Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

*: một trò chơi bóng

Buổi chiều lên lớp xong thì không còn chuyện gì nữa, hai người ăn xong bữa cơm lại trở về ký túc xá.

Đông sờ sờ tây sờ sờ, cách thời gian ngủ cũng kém không nhiều lắm, Chúc Tử Lộ kéo kéo dây thun quần đùi, duỗi duỗi người, chuẩn bị lên giường đi ngủ.

“Lộ Lộ, chủ nhật này cậu có làm gì không?” Nhịn cả ngày, Lạc Thiệu Dã tranh thủ thời khắc người ta thường rất thả lỏng trước khi ngủ, làm bộ lơ đãng nhắc đến.

“Cái gì là làm gì? Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?” Lẩm bẩm đá văng chăn, Chúc Tử Lộ ngã đầu liền ngủ, mới không muốn quản vấn đề của Lạc Thiệu Dã.

“Cậu rốt cuộc có thực sự đang suy nghĩ chuyện của chúng ta hay không vậy?” Lạc Thiệu Dã buồn bực, nhìn sao cậu cũng thấy Chúc Tử Lộ căn bản là dự định quên luôn chuyện ngày hôm qua, đây không phải rõ ràng là đang kéo dài thời gian với cậu sao?

Nhãi con này, thực sự khinh cậu là đồ ngốc chắc?

“Có mà có mà…Ngủ xong rồi tôi sẽ nghĩ.” Trước khi ngủ quả nhiên là thời khắc người ta rất thả lỏng, tính toán quỷ quái của Chúc Tử Lộ cứ như thế lơ đãng bị nói thẳng ra.

“Lộ Lộ.” Lạc Thiệu Dã giọng lạnh như lưỡi giày trượt băng, ngồi trên giường mình trầm mặt nhìn Chúc Tử Lộ đang nằm trên cái giường khác.

“Sang đây, cho tôi ôm.” Nếu như không phải nội dung câu chữ phi thường… ~ khụ khụ ~ thì ngữ khí của Lạc Thiệu Dã so với gọi ‘Vượng Phúc (tên thường đặt cho chó ^^), đến ~’ kỳ thực nghe không ra cái gì khác biệt.

“Bệnh tâm thần!” Chúc Tử Lộ thần kinh rút một chút, vờ như không nghe thấy, xoay người làm con rùa.

“Không sang cũng không sao, hiện tại đi xuống giúp tôi mua hai chai nước khoáng lên đây.” Lạc Thiệu Dã mỉm cười, mỉm cười rất lạnh.

“Cậu bị tâm thần a? Nửa đêm mua nước khoáng?” Chúc Tử Lộ ngồi bật dậy, cậu bây giờ vẫn đang là nô lệ của Lạc Thiệu Dã, chuyện này cậu thật ra không quên, không cần Lạc Thiệu Dã nhắc nhở lần thứ hai, nhưng nghe xong yêu cầu vô lý như thế vẫn rất tức giận.

“Tôi có cho cậu chọn lựa.” Lạc Thiệu Dã lại cười, thế nhưng Chúc Tử Lộ một chút cũng cười không nổi.

Cái tên ghê tởm này…Ngày sau thì đừng để thua tôi!

Tuy rằng nói thì nói như thế, but…vì sao bản thân cư nhiên ngay cả một lần cũng không thắng được cậu ta vậy? Thật hận a…Nhìn Lạc Thiệu Dã cười đến cực kỳ tiện, Chúc Tử Lộ trong lòng không biết đã siết nắm tay bao nhiêu lần.

“Sang đây, cho tôi ôm cậu.” Lạc Thiệu Dã vừa cười cười vừa vươn tay về phía cậu, tim Chúc Tử Lộ nhảy dựng một cái.

“Chỉ ôm ôm thôi?” Do dự…trong lòng có chút dao động, dù sao hiện tại đi mua nước khoáng rất khổ cực, Chúc Tử Lộ thầm cường điệu với chính mình như thế.

“Ừ.”

“Biến thái.” Chúc Tử Lộ thấp giọng mắng một tiếng, rồi mới không tình nguyện đi qua, đứng trước mặt Lạc Thiệu Dã, không có gì không đúng, chính là không có cách nào đặt mông ngồi lên đùi Lạc Thiệu Dã, đặc biệt thẹn thùng.

Lạc Thiệu Dã thật ra chuyên gia, vươn tay chụp lấy, kéo Chúc Tử Lộ vào trong lòng ôm, cằm đè lên cái vai đặc biệt có cảm giác xương xương của Chúc Tử Lộ, da thịt mềm mại, toả ra hương sữa tắm.

“Không như vậy cậu không biết tôi có bao nhiêu thích cậu, không bức cậu cậu sẽ không nghĩ chuyện của chúng ta, kỳ thực là cậu bức tôi…” Ôm Chúc Tử Lộ cảm giác rất tốt, thế nhưng tâm tình của Lạc Thiệu Dã vẫn rất nặng nề, trái tim cậu đang đợi một đáp án.

Thế nhưng cái người có thể cho cậu đáp án lại căn bản không muốn nghiêm túc tự hỏi, cậu ta đang lẩn trốn, cho nên cậu cũng chỉ có thể ép buộc mà thôi.

Là ai ép buộc ai? Không có lời đáp.

“Nói lung tung…” Nhỏ giọng kháng nghị, haizzz…cái giọng yếu ớt cỡ nào, có được 1 decibel không vậy?

Đã lớn như vậy rồi còn được người ôm như trẻ con, cảm giác thực sự là không được tự nhiên. Lưng tựa vào một bờ ngực thực dày không thuộc về mình, tai gáy cổ lại có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của một người khác, rất gần ngấy, rất kỳ quái nha…

“Cậu nhóc con này, thoạt nhìn cơ linh, trong khung căn bản trì độn muốn chết.”

Oán giận, người bị tình yêu làm khổ sở sao có thể không oán giận? Một người đánh cá tung lưới lại quên thu lưới, cá mắc ở bên trong tiến lùi đều không xong cũng sẽ mệt mỏi rã rời.

“Này! Hơi quá đáng đi? Cậu mắng tôi!” Đập thẳng vào tai, rất không vui a.

“Tôi có sao?” Không tính là mắng đi, chỉ là biểu đạt tâm tình phiền muộn đang gào thét.

“Cậu có! Cậu mắng tôi là teletubby!” Thực sự tức giận, nhân cách có chỗ bẩn a! Đó mới không phải tôi! Không được nói lung tung!

“Tôi không có.” Cái này thì khẳng định, cậu vừa rồi cũng không nói qua những lời này, nhóc con này không chỉ trì độn còn có chứng vọng tưởng bị hại, thật sự không xong, sao bản thân hết lần này đến lần khác lại thích cậu ta như vậy? Bị ma nhập, chắc chắn.

“Cậu có! Cậu nói tôi trì độn! Không phải là ám chỉ tôi giống teletubby sao?” Giận, kỳ thực càng giống như là đang làm nũng, chẳng qua đương sự không nhận thấy được đây căn bản hệt như tiểu tình nhân đang liếc mắt đưa tình.

“ ~ phụt ~ Cậu nghĩ quá nhiều, teletubby.” Nhịn không được muốn đùa đùa cậu ta, haizzz, nguyên lai bản thân kỳ thực tâm địa rất xấu xa, Lạc Thiệu Dã cười thâm trầm.

“Quá đáng! Tôi từ xa xôi chạy đến cho cậu ôm! Cậu còn nói tôi giống teletubby! Ghê tởm ghê tởm ghê tởm!” Đột nhiên nhận ra vừa nghe nói như vậy lại thấy mình tự đưa mình lên cửa thực sự cực kỳ ngu ngốc, thế là ra sức giãy dụa.

“Được rồi! Đừng nhúc nhích!” Lạc Thiệu Dã kêu lên một tiếng đau đớn, biểu tình thống khổ.

“Mặc cậu! Là cậu muốn ôm tôi, ôm đi ôm đi!” Càng muốn giãy, xem cậu ôm kiểu gì!

“Cậu thực sự…” Không biết nên nói là trì độn hay là ngứa da? Lạc Thiệu Dã một nắm túm chặt thắt lưng Chúc Tử Lộ, một tay kéo tay cậu ta tìm xuống phía dưới: “Cậu có giỏi thì tiếp tục động đi.”

“!” Trời ạ! Người này sao lại không chịu nổi kích thích như vậy? Phản ứng quá khoa trương đi! Chúc Tử Lộ mò được thứ cứng ngắc của Lạc Thiệu Dã, bị dọa sợ đến cứng đơ người.

“Bình tĩnh, Lạc Thiệu Dã, cậu phải bình tĩnh một chút.”

“Cậu nghĩ cậu vừa nói vừa vỗ vỗ như vậy, tôi còn có thể bình tĩnh sao?” Bị kích thích như vậy còn có thể bình tĩnh sẽ không là đàn ông! Lạc Thiệu Dã nói xong nghiêng người, đè Chúc Tử Lộ vào bên trong giường, ấn bờ vai cậu ta, bắt đầu liều lĩnh hôn lên.

Môi đè lên một đôi môi cũng có độ mềm mại như mình, hơi thở nam tính nóng bỏng phả lên mặt, cự ly gần như thế, căn bản là không có cự ly!

Mút hôn rất cường thế, đầu lưỡi miêu tả hình môi, thừa cơ cậu ta há miệng thở dốc lẻn vào khoang miệng, khiêu khích đầy giống đực, bá đạo, không cho phép cự tuyệt.

“Ưm…ô…” Như là bơi tiếp sức, sau khi nghỉ để thở liền rơi vào tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt.

Thân thể cực kỳ nặng nề, cái người đè ở trên người mình thực sự rất nặng, thế nhưng lực đạo như vậy trọng lượng như vậy lại làm cho mình có một loại cảm giác thực sự cực kỳ an toàn, rõ ràng là bị bức bách, cư nhiên lại thấy an toàn?

Lạc Thiệu Dã đè Chúc Tử Lộ hôn xuống, ngón tay xoa viền cằm cậu ta, thuận theo đường viền duyên dáng đó tinh tế dây dưa, ***g ngực người dưới thân phập phồng càng thêm kịch liệt, mẫn cảm rung động.

Thẳng đến thắt lưng bị một cái tay thăm dò vào, chà xát đùa giỡn nơi mẫn cảm, Chúc Tử Lộ mơ hồ rên lên một tiếng, đại não trong chớp mắt kéo cảnh báo!

“Lạc…Lạc Thiệu Dã! Cậu đã nói chỉ ôm ôm…” Hai tay liều chết đẩy bờ ngực như bức tường của Lạc Thiệu Dã ra, Chúc Tử Lộ khẩn trương nhìn Lạc Thiệu Dã, ủy khuất nhắc nhở.

Lạc Thiệu Dã trầm mặc ngưng mắt nhìn cậu, trên gương mặt anh tuấn là biểu tình rất khó hình dung, phảng phất như đang tự hỏi một chuyện rất sâu xa. Ngay lúc Chúc Tử Lộ cơ hồ đã vì bản thân chuẩn bị thêm một lần thất thân mà cảm thấy tuyệt vọng, Lạc Thiệu Dã mới gian nan buông tay.

Thở ra một hơi, Chúc Tử Lộ vội vàng kéo áo bị cuộn lên xuống, quần đùi bên dưới cũng đã bị cởi phân nửa, thật nguy hiểm thật nguy hiểm thật…

“Xin lỗi…Cậu trở về ngủ đi.” Lạc Thiệu Dã dùng giọng nói mang đầy áp lực lạnh nhạt nói xong, liền xoay người không hề nhìn Chúc Tử Lộ nữa, bóng lưng trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lẳng lặng nhìn thân ảnh Lạc Thiệu Dã đưa lưng về phía mình, vốn hẳn là phải thấy cực kỳ hài lòng, thế nhưng một chút cảm giác hài lòng cũng không có. Cho dù không nghe tiếng thở dài, cũng có thể cảm giác được đối phương hô hấp phập phồng thất lạc.

Không phải đã nói muốn ôm tôi sao?

Loại nghi hoặc này nếu như bản thân còn có một chút lý trí, hẳn là sẽ không hỏi ra miệng.

Trong lòng cực kỳ tỉnh táo nghĩ như thế, thế nhưng lúc Chúc Tử Lộ ý thức được bản thân đang làm cái gì, liền nghĩ mình căn bản một chút cũng không tỉnh táo.

Người ta không phải đã buông tha cậu, bảo cậu trở về ngủ sao? Cậu làm cái gì còn phải từ phía sau trộm ôm người ta a? Như vậy so với chủ động yêu thương nhung nhớ có khác gì sao?

Nhất định là bởi vì uống thuốc cảm…Cậu chỉ có thể không ngừng tự an ủi bản thân như vậy.

Người mình thích từ đằng sau ôm lấy mình, gương mặt ***g ngực đều dính sát vào mình, Lạc Thiệu Dã trong lòng cảm thấy kinh hỉ, mặt ngoài cũng bất động thanh sắc, một chữ cũng không nói.

Mãi cho đến lúc phía sau truyền đến tiếng hô hấp bình ổn, cậu mới chậm rãi xoay người, kéo Chúc Tử Lộ đã ngủ say vào trong lòng, hoàn hoàn toàn toàn ôm lấy.

Giữa đêm khuya vắng vẻ, nghe thấy tiếng ve sầu rền rĩ trong thâm sơn, cũng nghe thấy được tiếng tim đập thình thịch trong ngực người yêu cùng với tần suất hô hấp thong thả…

.

.

.

— oOo —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui