Ngón tay ấm áp xoa xoa vành tai Kinh Trập, sau đó một bàn tay to ôm lấy vành tai.
Trong nháy mắt, bên tai Kinh Trập giống như có tiếng nổ vang lên, giống như nước sông trào ngược, nhưng nếu nghe kỹ, chỉ là lúc ấy toàn bộ máu trong cơ thể đều đang sôi sục, Kinh Trập không nhịn được đỏ mặt.
“Vị này, vị thị vệ đại ca này......”
Kinh Trập không phát hiện thanh âm mình nói chuyện đều run rẩy, cảm giác kỳ lạ này khiến cậu rùng mình muốn bỏ chạy.
Nếu không là cửa đóng chặt, ngay cả chỗ chui cũng không có!
Kinh Trập nuốt nước bọt, run rẩy quay lại, đối mặt với khuôn mặt không chút thay đổi kia.
“Ngươi, ngươi không sao chứ?”
Thị vệ lạnh lùng nhìn Kinh Trập: “Ngươi vì sao lại cảm thấy......!ta có chuyện gì?”
“......!Thật sự không có chuyện gì sao?”
Ngón tay vẫn còn trên tai cậu!
Nhưng ánh mắt thị vệ nhìn Kinh Trập, giống như hắn là người chết.
Nếu là lúc khác, Kinh Trập nhất định là sẽ sinh lòng lo lắng.
Cậu dù sao cũng chỉ là nội thị, nếu đắc tội với những thị vệ tuần tra hoàng cung này, ra vào sẽ phiền toái.
Nhưng thị vệ này thờ ơ với cậu như vậy, Kinh Trập lại mừng rỡ thiếu chút nữa rơi lệ.
Thờ ơ tốt a, càng thờ ơ càng tốt!
Ngữ khí Kinh Trập hiển nhiên cao hứng: “không sao, không sao, thị vệ đại ca, tiểu nhân vừa rồi chỉ là cùng cung nhân khác nổi lên tranh chấp, vì tránh né bọn họ, mới không thể không trốn vào nơi này, quấy nhiễu đến thị vệ đại ca, tiểu nhân hiện tại liền rời đi.”
Cậu miệng lưỡi rõ ràng nói xong một đoạn này, liếc nhìn cánh tay vẫn vắt ngang vai mình với ánh mắt khao khát.
Thị vệ chậm rãi thu hồi động tác, trong mắt Kinh Trập hiện lên cao hứng, đang muốn nhanh chóng rời đi, lại nghe được thanh âm lãnh đạm của thị vệ: “Ngươi hầu hạ ở đâu?”
Kinh Trập rất không muốn nói.
So với mấy người Thừa Hoan cung kia, thị vệ này vừa nhìn liền biết không phải người thường, nếu để cho hắn biết xuất thân của mình, khó tránh khỏi nhiều chuyện.
Nhưng Kinh Trập càng rõ ràng, nói dối càng rước lấy phiền toái, đành phải nói: “Tiểu nhân là hầu hạ ở Bắc phòng.”
Ánh mắt thị vệ sắc bén, Kinh Trập dưới ánh mắt chăm chú của hắn, luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Cậu tiếp tục kiên trì nói: "Nếu, nếu tiểu nhân có cái gì làm không tốt, kính xin đại ca nói rõ, hoặc là trách phạt.
Cậu cầm cái hộp trong tay: “Tiểu nhân còn phải đi đưa chút đồ ăn cho mấy vị chủ tử.”
Thị vệ cũng không có trả lời Kinh Trập, mà là hơi giơ tay, sau đó lấy đi chiếc thẻ từ bên hông Kinh Trập.
Kinh Trập không lo lắng.
Tấm thẻ kia chắc chắn là thật.
Thị vệ xem xong, cũng không giữ lại, tiện tay ném cho Kinh Trập.
Kinh Trập tiếp được, sau đó thử thăm dò nói: “vậy tiểu, tiểu nhân có thể rời đi?”
Thị vệ đã xoay người đi về phía tiểu điện, “Ngươi theo ta vào.”
Kinh Trập bất đắc dĩ thở dài.
Biết sẽ không dễ dàng như vậy...…
Một lát sau, tất cả đều đứng ở trong tiểu điện.
Chỗ tiểu điện này, Kinh Trập cho tới bây giờ cũng chưa từng tới.
Đương nhiên, không chỉ là cái tiểu điện này, mà cả những cung điện gần Phụng Tiên điện này, Kinh Trập cũng rất ít khi đặt chân vào.
Vừa vào điện, bọn họ đã bị bất ngờ trước vẻ bề ngoài bừa bộn.
Đây là tiểu điện nằm trong Phụng Tiên điện, cho dù không phải cung phụng nhân vật quan trọng gì, thì bài vị và hoa quả cũng không thể rơi xuống đất.
Đây là khinh nhờn cỡ nào?
Thị vệ: “Ngươi dọn dẹp nơi này đi.”
