Cửu phát đạt, nghĩ lại đoạn quan hệ này, cảm thấy là sỉ nhục, vậy Kinh Trập một tên thái giám nho nhỏ, căn bản sẽ không thể làm được gì nhiều.

Kinh Trập bật cười, chỉ vào chính mình: "Tương lai nếu hắn thật sự thăng chức nhanh chóng, chướng mắt ta, ta bất quá vẫn là một thái giám ở bắc phòng, không quyền không thế, hắn không đến là được, ta chẳng lẽ còn có thể đi tìm hắn hay sao?

Thị vệ có thể xuất cung, bọn họ không thể xuất cung.

Minh Vũ nghĩ như vậy, cũng gật đầu: "Ngươi nói đúng," Sau đó, hắn lại cười, "Nói không chừng, hắn cũng không thăng quan được.

Kinh Trập: " sao lại nói như thế?

Minh Vũ: "Tính tình hắn rất tệ.”


Hắn đánh giá Kinh Trập từ trên xuống dưới.

“Cũng chỉ có người tốt tính như ngươi, mới có thể chịu đựng được.”

“Người tính tình không tốt, muốn ở trong cung leo lên, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”

Đạo lý này áp dụng cho mọi thứ, ở trong quan trường, cũng giống như vậy.

Minh Vũ chỉ gặp Dung Cửu hai lần, lại nhìn ra được, người như vậy, chắc chắn không làm được chuyện khúm núm.

Kinh Trập nở nụ cười: "Nếu có năng lực, tính tình xấu một chút, tốt một chút, cũng không sao.

Minh Vũ lắc đầu: "Khó nói lắm, nếu trong nhà ai có một con đường, cũng không phải giẫm lên hắn đi lên sao? Ngươi nói xem, đến canh giữ bắc phòng, có phải là lối ra tốt không?”

Kinh Trập nghe vậy, đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo.

Ngẩng đầu nhìn lên, là Trường Thọ cả người chật vật, Hà Diệp đi theo phía sau hắn, vẻ mặt sợ hãi như đang bị truy đuổi.

Kinh Trập và Minh Vũ nhìn nhau rồi vội vã đi tới.

“Đây là làm sao vậy?”

Hà Diệp mang theo hộp thức ăn, rất là khẩn trương, nhìn thấy là Kinh Trập cùng Minh Vũ, thiếu chút nữa phát khóc.

Mũi của nàng đỏ rực, lau khóe mắt nói: "Trường Thọ bị đánh.

Bên kia, Kinh Trập đã đỡ lấy Trường Thọ.

Mới vừa bắt được cánh tay, hắn liền bi ai kêu lên, chỉ có trên người hắn nhìn không bẩn, lại sợ đau như vậy, Kinh Trập nhíu mày, liền xắn tay áo hắn lên, ành động này vào mùa đông rất lạnh, nhưng cũng làm cho Kinh Trập thấy rõ ràng trên cánh tay hắn đầy vết bầm tím.

Vô Ưu nghe được thanh âm liền đi ra, mấy cung nhân mang bọn họ đi vào, lại vội vàng đi đưa đồ ăn.

Bận rộn một hồi lâu, mới từ trong miệng Hà Diệp biết được lý do Trường Thọ bị đánh.

Hôm nay, Trường Thọ cùng Hà Diệp thành thật đi lấy đồ ăn, chỉ là trên đường, Hà Diệp nói bụng mình không thoải mái, muốn rời đi một chút, Trường Thọ tuy rằng không quá cao hứng, nhưng hắn cũng cho người đi.

Sau khi Hà Diệp rời đi trở về, ở nơi hẹn gặp lại, lại thấy vài người vây quanh Trường Thọ, bên cạnh còn có một đại cung nữ cung trang màu xanh biếc, trên mặt xinh đẹp mang theo ghét bỏ.

Mà Trường Thọ đã bị đánh đến mức rên rỉ và la hét.

Hà Diệp không dám tiến lên, trốn ở bên cạnh, thẳng đến khi người đi rồi, lúc này mới đi ra.

Trường Thọ bị hành hung một trận, cánh tay đều không nhấc lên được, cũng may hộp thức ăn không bị rơi hỏng, lúc này mới được Hà Diệp đỡ trở về.

Mọi người vây quanh Trường Thọ, hỏi: “Ngươi đây là chọc nhầm thần tiên phương nào, mà đáng ngươi thành như vậy?”

Trường Thọ vẻ mặt cầu xin, Vô Ưu bôi thuốc cho hắn, mỗi lần ấn một cái liền kêu thảm một tiếng, một lát sau, mới lau mặt lau nước mắt, "Là người của Thừa Hoan cung.

Kinh Trập giật mình, "Thừa Hoan cung......!Ngươi chọc giận Từ Tần nương nương?


Trường thọ nhăn mặt, giống như là một quả quýt chua.

“Ta sao dám chọc người của Thừa Hoan cung?  Lúc ta đang chờ Hà Diệp, đụng phải người Thừa Hoan cung đi qua, ai biết đại cung nữ kia phát điên cái gì, đột nhiên tới hỏi ta có phải người bắc phòng hay không.”

Trường Thọ đương nhiên nói phải, sau đó, đại cung nữ kia lại hỏi hắn, bắc phòng có phải có một tiểu thái giám xinh đẹp tuyệt trần không?

Trường Thọ vắt hết óc suy nghĩ một hồi, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra.

Đẹp nhất Bắc phòng tự nhiên là Kinh Trập, nhưng mà Kinh Trập đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng không đẹp đến nỗi tuyệt trần như đại cung nữ hình dung, cho nên hắn liền nói không có.

Kết quả đại cung nữ kia lúc này trở mặt, nói hắn nói dối, còn cho người hung hăng đánh hắn một trận.

Vô Ưu bôi thuốc xong, nghe vậy cũng cảm thấy thắc mắc.

“Chuyện này là sao? Người Thừa Hoan cung, sao lại tới Bắc phòng tìm người?”

Một cung nữ khác Hạm Vĩ cũng lắc đầu.

“Ngày thường, những người kia làm sao có thể để ý tới bắc phòng? ước chừng là có người ở bên ngoài gây chuyện, đem phiền toái quăng cho chúng ta?”

“Là cảm thấy chúng ta ở xa không ai quan tâm, cho dù bị đẩy phiền toái, cũng sẽ không có người đi đòi công lý phải không?”

Chuyện Trường Thọ bị đánh, người bên dưới biết, họ đều vô cùng sợ hãi.

Nhưng nếu Trần Minh Đức và Minh ma ma biết, cũng sẽ không quản.

Bọn họ không quan tâm những mặt mũi này, cũng biết cho dù có gì cũng không đòi được công bằng .

Vô Ưu đỡ Trường Thọ đi nghỉ ngơi, Minh Vũ quay đầu lại, phát hiện Kinh Trập đứng ở bên cạnh xuất thần, kéo cậu vào trong, nói: “Ngươi đứng ở ngoài làm gì?  gió lùa lạnh muốn chết, mau vào đi, đóng cửa lại.”

Kinh Trập đối diện với ánh mắt có chút lo lắng của Minh Vũ, miễn cưỡng cười lắc đầu với hắn, cho đến khi ngồi trở lại giường mình, cảm giác hết hồn hết vía

kia vẫn không áp chế được.

Đại cung nữ Thừa Hoan cung kia, chắc chắn là Thu Dật, người ngày đó ngăn cản cậu.


Ngày đó, hai cái nhiệm vụ liên tiếp thất bại, trừng phạt thứ nhất chính là buff người gặp người thích, lúc ấy đối mặt chính là đoàn người Thừa Hoan cung, còn đuổi theo cậu khắp cung.

Chuyện dọa người bực này, vẫn còn in rõ trong trí nhớ của  Kinh Trập, không thể nào quên.

Thu Dật vẫb đang tìm cậu? Tại sao?

Là buff người gặp người thích kia còn lưu lại ảnh hưởng sao?

Trước Kinh Trập vẫn không muốn để ý tới hệ thống, nhưng xem ra, đó là cái yêu vật cực không tốt, nhưng bây giờ sự cố Thừa Hoan cung, cậu lại không thể không giữ vững tinh thần.

“Sau khi thời hiệu trừng phạt qua đi, chẳng lẽ còn lưu lại ảnh hưởng sao?”

Đây là lần đầu tiên Kinh Trập nói chuyện với hệ thống sau lần cãi vã đó.

Cậu hỏi trong đầu, cũng không biết hệ thống có trả lời cậu hay không .

[Sau khi buff biến mất, hiệu quả sẽ không biến mất ngay lập tức, chỉ dần dần chậm lại.

Tùy thuộc vào từng người, một số tồn tại ngắn, một số tồn tại lâu.]

Hệ thống cũng trả lời.

Kinh Trập vẫn chưa quá quen có người ở bên tai nói chuyện, theo bản năng rụt rụt cổ, lúc này mới nghĩ tới lời hệ thống nói.

Hiệu quả sẽ không lập tức biến mất?

Sắc mặt của cậu khẽ biến, chờ chút, Dung Cửu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui