Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Đêm, đêm đã rất sâu rất sâu, Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ xoay lưng về phía nhau ai nằm trên giường người nấy.

“~ khụ khụ ~ khụ khụ khụ ~”

“Lộ Lộ, cậu không phải là bị cảm đó chứ?” Sau lưng truyền đến từng đợt ho khan, Lạc Thiệu Dã xoay người, chỉ thấy Chúc Tử Lộ cuộn thân thể, ôm chăn cuồng ho.

“Đại khái đi…~ khụ khụ ~” Chúc Tử Lộ sờ sờ yết hầu, có chút khó chịu nói.

“Có ổn không?” Trong giọng nói có sự quan tâm không thể giấu được.

“Ổn…A! Cậu qua lúc nào? ~ khụ khụ ~” Chúc Tử Lộ vừa quay người lại thấy ngay bản mặt to đùng của Lạc Thiệu Dã, sững ra một chút, xong rồi co rụt lại, đụng vào tường, đau đến nỗi cậu vừa xoay thân thể vừa lại bắt đầu ho.

Mẹ cậu chứ Lạc Thiệu Dã…Phá hoại! Cậu dám…~ khụ khụ khụ ~…

Chúc Tử Lộ vừa ho vừa nghĩ, ho đến mắt không mở ra được vẫn oán hận cố trừng Lạc Thiệu Dã hai cái, tuy rằng người bị trừng căn bản không có cảm giác gì.

“Có nặng lắm không? Uống chút cao sơn trà có được không? Tôi có đây, tôi giúp cậu pha.” Lạc Thiệu Dã đỡ Chúc Tử Lộ ngồi dậy, vỗ nhẹ lưng cậu, thấy Chúc Tử Lộ ho nghiêm trọng như thế nhịn không được nhíu mày.

Chúc Tử Lộ nửa ngồi nửa nằm trên giường, nhìn Lạc Thiệu Dã bật đèn, từ trong ngăn tủ lấy cao sơn trà ra, sau rồi cầm cái tách ra ngoài rót nước nóng.

Lúc trở về, Lạc Thiệu Dã mang cái tách cẩn thận đi đến bên giường cậu, hà hơi thổi trà cao sơn trà cho nguội bớt.

Người siêu tốt nha…Lạc Thiệu Dã, tôi trước đây có phải là đã trách lầm cậu ta hay không? Kỳ thực cậu ta là một người tốt a ~

Chúc Tử Lộ đang nghĩ, thấy Lạc Thiệu Dã cuối cùng cũng thổi xong tách trà liền vươn tay đón lấy, ai ngờ Lạc Thiệu Dã lại tự mình nâng lên, bắt đầu uống.

Xấu hổ rụt tay về, Chúc Tử Lộ nhịn không được lại bắt đầu chửi bới nhiệt tình từ tận đáy lòng.

Mẹ nó! Tôi sao có thể nghĩ tên này là người tốt? Đầu óc tôi là vì cảm mạo mà bị bệnh độc ăn mòn rồi đi? Tôi biết ngay là cậu ta muốn đùa giỡn tôi mà! Cút xuống địa ngục đi!

Lạc Thiệu Dã! Tôi nếu như lại cho rằng cậu là người tốt, tôi liền ngậm cậu một trăm lần!

“Ưm, vừa đủ ấm, cậu từ từ uống đi.” Lạc Thiệu Dã nếm một ngụm, nghĩ độ ấm vừa vặn rồi mới đưa tách sang cho Chúc Tử Lộ, nhưng lại thấy Chúc Tử Lộ biểu tình quái dị nhìn mình chằm chằm, một biểu tình không biết phải mô tả kiểu gì.

Ô…Tôi vừa rồi là nói giỡn, ô…Lạc Thiệu Dã không phải người tốt, tôi không muốn ngậm cậu ta một trăm lần! Tôi van cậu đừng tốt với tôi nữa!

(” 〒□〒)/

“Sao tự nhiên lại nhìn tôi như vậy? Uống nhanh a, nếu không uống sẽ nguội mất.”

Dưới sự thúc giục của Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ mới ủ cái tách, cúi đầu chậm rãi uống hết trà trong đó, rồi mới chuyển trả lại cho cậu ta.

“Sao cứ nhìn tôi như vậy? Tôi có chỗ nào không đúng sao?” Phát hiện Chúc Tử Lộ vẫn nhìn mình chằm chằm, Lạc Thiệu Dã buồn bực hỏi.

“Không…không có! ~ khụ khụ khụ ~” Mặt đỏ phừng lên, Chúc Tử Lộ trong cơn hoảng loạn cư nhiên bị nước bọt của chính mình làm cho sặc.

“Cậu rốt cuộc có bị nặng lắm không a? Sao lại ho nghiêm trọng như thế? Ngày mai còn có thể đi cắm trại sao?” Lạc Thiệu Dã ôm lấy Chúc Tử Lộ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu ta, nghĩ đến cắm trại hai ngày một đêm đón tân sinh viên, nhịn không được bắt đầu lo lắng.

“Tôi…tôi không sao rồi!” Chúc Tử Lộ đẩy mạnh Lạc Thiệu Dã ra, kéo chăn bông ngã đầu xoay người liền ngủ.

“Lộ Lộ, không nên cậy mạnh, ngày mai nếu như vẫn khó chịu thì nói với tôi, không cần đi cắm trại.” Nhìn bóng lưng Chúc Tử Lộ trốn trong chăn bông, Lạc Thiệu Dã vẫn lo lắng căn dặn, xong mới quay về giường mình nằm xuống.

Suốt một đêm cậu đều không thể ngủ an ổn, đơn giản là vì từ giường đối diện cứ mãi mơ hồ truyền đến tiếng ho khan đứt quãng của người nào đó.

Thật vất vả chịu đựng đến sáng sớm sáu giờ, Lạc Thiệu Dã nhịn không được nữa, vọt đến trước giường Chúc Tử Lộ xem cậu ta rốt cuộc là bị làm sao.

“Lộ Lộ…Nóng quá! Cậu sốt rồi có phải không?” Lạc Thiệu Dã vươn tay dò vào trong chăn bông, muốn móc Chúc Tử Lộ dậy, tay vừa đụng đến mặt cậu ta liền bị dọa nhảy dựng lên.

“Thật là khó chịu…Ô…Lạc Thiệu Dã…Tôi khó chịu quá…” Miễn cưỡng mở mắt, cố nhả mấy câu từ trong cổ họng ra, Chúc Tử Lộ ngã vào lòng Lạc Thiệu Dã, ngay cả hít thở cũng thấy cực kỳ cố sức.

“Khó chịu sao không nói sớm? Cậu chờ một chút, tôi lấy xe đưa cậu đi bệnh viện.”

Lạc Thiệu Dã nhẹ nhàng thả Chúc Tử Lộ lại trên giường, bận rộn cầm chìa khóa mặc quần áo, lại lấy một cái áo khoác thể thao giúp Chúc Tử Lộ mặc vào.

“Còn đứng được không?” Lạc Thiệu Dã kéo một cánh tay Chúc Tử Lộ đặt lên vai mình, cũng không chờ Chúc Tử Lộ trả lời liền ôm ngang lấy cậu ta.

“Cậu gì đằng kia, giữ thang máy một chút.” Lạc Thiệu Dã ôm Chúc Tử Lộ, xa xa thấy có người từ trong thang máy đi ra, lập tức gọi muốn nhờ giữ thang máy.

“Cậu ấy bị gì sao?” Đồng học hỗ trợ giữ thang máy hiếu kỳ nhìn Lạc Thiệu Dã ôm Chúc Tử Lộ.

“Ốm rồi, tôi phải mang đi bệnh viện…A! Tôi không mang điện thoại di động! Phiền cậu giúp tôi nhắn với phòng 811 một chút, chúng tôi ngày hôm nay không thể đi cắm trại, chúng tôi ở phòng 832, nhờ cậu, cảm ơn.” Lạc Thiệu Dã nói xong, thấy cậu ta gật đầu mới nói cảm ơn, đóng cửa thang máy.

Lạc Thiệu Dã vừa đóng cửa thang máy, cậu kia liền lập tức hét rầm lên: “Không tốt không tốt! Kế hoạch có biến!”

Chưa đến mười phút đồng hồ liền thấy một đống người trẻ tuổi tạo hình cực kỳ dân dã, như là nghe tiếng báo cháy, vội vã bận rộn, hoang mang rối loạn, rầm rầm từ trong phòng chạy ra, có người mặc mỗi quần cộc, có người thậm chí vẫn còn ôm gối đầu.

Mọi người vừa nghe thấy Chúc Tử Lộ sinh bệnh, Lạc Thiệu Dã mang cậu đi bác sĩ, phản ứng đầu tiên đều là: “Trời ạ ~ kế hoạch B của chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Ghê tởm! Vốn định sau khi đón tân sinh viên sẽ nhốt bọn họ vào chung một phòng tắm.” Đại Trì ôm Tiểu Quất từ phòng 811 đi ra, tiếc nuối nói.