Đối với Kinh Trập mà nói, dọn dẹp là một chuyện rất nhẹ nhàng.
Phiền toái, là tên thị vệ này vừa nhìn đã biết lai lịch không nhỏ, hơn nữa tiểu điện bừa bộn này...…
Có điều, thị vệ này tựa hồ không chịu ảnh hưởng của hai từ 'Ba Phúc' kỳ quái kia, đây hiển nhiên là vạn hạnh trong bất hạnh.
Bằng không hiện tại, Kinh Trập cho dù là nhảy tường cũng phải bò ra ngoài.
Cậu thật sự bị mấy cung nhân đuổi theo kia làm cho đau đầu.
Kinh Trập đưa lưng về phía cửa điện, không nhìn thấy, thị vệ kia dựa vào vách tường, đồng tử u ám nhìn chằm chằm cậu.
Trong tiểu điện không có một hạt bụi nào, hiển nhiên là có người luôn quét dọn.
Tất cả những gì Kinh Trập phải làm, là dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn thờ.
Cậu đặt lễ vật trở lại đĩa và đặt từng cây nến đã rơi về vị trí ban đầu.
Lúc này, cậu mới phát hiện, vài bài vị cũng cũng đã rơi xuống.
Kinh Trập nhíu nhíu mày, sau khi sắp xếp lại mọi việc còn lại, mới lau tay sạch sẽ rồi đi đỡ những bài vị kia.
Chỉ là khi Kinh Trập thấy rõ tên bài vị, động tác của cậu không khỏi cứng đờ.
Cậu ngàn vạn lần không nghĩ tới, sẽ ở chỗ này, nhìn thấy linh vị của tiên hoàng hậu.
Tiên hoàng hậu, cũng chính là Từ Thánh thái hậu, mẹ đẻ của hoàng đế hiện tại, Cảnh Nguyên đế.
Gọi bà là tiên hoàng hậu, đó cũng là bởi vì, vị hoàng hậu này vẫn chưa sống đến ngày Cảnh Nguyên đế đăng cơ.
Từ lúc Cảnh Nguyên đế còn nhỏ, tiên hoàng hậu đã qua đời, tiên đế một lần nữa lập hậu.
Sau khi Cảnh Nguyên đế đăng cơ, tôn mẹ đẻ làm Từ Thánh thái hậu, phong bế Từ Ninh cung, mà kế hậu, cũng chính là hoàng thái hậu hiện tại cũng chỉ có thể hạ mình ở Thọ Khang cung.
Thọ Khang cung ở bên trái Từ Ninh cung,mặc dù là một cung điện mới và rất tiện nghi nhưng không chính thống và rộng rãi như Từ Ninh cung, trông giống như thiên điện bên ngoài chính điện, luôn làm cho người ta chán ghét.
Hành động này của Cảnh Nguyên Đế, tự nhiên rước lấy chỉ trích.
Lúc mới lên ngôi, triều thần nhiều lần phản đối cách làm của Cảnh Nguyên đế, có người kịch liệt nhất, chỉ vào mũi Cảnh Nguyên đế giận dữ mắng hắn bất hiếu.
Từ xưa hiếu đạo trị quốc, Cảnh Nguyên Đế được kế hậu nuôi dưỡng mười mấy năm, hành vi như thế, tất nhiên là hoang đường.
Văn võ bá quan sẽ phản đối, cũng là lẽ bình thường.
Nhưng không bình thường chính là, Cảnh Nguyên Đế chém đầu bọn họ.
Sau đó đặt từng cái từng cái ở trên bậc thang cho người chiêm ngưỡng.
Mỗi lần vào triều đều tràn ngập mùi máu tanh thối rữa này, cho đến khi hoàng thái hậu ra mặt nói chuyện với Cảnh Nguyên đế một lần, lúc này mới có thể để cho những cái đầu và thân thể kia "Về nhà đoàn tụ".
Cảnh Nguyên Đế tàn nhẫn, có thể thấy được rõ ràng.
Trong cung thường có người chết, đặc biệt là Càn Minh cung.
Phục vụ hoàng đế là một công việc khó khăn ở triều đại trước, có thể là để dọa nạt các cung nữ mới, rơi vào trên người Cảnh Nguyên đế, điều đó chắc chắn là sự thật.
“Ngươi biết chữ?”
Kinh Trập bị những lời này mãnh liệt kéo về hiện thực, sắc mặt trắng bệch, vội đem bài vị sắp xếp lại cẩn thận, sau đó mới xoay người lại, cẩn thận nói: “chỉ biết một ít, không lên được mặt bàn.”
Cung nhân đa số không biết chữ, đây cũng không phải là cung quy, nhưng cũng là quy tắc ngầm.
Trước khi Kinh Trập vào cung, cha mẹ trong nhà coi cậu như trân bảo, từ nhỏ đã dạy dỗ rất tốt, tất nhiên cũng ngộ đạo, học tập trong vài năm.