Là Lỗi Của Định Mệnh

- Không sao chứ? - Dương Phàm lo lắng.

- Đừng lo, đảm bảo khỏe như voi.

- Vậy là tốt rồi. - Cô mỉm cười, sau đó thở một hơi như trút bầu tâm sự, rất thoải mái. - Có lẽ sẽ đủ sức lãnh nhiệm vụ mà phải không?

- Nhiệm vụ gì?

- Tớ tưởng Đình Dương phải nói với cậu rồi chứ.- Lắc đầu - Ôi trời!

- Có gì nghiêm trọng lắm sao?

- Ừ, rất rất nghiêm trọng cũng vô cùng đáng sợ đó - Làm mặt đe dọa, thần bí.

- Hả? - Lo lắng, miệng méo xệch, Tiểu Du úp mặt xuống bàn than thân trách phận. - Xong tớ rồi, xong rồi.

- Giữ trật tự giùm chút đi - Lâm Kỳ phía trên nói vọng xuống, ngữ điệu khó chịu.

- Kệ cô ta - Dương Phàm xua tay - Nói cho cậu nghe - Ra vẻ kỳ bí. - Lại đây, nhanh lên - Ngoắc tay, còn quan sát xung quanh.


Tiểu Du hồi hộp gật đầu, cẩn trọng tiến lại.

- Chúc mừng - Nói nhỏ - Cậu đã trở thành cánh tay đắc lực của chủ nhiệm mới, lớp phó gì nhỉ?... À rồi, là người quản lí tác phong của các bạn trong lớp đấy, nói chung là vậy.

Tiểu Du đứng hình, mếu máo.

- Chết rồi, lần này tớ chết thật rồi, đến giám sát hoạt động của bản thân còn chưa làm nổi thì quản lí ai cơ chứ. - Trạng thái cực kỳ bi quan úp mặt xuống bàn.

***

Chuông vừa reo chủ nhiệm đã đến, sau màn chào hỏi giao lưu với cả lớp, thầy đúng là không quên mất điều gì. Chưa chi đã hỏi tung tích Tiểu Du. Nó lúng túng hết nhìn Dương Phàm lại nhìn Hiểu Lâm, đứng dậy, cười gượng gạo chào thầy.Cũng không ngừng lẩm bẩm rằng xong rồi, số phận đến đây coi như chấm dứt, rất bi thương.

Đình Dương nhìn thấy bộ dạng này cố kìm nén rốt cục vẫn không nín được cười.

Tiểu Du bi quan ngẩng đầu lên, độc thoại: "Có phải là sáng nay ra khỏi nhà bước bằng chân trái trước không?".

***

Mọi chuyện đều kết thúc trong êm đẹp, thầy La nói rằng vô cùng hi vọng rằng bạn Triệu đây có thể làm nên kỳ tích, giúp đỡ thầy xây dựng... lớp học. Không quên nhấn mạnh tầm quan trọng của lớp trưởng. Cuối cùng là màn chào hỏi giao lưu ly biệt.

Tiết học thứ nhất, bà giáo say sưa giảng bài, cái chất giọng văn vẻ êm êm cứ vang lên đều đều. Rất buồn ngủ. Tiểu Du ngồi bàn cuối, cả người gần như nằm ra bàn, tay trái chống má (mặt méo biến dạng), tay phải lăn lăn cây bút trên trang vở, chán nản. Phía trước, Dương Phàm kỳ lạ là đang chăm chỉ đọc quyển sách dựng trước mặt, không ổn. Hiểu Lâm dùng con dao cắt giấy, gọt nát bét cục tẩy xinh đẹp, nó rùng mình, dã man quá.

Hết việc để nghĩ, đầu Tiểu Du rơi tự do xuống mặt bàn, cánh tay trái giơ lên, đầu gối khuỷu tay, tay phải buông thõng... cây bút từ bao giờ bị lệch ra khỏi quỹ đạo, bay vèo đi đâu mất.

Nó di tay mò mò trên bàn, mắt vẫn nhắm tịt.

"Không thấy!" - Vội vội vàng vàng ngẩng đầu lên, mái tóc rối xù cộng khuôn mặt ngu ngơ.

Nó dáo dác tìm kiếm, nâng sách vở trên bàn lên, nhìn xuống dưới chân, bật chế độ quét rada tìm kiếm, nhìn, nhìn, nhìn...

"Ôi mẹ ơi" - Giật mình, lè lưỡi, chu mỏ, gãi đầu, khó xử, úp mặt xuống vở, sau đó từ từ quay sang nhìn.


- Này - Nói khẽ - Có thể... có thể lấy cho tôi cây bút đó không?-Chỉ chỉ.

Ra là cây bút thần thánh bay vèo sang bàn phía bên phải Tiểu Du chứ chẳng rơi đâu sất, mà chuyện đáng đau lòng hơn là Lịch Phong ngồi bàn này...

- Way... way... - Vẫn nói rất khẽ, không quên quan sát đề phòng bà giáo đang say sưa. - Khua tay liên hồi.

Người kia bày ra khuôn mặt bình thản, không... quan... tâm.

- Này, có thể trả không?

Mười lăm phút đã trôi qua, nó rụng rời bơ phờ, vẫn không ngừng rên rỉ: "Làm ơn trả...trả... trả... bút..."

"Tên này hắn bị lãng tai hay sao vậy, trời ạ mỏi miệng quá... hic"

Tiếp tục rên rỉ.

Nói đi cũng phải nói lại, nói hoài cũng vậy, Tiểu Du nói mãi rốt cục chẳng có lời nào lọt vào tai Lịch Phong.

***

"Đẹp trai quá!" - Mắt chớp chầm chậm, miệng há, đầu nghiêng sang một bên, môi lâu lâu mỉm cười.


Thêm mười phút nữa, mục đích ban đầu hoàn toàn bị thay đổi, từ đòi nợ thành... ngắm giai. Da trắng, mịn. Đuôi mắt dài... Lông mi cong. Chân mày vừa thanh tú lại sắc sảo, dày mà mỏng. Đẹp... hoàn hảo!

- Hự! - Tiểu Du bất cẩn đập đầu xuống bàn do quá mải mê, trượt khuỷu tay.

- Em kia, sao thế? - Bà giáo phía trên hỏi vọng xuống.

Cả lớp quay xuống nhìn nó.

- Em, em xin lỗi ạ! - Cúi đầu liên tục.

Lịch Phong lật khẽ trang sách, mỉm cười... (Rất nhẹ, chưa đủ gọi là cười)

************************************************************ Tiết sau đến rồi *******

Không thèm đòi bút nữa, cho luôn. Tiểu Du quyết tâm, sau khi mượn bút Dương Phàm thì nghiêm chỉnh ngồi nhìn lên bảng. Không chút đoái hoài đến cây bút kia ở xứ lạ.

Trích bút truyện: "Sau khi bị chị Tiểu Du đày ra đảo, tôi vô cùng đau khổ, mực đọng trong nghiên sầu. Nhưng, giờ đây, nhờ đó mà tôi được ở cạnh anh ý - Liếc - Oa! :*> Nguyện trao gửi tấm thân này cho anh ý


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận