Không thể không thừa nhận hiệu suất làm việc của Lục Thành nhanh đến doạ người, cũng không biết hắn từ đâu tìm cho Tô Khiếu một cái chứng minh thư giả.
Không chỉ có như vậy, hắn còn ôm lấy bả vai anh, dùng điện thoại chụp một tấm ảnh chung của cả hai, rồi nhanh chóng rửa ra, lồng khung, đặt vào trên bàn làm việc tại thư phòng.
Trên ảnh, thanh niên lộ ra vài phần chất phát, có chút đáng yêu.
Tô Khiếu nhìn cái tên trên chứng minh thư - Lục Nghiêu.
Chu Dĩ Minh tiến lại gần.
"Tôi cảm thấy Lục gia đặt tên không tệ lắm."
Lợi dụng mà lại tích cực đến vậy.
Đương nhiên, đây là lời trong lòng của Tô Khiếu.
Chu Dĩ Minh vỗ vỗ bả vai thanh niên, nói: "Chà, ra dáng một công tử rồi đấy chứ."
Niềm vui của Lục gia thật sự rất giản đơn.
Tô Khiếu trầm mặc không đáp lời.
Lục Thành đây tâm tình rất tốt, mỗi khi rảnh rang đều đem đến cho thanh niên một món điểm tâm ngon miệng.
Lần thứ nhất, dưới ánh mắt mong chờ của Lục Thành, Tô Khiếu nể tình ăn sạch sẽ.
Vậy mà liên tục những ngày sau đó Lục Thành đều đem đến những món điểm tâm khác nhau.
Tô Khiếu trực tiếp trét ít kem của bánh ngọt nhỏ lên mặt Lục Thành.
Tô Khiếu nhận lấy khăn tay mà Chu Dĩ Minh đưa đến, lau lau đầu ngón tay dính chút kem, xụ mặt nói: "Chú à, Lục Nghiêu là cháu trai chứ đâu phải là cháu gái?"
Cho nên mới không thích đồ ngọt.
Lục Thành lau đi kem trên mắt, lộ ra đôi con ngươi vô cùng sắc bén, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm.
Tô Khiếu nhướng nhướng mày.
Một giây sau, Lục Thành liền đổi lại bộ dáng tươi cười cưng chiều.
Lại lần nữa Chu Dĩ Minh cảm khái, Lục gia bọn họ đúng là gặp được ông nội của hắn rồi.
Lục Thành cười như một diễn viên hài.
"Muốn ăn cái gì phải nói với chú."
Tô Khiếu không khách khí gật gật đầu.
Chu Dĩ Minh cảm thấy, thái độ của Lục gia đối với Tô Khiếu có chút vi diệu, cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu.
Kỳ thật những thứ Lục Thành cho Tô Khiếu đều là đồ tốt nhất.
Có lẽ tiểu công tử này căn bản không biết, Ngũ khu hiện tại không quá yên bình.
Lục Thành cùng Nilu Kerr chém giết, đến bây giờ vẫn không ngừng lại.
Hiện tại Tô Khiếu không biết, Lục Thành cùng Nilu Kerr giao chiến chỉ sợ không dưới năm lần.
Nếu như không cẩn thận bị thương, Lục Thành chỉ đơn giản xử lý qua loa, mặc nhiều quần áo hơn để che đi vết thương.
Hắn không muốn Tô Khiếu nhìn thấy những thứ đáng sợ này.
Chỉ có một lần, vết thương trên cơ thể của Lục Thành có chút nghiêm trọng.
Hắn quyết định đến bệnh viện dưỡng thương mấy ngày, bèn nhờ Chu Dĩ Minh báo lại với Tô Khiếu rằng mình có việc bận sẽ ở ngoài mấy ngày, qua một thời gian ngắn sẽ trở về bên anh.
Lúc Chu Dĩ Minh truyền đạt lại những lời này, Tô Khiếu cảm thấy sự thông minh của mình đã chịu sự sỉ nhục rất lớn, anh nói với to con rằng: "Tôi nghĩ là tôi cần đến bệnh viện một chuyến đấy."
_____________
Lục Thành kinh ngạc, ngược lại Chu Dĩ Minh một mặt vô tội.