“Đúng a ~ vậy là kế hoạch cố ý cho tiểu đội của bọn họ thua trò chơi phải chịu phạt cũng không thể làm, uổng tôi đạo cụ cũng mua xong rồi.”

Học trưởng phụ trách chuẩn bị cắm trại của ngành quảng cáo thở dài một hơi, oán hận mà ném một đống đạo cụ trói rất ư là SM xuống đất, vốn muốn dùng ‘tư thế thách đứa nào hiểu được’ cột Lạc Thiệu Dã với Chúc Tử Lộ lại với nhau, thực sự là quá đáng tiếc!

“Học trưởng! Tôi với bọn họ chung một tiểu đội nha! Anh như vậy có phải là quá tuyệt tình hay không vậy?” Học đệ bị phân đến cùng một tiểu đội nhất thời quá sợ hãi.

Trời a ~ còn nói cùng đội với Yale tuyệt đối không thành vấn đề, cậu xem ra là ngay cả chết cũng tìm khắp không ra thi thể đi!

“Học đệ, tư thế trói của cậu sẽ bình thường hơn một chút, cho nên cậu không cần phải kích động đến phun máu mũi, OK?” Học trưởng thân mật vỗ vỗ học đệ đang phun máu mũi, đưa cho cậu ta một tờ khăn giấy.

“Ô ~ học trưởng, khăn giấy của anh lạnh quá!”

“A, anh đây dùng loại có bạc hà.”

“Ô…Em chảy máu mũi anh còn cho em dùng bạc hà! Học trưởng anh đúng là đồ không có tim!”

“Ai da ~ cái này không phải trọng điểm! Trọng điểm là hiện tại tất cả kế hoạch muốn thi hành trong hai ngày một đêm cắm trại toàn bộ đều ngâm nước nóng.” Số hiệu 13823 sáng sớm đã đi mua miến ăn liền về chuẩn bị nấu, cực kỳ thực tế luận sự.

Chuẩn, so với cái nhiệm vụ ‘Bức nam làm G’ trọng đại này, tiểu học đệ đừng nói là phun máu mũi, dù cậu có bị đâm thủng ruột, máu phun đến có thể đóng gói gia công làm nước khoáng, chúng tôi cũng sẽ không để ý.

Không sai! Đây là một thế giới tàn khốc đến như vậy!

Học đệ đừng khóc, muốn trách thì trách chính cậu, trước khi tìm được giai tốt đến yêu cậu, cậu không đáng giá một xu.

“Mọi người không nên lo lắng, trong kế hoạch của chúng ta có phương án xử lý nguy cơ a ~” Tiểu Quất nói, cất ‘Bức nam làm G’, thay bằng lấy ra cuốn ‘Ma pháp YaleYale – đại kế hoạch tác chiến giỡn quá hóa thật’ chế tạo độc quyền cho Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ.

“Học đệ, học trưởng quá cảm động, giáo sư đi dạy nói cái gì các cậu quả nhiên đều có nghe!” Đại Hùng học trưởng, nhân vật linh hồn của đội bóng rổ lau nước mắt nói, nhận tập mở ra xem.

“Phương pháp xử lý nguy cơ thứ nhất: trời mưa phải che dù…ờ…là không sai, chẳng qua cái này dùng không được. Thứ hai: lúc có sét đánh không nên đứng ở cạnh cây…ờ…Thứ ba: nếu như sợ chân ẩm ướt, có thể mang bốt đi mưa…”

“…”

Sau khi liên tục lật hơn mười trang, Đại Hùng học trưởng cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa: “X! Cậu đồ ngu không biết tròn không biết vuông (tiếng mắng lung tung, mình edit ý thôi)! Xử lý nguy cơ của cậu sao toàn bộ đều là trời mưa vậy?”

“Bởi vì giáo sư chỉ nêu ví dụ nói lúc hoạt động nếu gặp trời mưa thì phải xử lý nguy cơ a…” Tiểu Quất bị Đại Hùng học trưởng hung dữ, lập tức vùi đầu vào lòng Đại Trì giả chết.

“Được rồi ~ hiện tại không phải lúc trách cậu ấy, cách mạng có dăm bảy lần thất bại, Trần Kiều binh biến lại bất quá một khắc mà thôi. Hiện tại là lúc chúng ta đoàn kết một lòng, một lần nữa nghĩ ra đối sách, các cậu nói có đúng không?” Số hiệu 74074, phụ trách cập nhật nhật ký quan sát Yale yêu yêu hiện đang học năm hai ngành chính trị, lời nói thấm thía đưa ra kiến nghị, quả nhiên không hổ là làm chính trị.

.

.

.

— oOo —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui