Tác giả: Nhoczymy
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn:
Trạng thái: FULL
Số chương: 35
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Trịnh Vũ Hà Anh : Quê nhà vôn ở Hà Nội City bình thường thì không thể nói là bình thường , nổi bật không thể nói là nổi bật . Tóm lại một câu là đọ thì mới biết được ! Vương Gia Long : Cậu chủ hội tụ đủ cái tinh hoa ở đời : Giàu, đẹp, giỏi, .... Nhưng đặc biệt là ... cái gì thì phải đọc mới biết ! Hà Anh câm trên tay con dao, nó đang gắng cắt cổ tay cho máu túa ra nhưng nó quá yếu đuối nó, nó không có cái can đả ấy . ná đã từng đọc ở đâu đó cái này : "muốn cắt cổ tay tự tử cũng phải có nghệ thuật, không phải cắt kiểu gì cũng được, cắt kiểu gì cũng xong . phải cắt sao cho mạch máu đứt lìa rồi máu túa ra dể mà chết . Chứ không phải là để lại 1 vết sẹo dài trên xác thịt mà cha mẹ ban cho để rôi khiên chính bản thân hay bất cứ ai đó nhìn vào và thấy hổ thẹn ." "tích" Nó buông rơi con dao lam, tiêng rơi rất nhỏ tưởng trừng như không có thì giờ nghe rất rõ . Không gian u tịch, lặng im như tờ . Giờ nó đã hiểu, nó lấy can đảm đâu ra mà tự gây tổn thương lên cái thân xác cha mẹ nó đã nuôi nấng bấy lâu . Nó thật hèn ! " tách" Nó khóc. giọt nước mắt lăn nhanh trên gò má nó - gò má ửng hồng mà nay đã xám quách, bợt màu . Đôi mắt long lanh hôm nay sụp hẳn xuống, Khuôn mặt thì ủ ra như chim con sũng mưa . Bây gờ nó buồn . Nó muốn làm gì đó để thay đổi nhưng .. thay đổi ư ? Thay đổi gì ? Có gì để thay đổi sao ? Không ... Chẳng có gì để thay đổi ! Đúng thế ! Nó bây giờ ... Chẳng còn gì ... Chỉ sau 1 lời nói nó đã không còn gì nữa .. " Cha mẹ cháu bị tai nạn . Dã không qua khỏi !"
Tác giả : Nhoczymy
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn:
Trạng thái: FULL
Số chương: 35
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Trịnh Vũ Hà Anh : Quê nhà vôn ở Hà Nội City bình thường thì không thể nói là bình thường , nổi bật không thể nói là nổi bật . Tóm lại một câu là đọ thì mới biết được ! Vương Gia Long : Cậu chủ hội tụ đủ... mọi cái tinh hoa ở đời : Giàu, đẹp, giỏi, .... Nhưng đặc biệt là ... cái gì thì phải đọc mới biết ! Hà Anh câm trên tay con dao, nó đang gắng cắt cổ tay cho máu túa ra nhưng nó quá yếu đuối nó, nó không có cái can đả ấy . ná đã từng đọc ở đâu đó cái này : "muốn cắt cổ tay tự tử cũng phải có nghệ thuật, không phải cắt kiểu gì cũng được, cắt kiểu gì cũng xong . phải cắt sao cho mạch máu đứt lìa rồi máu túa ra dể mà chết . Chứ không phải là để lại 1 vết sẹo dài trên xác thịt mà cha mẹ ban cho để rôi khiên chính bản thân hay bất cứ ai đó nhìn vào và thấy hổ thẹn ." "tích" Nó buông rơi con dao lam, tiêng rơi rất nhỏ tưởng trừng như không có thì giờ nghe rất rõ . Không gian u tịch, lặng im như tờ . Giờ nó đã hiểu, nó lấy can đảm đâu ra mà tự gây tổn thương lên cái thân xác cha mẹ nó đã nuôi nấng bấy lâu . Nó thật hèn ! " tách" Nó khóc. giọt nước mắt lăn nhanh trên gò má nó - gò má ửng hồng mà nay đã xám quách, bợt màu . Đôi mắt long lanh hôm nay sụp hẳn xuống, Khuôn mặt thì ủ ra như chim con sũng mưa . Bây gờ nó buồn . Nó muốn làm gì đó để thay đổi nhưng .. thay đổi ư ? Thay đổi gì ? Có gì để thay đổi sao ? Không ... Chẳng có gì để thay đổi ! Đúng thế ! Nó bây giờ ... Chẳng còn gì ... Chỉ sau 1 lời nói nó đã không còn gì nữa .. " Cha mẹ cháu bị tai nạn . Dã không qua khỏi !"