Chu Dĩ Minh chứng minh sự trong sạch của gã: "Lục gia, tôi thật sự không nói gì."
Tô Khiếu đi đến bên giường bệnh, nói: "Chú không cần trách hắn, cháu sớm đã biết."
Lục Thành không nói gì nữa.
Trên người hắn là bộ đồng phục bệnh nhân màu xanh, trên da lộ ra mấy vết thương dữ tợn.
Đây chỉ là những vị trí mà mắt Tô Khiếu có thể nhìn thấy, ai biết bên trong quần áo còn có cái vết thương đáng sợ đến thế nào nữa chứ.
Tuy Tô Khiếu là một hệ thống lãnh cảm, anh vẫn có chút tự trách.
"Chú coi cháu là một đứa ngu hay sao?"
Đôi môi Lục Thành tái nhợt, hắn vừa muốn mở miệng, Tô Khiếu ngắt lời: "Chú không cần che giấu nữa, cháu muốn đích thân đi gặp Nilu Kerr."
Lục Thành không đồng ý: "Gã ta không dễ đối phó đâu."
Lục gia sống đến tận bây giờ, chỉ có Nilu Kerr mới có thể hại hắn, cũng chỉ có Nilu Kerr suýt chút nữa đã cướp đi mạng hắn.
Kể ra có chút chật vật, thậm chí có chút khó tin.
Đây lại là sự thật.
Nilu Kerr không giống như một con người, có lẽ y là ma quỷ, đúng hơn là quỷ vương.
Tô Khiếu dìu Lục Thành ngồi dậy, động tác của anh cẩn thận từng li từng tí, đều là không muốn động phải vết thương của đối phương.
"Nilu là con người, bất quá gã có chút ưu thế hơn người mà thôi."
Tô Khiếu không thể nói với bất kỳ ai về chuyện của hệ thống, kể cả là Lục Thành, cho nên chỉ có thể uyển chuyển biểu đạt cho hắn hiểu.
"Cháu cũng có chuyện muốn hỏi rõ gã."
Lục Thành biết Tô Khiếu không muốn nói, hắn không bắt buộc anh, bởi hắn không quan tâm đến những điều đó.
Hắn nói: "Dù có chuyện gì, chú vẫn sẽ giúp đỡ cháu.".
Lục Thành theo thói quen xoa xoa tóc của Tô Khiếu, anh có chút cảm động.
Vẫn là câu nói cũ, Tô Khiếu là một hệ thống, bản thân không phải loài người.
Cho nên đối với sự trợ giúp của con người, dựa theo lý thuyết mà nói không có tác dụng lớn lắm.
Tô Khiếu hiếm khi thấy Lục Thành nở nụ cười ôn nhu như vậy, anh đem chén thuốc mà Chu Dĩ Minh đưa đến vào mép miệng của Lục Thành, Lục Thành ngoan ngoãn một hơi uống cạn chén thuốc kia.
Tô Khiếu đặt chén trở về đầu giường, khuyên bảo: "Chú phải dưỡng thương thật tốt."
Những ngày tiếp theo đều là Tô Khiếu chăm sóc cho Lục Thành, có thanh niên ấm áp chăm sóc, Lục Thành cảm thấy mình so với lúc trước tốt hơn nhiều.
Không phải là Tô Khiếu không muốn dùng năng lực để Lục Thành nhanh chóng khỏi hẳn, mà là quyền hạn của anh dường như theo thời gian bị khoá lại.
Tô Khiếu nghĩ, e sợ việc mình sống lại hẳn Nilu Kerr đã biết rồi.
Người đàn ông kia quá mức mạnh mẽ, Tô Khiếu đang hoài nghi có phải hệ thống kia là hệ thống cấp 4 hay không.
Đừng nghĩ chỉ là kém một cấp thôi, một cấp khác nhau liền có độ chênh lệch rất lớn.
Hệ thống cấp 3 vẫn như trước có quyền hạn chưa đủ, gặp phải hệ thống cấp cao hơn còn có thể bị cưỡng chế khoá một ít năng lực.
Đương nhiên sẽ có hệ thống khác nguyện ý giải khoá, mà thôi, đó là câu chuyện khác.
___________________
Tại Tô gia, một người mập mạp vội vã mà đi vào, y móc ra khăn tay lau đi mồ hôi trên trán.
Phong cảnh hữu tình ở Tô gia y cũng không có tâm tư thưởng thức, hiện tại y đang gấp rút lôi ra một xấp ảnh chụp.
Y nghiêng mặt nhìn người đang ngồi trên salon, trái tim lại nhảy điệu cha cha cha.
Người nọ đoán chừng cao đến 1m8, toàn thân là tây trang màu đen, giá trị không hề nhỏ.
Đầu tóc đen nhánh được chải chỉnh tề từ phía sau, lông mày như kiếm, mũi rất thẳng, đôi môi mỏng mang hình dáng vô cùng tốt đẹp.
Còn có đôi mắt sắc bén kia, giống như có thể đem người trước mặt nhìn thấu.
Mập mạp lấy ra xấp ảnh.
"Đây đều là tất cả."
Tô Văn Duệ cẩn thật lật từng tấm ảnh, đôi tay giơ lên, ý bảo mập mạp có thể rời đi.
Tô Văn Duệ mê luyến mà vuốt ve người trên tấm ảnh, đem ảnh dừng lại trên đôi môi, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.
Âm thanh bị bóp nghẹn vang lên: "Đã lâu không gặp, anh à."
__________
Tuy rằng ở bệnh viện, Chu Dĩ Minh đã sớm nhận ra bộ dáng mất ý tứ của Lục gia nhà mình.
Nếu là ngày thường, Lục gia sớm đã dọn về nhà dưỡng thương, bởi vì hắn ghét cay ghét đắng mùi sát trùng ở bệnh viện.
Mấy hôm nay bữa sáng của Lục Thành đều do chính tay Tô Khiếu làm, Lục Thành cảm giác hạnh phúc ngập trời, đem thức ăn do Tô Khiếu làm ăn sạch sẽ, không cho phép bản thân lãng phí.
Trên thực tế sức khỏe của Lục Thành đã tốt lắm rồi, nhưng hắn vẫn dai dẳng kéo dài thời gian nằm viện, như vậy hắn mới có thể hưởng thụ thêm sự chăm sóc của Tô Khiếu.
Chu Dĩ Minh cảm thấy Lục gia nhà mình càng ngày càng giống một chàng trai muốn được khen thưởng, gã không nhịn được mà lạnh run, điều này không phù hợp hình tượng của Lục gia.
Tô Khiếu xốc chăn Lục Thành lên, đem xe lăn đẩy bên giường, giọng điệu lạnh như băng: "Nếu chú không tự mình đi được, có thể để Chu Dĩ Minh đẩy về."
Lục Thành ngoan ngoãn xuống giường, bỏ qua sự tồn tại xe lăn.
Hắn để Chu Dĩ Minh lấy quần áo ra, nhanh chóng thay đồ.
Nhìn thấy toàn bộ hành động không có chút vấn đề nào của Lục Thành, Tô Khiếu không còn lời nào để nói, chú già này thật sự mặt dày quá.
Vì vậy, Tô Khiếu vứt bỏ hai người, một mình đi trước.
________________
Đi qua một hành lang thật dài, ngã rẽ, bỗng, Tô Khiếu bị một bàn tay bịt miệng lại, gần như là lập tức, anh bị bắt vào trong nhà vệ sinh.
Cửa đã bị khoá trái, thân thể của Tô Khiếu bị người kia hung hăng đặt phía sau cửa.
Anh muốn nhìn rõ bộ dáng của đối phương, kết quả bị một cái cà vạt che đi ánh sáng.
Anh toàn lực đem tay chống đỡ ngực đối phương, muốn đẩy hắn ra xa.
Nhưng khí lực của đối phương lớn đến doạ người, thô bạo mà nắm lấy cổ tay Tô Khiếu, cử động quá đỉnh, đặt tay trên cửa.
Tô Khiếu chất vấn: "Mày là ai? Có mục đích gì?"
Đối phương không nói lời nào, hơi thở nóng bỏng phà lên mặt Tô Khiếu, anh thậm chí còn cảm nhận được nhịp đập của đối phương.
Đầu lưỡi nóng rát liếm láp từ cổ anh, yết hầu rồi đến tai, tay người kia còn không an phận mà mân mê ngực Tô Khiếu.
Tô Khiếu cảm thấy rất kỳ quái, hiện tại anh đang bị cưỡng hiếp đấy à?
Bởi vì không nhìn thấy, các cơ quan khác của Tô Khiếu dần trở nên nhạy cảm.
Anh cảm thấy toàn thân tê dại, cái tay của người kia không biết vô tình hay cố ý động đến hạ thể, đặt ở bắp đùi anh chậm rãi vuốt ve.
Tô Khiếu cảm thấy đầu lưỡi hắn đang liếm cằm mình, mãi cho khi hướng lên trên khoé miệng mới từ từ xâm nhập vào bên trong.
Đầu lưỡi linh hoạt quấy phá trong miệng anh, không cho cự tuyệt mà xâm chiếm mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng, như thể đang biểu đạt sự phẫn nộ của hắn.
Tô Khiếu bị cưỡng ép nuốt xuống dòng chất lỏng từ miệng đối phương, anh biết rõ đây là nước của hắn.
Anh muốn nôn.
Người nọ còn ác ý mà véo mông của Tô Khiếu một cái.
Đối phương giống như muốn nuốt hết cả người anh.
Tô Khiếu bị hôn đến hoảng, chất lỏng từ khoé miệng chảy xuống cằm.
Đến khi Tô Khiếu hít thở không thông, đối phương rốt cuộc mới buông tha hắn.
Hai người môi lưỡi dây dưa tách ra còn đọng lại một sợi chỉ bạc.
Người nọ luyến tiếc liếm liếm chất lỏng trên cằm của Tô Khiếu, cuối cùng tiến đến bên tai anh, lẩm bẩm nói: "Anh ơi.."
Thật lâu sau đó, Tô Văn Duệ thấy người trong lồng ngực không có phản ứng, thanh âm khàn khàn lại cất lên: "Anh sợ em à?"
Tô Khiếu của hắn vẫn là không có phản ứng gì, Tô Văn Duệ cởi bỏ cà vạt đang che kín mắt của Tô Khiếu.
Đôi con ngươi của anh trong veo như hồ nước, mờ mịt mà nhìn hắn.
Tô Khiếu rõ ràng biểu lộ không quen biết hắn.
Tô Văn Duệ nắm lấy cằm của Tô Khiếu: "Trả lời em."
Vẻ mặt của Tô Khiếu tràn đầy sự sợ hãi: "Cậu là ai?"
Ngay lập tức, Tô Khiếu mơ hồ cảm nhận cằm mình sắp bị bóp nát.
Tô Văn Duệ đè nén tâm tình sắp bộc phát, âm trầm nói: "Anh à, anh nói gì vậy..."
Mặt của Tô Văn Duệ âm trầm, thần sắc dưới đáy mắt làm người ta sợ hãi tột cùng.
"Anh à, em cho anh cơ hội cuối."
Hắn nâng mặt Tô Khiếu, ép anh chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn.
Tô Khiếu nói: "Cậu nhận nhầm người rồi! Ta là Lục Nghiêu, căn bản không phải là anh của cậu."
Tô Văn Duệ phẫn nộ cắn vào cổ Tô Khiếu, hàm răng nhọn đâm vào da thịt, Tô Khiếu đau đến mức nhăn mày.
Tô Văn Duệ tựa như đang uống máu thịt của anh, như này khác nào hành vi của một con sói.
Làm sao đứa nhỏ này trưởng thành lại trở thành bộ dạng hung ác đến vậy?
Máu tươi trong miệng Tô Văn Duệ chảy ra, chiếc lưỡi tình sắc liếm vòng quanh bờ môi, đầu ngón tay động vào nơi của Tô Khiếu bị hắn cắn nát.
Thật ra Tô Văn Duệ không thích mùi máu tươi, nếu nó không phải là máu của ca ca, nghĩ cũng đừng nghĩ.
"Anh à, anh đừng mơ tưởng lại lần nữa chạy trốn khỏi em."
Bất luận anh có nhớ ra em hay không..
Bằng không, Tô Văn Duệ không đảm bảo mình có làm chuyện gì tổn thương ca ca không.
.