Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Cậu mơ một giấc mơ.

Trong mơ cậu bị Lạc Thiệu Dã ôm ngồi trên xích đu lắc lư, đu rất nhanh, càng lúc càng nhanh, cậu khóc hô gọi dừng, thế nhưng xích đu vẫn không dừng lại. Cuối cùng cậu bị văng ra khỏi lòng Lạc Thiệu Dã, ngã vào một cái hồ rất sâu rất sâu.

Hẳn là đã nghẹn nước hồ đầy phổi, nhưng không có cảm giác gì rõ ràng lắm, chỉ là bản thân sau khi chìm đến đáy hồ lại bị một con trai biển rất lớn rất lớn đè nặng dưới đó. Trai biển rất nặng, ngực cực kỳ ngạt, ép đến nỗi cậu toàn thân đau nhức, thế nhưng vô luận nỗ lực như thế nào vẫn không cách nào giãy ra được…

Mở mắt, ý thức còn chưa quá rõ ràng, người mới từ trong ác mộng thức tỉnh trên cơ bản luôn có một chút hoảng thần. Chờ hơi chút thanh tỉnh, Chúc Tử Lộ mới phát hiện mình nằm úp sấp ngủ, thân thể trần trụi, khắp người đau nhức, trên lưng có cái gì đó rất rất nặng đang đè lên.

Trai biển?

Không phải, là Lạc Thiệu Dã.

Cái tên ghê tởm…Chúc Tử Lộ siết chặt nắm tay, nỗ lực muốn xoay người, hất Lạc Thiệu Dã đang đè trên người mình đi, thế nhưng cậu ta ngủ say như chết chẳng khác gì con trai biển trong mơ, khó đối phó hệt như vậy.

Hây da ~ hây da! Cố sức…Lạc Thiệu Dã ở phía sau rớt khỏi lưng cậu, cậu cuối cùng cũng xoay người thành công, mới vui vẻ không được ba giây, Lạc Thiệu Dã cư nhiên ôm lấy cậu, hơn nữa còn làm cho chính diện của cậu đè lên người cậu ta.

Làm cái quỷ gì vậy?

Chúc Tử Lộ nhíu mày, lại bắt đầu một trận hỗn chiến khác, nỗ lực muốn thoát ly vòng ôm của Lạc Thiệu Dã, thế nhưng động động, Chúc Tử Lộ đột nhiên an tĩnh, mặt đỏ rực nhìn chằm chằm Lạc Thiệu Dã còn đang ngủ.

“Dậy! Lạc Thiệu Dã! Dậy ngay cho tôi!” Tát lên cái bản mặt ngủ say của Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ đối với chuyện đánh thức tên này trong lúc ngủ mơ hoàn toàn không có bất luận cái sự đồng tình gì hết.

“Ô…Lộ Lộ, chào buổi sáng ~” Lạc Thiệu Dã mở đôi mắt mù sương, buổi sáng thanh âm của cậu khàn khàn xen lẫn một tia mỏi mệt, phi thường gợi cảm.

“Cậu chào tôi buổi sáng thì cứ chào, cái thứ đằng dưới này không cần thuận tiện chào hỏi tôi!” Chúc Tử Lộ đỏ bừng mặt nổi giận lên án, thân thể dựa trên người Lạc Thiệu Dã một cử động cũng không dám, sợ chết.

Lạc Thiệu Dã còn có chút ngơ ngơ, đôi mắt mang vẻ buồn ngủ nhưng lộ ra một nét sắc bén, Chúc Tử Lộ bị nhìn đến tim đập gia tốc, hai người thân thể kề sát, thịt dán thịt, loại cảm giác thân thiết mà ám muội này càng làm cho Chúc Tử Lộ không có cách nào hô hấp bình thường.

Qua một lát, lúc Chúc Tử Lộ sắp quay đầu đi để dẹp loạn tim đập siêu tốc thì Lạc Thiệu Dã cười, chính là cái loại cười cực kỳ gợi cảm cực kỳ gợi cảm, cực kỳ anh tuấn ấy, mang một chút trêu tức cùng với hiểu rõ.

“Đây là phản ứng sinh lý sáng sớm bình thường của con trai, cậu không phải cũng vậy sao?” Lạc Thiệu Dã cười nói, tay thuận thế đi xuống nắm chặt cái gì đó, Chúc Tử Lộ lập tức mở to hai mắt nhìn, trong đầu theo phản xạ bật ra tiếng kinh hô: God! My little brother, cậu dậy từ lúc nào vậy?

“Ô ưm…Buông…buông ra!” Chúc Tử Lộ đỏ mặt nói, tròng mắt đen lúng liếng chứa đầy nước, trừng Lạc Thiệu Dã nhưng biểu tình lại có vẻ hờn dỗi ngoài ý muốn.

“Cậu ở đây có ổn không?” Lạc Thiệu Dã cực kỳ nghe lời buông tay, thế nhưng móng vuốt sói lại thuận theo sườn đùi Chúc Tử Lộ mò đếncái nơi không nên tìm hiểu, cực kỳ tự nhiên đặt ở trên hai vùng đồi tròn vểnh của cậu.

“Liên…liên quan gì đến cậu?”Mặt Chúc Tử Lộ đã từ cà chua biến thành cà chua chín, tuy rằng không biết giữa đó có bao nhiêu khác biệt, thế nhưng trong lòngChúc Tử Lộ chưa từng có lúc nào ước gì rời xa được khỏi Lạc Thiệu Dã giống như lúc này.

Hai tay đèlên cơ ngực dày rộng của Lạc Thiệu Dã, giãy dụa ngồi dậy, lập tức lùi lại, nỗ lực muốn cùng Lạc Thiệu Dã bảo trì cự ly, đáng tiếc giường đơn córộng mấy cũng không đủ cho cậu lùi, lùi không được mấy cm, lưng cậu liền đánh lên mặt tường lạnh như băng.

“Bởi vì đau nhức của cậu là tôi gây ra, tôi sẽ phụ trách a.” Lạc Thiệu Dã mỉm cười đến gần, nghĩ Chúc Tử Lộ hiện tại sợ cậu sợ đến mức muốn chết này thực sự là quá đáng yêu quá đáng yêu, chẳng qua bản tính kiêu ngạo vẫn như cũ không gì thay đổi được.

“Phụ trách cái gì! Tất cả đều là ảo giác, chuyện ngày hôm qua đều là cậu vọng tưởng! Chúng ta mới không làm gì hết!” Cực kỳ vô dụng nhắm mắt lại, nghiêng đầu không dám đối mặt chính diện với Lạc Thiệu Dã, thế nhưng da thịt vẫn có thể cảm giác được một nhiệt độ cơ thể thuộc về một người khác, cùng với khí tức nóng rực mà người đó thở ra, làm cậu nhịn không được run lên nhè nhẹ.

“Chúc Tử Lộ, trốn tránh không phải là cách hay, cậu ăn tôi sạch sẽ rồi không muốn nhận sao?” Muốn giả bộ? Lạc Thiệu Dã trong lòng có chút sắp phát hỏa.

Sáng sớm ôm Chúc Tử Lộ tỉnh giấc, trong lòng tuy có chút giật mình, nhưng cậu thấy rất tuyệt, đối với chuyện ngày hôm qua tuy rằng xúc động nhiều hơn lý trí, nhưng không cảm thấy hối hận, không nghĩ đến Chúc Tử Lộ cư nhiên dự định phủ nhận, giả bộ làm như không có chuyện gì.

“Ngày hôm qua như vậy còn nói là không có gì, vậy thì phải sao mới tính là có gì?” Lạc Thiệu Dã ngữ khí gây sự, ánh mắt sắc bén nói thẳng thừng làm Chúc Tử Lộ không dám nhìn lại, môi dán vào mặt Chúc Tử Lộ, cơ hồ như muốn cắn cậu.

“Là…là cậu làm tôi…chuyện…chuyện đó nha! Tôi đã không tính toán với cậu, cậu hung dữ cái gì mà hung dữ!” Chó bị buộc nóng nảy cũng sẽ nhảy tường, Chúc Tử Lộ bị Lạc Thiệu Dã làm cho gấp quá, đơn giản là nổi khùng chống đối trở lại.

Dù sao thì cơm cũng chín rồi không thể làm sống lại nữa, bí quyết cãi nhau chính là khí thế tuyệt đối không thể thua người.

“Chúng ta thành một đôi có được hay không?” Lạc Thiệu Dã thả mềm ngữ khí, bàn tay rất lớn nhẹ nhàng đẩy tóc mái che mắt Chúc Tử Lộ, nhẹ nhàng hôn hôn cái trán no đủ của cậu.

“Đừng…đừng có đổi trọng tâm câu chuyện!” Không muốn để ý đến hành động thân mật của Lạc Thiệu Dã, thế nhưng Chúc Tử Lộ rất đau xót phát hiện, bản thân kháng nghị không đủ khí thế, nói còn run run, khí thế…thật là bạc nhược a.

“Tôi nghĩ tôi thực sự thích cậu…Tôi thích cậu, tôi cực kỳ xác định.” Như là muốn nghiệm chứng lời bản thân vừa nói, Lạc Thiệu Dã lặp lại một lần, hơn nữa là ngữ khí cực kỳ khẳng định.

“Thế nhưng tôi rõ ràng rất…Tôi…tôi rất…rất…” Xoay vòng mắt, nhúc nhích môi, rõ ràng là một câu rất đơn giản, bản thân đã từng ở trong lòng lặp đi lặp lại hơn trăm lần, thế nhưng vì sao hiện tại muốn nói ra miệng lại trắc trở như thế?

“Lạc Thiệu Dã…Tôi rất…rất…” Tôi cư nhiên không chán ghét cậu…Tôi cư nhiên đã không còn chán ghét cậu…

Trong đầu lặp đi lặp lại cái câu muốn nói đó mới phát hiện là trái lương tâm, Chúc Tử Lộ đột nhiên nhận ra điều này, đối với sự thành thật bị lực lượng vô hình chế ước của bản thân thấy rất muốn khóc.

Làm sao đây…

Thế nhưng cứ cho là như vậy, cũng không thể ngay lập tức xác định là cậu thích Lạc Thiệu Dã đi? Này không phải là giống với thích kẻ thù giết cha như trên phim truyền hình sao? Hiện tại cậu thích chính là cái tên mà cậu đã từng cực kỳ chán ghét cực kỳ chán ghét, vẫn luôn nhìn không vừa mắt nha?

Nếu như bản thân thừa nhận thích cậu ta mà nói, vậy cái tình cảm lưu luyến này không phải trở nên rất thiếu nữ sao? Sao có thể có loại chuyện này? Mình không có đạo lý thích Lạc Thiệu Dã đi? Là đi? Là đi?

Ai yoo…Sao lại càng hỏi càng không xác định, càng trả lời càng thấy chột dạ vậy a?

“Cho tôi một chút thời gian…Tôi còn chưa thể xác định tôi có phải thích cậu hay không…” Thật vất vả Chúc Tử Lộ mới lúng túng nói ra được những lời này, nhưng mà lúc nói cậu vẫn không có biện pháp nhìn vào mắt Lạc Thiệu Dã, chỉ cúi thấp đầu, lông mi thật dài rung động.

Qua một đoạn thời gian trầm mặc rất dài, chẳng qua không phải là thực sự rất dài, chỉ là có cảm giác đoạn trầm mặc này đặc biệt dài dằng dặc dằn vặt người mà thôi.

“Cậu cần bao lâu?” Lần đầu tiên nói như là đang khắc chữ, mỗi một chữ nói xong đều rất thống khổ cực kỳ gian khổ, Lạc Thiệu Dã ngưng mắt nhìn Chúc Tử Lộ không dám nhìn mình, nghĩ bản thân như là đồ ngu xuẩn vừa từ trên mây trượt chân rơi xuống, tâm tình cực kỳ phức tạp.

“Không biết…Cậu không được gây áp lực với tôi, để tôi suy nghĩ cẩn thận một chút…Tôi phải xác định tôi thực sự thích cậu cực kỳ nghiêm túc…mới được.” Mặc dù vẫn cúi đầu không dám nhìn biểu tình của Lạc Thiệu Dã, thế nhưng vì sao lúc nói lại phảng phất như có thể thấy thần tình ngưng trọng của cậu ta thế này? Trong lòng thấy rất phiền muộn, như là bầu trời đang tích mây gió, muốn đổ mưa.

“Tôi cho cậu thời gian, thế nhưng lần sau lúc cậu nói, tôi muốn cậu nhìn vào mắt tôi, nói cho tôi biết, cậu thích tôi, hay là…không thích…” Nắm lấy cái cằm tinh xảo hơi nhọn kia, Lạc Thiệu Dã làm cho Chúc Tử Lộ nhìn mình, có những lời muốn nói thế nhưng nói không được, tin tức trong ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhưng vẫn không đủ để biểu đạt một phần nghìn vạn tâm tình của bản thân lúc này.

Cho nên sao có thể cho phép cậu trốn tránh? Cậu phải nhìn vào mắt tôi, để cho tôi minh bạch chân tâm của cậu.

.

.

.

— oOo —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui