Là Do Hắn Lớn Lên Quá Đẹp


Thụy vương rùng mình một cái.

Hắn đang ở trong Thọ Khang cung, tới thăm Thái hậu.

Mấy ngày trước, thái hậu bị cảm lạnh, ho khan không ngừng.

Thụy vương sau khi biết được, liên tục thượng tấu khẩn cầu, cho tới hôm nay mới có thể vào cung.

"Con ta, bệnh của ai gia, sẽ lây sang con." Thái hậu dùng khăn che miệng, rầu rĩ ho khan vài tiếng, dựa vào phía sau, sợ Thụy vương cũng bị bệnh.

Thái hậu đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn là một phụ nhân xinh đẹp.

Chỉ có khóe mắt, có nếp cười tinh tế, tiếng nói chuyện, rất là ôn nhu.

Thụy vương phục hồi tinh thần lại, lắc đầu cười: "Mẫu hậu, nhi tử thân thể cường tráng, sao có thể dễ dàng nhiễm bệnh như vậy.

Người đừng nghĩ nhiều, hảo hảo dưỡng thân thể mới được.

Một năm mới sắp đến rồi, trong hậu cung cũng không có hoàng hậu, trên dưới đều dựa vào người vất vả.

Nói đến việc này, thần sắc thái hậu có chút nghiêm túc.

“Ai gia thăm dò vài lần, hoàng đế cũng không chịu lập hậu, ngươi nói hắn là thật sự không muốn, hay là...”

Thụy vương: "Mẫu hậu, bất luận hoàng huynh nghĩ như thế nào, hậu cung một ngày không lập hậu, đại quyền này liền ở trong tay người, cái này có lợi cho người.

Vừa nhắc tới Cảnh Nguyên Đế, sắc mặt Thái hậu liền khó coi.

Cái này cũng khó trách, Thọ Khang cung này nhìn thì rất tốt, nhưng không phải chính thống, từ xưa đến nay, Thái hậu nào không ở tại Từ Ninh cung?

"Tính tình Hoàng đế cường ngạnh như vậy, văn võ cả triều đều không vui.

Hắn muốn tiếp tục như vậy, hừ, ai gia ngược lại muốn xem, hắn có thể đối nghịch tới khi nào." Thanh âm Thái hậu lộ ra vài phần lạnh lùng.

Thụy vương trấn an vỗ vỗ tay Thái hậu, “Mẫu hậu, người đừng lo lắng, mọi người đều biết khổ tâm của mẫu hậu.”

"Ta mặc dù không muốn hắn cưới nhà cao cửa rộng, nhưng cũng không cay nghiệt gì, hắn đối xử với ta lại càng giống kẻ thù," Thái hậu nhíu mày, “Thôi, nhớ thương hắn làm gì, con ta, quả thật không phải thịt mình rơi xuống, căn bản không trông cậy vào được.

Mẫu hậu, chỉ có thể dựa vào ngươi.”

Thụy vương nhẹ giọng nói: "Trong cung đừng tùy tiện nói như vậy.”

"Đây là Thọ Khang cung của ai gia , cũng không phải Càn Minh cung." chậm rãi dựa vào trên ghế, trên mặt mang theo một tia châm chọc, “Hắn có thể leo lên đế vị, là bởi vì tiên đế đi đột ngột, bằng không...”

Trong giọng nói của bà ta xen lẫn vài phần đố kỵ.

Một lên trời, hai xuống địa phủ.

Quả nhiên là nghiêng trời lệch đất, rồi lại không thể làm gì.

Thụy vương rũ mắt, trong lòng không phải không thất vọng.

Dù sao trước khi phụ hoàng qua đời, trong lời nói đã có lộ ra vài phần, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí Thái tử nhất định là của hắn.

Nhưng chỉ một lần đi tuần, phụ hoàng trở về liền bệnh nặng ở trên giường, đúng là ngay cả nói cũng nói không nên lời.

Mẫu hậu khi đó chỉ biết bối rối, căn bản không biết nên nhân cơ hội mưu đồ, Hách Liên Đoan ngược lại có tính toán, cũng không nghĩ tới phụ hoàng sẽ đi nhanh như vậy...!Hết thảy cố gắng đều đã thành không.

Không có di chỉ, không có khẩu dụ, văn võ bá quan căn bản không dám mạo hiểm sai lầm lớn nhất của thiên hạ, vượt qua Hách Liên Dung vốn là con trai cả lại là trưởng huynh, để Hách Liên Đoan đăng cơ.

Vì vậy, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hách Liên Dung leo lên đế vị, mà hắn, liền làm Thập Tam Vương gia, phong hào Thụy.

Hách Liên Dung thành quân, hắn thành vi thần.

Thụy vương sao có thể cam tâm?

Khi đó chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian, hắn chưa chắc không thể...…

Thụy vương che giấu dã tâm đáy mắt, dặn dò Thái hậu rất nhiều, đến trước giờ ngọ, mới ra cung.

Lên xe ngựa, Thụy vương mới nhắm mắt lại.

Thị vệ bên người mặc như gã sai vặt lại gần, nhẹ giọng nói: "Vương gia, Trần Tuyên Danh đã được cứu.

Dùng một cỗ thi thể tương tự thay thế thân phận của hắn, cắt rách mặt, trên danh sách lưu đày," Trần Tuyên Danh "đã chết.

Thụy vương nở nụ cười: “Tôt, thật đúng là tốt.”

Hắn sống lại một đời, mặc dù tỉnh lại không muộn, nhưng đã là sau khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ, nhưng hắn vẫn có tự tin.

Biết rõ phát triển về sau của mình, làm sao có thể bị hố giết như kiếp trước.

Hắn nhất định phải đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình!



“Hắt xì——”

Trong bắc phòng, trong phòng thái giám, trên chiếc giường ở góc cạnh cửa, có một người đang cuộn tròn, y nằm nghiêng, ngay cả đầu cũng không lộ ra, gắt gao cuốn chăn đệm của mình, giống như đang ngủ.

Lúc Vô Ưu tiến vào, nghe được tiếng Kinh Trập hắt xì.

"Kinh Trập, ngươi nhiễm bệnh, càng phải ăn chút gì." Vô Ưu mang cho cậu hai cái bánh cao lương hấp, sợ nguội, vẫn cất vào trong ngực, “Ngươi nếu không dậy, ta sẽ vén chăn của ngươi lên.”

Quan hệ giữa Vô Ưu và Trường Thọ rất tốt, quan hệ với Kinh Trập cũng không kém.

Hắn là một người thích cười, sống cũng rất vô ưu vô lự, không có nhiều tính toán.

Kinh Trập nghe được tiếng bước chân tới gần của Vô Ưu, bất đắc dĩ xốc chăn lên, lộ ra một cái đầu buồn bực đến đỏ bừng, tóc rối bời, trông có chút ngốc.

Vô Ưu phì cười một tiếng.

Hắn rất ít khi nhìn thấy bộ dáng Kinh Trập như vậy.

Kinh Trập ỉu xìu, ánh mắt ướt sũng, hơn nữa mũi có chút đỏ, nhìn có vẻ hơi sốt.  Vô Ưu cười xong lại kéo ghế tới, thở dài đứt bánh cho Kinh Trập.

“Không biết gần đây Bắc phòng bị làm sao? Liên tiếp xảy ra chuyện, Minh ma ma như vậy, Diêu tài nhân lại...!Hiện tại ngươi cũng bị bệnh, còn tiếp tục như vậy, có phải cần phải bái lạy thần, mới thoát khỏi xui xẻo sao? ”

Hắn lẩm bẩm.

“Hôm qua Diêu Tài nhân đi, những cung nhân khác đều phải đi xử lý hậu sự, nếu không phảu ngươi sinh bệnh, hẳn cũng phải đi qua đó.”

Kinh Trập máy móc nhai nuốt mấy miếng, mới nói: "Chuyện của Diêu Tài Nhân......!Thế nào rồi?

"Còn có thể làm cái gì?" Vô Ưu thở dài, "Cứ như vậy, nói là tự sát, Thái hậu thưởng cỗ quan tài cùng ngân lượng, ta thấy ý tứ kia, có thể dừng bảy ngày, đưa đi địa cung đã là không tệ rồi."

Diêu tài nhân tuy rằng ở bắc phòng đi, nhưng nàng rốt cuộc là trưởng bối, đương nhiên không có khả năng ở bắc phòng, thái hậu làm việc chu đáo, đặc biệt chỉ một chỗ cung điện để linh bài, nhưng cũng không vào được chính điện, mà dựng ngay tại thiên điện.

Mấy ngày nay, người Bắc phòng sợ là phải bận rộn một trận.

Vô Ưu nhét thêm hai miếng nữa cho Kinh Trập, chợt thấy Kinh Trập quấn thành cục tròn buông chăn ra, thò tay ra, có chút xấu hổ nói: "Ta cầm ăn là được rồi.

Vô Ưu cười sang sảng: "Cái này cũng không có gì, chỉ là đút ngươi ăn vài miếng thôi.

Hắn đem đồ vật đều nhét cho Kinh Trập, lại tinh tế đánh giá cậu một phen, chỉ là càng nhìn, trong lòng càng là lo lắng.

“Kinh Trập, ngươi đừng gạt ta, chẳng lẽ là mắc bệnh nặng?”

