Là Em, Vẫn Luôn Là Em

“Cuộc đời vẫn đẹp sao,

tình yêu vẫn đẹp sao,

dù cho mọi người có bỏ rơi ta, …..”

Dù thân thể ta mang theo đầy thương tích

Dù cho ai có nói ta ngốc nghếch

Ta vẫn hạnh phúc mang theo mơ ước.

lalalala.........”

“Có chuyện gì mà hôm nay Sơn vui thế nhỉ?” Đông ngạc nhiên bước vào
lớp, nhìn thằng bạn tay đang lau bảng, miệng hát vui vẻ. Đông nhìn Nam
đang kê lại bàn ghế, nhặt rác trong các ngăn bàn.

“ Đến sớm nhỉ hai bạn?” Đông nhìn lớp sạch sẽ chào hỏi hai người bạn.

“Ôi, bạn thân yêu. Mình kể cho bạn tin vui nhé. Bố mẹ mình đồng ý để
mình tiếp tục đá bóng rồi. Hạnh phúc quá”. Sơn ríu rít ném chiếc giẻ lau bảng lên bàn giáo viên, chạy lại cửa lớp khoe khoang với Đông.

“Sáng giờ như người động kinh ấy. Cậu tới đúng lúc quá, nãy giờ lỗ tai
tớ bị hành hạ rõ khổ”. Nam quay mặt ra nhìn Đông và nói. Khi nhìn thấy
hành động ném giẻ lau bảng lên bàn giáo viên của Đông thì tức giận nói:
“Này, tôi vừa mới lau bàn giáo viên, ông lại đem giẻ bẩn lên thế à? Nhặt ngay và lau lại cái bàn”. Nam chống hai tay lên eo nói.

“Xin chúc mừng”. Đông mỉm cười chúc mừng Sơn.


Sơn cười tít mắt nhìn Đông rồi quay lại nhìn Nam nói: “Được rồi, tôi lau lại cái bàn là được, ông có cần keo kiệt như vậy không?”

“Hôm nay, mình sẽ khao một bữa ra trò. Cùng đi nhé.” Sơn định khoát vai
Đông song nhớ ra tay mình vừa mới lau bảng bèn cười cười nói.

“Thôi, mình bận học thêm, mình không đi đâu.” Đông nhìn Sơn áy náy nói.

“Đùa à, học giỏi vậy rồi còn học cái gì nữa. Hay cùng mình vào đội bóng đá trường nhé.” Sơn trông ngóng Đông.

“Mình không đá bóng đâu.” Đông lắc đầu nhìn Sơn, nói.

“Tại sao?” Sơn hỏi.

“Không vì sao cả”. Đông dứt khoát nhìn thẳng thằng bạn và nói.

“Chúng ta là bạn bè mà ông lại không thể chia sẻ là sao chứ.” Sơn nói
với vẻ mặt cau có. Đoạn quay mặt tiến tới bàn giáo viên lấy giẻ lau và
bước chân hướng cửa lớp bước đi. Vừa đi, Sơn vẫn băn khoăn lý do mà
thằng bạn mình không thể nói là gì. Suốt buổi học, Sơn chỉ nghĩ ra hàng
trăm cái lý do mà Đông không muốn đá bóng.

…….

Tiếng trống trường điểm buổi học kết thúc, dáng vẻ các bạn trong lớp
luôn vội vàng cất sách vở, đồ dùng vào lớp, tiếng líu ríu gọi ới nhau vô cùng rộn ràng. Sơn lúc này đang nằm nhoài người ra bàn.

“Ôi, cuối cùng cũng kết thúc. À, Đông ơi, tuần sau thi học kỳ rồi. Giúp
mình mấy môn nhé.” Sơn quay mặt trên bàn, nhìn hướng bàn Đông nói.

“Bạn muốn học thêm ư?” Đông vừa cất sách vào cặp vừa hỏi.

“ Không phải là học thêm mà là học nhóm. Hi hi.” Sơn thẳng lưng lên nói.

“Ừm, nghe được đấy. Học nhóm không tệ đâu. Thế lúc nào thì học. Nhóm có mấy người?” Đông dừng tay và quay mặt sang Sơn nói.

“Hôm nay nhé. Nhóm mình sẽ có mình, Đông và Nhi nhé.” Sơn háo hứng nói

“Đã bảo là hôm nay mình bận học thêm mà. Từ mai đến thứ bảy thì ok.”
Đông tiếp tục soạn lại sách vở trong cặp, đoạn đóng cặp sách lại leo lên lưng và nhìn Sơn nói.

“Không đâu, mình phải học từ bây giờ luôn mới theo kịp được. Ông không
định giúp Nhi sao, mình chắc chắn Nhi kém nhiều môn lắm, nhất là những
môn Ngữ văn, Tiếng việt,…. Ông giỏi rồi thì cần gì phải học thêm chứ,
một ngày nghỉ có sao đâu.” Sơn cười híp mắt nhìn Đông. Đông lúc này có
vẻ cũng đang suy nghĩ nên học nhóm hay học thêm. Cuối cùng Đông nói:

“Thôi được rồi, nếu bạn nói vậy thì mình đồng ý. Nhưng không la cà đâu nhé.”

“ Đồng ý.” Sơn toe toét cười, Sơn quay đầu nhìn Nhi đang từ bàn cuối lớp đi lên bèn gọi: “Nhi ơi. Nhi….”


“Có chuyện gì sao?” Nhi dừng bước bên bàn Sơn, ngạc nhiên hỏi.

“Hôm nay, mình qua học nhóm nhà Đông nhé.” Hai ngón tay giữa của Sơn chỉ chỉ vào nhau, mắt long lanh nhìn Nhi rồi nhìn Đông. “Bạn đồng ý học
nhóm cùng tụi mình nhé.”

Nhìn hành động buồn cười của Sơn, Nhi cười cười, nói: “Mình á, ừm, đồng
ý. Không còn giận vụ mình mật báo cho ông Tùng bên đội bóng thông tin
hai bạn à?” Nhi dừng lời rồi nói tiếp. “Chúng ta đi thôi nào.”

Sơn đứng dậy rồi ghé vào tai Đông thì thầm: “Nhân cơ hội này hỏi xin Nhi số điện thoại của Aki đi, hôm qua ông cứ ngồi đực ra mà chẳng nói được
gì cả suốt buổi, chán ông lắm. Aki về nước rồi, ông phải biết địa chỉ,
số điện thoại, mail để mà gọi điện thoại và liên lạc chứ”

“Hoá ra đó mới là mục đích của Sơn”, Đông chợt hiểu ra ý đồ của thằng
bạn, gật đầu cười. Tối qua, sau khi đi ăn xong, Nhi nhận một hộp đen từ
Aki, hai người nói nhỏ được một lúc thì Nhi nói Aki cần ra sân bay cho
kịp giờ bay nên cả Sơn và Đông đều đi cùng. Thật tiếc là cả buổi Đông
đều không thể nói gì cả, chỉ có Sơn và Nhi nói rất nhiều chuyện, Sơn có
hỏi nhiều về Aki nhưng cô bé chỉ cho biết tên, tuổi và nói những chuyện
phiếm nên không thể biết địa chỉ và số điện thoại của cô bé được. “Cảm
ơn bạn nhiều lắm”.

“Có gì mà cảm ơn chứ, bạn bè là thế mà. Ông cẩn thận nhé, có ngày tôi
bán ông đi kiếm tiền ăn chơi đấy”. Sơn vỗ vai Đông mỉm cười.

………….

Trong một thư phòng có rất nhiều loại sách trên hai giá sách cao hơn 20 mét. Đặt ở phía trước giá sách là một chiếc bàn dài chứa 10 người
ngồi mỗi bên. Bên mỗi đầu bàn có một cái bàn chứa máy tính. Bên cạnh
chiếc máy tính có một quyển sách đề: “Mục lục sách, tài liệu và hướng
dẫn tìm kiếm trên máy”. Ở góc trái căn phòng gần với cửa ra vào là mô
hình Địa Cầu, trên tường là bản đồ các nước. Tiếng bút sột soạt trên
giấy vang lên giữa không gian yên tĩnh xen lẫn với chiếc đồng hồ trên
tường gần cửa sổ thủy tinh.

“Mình đói quá, nghỉ tay ăn chút gì đi.” Sơn đặt bút xuống bàn, vươn người, uể oải kêu ca.


Đông nhìn đồng hồ trên tường, cũng buông bút xuống và nói:

“ Ừm, cũng muộn rồi. Mình nghỉ thôi. Các bạn thích ăn gì, uống gì cứ tự nhiên nhé.”

Nói rồi tất cả cất sách vở vào cặp. Đông bước ra khỏi phòng trước để vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho cả nhóm. Sơn và Nhi bước đi phía sau.

“Nhi học khá nhỉ, mình tưởng bạn học bình thường thôi, ai dè đỉnh thật.” Sơn nói. “Còn hai tuần nữa là thi học kỳ rồi, không rõ mình có thoát
nạn không đây”.

“Mình học cũng bình thường thôi.” Nhi sờ sờ tai nói.” À, mà bạn sẽ tham gia đội bóng của trường mình chứ?”

Sơn cười tít mắt khoe với Nhi: “Ừ, không biết thầy Trung thuyết phục bố
mẹ mình thế nào mà tài thiệt đó. Mình phục ông thầy bốn mặt này rồi đó.” Sơn háo hứng kể lại chuyện tối qua khi cậu về nhà bố mẹ cậu đã nói
chuyện đồng ý cho cậu tham gia đội bóng của trường. “ Bố mẹ mình có điều kiện, mình phải đạt học lực khá thì mới đồng ý cho mình tham gia đó.”
Vừa kể Sơn vừa hoa tay múa chân cho mỗi lời nói của mình. Nhi nhìn Sơn
vui vẻ mà cười cười.“Hóa ra lý do con sâu lười biếng là bạn mới chịu
ngồi im học sao?”

“Đúng vậy.” Sơn gật đầu. “ Không biết mình có đạt được điểm khá các môn học đây.” Sơn thở dài.

“Bạn cố gắng một chút là được mà, chỉ cần qua 6,5 là được rồi”. Nhi nhìn Sơn nói lời an ủi.

“Nói bao giờ cũng dễ hơn làm mà.”. Hai bàn tay Sơn đan vào nhau đưa đặt
sau đầu, thở dài nói. Lúc này cả hai đã đứng ở trước cửa phòng bếp. Nhi
nhìn Đông đang lấy trái cây từ trong tủ lạnh ra, Nhi quay lại nhìn Sơn
nói: “Nếu Đông cũng cùng tham gia đội bóng thì quá tốt”.

“Thằng này nó cứng cổ lắm. Haz”. Sơn cảm giác thất bại mà thở dài. Nhi cũng thở dài theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận