.
Lý Thiện Tường không biết tâm lý của Chúc Tử Lộ đang như đèn kéo quân nghìn quay trăm chuyển chạy chậm là vì cái gì, nhìn Chúc Tử Lộ vừa nằm ẹp trên bàn than thở vừa đùa giỡn tóc mái của mình, trong lòng chỉ cảm thấy hành động trẻ con của cậu này đặc biệt đáng yêu.
“Bên này có người ngồi sao?” Thả khay thức ăn xuống, người nào đó tựa hồ đặt quyết tâm ngày hôm nay phải cùng Chúc Tử Lộ ăn cơm trưa.
“Hiện tại không có, chờ một chút sẽ có…Cậu muốn ngồi thì ngồi bên cạnh tôi là được rồi, đỡ phải chờ lát nữa Lạc Thiệu Dã trở về lại cằn nhà cằn nhằn tôi.” Chúc Tử Lộ bĩu môi trừng cái chỗ không người ngồi, nhớ đến Lạc Thiệu Dã lòng cậu lại đầy lên một bụng khí!
Nếu như cậu rớt môn tiêu thụ học, cậu nhất định phải cho Lạc Thiệu Dã biết tay!
Chẳng qua Lạc Thiệu Dã tên kia lần trước cũng có đắc tội giáo sư tiêu thụ học nha, giáo sư đó sẽ không đánh rớt hai bọn họ luôn một thể đi? Nói như vậy…sẽ cùng tên kia đi học lại, học không tốt sẽ lại cùng nhau…bị – đánh – rớt! (⊙o⊙! )
Mẹ ơi! Con mới không cần đâu! Dính phải cái tên Lạc Thiệu Dã kia căn bản chính là chịu nguyền rủa! Cậu mới không cần rơi vào vô hạn luân hồi đi học lại! Không muốn không muốn không muốn!
“Không muốn cái gì?” Nhìn hành động quái dị của Chúc Tử Lộ, Lý Thiện Tường nhịn không được hỏi ra miệng.
“Ách…Không có việc gì. Sao mà cứ nhìn tôi? Ăn cơm của cậu đi!” Hung dữ nhét đũa vào tay Lý Thiện Tường, nghĩ không ra người này thân là thống soái tối cao của quân địch cư nhiên ngay cả ăn cũng cần người dạy, thực sự là thất bại trong thất bại! `(′o ` )′
“Ờ, vậy còn cậu? Cậu không ăn cơm trưa sao?” Nhìn mặt bàn vắng vẻ của đối phương Lý Thiện Tường hỏi, xen giữa nghi hoặc càng nhiều là quan tâm.
“Lạc Thiệu Dã đi mua rồi ~ chậm quá đi…” Nằm úp sấp, đổi một tư thế, lại nằm úp sấp, thở dài, tiếp tục nằm úp sấp, đói bụng, thực sự đói bụng…Lạc Thiệu Dã người này sao còn chưa trở về? ( ̄ε ╋ ̄|||)
Lúc này bạn nhỏ Chúc đã quên vừa rồi là ai vẫn cầu khẩn người nào đó đừng quá sớm trở về.
“Tử Lộ ~ khụ ~ Tử Lộ!”
“Cái…gì?” Quay đầu, Chúc Tử Lộ hoàn hồn từ trong thế giới dị tưởng còn chưa kiến thiết xong của mình mới phát hiện bên cạnh hình như vẫn còn ngồi một người, ưm…quên mất cậu thực sự là ngại quá. ┐(┘///. ///└)┌
“Chủ nhật này…ừm…chúng ta đi xem phim có được hay không?” Tuy rằng quý công tử ngoài mặt tất cả bình thường, chẳng qua lòng bàn tay Lý Thiện Tường kỳ thực đã bắt đầu đổ mồ hôi, cậu vẫn là lần đầu tiên hẹn…nam sinh xem phim. Orz
“A?” Vì sao lại tìm tôi xem phim? Trong đầu theo phản xạ hiện lên suy nghĩ này, thế nhưng vừa nhìn thấy vé xem phim lập tức liền quên.
“Chúng ta đi Warner Village xem phim mới công chiếu đi, đây là vé mà chỉ ít người mới có thể có được, các rạp khác đều chưa chiếu đâu.” Tuy rằng nội dung lời nói cho thấy có đặc quyền cực kỳ rõ ràng rất chọc người ghét, chẳng qua bởi vì người nói ngữ khí phi thường thoải mái bình thường, cộng thêm Chúc Tử Lộ là một trong những người được hưởng ưu đãi, cho nên hoàn toàn không có phản cảm.
“Được a được a ~ cuối tuần tôi rảnh!” Siêu hài lòng! Hô! Hôm trước lên mạng thấy Đài Loan cũng sắp chiếu liền một mực chờ mong! Quá tuyệt vời quá tuyệt vời! q(≥0≤)p
Cái tên vui vẻ thiếu điều lắc lắc đuôi này là thật sự hoàn toàn quên một chút cảnh giác cẩn thận vừa nảy ra.
“Vậy nói định rồi.” Lý Thiện Tường thật cao hứng mỉm cười, khóe mắt cư nhiên thấy cổ áo bị Chúc Tử Lộ kéo hơi hở ra có điểm điểm hồng ấn không tầm thường, cậu không khỏi vươn tay đè lại Chúc Tử Lộ, giật cổ áo ra muốn nhìn cho tỉ mỉ.
Vừa vào mắt, vết tích loang lổ kia càng rõ ràng, tỏ rõ sự thực chắc chắn.
“Lẽ nào…mọi người với trên mạng nói đều là thực sự? Cậu với Lạc Thiệu Dã đã…” Thật sự là quá khó tin, giọng nói không khỏi có chút run rẩy.
“Lý Thiện Tường, cậu làm cái gì…” Bất cứ ai giữa đám đông bị giật cổ áo như vậy cũng sẽ khó chịu, ngại vì bắt người tay ngắn, Chúc Tử Lộ chỉ nghi hoặc nhưng không giãy dụa.
“Cậu đang làm cái gì? Buông tay!” Cùng lúc đó, gà…trống bảo hộ gà con đã trở về, vung tay hất cái tên đánh lén hạnh kiểm xấu văng ra ném sang một bên, Lạc Thiệu Dã vô luận ngữ khí hay là ánh mắt đều lạnh đến mức siêu việt nhiệt độ ở hai cực trái đất.
“Các cậu…” Ánh mắt Lý Thiện Tường qua lại giữa Chúc Tử Lộ còn đang há lớn miệng mở to mắt cùng với Lạc Thiệu Dã thần sắc bất thiện, trong nháy mắt hiểu rõ, thở dài, quả nhiên mình vẫn đã muộn một bước, chẳng qua không có vấn đề gì, nam tử hán đại trượng phu không cần tính toán loại chuyện nhỏ này. Tương lai? Còn dài!
“Tử Lộ, nói định rồi không được quên đó, vậy….Tôi đi trước.” Nhìn cũng biết hiện tại không phải lúc cứng đối cứng với Lạc Thiệu Dã, Lý Thiện Tường cực kỳ thức thời cầm khay thức ăn của mình rời đi, trước khi đi còn cười cười với Chúc Tử Lộ, nhắc nhở cậu đừng quên ước định.
“Yên tâm đi! Mới sẽ không quên cậu đâu! Vậy bye bye!” Vừa nghe thấy được xem phim Chúc Tử Lộ lập tức có tinh thần, học chị Chí Linh trong quảng cáo, hài lòng phất tay về phía Lý Thiện Tường.
Yeah ~ xem phim miễn phí, lại là ngày công chiếu nha ~ siêu đỉnh siêu đỉnh!
“Sẽ không quên cái gì?” Lạc Thiệu Dã lạnh mặt ngồi xuống, cường lực nhẫn nhịn xúc động muốn lật bàn.
“Thấy cậu cái quên rồi.” Chúc Tử Lộ cười đến giả tạo, nhìn là biết cậu cố ý nói như thế, đến lúc thấy cơm trưa Lạc Thiệu Dã mua về mới thực sự cười.
“Cậu đi mua Lotteria sao ~ thảo nào lâu như vậy. Yeah ~ gà chiên, khoai tây chiên, bánh pudding ngô, coca, còn có súp nữa (cái tên súp mình chịu T^T), đều là tôi thích ăn nha ~”
Hài lòng hài lòng, Lạc Thiệu Dã cuối cùng cũng biết làm tốt việc của mình, Chúc Tử Lộ cười đến là thoả mãn.
“Phải? Thật cao hứng cậu thích ăn, chẳng qua…đây là cơm trưa của tôi.” Lạc Thiệu Dã cười đến càng cố ý, kéo khay ăn lại gần mình.
“A? Cậu không phải nói cậu giúp tôi mua cơm trưa sao?” Chúc Tử Lộ giật mình, chỉ Lạc Thiệu Dã bất bình hỏi, mắt vẫn không rời bánh pudding còn nằm trong túi. (⊙o⊙)@m
“Thấy cậu cái quên rồi.” Ý cười càng sâu, Lạc Thiệu Dã biểu tình không thể thiếu đập hơn được.
“A? Thực quá đáng! Tôi đây buổi trưa ăn cái gì?” Chúc Tử Lộ thiếu chút nữa thì lật bàn, đợi người này nửa ngày rồi lại nói không mua cơm trưa cho cậu? Gạt người! Người này là bị heo quấn thân chắc! Trên khay nhiều thứ như vậy cậu ta một mình ăn hết? Căn bản là cố ý đi!
“Cá nhân tôi không ngại tài trợ cậu một chút đá viên, chẳng qua cậu cảm mạo tựa hồ còn chưa tốt đi? Thực sự là đáng tiếc…” Tuyển thủ Lạc Thiệu Dã bày ra tiềm chất sức bật kinh người của nhân cách thiếu ăn đập của mình, hiện tại vẻ mặt của cậu đã siêu việt vừa rồi trở thành cấp không có khả năng lại càng thiếu ăn đập hơn! Thật sự là rất kinh người, các vị khán giả.
“Lạc Thiệu Dã!” Thực sự đập bàn ! Đập xong lập tức chà xát tay, viền mắt rưng rưng. Đau quá, đau quá đau quá đau quá a!
“Biết đau còn đập mạnh như vậy? Cho tôi xem.” Thấy biểu tình thống khổ của Chúc Tử Lộ, Lạc Thiệu Dã tuy rằng vẫn là lạnh mặt, trong lòng cũng đã nhũn ra.
“Nhìn P nha nhìn? Tránh ra!” Vừa sờ cái tay đỏ bừng của mình vừa hất cẩu trảo quan tâm Lạc Thiệu Dã duỗi sang, Chúc Tử Lộ thật là có oán không chỗ tố
“Muốn ăn cơm trưa, đưa tay cho tôi.” Ăn mềm không ăn cứng, Lạc Thiệu Dã trong vòng ba giây liền lý giải trạng thái nội tâm hiện nay của Chúc Tử Lộ, lúc nào cần mềm lúc nào phải cứng, lúc nào nên đặt tư thái nào, cậu phi thường hiểu rõ.
“Cầm đi! Nhìn xong đừng quên trả lại tôi…” Hung hăng chìa tay sang, sau khi thấy Lạc Thiệu Dã là thật sự cực kỳ chăm chú quan tâm mình, lại lắp bắp nói giỡn bổ sung, hòa hoãn ngữ khí quá hung của mình.
“Ưm, không bị sao, sau này cẩn thận một chút, cậu cũng không phải không biết da cậu so với đậu hũ còn nộn hơn, dễ thụ thương như vậy còn dám cậy mạnh…” Lạc Thiệu Dã vừa niệm liền thấy Chúc Tử Lộ đầu càng lúc càng thấp, phỏng chừng cậu không phải người đâu tiên mắng cậu ta như vậy.
“Lạc Thiệu Dã, cậu so với mẹ tôi còn nhiều lời hơn…Tôi có thể ăn cơm trưa rồi đi?” Không quá cam tâm rồi lại không thể phản bác, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.
“Nhanh ăn đi, lớp buổi chiều không thể muộn.” Lạc Thiệu Dã đầy khay thức ăn sang một chút, đưa toàn bộ những thứ Chúc Tử Lộ thích ăn qua, nhìn cậu ta ăn rất hài lòng mới khẽ cười.
Nhóc con này chính là thực thích làm cho người ta quan tâm…
.
.
.
— oOo —