Hắn đưa tay muốn nắm lấy Kinh Trập, Kinh Trập theo bản năng trốn về phía sau, động tác cầm bánh cũng căng thẳng.

Hô hấp Kinh Trập có vài phần run rẩy, nặng nề thở ra một hơi, miễn cưỡng chống đỡ mỉm cười, lắc đầu.

“Ta không sao.”

Vô Ưu hồ nghi: "Ngươi thật sự không có việc gì?" Nhưng nếu thật sự không có việc gì, tại sao hắn càng nhìn sắc mặt Kinh Trập càng đỏ, thoạt nhìn giống như là đang phát sốt?

Lực đạo Kinh Trập nắm lấy ổ bánh, mạnh đến nỗi nó gần như chìm sâu vào trong, lưu lại vết cào rõ ràng.

Cậu cố gắng khống chế hô hấp của mình, miễn cho quá mức dồn dập, khiến cho Vô Ưu hoài nghi.

......!Có thể đừng nhìn cậu nữa không?

Kinh Trập ban đầu, không cảm nhận được sự hung ác của buff này.

Tối hôm qua bị vỗ bả vai, cũng chỉ cảm thấy tê dại kỳ lạ, sau khi cuộn mình che ánh mắt, cậu liền ngủ như vậy.

Nhưng sáng sớm thức dậy, cậu bất quá đi ra ngoài múc nước, cơ hồ nhìn thấy tất cả mọi người đều chào hỏi cậu, bao gồm cả những thái giám và mấy cung nữ vẫn luôn không thích cậu.

Mỗi người, đều sẽ nhìn chằm chằm vào cậu.

Nhìn chằm chằm.

Cái nhìn.

- "Nhìn chằm chằm".

Kinh Trập chân chính ý thức được, buff này đến tột cùng sẽ mang đến hậu quả đáng sợ như thế nào.

Dưới sự "nhìn chăm chú" của nhiều người như vậy, thân thể cậu mẫn cảm cảm thấy ngay cả quần áo cũng chịu không nổi, vải vóc thô ráp cùng da thịt mỗi một lần ma sát, đều sẽ khiến cho thân thể run rẩy.

Sắc mặt cậu đại biến, quyết định giả bệnh.

Mọi người nhìn thấy khóe mắt cậu đỏ bừng, hô hấp dồn dập, làn da nóng lên, tự nhiên không có hoài nghi.

Ngoại trừ Trường Thọ nói thầm vài câu, mọi người đều thúc giục cậu về nghỉ ngơi.

Kinh Trập chống đỡ thân thể hồi bẩm với Trần Minh Đức một tiếng, liền trốn trở về phòng, nằm đến bây giờ.

Tránh được ánh mắt của những người khác, đích xác có thể bình phục sóng nhiệt.

Cảm giác xúc giác đã được tăng lên vô luận như thế nào cũng không có cách nào hạ xuống, nếu như không phải Vô Ưu tới tìm cậu, Kinh Trập sợ là có thể duy trì một cái động tác cứng ngắc đến buổi tối.

Hôm nay, Vô Ưu sợ cậu bệnh nặng không chịu nói, vẫn tinh tế đánh giá Kinh Trập, lại căn bản không nghĩ tới, hắn càng "nhìn", với Kinh Trập mà nói, giống như đang ngồi trên đống lửa.

Ngay khi Kinh Trập suýt nữa nhịn không được ngăn cản hắn thì ngoài cửa có người kêu.

“Vô Ưu, mau đi thôi, ngươi làm gì vậy?”

Là Trường Thọ trở về thu thập đồ cũ của Diêu tài nhân, thuận tiện gọi Vô Ưu.

Vô Ưu nhìn ra ngoài cửa, quay đầu cau mày: “Ngươi mau nghỉ ngơi, muộn một chút, ta nói với Minh Vũ, xem có thể lấy được chút canh nóng cho ngươi uống hay không.”

Kinh Trập cố gắng đưa mắt nhìn hắn rời đi, đợi trong phòng không có ai, cả người mềm nhũn ngã xuống giường.

Cậu che miệng run rẩy, hai chân vô thức cử động, mu bàn chân trần trụi ma sát mặt chăn, biểu hiện dục vọng bị đè nén.

Chờ ý thức được mình đang làm cái gì, sắc mặt Kinh Trập trắng bệch.

Còn tiếp tục như vậy, sợ sẽ bại lộ thân phận của mình ?

Cậu giãy dụa đứng lên, thay quần áo giày tất, tận sức bọc thân thể lại, ngay cả ngón tay cũng không lộ ra, thất tha thất thểu đi ra ngoài.

Bên ngoài gió lạnh, tuyết rơi lạnh đến mức khiến Kinh Trập thanh tỉnh vài phần, ngược lại so với ở trong phòng thoải mái hơn.

Cậu ép vành nón xuống thật thấp, che mặt mình lại.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, đại bộ phận nhân thủ bắc phòng đều bị chuyển đi xử lý tang sự của Diêu Tài Nhân, ngay cả Minh ma ma cùng Trần Minh Đức cũng không ở đây, chỉ có Hà Diệp được lưu lại hầu hạ chúng chủ tử, nhưng cũng không ở dãy phòng bên ngoài này.

Kinh Trập đi tới cửa hẹp, đóng, không khóa.

Đêm nay mọi người trở về, Kinh Trập có lẽ còn có thể chống đỡ, nhưng nếu là Minh Vũ Vô Ưu mấy người quan tâm cậu, gặp cậu thêm vài lần, nói thêm vài câu, cái kia Kinh Trập chỉ định phải sụp đổ.

Ba ngày...!hôm nay mới là ngày thứ hai.

Cậu còn phải chống đỡ thêm một ngày.

Nghĩ tới hôm nay dài đằng đẵng, miệng Kinh Trập tràn đầy chua xót.

Cậu có thể trốn ở đâu?

Kinh Trập vuốt cánh cửa gỗ thô ráp, chạm vào là rời, nắm chặt thành quyền, dựa vào cảm giác nhức nhối khi móng tay đâm vào da thịt để chịu đựng sự nóng bỏng ngẫu nhiên và kỳ lạ.

Cậu hiện tại ngay cả đồ vật cũng không đụng được nhiều.

Đây là buff thân thể hư hỏng sao?

Cậu hô hấp dồn dập, dùng sức phun ra nuốt vào vài cái, miễn cưỡng làm rõ suy nghĩ.

Hậu sự của Diêu tài nhân cần người xử lý, đại đa số người Bắc phòng đều đi, Đêm nay có rất ít người có thể trở về, có lẽ sẽ không có người nào trở lại.

Cho dù đi ra ngoài, ở những cung điện khác lưu lại qua đêm, bị bắt cũng sẽ phiền toái.

Không bằng tiếp tục ở bắc phòng đợi, dù sao giả bệnh, sống chết bất tỉnh.

Chỉ là trước mắt, trở lại cái giường kia, luôn khiến Kinh Chập cảm thấy khó chịu, trước khi trời tối, vẫn là ở bên ngoài đông lạnh tỉnh thần thôi…

Cậu đẩy cửa ra, lắc lư ngồi xuống ngưỡng cửa, co lại thành một cục.

Tuyết vẫn đang rơi, rơi đầy người Kinh Trập.

Hơi thở vẫn còn nóng.

Táp Táp - - Táp Táp - -

Tiếng bước chân từ xa đến gần, nghe có vài phần quen thuộc, Kinh Trập nằm sấp trên đầu gối mệt mỏi nghĩ, là ai đã trở lại…

Không đúng.

Tiếng bước chân này…

Kinh Trập mạnh mẽ ngẩng đầu, bắt gặp một ánh mắt có chút lạnh lùng.

Dung Cửu đã lâu không gặp từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu, trong giọng nói bình tĩnh trước sau như một trộn lẫn vài phần thú vị: “Ngươi ở đây...!làm gì?”

Dung Cửu đang "nhìn" cậu.

Kinh Trập nắm lấy ngón tay, dùng sức đến co giật.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại nhạy cảm như vậy trước ánh mắt của người khác, như thể hành vi “nhìn chằm chằm” thông thường đã nhuốm màu sắc dâm đãng.

Thân thể Kinh Trập run rẩy, tựa như dây cung căng thẳng đến cực hạn cuối cùng muốn vỡ vụn.

Ngọn lửa bị vô số ánh mắt đốt lên, gần như thiêu khô cậu.

"Ta....." mỗi một chữ Kinh Trập nói ra, đều giống như giẫm lên mũi đao khiêu vũ, “Ở đây, nghỉ chân một chút, sau đó, trở về, rồi...”

Cậu đem ngón tay run rẩy giấu ở trong quần áo, xoay người muốn đi.

“Kinh Trập.”

Dung Cửu gọi cậu.

Hắn rất ít khi gọi tên của cậu, khó được một câu, dẫn tới Kinh Trập cuối cùng vẫn quay đầu lại, nhìn về phía đôi mắt chưa từng dời mắt đó.

Và khuôn mặt xinh đẹp đó.

A....…

Kinh Trập không kiềm chế được sự quái dị của thân thể, nắm lấy ống tay áo Dung Cửu quỳ xuống đất, ngón tay co giật xé rách vải vóc, thở hổn hển kịch liệt: “Ô a...”

Cậu cuối cùng sẽ có một ngày, sẽ chết vì cái tật xấu này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui