Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Cằm bị Lạc Thiệu Dã nắm, bất đắc dĩ cậu chỉ có thể yên lặng nhìn kỹ biểu tình của cậu ta, cực kỳ nghiêm túc, mắt lấp lánh hữu thần, bên trong dường như có cả vũ trụ đang xoay chuyển, những vật chất phức tạp trong đó sau khi nổ tung lại chuyển hoá thành vật chất hoàn toàn mới.

Cứ như vậy ngây ngốc nhìn đối phương, không khí sáng sớm thuần tịnh dễ dàng làm cho người ta mê muội.

“Thật muốn hôn cậu…mặc kệ cậu có thể chống cự hay không…thế nhưng không được.” Lạc Thiệu Dã cười cười, buông lỏng bàn tay nắm cằm Chúc Tử Lộ ra, đầu ngón tay mê luyến xoa lên đôi môi mềm mại đêm qua đã hôn vô số lần, ánh mắt mang một chút tiếc nuối.

“Đã chuồn một tiết rồi, nhanh mặc quần áo, chúng ta đi học.” Lạc Thiệu Dã nói rồi đứng dậy, cầm áo quần, mặc vào ngay trước mặt Chúc Tử Lộ.

Chúc Tử Lộ hơi giật mình chờ trên giường Lạc Thiệu Dã, nhìn tấm lưng rộng lớn rất đàn ông của cậu ta, mặt trên còn có những vết cào rất rõ mà chính mình đêm qua lưu lại, mặt đỏ lên, nghĩ vô luận là môi hay là trong lòng, những nơi đã được Lạc Thiệu Dã xoa lên nhìn qua đều đang lén lút nóng lên.

Thẳng đến lúc Lạc Thiệu Dã ném áo quần sang cho cậu, cậu mới chợt hoàn hồn, vội vội vàng vàng mặc đồ vào, vừa mắng thầm vừa chạy theo Lạc Thiệu Dã đi học.

Tranh thủ trước khi vào tiết sau trộm vào phòng học, không biết là bởi vì đến muộn làm sản sinh tâm lý chột dạ hay là bản thân quá mức mẫn cảm, hai người đều nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn bọn họ ám muội rất không bình thường.

“Thầy vừa rồi có điểm danh không?” Lạc Thiệu Dã ngồi xuống xong liền quay đầu hỏi Đại Trì bên cạnh.

“Không có không có ~ không cần lo lắng. Nhưng thật ra Lạc Thiệu…các cậu tối hôm qua…Hắc hắc hắc, cái tôi đề cử dùng tốt đi?” Đại Trì không biết là nên trực tiếp hay là uyển chuyển nói bóng nói gió, kỳ thực mục đích chủ yếu là muốn biết rõ tối hôm qua được sử dụng rốt cuộc là loại nào? Tất cả mọi người còn đang chờ đáp án định thắng thua kia kìa ~

Lần này Lạc Thiệu Dã còn chưa kịp trả lời, Chúc Tử Lộ bên kia liền thất thanh sợ hãi kêu lên: “Cái gì thứ đó có dùng hay không? Là muốn dùng cái gì? Tiểu Quất chết tiệt, không cần cho tôi mấy thứ quái dị đó! Tôi không dùng!”

“Thế nhưng không dùng sẽ đau a…Bambi, lẽ nào cậu không cảm thấy đau sao?” Tiểu Quất bị phản ứng khoa trương của Chúc Tử Lộ dọa sợ đến rụt lui về phía Đại Trì, vẻ mặt vô tội hỏi.

Biểu tình rõ ràng kể ra nghi hoặc của cậu: kỹ xảo của Lạc Thiệu Dã có tốt đến như thế sao? Không đau nhức không chấn động không gào thét…Thực sự là rất thần kỳ.

“Đau nhức cái gì mà đau nhức! Chẳng làm gì thì vì sao mà đau nhức! Phải không, Lạc Thiệu Dã?” Bị Tiểu Quất trong lúc lơ đãng chọc thẳng đầy sắc bén vào chỗ đau, Chúc Tử Lộ cuống quít phủ nhận, lại còn kéo Lạc Thiệu Dã cùng thông cung với mình.

