Là Do Hắn Lớn Lên Quá Đẹp


Kinh Trập nguyên danh là Sầm Văn Kinh, năm nay mười chín.

Trùng hợp chính là, bởi vì y sinh vào ngày tiết Kinh Trập, cho nên nhũ danh của y ở nhà, cũng gọi là Kinh Trập.

Tương Phiền không tính là xa, nhưng đi đi lại lại phải mất mấy tháng, cộng thêm thời gian kiểm tra.

Sầm gia nguyên quán Tương Phiền, phụ thân Kinh Trập Sầm Huyền Nhân, đã từng là một tiểu quan Hộ bộ, mẫu thân Lưu thị là một dân chúng tóc húi cua, tổng cộng sinh hạ hai hài tử.

Trưởng tử chính là Kinh Trập, ấu nữ Sầm Lương.

Mười hai năm trước, Hộ bộ bắt được một vụ án tham ô, Sầm Huyền Nhân dính líu đến nhiều lý do như giám sát kém và nhận hối lộ, bị trừng phạt một nhà già trẻ đều bị bắt.

Cha mẹ Sầm Huyền Nhân đã qua đời, Sầm gia vốn nghèo khó, là từ Sầm Huyền Nhân mới có manh mối làm giàu, kết quả còn chưa đứng vững gót chân ở kinh thành, đã xảy ra chuyện.

Sầm Huyền Nhân bị chém đầu, nữ quyến sung vào giáo phường ti, Sầm Văn Kinh bị thiến đưa vào cung làm thái giám.

Ngày bị áp giải đến giáo phường ti, Lưu thị ôm Sầm Lương nhảy xuống sông, ngay cả thi thể cũng không tìm được.

Sau khi Sầm Văn Kinh vào cung, được thái giám giáo dưỡng đổi tên thành Kinh Trập, đến mười tuổi, khi các cung chọn người mới, cậu chủ động tiến cử mình với Trần Minh Đức.

Trần Minh Đức rốt cuộc thu cậu, sau đó Kinh Trập vẫn sinh hoạt ở bắc phòng.

Những chuyênn trước đây của Kinh Trập phi thường rõ ràng, dù là không phái người đi tra, cũng là sạch sẽ.

Ninh Hoành Nho còn nhớ rõ, Cảnh Nguyên Đế có hứng thú đối với Kinh Trập, là từ mấy tháng trước dấy lên.

Ngày đó là ngày giỗ của Từ Thánh Thái hậu.

Hàng năm đến ngày này, Ninh Hoành Nho cũng rất là lo lắng, sợ có người mù nào đó đụng phải hoàng đế vào lúc này.

Tính tình Cảnh Nguyên đế không tốt, một khi phát tác, ai biết mạng ở đây?

Cả tòa hoàng thành cổ xưa, mục nát, thấm đầy trí nhớ tối nghĩa, thân ở trong đó người, cũng rất dễ dàng bị nó cắn nuốt.


Hoặc là cùng nó trầm luân, trở thành quái vật tĩnh mịch, khô khan.

Cảnh Nguyên Đế là ác thú được nuôi dưỡng trong thành trì cổ xưa này, khi hắn đăng cơ, bản tính thô bạo chỉ mang đến hủy diệt.

Chỉ là vương giả tay cầm quyền trượng ngồi ở trên ngự tọa, thân thể oán hận cùng huyết cừu ngưng kết tràn ngập hàn ý, càng giống tượng đá đọng lại, đang vô thanh vô tức mục nát.

Ninh Hoành Nho kính sợ sự tĩnh mịch không tiếng động lan tràn này, hơi tới gần, dường như cũng bị loại tối tăm hung tàn này nuốt chửng, dễ dàng bị xé thành mảnh nhỏ.

Hắn nơm nớp lo sợ canh giữ ở bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, ngày qua ngày nhìn chăm chú tượng đá trên ngự tọa.

Đi điều tra xem hôm nay Thừa Hoan cung có mấy người ra ngoài làm việc.

Ngày giỗ, Cảnh Nguyên Đế cuối cùng cũng hiện thân, thờ ơ lau ngón tay.

Máu đỏ tươi giống như nhiên liệu bôi lên, thẩm thấu vào khe hở, màu sắc tươi đẹp thiêu đốt trên làn da trắng lạnh, trong giây lát, Ninh Hoành Nho dường như tượng đá tĩnh mịch kia sống lại.

Lại đi điều tra, Bắc phòng có một tiểu thái giám tên Kinh Trập.

Cảnh Nguyên Đế đối với người nào đó, sự kiện nào đó, sinh ra hứng thú.Đối với Ninh Hoành Nho mà nói, đây đương nhiên là chuyện tốt.

Hắn sợ bệ hạ tiếp tục nhẫn tâm như vậy, dù có đến gần hơn nữa hắn cũng sẽ chết cứng. Chỉ đối với người được Cảnh Nguyên Đế nhìn trúng, bất kể là người hay là đồ vật, vậy chưa chắc đã tốt.

Bởi vì mỗi một người khiến Cảnh Nguyên Đế cảm thấy "thú vị", kết cục đều không tốt.

Kinh Trập bảy tuổi vào cung, nguyên nhân vào cung, người qua tay, làm sao đi đến bắc phòng...!Những chân tướng này, rất nhanh hiện ra trên bàn của đế vương.

Ngón tay Cảnh Nguyên Đế chỉ một cái tên.

Trần An?

Hắn là đại thái giám phụ trách công việc nhóm tiểu thái giám năm Kinh Trập vào cung.

Ninh Hoành Nho cúi người: "Trần An năm ngoái bị bệnh cấp tính, đã đi rồi."


Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, lập tức biết vì sao Hoàng đế lại hỏi như vậy, ngay sau đó nói, "Hàng năm khi sinh nhật Trần An, Kinh Trập đều tặng cho Trần An một phần lễ, quan hệ giữa hai người vẫn không tệ.

"Điều tra Trần An." Cảnh Nguyên Đế đầu tiên là nói như vậy, ngay sau đó lại nói," Lại phái người đi Tương Phiền một chuyến.

Ninh Hoành Nho lập tức đáp ứng.

Chỉ là không nghĩ tới lần điều tra này, cư nhiên tốn nhiều thời gian như vậy, hơn nữa, còn thật sự tra ra chút chuyện.

Ninh Hoành Nho nhớ lại tên người xuất hiện trên văn thư hôm nay, khẽ nhíu mày.

Hoàng Khánh Thiên, nay là Hộ bộ thượng thư, huynh trưởng của Thái hậu.

Năm đó sau khi Sầm gia gặp chuyện không may, cả nhà già trẻ đều bị bỏ tù.

Ngay tại thời điểm mấu chốt này, Hoàng Khánh Thiên từng phái người, cũng đi Tương Phiền một chuyến.

Hiện giờ, nơi ở và đất đai trước đây của Sầm gia ở kinh thành và Tương Phiền, đều treo trên danh nghĩa Hoàng Khánh Thiên phu nhân Hứa thị.

Trong mắt Ninh Hoành Nho, Hoàng Khánh Thiên không đến mức vì mưu đoạt chút đất này mà phí công tốn sức, hắn có rất nhiều tiền và biện pháp.

Vậy vị này rốt cuộc vì sao làm như vậy......!vẫn còn gây tranh cãi.

Bất quá nói cho cùng, những thứ này tra hay không tra, đều chỉ xem Cảnh Nguyên Đế nghĩ như thế nào.

Dù sao hôm nay Tương Phiền đưa tới văn thư, bệ hạ còn không có xem.

Mà người này, cũng không từ trong phòng đi ra.

Ninh Hoành Nho im lặng giậm chân, lại thay đổi tư thế.

Hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời.

Mà nay, đã đến giờ Tý.


Trong phòng, Kinh Trập nôn nóng bất an lăn lộn trên giường, cậu hơi nhíu mày, không biết là đang gặp ác mộng gì, thấm ra mồ hôi mỏng bò đầy trán, ngay cả hô hấp đều nóng rực dị thường.

Da thịt ma sát với vải vóc, mang theo đau đớn quái dị, khi thì nổi lên cảm giác khó chịu, làm cho cậu suýt nữa ở trong mộng cởi sạch quần áo, thẳng đến khi cổ họng khô khốc mới kéo được Kinh Trập tỉnh, cậu bàng hoàng mở mắt.

Khát quá.

Cổ họng như đang cháy.

Kinh Trập giãy dụa đứng lên, ở trong phòng tối tăm lảo đảo, mò đến bên cạnh bàn.

Ấm trà trên bàn đã lạnh như băng, cậu lại không thèm để ý chút nào, nhanh chóng cầm ấm trà lên uống nửa bình trà, đem lục phủ ngũ tạng nóng bỏng đều đông lạnh đến phát lạnh.

Kinh Trập bỏ lại ấm trà, nhiệt độ dị thường trong cơ thể sôi trào, cậu kéo cổ áo ra, lộ ra một chút da thịt trần trụi, trong mắt mờ mịt hiện ra hơi nước, kiệt lực dọn dẹp lý trí vỡ nát, cố gắng bắt lấy mặt bàn.

......!Không đúng...…

Nhiệt ý nóng nảy thiêu đốt lý trí, khiến suy nghĩ Kinh Trập như bị một tầng sương mù mờ mịt ngăn cách...  Trong căn phòng trống vắng này, thân thể của cậu lẽ ra không nên...!mất kiểm soát…

Có cái gì...…

Kinh Trập nâng mắt lên, nhìn về phía căn phòng tối đen.

Đáng lẽ cậu không nên nhìn thấy.

"Chú ý" là tồn tại vô hình, vô căn, đặc biệt là người giỏi ẩn núp, càng tinh thông đạo này.

Chỉ là nếu như cái tầm mắt bản thân kia, chính là căn nguyên câu hồn đoạt phách, thì chỉ là một chút xíu, cũng thiêu đốt dục niệm.

Kinh Trập vịn mặt bàn đứng lên, ánh mắt mờ mịt, nhìn về phía sâu trong góc, nhìn tiến vào một đôi đồng tử sâu thẳm quỷ dị.

......!Ta...…

Cậu ngay cả nói chuyện cũng rất lao lực, mang theo vài phần ngây thơ giãy dụa.

Kinh Trập giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, ngón chân trần trụi nhiễm lạnh lẽo của mùa đông, xúc cảm lạnh như băng không vãn hồi được lý trí sôi trào, khiến cậu lảo đảo đi về phía bóng tối.

Cậu ngã vào một thân thể lạnh lẽo.

Lạnh quá.


Lạnh như tượng đá đọng lại.

Vô luận là cánh tay, hay là lồng ngực kiên cố, đều lộ ra tử khí cứng ngắc.

Ngay cả Kinh Trập vừa uống nửa bình nước trà lạnh, cũng đông lạnh đến sửng sốt.

Cậu chống ngực, ngẩn người một lát, chậm rãi cúi đầu.

Nghiêng qua tai, đầu rơi xuống dán vào ngực tượng đá.

Phanh - -

Bang bang - -

Cậu nghe thấy tiếng tim đập, trong ý thức mơ hồ của Kinh Trập, tượng đá cứng rắn này trong nháy mắt tan thành người, có được một chút nhân khí.

Cậu không hiểu sao có chút ủy khuất, lại có vài phần thả lỏng, ngón tay dài nhỏ lạnh lẽo sờ lên khuôn mặt đối phương, thẳng đến khi che lại ánh mắt giống như chim ưng kia, lúc này mới buông lỏng xuống.

Giống như con mồi chạy thoát khi đi săn, kiếm được chút không gian để thở.

“Đừng nhìn ta......”

Kinh Trập thì thào, nhiệt ý thiêu đốt, khiến người ta không phân biệt được đến tột cùng là mộng, hay là hiện thực.

Ngón tay run rẩy cố gắng đem ánh mắt như nguyền rủa, như bóng với hình kia khép lại, cậu vô thức cầu xin giống như một tiếng nức nở.

Trần trụi như đứa trẻ sơ sinh thuần khiết, lại làm ra sự hấp dẫn phóng đãng mập mờ nhất.

“......!Nhắm mắt lại......”

Kinh Trập mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, cậu tựa hồ không nên tiếp xúc thân mật với người khác như thế...!Hoặc là nói, cảm giác da thịt chạm nhau, đã rất lâu rồi cậu chưa từng có...!Thật...!quái dị...!Nhưng thân thể và tinh thần mệt mỏi lại kéo không được, đầu cậu vô lực rũ xuống trên bả vai rộng lớn.

Một lúc lâu sau, một bàn tay to chạm vào gáy nóng hổi, đẩy Kinh Trập đang giãy dụa trong thống khổ ra ngoài.

Cậu giống như một con chim sẻ sợ hãi mệt mỏi, rốt cục có thể rơi vào trên cây không rễ.

Cầm lấy chút cảm giác vỡ nát, bất an quen thuộc kia, mệt mỏi nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận