Gió lạnh hiu quạnh, bắc phòng nơi đổ nát này, rất lạnh.
Kinh Trập đứng ở ngoài cửa, liên tục hắt xì mấy cái.
Minh Vũ: " Minh ma ma này thật pjieenf phức?
Kinh Trập lập tức che miệng hắn, còn ở
ngoài cửa Minh ma ma.
Trường Thọ mấy ngày nay, sau khi bị đánh một trận, thành thật không ít, ngoại trừ đi ra ngoài làm việc, ngay cả lời nói bậy bạ cũng không nói.
Thấy hắn thay đổi tính tình, những người khác ngược lại cao hứng.
Nếu không nghe ba ngày hai bữa kia, cũng cảm thấy buồn bực.
Bất quá, Minh ma ma lại ngã bệnh.
Là Hà Diệp phát hiện.
Nàng ở trong bắc phòng, xem như là người thân tín nhất của Minh ma ma, cả ngày vây quanh Minh ma ma, ngay cả mấy chủ tử kia cũng không hầu hạ.
Sáng sớm ba ngày trước, Hà Diệp đi hầu hạ Minh ma ma thức dậy, ai ngờ vừa vào trong phòng, lại phát hiện Minh ma ma cả người nóng ran, nói không rõ, gần như hôn mê!
Hà Diệp sốt ruột muốn chết, đến cuối cùng, đi tìm Kinh Trập.
Đây cũng là vô lý, theo lý mà nói, cung nhân phát bệnh, liền phải chuyển ra ngoài.
Chuyện của Minh ma ma nếu báo ra ngoài, nhất định sẽ bị chuyển ra ngoài chờ chết.
Mặc dù bà ta là một trong những thủ lĩnh của Bắc phòng này, nhưng rốt cuộc cũng không phải nhân vật quý gì, không thể gọi y quan đến xem bệnh.
Ngày đó, Hà Diệp hoảng loạn chạy vào phòng thái giám, suýt nữa kéo rớt quần áo Kinh Trập, khóc cầu xin cho Kinh Trập đi xem, Kinh Trập liều mạng nắm chặt quần của mình, lúc này mới không bị kéo xuống.
Vô Ưu cũng là lần đầu tiên thấy biểu tình Kinh Trập hoảng sợ như vậy, nếu không phải không đúng dịp, hắn gần như bật cười.
Minh Vũ vội vàng giúp đỡ, kéo Hà Diệp lên.
“Ta nói Hà Diệp tỷ tỷ, ngươi muốn Kinh Trập giúp thì cũng không phải cách đâu, ngươi cũng biết, Kinh Trập chỉ biết một chút về công phu mèo ba chân, như thế nào chữa cho Minh ma ma a?”
Năm đó có thể trị cho Trần Minh Đức, đó là bởi vì Trần Minh Đức còn có chút ý thức, đã đưa ra quyết định cuối cùng, lấy tiền tài của mình ra để cho mình một cơ hội.
Nhưng Minh ma ma?
Bà ta hôn mê bất tỉnh, nói không ra lời, vừa hãm hại Kinh Trập, vừa không muốn bỏ tiền, cho dù Kinh Trập có biện pháp, chẳng lẽ còn muốn tự y bỏ tiền ra cứu hay sao? Còn nữa nếu không chữa khỏi, ai sẽ chăm lo?
Trần Minh Đức lúc đó, đã nói cho dù sống hay chết, cũng sẽ không tính trên đầu Kinh Trập!
Hà Diệp gào khóc, rốt cuộc rước lấy Tam Thuận.
Tam Thuận đến, cũng chính là Trần Minh Đức đã biết.
Lão thái giám bưng bình thuốc, hít vài hơi, lại thở dài.
“Kinh Trập, ngươi đi xem đi.
”
Có hắn lên tiếng, liền tương đương với việc quản việc này.
Kinh Trập trong lòng thoải mái không ít, liền ra cửa đi gặp Minh ma ma.
Cậu không muốn gây chuyện, nhưng nếu có thể cứu người, cho dù là một mạng, có thể cứu thì phải cứu.
Cậu ở trong mắt người khác là một thái giám, thứ bất nam bất nữ, chạm vào cổ tay Minh ma ma, xem mạch tượng, nhưng không ai làm gì cả, nhưng thay quần áo lau mồ hôi những chuyện này, vẫn là giao cho mấy vị cung nữ làm đi.
Đợi hết thảy đều sắp xếp xong, Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, cùng Hà Diệp nói chuyện.
“Minh ma ma chỉ là tức giận công tâm, cho nên phát sốt, mấy ngày nay ăn thanh đạm một chút, hảo hảo dưỡng bệnh, không có việc gì.
”
Hà Diệp lúc trước là sốt ruột mới thất thố, hiện tại ý thức được Minh ma ma sẽ không xảy ra chuyện, thái độ khinh thường kia lại bưng lên, hướng Kinh Trập gật gật đầu, lại cám ơn y, xoay người liền vào nhà.
Chờ bọn họ đi ra, Vô Ưu kéo kéo tay áo Kinh Trập.
“Hà Diệp tỷ tỷ tỉnh táo lại, lại chướng mắt chúng ta rồi.
”
Hà Diệp rất không thích thái giám, cảm thấy bọn họ bất nam bất nữ, trong lòng luôn cảm thấy kinh tởm, nếu không phải lúc đó thật sự quá sốt ruột, nàng sẽ không bao giờ đến phòng thái giám.
Qua mấy ngày, quả nhiên Minh ma ma khôi phục, nhưng vẫn chưa dậy nổi, đều là mấy cung nữ hầu hạ, cứ như vậy, liền chậm trễ chủ tử bên kia.
Nhưng Kinh Trập phải làm thêm nhiều việc.
Cậu cùng Minh Vũ nói chuyện xong, liền đi thu bát đũa, vừa đi vừa thu, chỗ cuối cùng, cũng là chỗ ở của vị Diêu Tài nhân kia.
Cũng chính là người mà hệ thống kia đề cập tới.
Kinh Trập nghĩ không ra, Diêu Tài nhân vì sao phải chết?
Cậu mấy ngày nay đều để ý, nhưng thân thể Diêu Tài nhân coi như khỏe mạnh, nếu ăn uống tốt, không mắc bệnh nặng, sống thêm mười năm cũng có thể
“Không phải vấn đề thân thể, vậy là có người muốn bà chết?”
Trong lòng cậu suy nghĩ, bước chân chậm lại, Diêu Tài Nhân trong phòng liền chửi ầm lên.
“Đồ chó không có mắt, thấy ta lưu lạc đến tận đây, liền sơ sẩy khinh mạn, trà cũng không đổ, quần áo cũng không giặt, làm chút chuyện liền từ chối, tay chân chậm như vậy làm sao còn không nhanh đi chết đi!”
Bắc phòng nhiều chủ tử như vậy, phí thời gian nhất chính là Diêu Tài Nhân.
Tính tình bà không tốt, hơn nữa còn thích mắng chửi người, có đôi khi tâm tình nóng nảy, mắng con điếm đê tiện, một câu tiếp một câu, căn bản không cần da mặt.
Cung nhân đều không thích đi đến chỗ bà, lại càng không muốn làm việc.
Kinh Trập vào nhà, sắc mặt Diêu Tài Nhân mới khá hơn một chút.
Trong bắc phòng này, người duy nhất bà có thái độ tốt một chút chính là Kinh Trập, nếu người khác không làm thì người làm là Kinh Trập.
Chỉ là một ngày nào đó tâm tình bà không tốt, cho dù là Kinh Trập, cũng sẽ bị bà chửi ầm lên.
Kinh Trập thu dọn đồ đạc, thở dài một tiếng: "Ngài muốn cái gì, nói là được, nô tài tới làm.
Diêu Tài Nhân khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, mặt mày cay nghiệt, rất chua ngoa.
Bà đang mặc áo bông, ngón tay rụt vào trong áo.
"Đám đê tiện kia, nói vài câu liền không vui, nếu thật sự có bản lĩnh, sao còn làm ổ ở bắc phòng? "Diêu Tài Nhân ngoài miệng không buông tha người, giơ tay nhét trái cây khô cho Kinh Trập," Cút cút, ngươi cũng cút, đừng chướng mắt ta.
Kinh Trập ra khỏi cửa, lại thở dài.
Diêu Tài Nhân nói chuyện khó nghe, người cũng cay nghiệt, bất quá thỉnh thoảng, cũng sẽ nhét cho cậu chút đồ, cái gì cũng có, tùy thuộc vào thứ đang cầm trên tay lúc đó
Dù khó chịu nhưng Kinh Trập cũng không muốn bà chết.
Lần đầu tiên, Kinh Trập giữ vững tinh thần, muốn làm nhiệm vụ này.
“Ngươi nói Diêu Tài Nhân sẽ chết, vậy bà ta chết như thế nào?”
[Hệ thống không biết.
]
Kinh Trập nghẹn ngào: "Vậy ngươi, biết cái gì?
[Hệ thống chỉ có thể tuyên bố nhiệm vụ, kí chủ hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ, hệ thống có thể làm được càng nhiều]
Đây thực ra là chuyện bổ sung cho nhau.
Kinh Trập nhíu mày, vậy nói như vậy, hệ thống này nếu rơi vào trên người Thụy Vương, đây chẳng phải là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, cùng có lợi cùng thắng?
Kinh Trập cất bước, đi về phía tuyết.
Làm nhiệm vụ bỏ nhiệm vụ, Diêu Tài Nhân cái mạng này, cậu vẫn là muốn tranh một chút.
[Ký chủ nguyện làm là tốt rồi.
] Hệ thống nói, [cũng có thể miễn trừng phạt.
]
Nói đến trừng phạt, mặt Kinh Trập suy sụp.
Cái trừng phạt chết tiệt này! thật đúng là âm hồn bất tán, cậu cũng không muốn lại đến lần thứ ba.
Cậu thật đúng là một tên xui xẻo!