Phản ứng của Lạc Thiệu Dã là cúi đầu không nói một câu, đây là sự trầm mặc rất đàn ông, cũng là sự thừa nhận sự thực trong im lặng.

“Lạc Thiệu Dã! Cậu tốt xấu gì cũng nói một câu chứ! Cậu…cậu như vậy là có ý gì?” Hiện tại đã không phải vấn đề mặt mũi giữ hay không giữ, đương sự Chúc Tử Lộ dưới ánh mắt quá mức hiểu rõ của đại chúng đã sắp bị đánh quay về nguyên hình, ngay tại chỗ hóa thành một gốc cây mắc cỡ (cây xấu hổ).

“Lộ Lộ, ngồi đàng hoàng đi, tối hôm qua mới vừa vận động kịch liệt xong, hiện tại không thích hợp tâm tình kích động, ngồi xuống, ngoan ~” Lạc Thiệu Dã một bộngữ khí gia trưởng dạy con trẻ, dịu dàng đảm bảo kẻ khác phát không nổi tính tình, đứng dậy túm Chúc Tử Lộ đang sắp nổi khùng quay về chỗ ngồi xuống, lại còn xoa xoa đầu tóc cậu.

Trong tiếng cười vang của mọi người, chuông vào học hợp thời vang lên.

Chúc Tử Lộ chỉ có thể cúi đầu rồi lại cúi đầu, nhìn sách giáo khoa nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Lạc Thiệu Dã chết tiệt! Tôi con mẹ nó thực sự với cậu có thù oán! Cư nhiên hại tôi như vậy…” Ai da, sau này còn có thể làm người nữa không a? Thật mất mặt…

“Chúc Tử Lộ, đi học không nên ngủ.” Ngay cả giáo sư cũng chú ý đến cái đầu thấp đến không thể thấp hơn của Chúc Tử Lộ.

“Em không có…” Chúc Tử Lộ ngẩng đầu, vẻ mặt ai oán, sau đó phẫn nộ quay đầu sang trừng Lạc Thiệu Dã.

[Tôi – Yêu – Cậu.] Lạc Thiệu Dã mỉm cười dùng môi không tiếng động nói, lại còn tặng kèm một nụ hôn, môi chu một chút, cười đến cực kỳ mê người.

“OAA!” Chúc Tử Lộ sợ hãi hét lên một tiếng thật lớn, cả người thiếu chút nữa rớt ra khỏi ghế.

“Chúc Tử Lộ, có vấn đề gì sao?”Giáo sư tiêu thụ họctạm ngưng PPT đang giảng, nhíu mày sắc mặt bất thiện hỏi.

“Không có…ngoài kia…mặt trời lên rồi, bão đi, thật tốt quá.” Chúc Tử Lộ vội vàng lắc đầu, chỉ chỉ khí trời trong vắt bên ngoài, vẽ ra một cái cười khổ hiền lành, hai tay chắp lại, làm bộ dạng cực kỳ hài lòng.

“Đi học thì chuyên tâm một chút, còn có tâm tư nhìn khí trời bên ngoài, Chúc Tử Lộ, nghe nói cậu là cán sự, không sai đi? Các cậu làm cán sự, thực sự luôn mangtinh thần phục vụ[Tôi không vào địa ngục, ai vào địa ngục], cuối kỳ cẩn thận đó.”Giáo sư tiêu thụ họcngoài cười nhưng trong không cười nói xong, lại bắt đầu giảng giải phân tích thị trường.

Ô…Chết đi Lạc Thiệu Dã, tôi bị cậu hại chết rồi…

Chúc Tử Lộ khóc không ra nước mắt cúi đầu nhìn sách giáo khoa, nhưng vô luận thế nào cũng không dám liếc mắt nhìn Lạc Thiệu Dã nữa, thật là đáng sợ, cái tên kia…

Thật vất vả cố được đến giờ ăn trưa, Chúc Tử Lộ để mặc Lạc Thiệu Dã túm tay kéo vào nhà ăn, muốn tránh lại không có lực, không thể làm gì khác hơn là một đường cúi đầu, không dám đối mặt với xã hội.

“Lạc Thiệu Dã, cậu giỡn tôi a?” Chúc Tử Lộ sau khi ngồi xuống nhìn Lạc Thiệu Dã ngồi ở đối diện đang cười đến chọc người chán ghét, oán khí cả sáng không chỗ phát tiết biến thành câu hỏi thẳngthừng.

“Tôi là thật tình, tôi muốnthành với cậu, cậu suy nghĩ xongchưa?” Lạc Thiệu Dã cũng không tức giận, đối mặt với ác ngôn ác ngữ của Chúc Tử Lộ vẫn cứ cười cười.

“Nào có nhanh như vậy! Cậu một mực cứ quấy rầy tôi! Có cậu ở đó, tôi đâu có cơ hội tự hỏi?” Chúc Tử Lộ không phục nói, trên thực tế thì cũng đúng là như vậy, Lạc Thiệu Dã vừa xen ngang là cả trái tim cậu lại loạn cào cào, đâu có tâm tình mà cẩn thận nghiên cứu tình cảm của bản thân đối với cậu ta.

“Tôi đây đi giúp cậu mua cơm trưa, cậu cẩn thận tự hỏi đi.” Lạc Thiệu Dã cười cười nói xong, thực sự cầm ví tiền chạy đi.

Oa…Nghe lời như vậy… Chúc Tử Lộ có một chút trợn mắt há hốc miệng nhìn về hướng Lạc Thiệu Dã ở xa, chậm rãi vẫy tay, đứngtrở về quá sớm a… Để cho tôi một mình thanh tĩnh một chút.

Động vật giống đực quả nhiên chỉ có lúc tìm phối ngẫu mới tích cực biểu hiện. Trong đầu Chúc Tử Lộ nhất thời hiện ra tập đặc biệt lúc trước có xem qua trên kênh thế giới động vật, Lạc Thiệu Dã hiện tại hẳn là một trăm phần trăm đang ở kỳ động dục đi.

Kết quả, tự hỏi của Chúc Tử Lộ cũng chỉ là miên man suy nghĩ mà thôi…

“Tử Lộ, nghe nói cậu bị cảm, đỡ hơn chút nào chưa?”

Theo tiếng ngẩng đầu, Chúc Tử Lộ liền thấy Lý Thiện Tườngđang cầm khay thức ăn đứng trước mặt mình, cười đến ôn hòa.

“~ khụ ~ Cũng tàm tạm. A, cậu làm sao biết tôi bị cảm?”Khụ một chút, Chúc Tử Lộ đột nhiên nghĩ không quá thích hợp, cậu mấy ngày hôm trước bị cảm cũng không có nói với Lý Thiện Tường~ sao tin tức lại truyền nhanh đến như thế?

“Ờ…Nghe mấy đứa trong ký túc xá nói.” Lý Thiện Tườngmất tự nhiên cười cười, không xong, thiếu chút nữa tiết lộ bí mật, chung quy cũng không thể nói rằng tôi đã tham gia làm hội viên, hiện tại mỗi ngày đều đúng giờ lên mạng quan sát động thái mới nhất của cậu đi.

Loại nói này chỉ nghĩ trong lòng cũng đã thấy cực kỳ biến thái…Tôi đường đườngđội trưởng đội bóng rổ điện cơ, vì sao lại lưu lạc đến nông nỗi hư hư thực thực thành biến thái này a?

“Ký túc xá thực sự là không có tư ẩn nha…Tuy rằng đó cũng không phải chuyện gì không thể nói.” Chúc Tử Lộ cảm thán, kỳ thực cậu tương đối chú ý là lời đồn đãi giữa cậuvà Lạc Thiệu Dã, chẳng qua rất bất hạnh, đồn đãi thì đã giỡn quá hoá thật, hi vọngchuyện lần này không ai biết mới tốt…

Chẳng qua người cùng sở thích có đặt báo điện tử Yale đều biếthi vọng này của Chúc Tử Lộ đã tan biến, đứa nhỏ đáng thương, nguyện thượng đế phù hộ cậu, Amen.

.

.

.

— oOo —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui