Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Tại phòng tập trung đội bóng đá trường cũng đang vô cùng căng thẳng. Ai cùng nhìn Nhi, dĩ nhiên mọi người biết chuyện có người cố ý ghi danh Nhi vào đội bóng rổ của trường.

“Còn có 3 ngày nữa là trận đấu diễn ra. Mọi người hãy giữ vững tinh thần nhé.” Nhi nhìn mọi người đang lo âu thấp thỏm tưởng là các bạn ấy đang lo lắng về trận đấu tới bèn nói.

“Dĩ nhiên. Hãy cho trường Chuyên Thái Bình trở về nhà trong nỗi buồn nhé.” Sơn háo hức theo lời Nhi nói, đây là cách duy nhất làm cho tâm trạng những kẻ ở đây tốt hơn.

“E rằng người về trong nỗi buồn là trường mình đó.” Vừa nghe lời Sơn nói, Nhi lại ảo não.

“Có biết trường đó toàn những thành viên chăm chỉ luyện tập không hả. Thứ bảy, chủ nhật họ cũng tập. Trong khi đội mình thì sao, không có huấn luyện viên thì nghỉ tập luôn. Không có chút tinh thần gì cả.” Tuy biết nói những lời này không phải, nhưng Nhi không rõ vì sao vẫn không thể chấp nhận chuyện này, anh Thiên bảo nếu sau khi khiển trách xong thì đừng để tâm nữa, nhưng Nhi vẫn không thể không bỏ qua được, nghĩ tới việc mọi người bỏ mặc chăm chỉ luyện tập mà Nhi không tài nào không nghĩ tới.

“Người ta biết sai rồi mà. Sao cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó hoài vậy.” Tiến cúi đầu lí nha lí nhí

Cốc...cốc...cốc … Cùng lúc đó là tiếng gõ cửa phòng vang lên. Cánh cửa mở ra, xuất hiện trước cửa phòng là Hồng và Giang.

“Xin lỗi làm phiền mọi người.” Hồng nhìn khắp lượt phòng, khi nhìn thấy Nhi, cô ấy reo vui: “Thấy bạn rồi. Bọn mình tìm hoài. Hoá ra bạn ở đây. Đi thôi. Đi tập bóng rổ thôi.” Hồng tiến tới gần Nhi và kéo tay Nhi.

“Làm trò gì vậy.” Sơn chặn đường Hồng. Giang ở phía sau đẩy Sơn sang một bên nói. “Đừng có làm mất thời gian của đội mình. Nhi, Hồng, mình đi thôi.”

Hành động của Giang và Hồng khiến tất cả mọi người đều tức giận, tất cả đội bóng không hẹn mà đứng dậy. Đông ngồi lại trên bàn nhìn tập thể đứng dậy mà cảm thán, Bảo Ngân nhìn sang Đông đang ngồi xem mọi người thì lấy làm thắc mắc.

“Buông mình ra.” Nhi hất mạnh tay Hồng ra. “Mình chưa bao giờ nói mình sẽ tham gia đội bóng rổ của trường. Mình cũng chưa từng chơi bóng rổ. Sao các bạn không tìm ai biết chơi mà lại tìm mình.” Nhi nghĩ nếu không giải thích rõ ràng hai cô bạn này sẽ không bỏ qua cho mình đâu.

Hồng nhìn Nhi rồi nhìn Giang ngay khi vừa nghe thấy lời Nhi nói: “Bạn ấy vừa nói gì hả Giang?”

“Mình không biết.” Giang nhìn Hồng lí nhí, bản thân Giang cũng đang vô cùng thắc mắc lời Nhi nói là thật sao, chưa từng chơi bóng rổ.

Hồng nhìn Giang rồi quay sang nhìn Nhi: “Bạn bảo bạn chưa từng chơi bóng rổ, chưa từng muốn tham gia đội bóng rổ. Thế sao bạn lại đăng ký vào đội bóng rổ hả.”

“Người đăng ký cho Nhi vào đội bóng là Giang đấy chứ.” Sơn trừng mắt nhìn Giang. “Tự ý làm theo ý mình, mấy bạn trong đội bóng rổ đều như bạn sao?”

“Chuyện này là sao? Mà thôi không quan trọng. Hôm trước mình có nhìn thấy bạn đá bóng rồi, nhìn khoảng cách hành động đó của bạn thì khả tập nhảy cao cũng rất tốt. Bạn đã gây ấn tượng rất lớn trong mình. Dù bạn chưa từng chơi bóng rổ cũng không sao. Từ giờ bọn mình sẽ huấn luyện bạn. Chỉ cần 1 năm thôi. Chắc chắn bạn sẽ chơi rất giỏi. Tin mình đi. Năm sau chúng ta sẽ là vô địch thành phố, à không sẽ là vô địch quốc gia luôn.” Hồng nắm chặt tay Nhi. Nhi có thể cảm nhận thấy sự quyết tâm trong mắt Hồng.

“Trời, sao mấy con nhỏ trong đội bóng rổ dai như đỉa ấy nhỉ. Thật bực mình mà.” Long Phi nhìn thấy sự lay động trong ánh mắt của Nhi mà lo lắng cô bạn ấy sẽ vào đội bóng rổ.

“Nhi, hãy tham gia đội bóng rổ đi.” Hải lúc này cũng đi tới và đang đứng ở cửa phòng đội bóng đá lên tiếng. “Ở với mấy tên con trai kém cỏi như vậy thật không xứng với tầm cỡ của bạn.”

“Con ranh nó vừa nói gì.” Thao vừa nghe thấy chữ ‘con trai kém cỏi’ thì cảm thấy tự ái của con trai bị động chạm bèn nhìn mọi người trong phòng và hỏi.

“Nó bảo bọn mình là kém cỏi đó.” Tiến cũng thấy mấy bạn nữ này không dễ thương tí nào, vừa gặp mặt đã nói người khác như vậy.

“Chứ sao. Đội bóng rổ mới có 1 năm đã là 1 trong 8 đội bóng rổ mạnh nhất thành phố. Còn đội bóng đá đầu tư gần chục năm nay mà có được cái gì đâu.” Hải nhìn Tiến và Thao nói, nếu mấy người này mà tốt thì đâu đến bây giờ vẫn bị coi là đội bóng may mắn mà không có thực lực thật sự chứ, bao nhiêu năm mà đội bóng chỉ có trên dưới 20 thành viên.

“Nói lại cái coi. Mi mù thông tin à. Chúng ta đang là 4 đội mạnh nhất khu vực đó.” Thao thực sự không thể không xưng hô thiếu tôn trọng với mấy người bạn nữ này rồi.

“Trời, mèo khen mèo dài đuôi.” Hải bĩu môi. “Chẳng qua là mấy người gặp may thôi.”

“Bạn rút lại lời nói vừa rồi ngay.” Lần này người nổi bão thực sự là Nhi, Nhi lên tiếng khi cả đội bóng đang vô cùng giận dữ.

“Dựa vào đâu mà bạn bảo đội bóng đá gặp may chứ.” Nhi nhìn Hải, sự bình tĩnh trên mặt Nhi cho cả đội bóng đá biết rằng bạn ấy đang rất nghiêm túc và tức giận nhưng những cô bạn kia thì không hề biết.

“ Bạn biết gì về bóng đá mà bảo vậy. Các bạn ấy đã rất vất vả luyện tập để có thể trở lên mạnh hơn. Trước kia thì mình không rõ nhưng bây giờ các đội bóng trường cấp 3 của Hà Nội không đội nào có thể mạnh hơn họ đâu. Tuy rằng các bạn ấy còn lười biếng. Mới đầu nghe Nhi nói cả đội bóng đều vô cùng háo hức nhưng câu nói vừa nãy được nói nói tới đây, cả đội cúi đầu lẩm bẩm: ‘có cần thiết có chữ lười biếng không?’. Song thực lực các bạn ấy không hề thua kém các đội mạnh của toàn quốc đâu.”

“Bạn thích bóng đá như vậy sao?” Hồng nhìn Nhi hỏi, lần trước được chứng kiến sự rèn luyện của đội bóng đá thực sự Hồng đã bị khả năng của các bạn ấy làm động tâm, hình ảnh Nhi đá cú sút di chuyển hướng dẫn mọi người ở trên bãi cát vẫn còn đọng lại trong tâm trí của Hồng.

“Cũng không hẳn. Vì thấy thú vị nên mình quan tâm thôi.” Câu nói của Nhi làm cả đội bóng đá tiu nghỉu ‘chỉ vì thú vị mà bạn ấy đã giỏi như vậy. Yêu thích thật sự thì không biết thế nào nhỉ?’

“Nếu vậy, bạn hãy đi xem đội bóng rổ thi đấu đi, chắc chắn bạn sẽ hứng thú với bóng rổ đó.” Hồng nhìn Nhi và nói, nếu bạn ấy cũng thấy bóng rổ thú vị thì quá tốt luôn. “Chiều mai sẽ có cuộc thi đấu bóng rổ giao hữu giữa trường ĐHBK Hà Nội và trường ĐH Thăng Long. Bọn mình có vé nên hãy đi xem đi.”

“Đúng vậy.” Hải và Giang cùng tiếp lời nhìn Nhi.

Nhìn cả ba bạn ấy trầm ngâm một lúc, Nhi gật đầu: “Được rồi, mình sẽ đi. Nếu sau đó mình vẫn không có chút quan tâm tới bóng rổ thì thôi nhé.”

“Đồng ý.” Cả ba vui vẻ nói. “Vậy hẹn bạn 2h chiều tại sân vận động trường Bách Khoa nhé.”

“Ừ.” Nhi nói xong thì cả ba vui vẻ nhìn Nhi và đội bóng, sau đó nói lời tạm biệt Nhi.

“Nhi định tham gia đội bóng rổ hả?” Long Phi là người hỏi đầu tiên vì rất lo lắng mấy người bạn đó có thể dụ dỗ thành công Nhi.

“Ừ, nếu như đội bóng đá thua trong trận này.” Nhi không nhìn mọi người mà nhìn về phía ba người bạn nữ vừa đi qua và suy nghĩ nói vọng lại những thành viên đội bóng đằng sau.

Lời nói vừa rồi của Nhi đã làm cho nhiệt huyết của các thành viên trong đội tăng lên. Ai trong số họ cũng không muốn Nhi rời đội bóng đá sang chơi ở đội bóng rổ. Tất cả đều quyết tâm sẽ giành chiến thắng trong trận này.

Và rồi ngày diễn ra vòng bán kết khu vực đồng bằng sông Hồng thuộc vòng loại giải bóng đá các trường THPT Việt Nam đã diễn ra. Trong trận đầu vòng bán kết giữa hai đội bóng trường THPT Lê Hồng Phong - Thái Nguyên và trường THPT Đinh Tiên Hoàng – Ninh Bình, đội bóng trường Lê Hồng Phong đã giành chiến thắng với kết quả 3-2 trước trường Đinh Tiên Hoàng.

Trận đấu thứ hai là giữa trường THPT Việt Nam Ba Lan và Trường THPT Chuyên Thái Bình. Các cầu thủ bước vào trận đấu với quyết tâm chiến thắng cao độ. Khi mọi người bước chân vào sân bóng, không ai hẹn ai nhìn về phía Nhi đang ở trong khu vực kỹ thuật.

“Chúng ta sẽ để Nhi thấy Bóng đá và Bóng rổ, môn thể thao nào hay hơn.” Long Phi sau khi nhìn Nhi thì quay lại nhìn mọi người nói.

“Đúng vậy. Phải giữ được một thiên tài bóng đá như Nhi bằng mọi giá. Hãy cho đội bóng rổ biết thế nào là môn thể thao vua.” Thao giơ cánh tay phải lên hướng lên cao hét khiến những người bạn đội bóng trường THPT Chuyên Thái Bình vô cùng lấy làm lạ.

“Các bạn, hãy cùng bước vào trận đấu với tinh thần quyết tâm cao nhất. Vì đội bóng và vì nữ thần chiến thắng của đội.” Sơn cũng giơ tay lên cao ủng hộ hành động của Thao.

“Hôm nay, Sơn hào hứng hơn mọi khi nhỉ?” Tiến cũng giơ tay lên và nhìn Sơn nói. Cả đội cùng cười, ai cũng giơ cánh tay lên cao tạo thành một hành động quyết tâm gây chú ý cho tất cả những cổ động viên có mặt ở đó.

“Chúng ta đi thôi...”

�n Long Phi.

“Thôi rồi, bọn nó lại gây nhau.” Thao lắc đầu nói, lúc tập luyện thì Sơn toàn tìm cơ hội đá vào Long Phi, Long Phi mỗi lần ném bóng thì cũng chằm chằm ném vô mặt Sơn.

“Có chuyện gì ở đây vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui