Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Một tuần học mới bắt đầu. Sau khi giành vé lọt vào chung kết khu vực, tất cả thành viên đội bóng đá trường THPT Việt Ba tiếp tục hăng say tới lớp cũng như tham gia luyện tập cho trận đấu chung kết cuối tuần. Đây cũng là thời điểm đã có kết quả thi giữa kỳ các môn. Trong buổi sinh hoạt lớp đầu tuần của lớp 11B1.

“Các em đã có rất nhiều cố gắng trong đợt thi giữa kỳ vừa rồi. Và bây giờ cô sẽ trả điểm cho các em. Đây là bảng điểm tổng kết, những nhận xét và giải đáp cụ thể sẽ do các thầy cô bộ môn giải thích rõ hơn với các em trong các tiết học. Riêng môn học ngoại ngữ của cô, cô rất vui vì lớp ta hầu hết đã đạt điểm khá. Tuy nhiên có một số em đã không đạt điểm trung bình như cô mong đợi.” Cô giáo chủ nhiệm nhìn khắp lượt lớp rồi dừng lại bàn của Sơn và Đông. Đông khuých tay Sơn vì lúc này cậu ta đang ngủ say sưa. Sơn gạt tay Đông trong khi vẫn đang ngủ gục trên bàn nói:

“Để yên cho mình ngủ cái coi. Trời đánh còn tránh giấc ngủ.” Cả lớp mỉm cười nhìn kẻ sắp gặp tai họa mà không hề hay biết là Sơn.

Cô Oanh vừa nói vừa tiến lại gần Sơn. ‘Cốc’. Cô cốc một cái lên đầu Sơn. Sơn vẫn nhắm nghiền mắt mà miệng thì quát:

“Thằng nào dám cốc đầu tao vậy?” Vừa nói Sơn vừa khẽ mở một con mắt phải, tay thì dụi mắt bên trái vừa ngửa cổ lên nhìn xem ai là thủ phạm cốc đầu, Sơn giật mình mở tròn xoe mắt nhìn cô giáo chủ nhiệm. Cô Oanh nghiêm mặt nhìn Sơn:

“Em hãy nhắc lại câu nói vừa rồi của mình xem nào”

“Em … em …. có nói gì đâu cô.” Sơn vội vàng đứng dậy, lí nhí cúi đầu nhìn mặt bàn.

Hùng ở phía sau thấy vậy thì nhanh nhảu đáp: “Thưa cô, bạn ấy hỏi là “thằng nào dám cốc đầu tao vậy” ạ.”

Cô Oanh nghiêm mặt nhìn Hùng: “Cô đang hỏi bạn chứ đâu có hỏi em. Cả hai em, hôm nay về viết bản kiểm điểm cho cô, có xin chữ ký của bố mẹ các em. Từ ngày mai cho đến hết tuần, cả hai em sẽ trực nhật thay các bạn khác trong lớp.”

“Hai bạn là ai cô ơi,” Hùng hỏi lại cô giáo.


“Em không biết là ai sao?” Cô Oanh nhìn Hùng, cả lớp cười: “Rõ ngốc, tự chuốc hoạ vào thân, Hì hì.”

Hùng chỉ tay vào mặt mình hỏi lại cô giáo: “Á, là em ạ?”

“Đúng vậy, cả em và Sơn.” Nói rồi cô Oanh nhìn sang Sơn: “Sơn, em đã biết mình sai ở đâu chưa?”

“Dạ, em ngủ gật trong giờ sinh hoạt ạ.” Sơn lí nhí

“Chỉ vậy thôi ư?” Mắt cô đang dõi nhìn Sơn cúi đầu.

“Vâng ạ.” Sơn vân vê góc áo của mình mà đầu vẫn cúi xuống không dám nhìn thẳng cô giáo chủ nhiệm nói.

“Em không thành thật gì cả?” Giọng cô Oanh thêm lạnh.

“Dạ, em có nói mấy từ không nên nói với cô ạ. Giọng Sơn nhỏ hơn

“Những từ không nên nói là gì?”

“Cô…. Cô đừng hỏi em nữa mà. Em xin lỗi cô.” Sơn giọng lí nhí nhỏ hơn. “Em biết mình đã sai ạ.”

Cô Oanh thở dài nhìn Sơn và cả lớp: “Các em đã là học sinh cấp 3, các em cần phải hiểu rõ bản thân mình muốn gì, bên cạnh học tập, bản thân cần phải luôn trau dồi đạo đức. Cô biết việc học rất là vất vả với các em nhưng so với 11 năm trước, việc học bây giờ đã giảm tải nhiều nên các em mới có thể tham gia nhiều hoạt động khác nhau. Nếu không tin các em có thể hỏi bố mẹ của mình về thời đi học của bố mẹ các em.” Cô Oanh dừng lời.

Cả lớp im lặng nhìn cô. Cô Oanh quay người bước lên mục giảng. Khi lên tới bàn giáo viên, cô ngồi xuống bàn rồi đưa mắt nhìn khắp lượt học sinh. “Các em không nên chỉ học chữ, học chơi thể thao mà cũng nên trau dồi đạo đức. Nói chuyện giữa bạn bè thì cô không nói nhưng nếu là với người lớn mà nói như vậy thì sao có được, mà cho dù với bạn bè cũng không thể không suy nghĩ mà nói thề không chút văn hóa.” Cô ngưng một vài giây nói tiếp. “Cô hi vọng các em sẽ rút kinh nghiệm trong lời nói của mình sau chuyện này.”

“Vâng ạ.” Cả lớp đồng thanh.

Cô nhìn Sơn. “Em ngồi xuống đi.”

“Vâng ạ. Em cảm ơn cô.” Sơn thở phào một hơi rồi nhanh nhẹn ngồi xuống

Đông nhìn Sơn nói nhỏ: “Đêm qua bạn làm gì mà mới đầu giờ đã ngủ vậy.”


“Không có gì.” Sơn trả lời. “Tại xem phim cuối tuần hay quá xá. Sơn cười nhìn Đông.

“Em muốn đứng lên hết giờ phải không Sơn?” Giọng cô Oanh bất chợt vang lên.

“Dạ,” Sơn giật mình nói to. “Không đâu cô ơi, Em không có nói chuyện nữa ạ thưa cô.” Cả lớp cười to xụm đầu vào nhau nói to nói nhỏ. Khi cô Oanh liếc mắt một vòng thì tất cả im lặng ngồi ngoan ngoãn.

“Quay lại với điểm môn ngoại ngữ. Lớp ta có 5 em chưa đạt điểm thi giữa kỳ là Sơn 49/100 điểm, Lan Hương 49/100 điểm, Hùng 39/100 điểm, Quân và Kỳ đều chỉ đạt 45/100 điểm. Mấy em phải chăm chỉ học hơn nhất là Hùng, em chỉ đạt có 39/100 điểm.” Cô dừng lời đưa mắt nhìn khắp lượt lớp. “Giang, em lên nhận bảng điểm phát cho từng bạn một giúp cô.”

Giang đứng dậy và phát cho từng bạn một. Sau khi đã phát bảng điểm xong. Cả lớp xôn xao xem điểm của nhau. Còn Đông và Nhi nhìn nhau vì cả lớp đã có bảng điểm mà riêng cả hai chưa có. Sơn nhanh nhảu nói: “Em thưa cô, còn thiếu 2 bảng điểm nữa ạ, đó là của bạn Nhi và Đông ạ.”

Cô Oanh nhìn cả lớp rồi nhìn Nhi và Đông.

“Cả lớp trật tự.” Giang nói.

“Đợt này, toàn khối 11 có 5 em đạt điểm tuyệt đối và ở lớp ta có 2 em đạt điểm tuyệt đối là Nhi và Đông.”

Cả lớp xôn xao nhìn Nhi và Đông: “Lại là 2 bạn ấy, kỳ 1 cũng đứng nhất, giờ cũng đứng nhất.”

“Với đề bài trộn tập trung cả khối, hai em không phải là học sinh của lớp phân ban A, C song lại có thể hoàn thành xuất sắc cả hai câu hỏi của lớp Tự nhiên và lớp Xã hội thật là đáng khen.” Cô vừa nói vừa đứng dậy tiến tới bàn Nhi và Đông trả lời. Nhận được bảng điểm thi, cả Nhi và Đông đều nói: “Em cảm ơn cô ạ.”

“Cô ơi, thế còn 3 bạn khác là ai vậy ạ.” Hùng nhanh nhảu hỏi


“Ba bạn đó là bạn Nguyễn Bảo Hạnh lớp 11A1, bạn Hoàng Huy Hùng lớp 11A2 và bạn Vũ Văn Hà lớp 11C9. Nói xong cô nhìn Sơn:

“Em có biết mình là một trong cá nhân luôn đứng hạng cuối khối không Sơn. Từ tuần này em sẽ phải chăm chỉ ở lại lớp học thêm, cô sẽ kèm thêm cho mấy em.”

“Cô ơi, không được đâu ạ. Em còn giải bóng đá mà.” Sơn nói.

“Trước khi lo chơi thì em hãy lo học đi.” Cô Oanh nghiêm khắc nhìn Sơn.

“Nhưng mà cô ơi,” Sơn nhìn cô với ánh mắt khẩn cầu.

“Không có nói nhiều. Nếu em không học thì càng ngày em sẽ càng kém thôi, trừ khi em có người kèm học ở nhà thì cô sẽ xem xét lại.” Cô Oanh nói.

“Cô ơi, được ạ.” Một ý nghĩ loé lên trong đầu Sơn. “Em sẽ học cùng bạn Nhi và Đông ạ.” Sơn cười tươi nói. Sơn cũng nghĩ tới một người có mái tóc vàng rực rỡ Kyo, anh ta từng nói nếu có gì khó khăn anh ta sẽ giúp đỡ, vậy tìm một người nước ngoài học tiếng anh không phải là quá tuyệt vời sao.

“Đông và Nhi à.” Cô Oanh nhìn Nhi và Đông: “Hai em có thể kèm Sơn được không?”

“Được mà cô, lần trước em cũng đã qua điểm trung bình mà. Tại đợt này hai bạn ấy bận thi học sinh giỏi cấp quận nên không có thời gian học nhóm với em nên em kém đi đó cô.” Sơn vội giải thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận