Chúc Tử Lộ ngồi cạnh sân bóng rổ, lưng tựa hàng rào đọc sách, từ tai nghe truyền ra một đoạn nhạc dương cầm cổ điển có thể làm cho người ta sung sướng từ trong ra ngoài. Nhưng mà tâm tình của cậu thì chẳng liên quan gì đến việc đang làm sất.
Cậu đây vì sao phải ở cái chỗ nắng to gió lớn này chờ đồ ngu ngốc kia tập bóng chứ?
Nghi hoặc của Chúc Tử Lộ không phải là vấn đề mà cuốn ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’ có thể giải đáp được.
Thế nhưng đáp án chân chính thì trong lòng cậu biết rõ ràng, bởi vì…cậu TMD lại một lần nữa thua cái đồ đại ngu ngốc Lạc Thiệu Dã chó ngáp phải ruồi kia!
“Lộ Lộ, nước!” Lạc Thiệu Dã vẫy vẫy tay, vừa phe phẩy cái lưng áo mồ hôi đầm đìa vừa đến gần Chúc Tử Lộ.
“Gớm! Đừng có gọi tôi Lộ Lộ nữa!” Chúc Tử Lộ ném nước khoáng cho Lạc Thiệu Dã, hung hăng trừng cậu ta một cái rồi quăng luôn khăn mặt sang.
“Bambi cứ vướng miệng sao ấy, tôi gọi không thuận.” Bởi vì mỗi ngày đều phải sai sử Chúc Tử Lộ, sau khi gọi Bambi một trăm lần Lạc Thiệu Dã quyết định phải giúp cậu ta tìm cái tên thân mật dễ gọi hơn một chút.
“Nói tên đầy đủ không phải được rồi sao!” Chúc Tử Lộ nhận lại nước khoáng Lạc Thiệu Dã vừa uống xong, giúp cậu ta đóng nắp chai, bởi vì phát hiện mình càng làm càng thuận tay mà trong lòng cảm thấy một trận đả kích.
A ~ ~ ~ mới một tuần thôi a…Mình cư nhiên đã quen hầu hạ đồ ngu ngốc này như thế! Không thể nào ~ ~ ~ nô tính của mình sao lại nặng đến vậy chứ? A ~ ~ ~ Này không phải thực sự! Cậu cự tuyệt tin tưởng!
“Sống chung thôi, gọi xa lạ như vậy làm gì? Lộ Lộ, mặt cậu hồng lắm nha, phơi nắng choáng váng rồi?” Lạc Thiệu Dã cực kỳ tự nhiên vươn bàn tay sang, sờ sờ khuôn mặt hồng rực của Chúc Tử Lộ.
“Cậu lúc nào thì xong?” Chúc Tử Lộ bởi vì đả kích quá lớn hoàn toàn không ý thức được động tác của Lạc Thiệu Dã, cái mà cậu quan tâm hiện nay chính là đến lúc nào thì mình mới có thể quay về ký túc xá.
Phải về ôn tập chủ nghĩa Tam Dân một trăm lần (Chủ nghĩa Tam Dân – Tôn Dật Tiên: Dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc)! Cha ông đã thật vất vả mới cải cách dân chủ thành công, mình không thể đi bước lùi được! Bảo vệ nhân quyền! Lạc Thiệu Dã…Tôi sẽ không khuất phục cậu đâu (nắm tay)!
“Nhanh thôi nhanh thôi, Lộ Lộ cậu chờ một chút, tôi đi nói với học trưởng là được rồi.” Lạc Thiệu Dã nhìn biểu tình khó chịu trên mặt Chúc Tử Lộ, mắt sũng nước lấp lánh, hai tay còn nhẫn nhịn siết chặt lại, lập tức đoán người này đang rất khó chịu, quyết định nói một tiếng với học trưởng xem buổi tập hôm nay có thể về sớm hay không.
“Học trưởng, Lộ Lộ thấy trong người khó chịu, em có thể về trước không?” Lạc Thiệu Dã đi trở về, vừa hỏi trưởng câu lạc bộ bóng rổ vừa lo lắng liên tiếp quay đầu lại nhìn Chúc Tử Lộ vẻ mặt suy yếu tựa ở hàng rào.
“Hắc hắc hắc ~ muốn về trước sao? OK ~ ha ha ha…” Đại Hùng học trưởng phụ trách câu lạc bộ bóng rổ phi thường dễ nói chuyện. Cậu nhìn cặp đôi học đệ đồng tính vừa khai giảng đã làm người ta để ý này, quả nhiên hệt như trong truyền thuyết, hai người cảm tình tốt đến như keo như sơn, Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu, luyến tiếc xa nhau dù chỉ một giây đồng hồ a!
Thực sự là rất cảm động ! Đại Hùng học trưởng viền mắt rưng rưng, nhìn mặt trời chiều đã ngả về tây, tay đè lên ngực không nói gì, dâng trào cảm xúc (y ̄///. ///  ̄ q)
“Bambi khó chịu sao? Ừm…Học đệ, tất cả mọi người đều là thanh niên, dễ bị kích thích lại nhiều nhu cầu…Anh thì có thể lý giải, chẳng qua…vẫn là khắc chế một chút thì tốt hơn. Bài vở nhiều lắm, cậu như vậy cậu ấy còn chống đỡ nổi không?” Một học trưởng khác đồng tình nhìn Chúc Tử Lộ hai tay nắm mắt lưới cả người tê liệt ghé vào hàng rào, xong quay đầu lại vỗ vỗ vai Lạc Thiệu Dã, dặn dò lời thấm thía.
“Hắc hắc, em đi trước đây, mọi người về sau.” Lạc Thiệu Dã không để ý ánh mắt ám muội mà quan tâm của học trưởng cùng với các sinh viên khác, cậu cho rằng học trưởng chỉ đang nói chuyện cậu bắt Chúc Tử Lộ chờ mình tập bóng rổ mà thôi. Vẫy tay với mọi người, Lạc Thiệu Dã liền xông trở lại bên cạnh Chúc Tử Lộ, trong mắt cậu Lộ Lộ đã sắp tan chảy ra rồi.
Mà lúc này Chúc Tử Lộ hai tay chụp lấy mắt lưới, nhìn khăn mặt chính mình mang đến, nội tâm lại một trận trùng kích.
A a a ~ ~ ~ Cậu cư nhiên lại dâng khăn mặt cho cậu ta lau mồ hôi! Cậu là ngu ngốc a? Khăn mặt nhập khẩu từ Pháp của cậu! Trả lại đây!
A a a ~ ~ ~ Sao mà lấy sai được vậy chứ! Mình là thiểu năng a?
Chúc Tử Lộ siết hàng rào lưới, bắt đầu có dục vọng muốn đập đầu mình lên đó.
“Lộ Lộ, cậu đang làm cái gì vậy? Đi về thôi, hay là cậu muốn đến phòng y tế?” Lạc Thiệu Dã nhìn Chúc Tử Lộ hai tay móc vào lưới sắt, cái trán cố sức đè lên, vội vàng từ phía sau ôm lấy thắt lưng kéo cậu ta ra khỏi đó.
Hít sâu ~ ~ ~ từ phía sân bóng rổ truyền đến tiếng hít vào thật lớn của mọi người.
Nếu như thầy hướng dẫn mà biết nhất định sẽ nói: đánh bóng rổ không đánh bóng rổ, nhìn tình nhân người ta liếc mắt đưa tình làm cái gì? Thế nhưng cực kỳ đáng tiếc, kinh phí thắt chặt không đủ dùng, hơn nữa lại là nơi sơn dã hẻo lánh, câu lạc bộ bóng rổ của ngành chúng ta không có thầy hướng dẫn.
Với cả nơi thâm sơn cách trở cũng chẳng có chuyện mới mẻ gì nhiều, cho nên việc mỗi ngày quan sát đời sống sinh thái của cặp tình nhân nhỏ này bất tri bất giác đã biến thành đại sự quan trọng của toàn ngành, thậm chí là toàn bộ sinh viên trong trường.
Cái loại hình ảnh sống động hương diễm kích thích này nào có thua kém mấy tiết mục trên TV? Không chỉ là người thật việc thật, hơn nữa toàn bộ không cắt ghép biên tập! Xem thôi xem thôi! Không xem là ngu ngốc.
“A ~ ~ ~ mình là ngu ngốc a ~ ~ ~” Chúc Tử Lộ trong lòng đang khóc, cậu nhịn không được tru lên
“Oa! Cậu thực sự phơi nắng đến ngu ngốc rồi? Cậu tự nhìn mình mà xem, trán cũng biến thành bánh lưới rồi này.” Lạc Thiệu Dã kéo ngón tay Chúc Tử Lộ rời xa vật phẩm nguy hiểm kia, vén tóc trên trán Chúc Tử Lộ lên, trán cậu ta dính vào hàng rào, đè lên mắt lưới sắt, thật giống như bị máy đè thành bánh lưới.
Hít sâu ~ ~ ~ mọi người lần thứ hai hít vào một hơi, đối với cặp tình nhân học đệ hiện đã được thăng chức từ bảo bối của lớp lên bảo bối của toàn ngành, thân mật mờ ám giữa hai người trong mắt nam nữ già trẻ đã từng trải phong trần ở đây cư nhiên có một vẻ…ngây thơ đến khó hiểu…
Học trưởng một: “Tôi bước chân vào giang hồ hơn mười năm, TMD cái gì sóng to gió lớn chưa thấy qua? Nhớ năm đó tôi cùng với…( bởi vì không quan trọng cho nên bị tác giả tỉnh lược), có tư thế nào mà chưa từng dùng, thực nghĩ không ra chỉ là cái loại mờ ám sờ sờ trán như vậy tôi cư nhiên lại muốn phun máu mũi! Mẹ ơi ~ con trai mẹ thoái hóa…” (〒 ̄〒)
Bạn học hai: “Hít sâu ~ học trưởng, mượn ít khăn giấy được không?”
Cái tuổi thiếu niên dễ xúc động a ~ vẫn còn nhiều thiếu niên chưa có loại kinh nghiệm này, giữa lúc cuồng phun máu mũi mọi người như thấy được mùa xuân rực rỡ, những người bởi vì bảo bối của ngành mờ ám mà xịt máu cảm giác như trái tim của mình lại trẻ ra được một chút.
“A…Tôi là ngu ngốc…” Chúc Tử Lộ còn đang mải hối hận, khăn Pháp mềm mại của cậu ~ cho cái con động vật hoang dại này lau mồ hôi thối hoắc, lại là tự mình hai tay dâng lên, mẹ nó chứ!
“Được rồi được rồi ~ cậu ngu cậu ngu, chúng ta trở lại ký túc xá thôi.” Lạc Thiệu Dã không hiểu Chúc Tử Lộ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, cậu nửa ôm nửa kéo mà lôi Chúc Tử Lộ đã hóa thành khí cầu đi.
………
Sau khi trở lại ký túc xá, Chúc Tử Lộ vẫn còn chìm đắm trong cơn hối hận, chuyện này quả thực so với lần ngày đó trước mặt mọi người muốn Lạc Thiệu Dã ngậm cậu một trăm lần còn ai oán hơn!
Lần trước chỉ là tổn thất về lời nói, dù sao thì quần chúng dễ quên, căn cứ lý luận truyền bá, tin tức có tác dụng bao trùm, chủ đề ra trước sẽ bị chủ đề hay ho hơn ra sau vùi lấp, cậu không lo lắng.
Thế nhưng…tổn thất vật chất là trực tiếp, lại còn là tự mình làm sai, cậu căn bản là tiền mất tật mang! Làm nô lệ cho người ta lại còn phải cống hiến đồ của mình, cậu đây là có bệnh ở dây thần kinh số mấy vậy?
A a a ~ ~ ~
Có điều vượt xa cách suy nghĩ của Chúc Tử Lộ, lại càng chứng minh cậu vẫn còn ngây thơ, quần chúng dễ quên, nhưng quần chúng càng bát quái!!!
Một sai lầm về ngôn ngữ này đã tạo thành tiếng vang vô tiền khoáng hậu, trên diễn đàn chính thức của bọn họ – Yale (phiên âm Dã Lộ), comment của thành viên đã vượt trên hai vạn, phá tan mọi kỷ lục từ trước đến nay.
Lượng chủ đề riêng lại càng không cần phải nói, thậm chí còn xuất hiện mấy chủ đề chả có ý nghĩa gì lắm như sau:
Số một: “Một trăm lần a một trăm lần…” (Vị này dùng chữ một trăm lần xếp thành một hình lớn hơn một trăm lần, còn là tiếng Trung phồn thể, nhìn xem rảnh dữ không chứ)
Số hai: “Mọi người mọi người, tôi đã nhân lúc Bambi thốt lên tuyên ngôn bom tấn đó lấy điện thoại di động chụp hình up lên bộ nhớ của mạng chúng ta, mọi người lưu lại nhanh nhanh a.” (Chuyện này cho chúng ta thấy khoa học kỹ thuật nói cho cùng đều xuất phát từ nhu cầu của con người)
Số ba: “Làm tốt lắm!” (Đây thì không cần giải thích đi…chẳng biết nói gì luôn.)
Các số sau tỉnh lược…
Nói chung, ngay cả hình ảnh Chúc Tử Lộ đè đầu Lạc Thiệu Dã lúc đó cũng được chụp từ các góc độ khác nhau chế thành đủ loại wallpaper mới nhất, mời dân chúng nhanh chân tải về.
Phụ chú: địa chỉ trang web là: http://.yalelovers.com.tw (ở đây còn có một tràng phiên âm ra tiếng Bông, như mình hay nói là chấm com chấm gì gì đó ấy, thấy không cần nên mình không để)
………
“Này…cậu có khỏe không?” Lạc Thiệu Dã nhìn Chúc Tử Lộ khuôn mặt thảm như nhà có tang, bộ dạng thất hồn lạc phách, không khỏi có một chút lo lắng, có phải là không nên bắt ‘dân đọc sách’ này ngồi bên cạnh chờ mình tập bóng hay không vậy?
Tuy rằng người này miệng lưỡi thô tục, hơn nữa phi thường bạo lực, thế nhưng thân thể tựa hồ là yếu đuối hơn mình nghĩ.
Ánh mắt Lạc Thiệu Dã quan sát Chúc Tử Lộ không có ý coi thường, chẳng qua cậu thực sự nghĩ giới hạn sử dụng của Chúc Tử Lộ cũng quá ít đi, quẳng một cái là xanh xanh tím tím, xoa bóp một chút là đầu khớp xương như vỡ vụn, phơi chút nắng là choáng váng đầu. Thằng nhóc này quả nhiên cực kỳ cần tôi luyện, thân là bạn cùng phòng, cậu nghĩ mình có nghĩa vụ ‘chiếu cố’ cậu ta thành một man khỏe mạnh.
“Khăn mặt…” Chúc Tử Lộ còn đang thương tiếc khăn mặt, khuôn mặt nhỏ bi thảm vô thức rên rỉ.
Lạc Thiệu Dã cho rằng Chúc Tử Lộ thực sự phơi nắng đến bị cảm rồi, chạy ào vào phòng tắm lấy khăn mặt dính nước vắt khô lại chạy về, đè Chúc Tử Lộ lên giường, khéo tay kéo đống áo năm tầng bảy lớp của cậu ta, ý đồ dùng khăn mặt giúp cậu ta lau mặt lau người.
Vừa cởi còn vừa mắng chửi: “Khỉ! Mặc nhiều như thế thảo nào mà bị cảm nắng.”
“Cậu đang làm cái gì đó? Này! Dừng tay!” Chúc Tử Lộ thoáng cái bị đè xuống, còn chưa kịp nghĩ ra chuyện gì vừa phát sinh, hai tay giãy dụa giữa không trung.
Cánh cửa ngay lúc đó ‘cạch’ một tiếng, mở.
“Nghe nói Bambi khó chịu, không có việc gì…đi…Sorry! Các cậu tiếp tục.” Đại Trì mang theo Tiểu Quất phía sau, mở cửa ra rồi thì tắt tiếng năm giây, cấp tốc đóng rầm cửa lại.
“A?”
“Ưm?”
Lạc Thiệu Dã cùng Chúc Tử Lộ duy trì động tác vốn có, hơi giật mình nhìn hai người mở cửa rồi đi ra, đến vội vàng đi vội vàng, phất ống tay áo, không lưu lại một chút vấn vương.
“A! AAAAAAAAAAA! Lạc Thiệu Dã đồ hỗn đản! Tôi bị cậu hại chết!” Chúc Tử Lộ phản ứng lại trước, trong ánh mắt của Đại Trì và Tiểu Quất là hàng chữ ‘hiểu mà hiểu mà’, cậu hận không thể lột da đồ Lạc Thiệu Dã đã hủy sự trong sạch của cậu luôn cho rồi.
“Á! Tôi có lòng tốt mà! Chúc Tử Lộ! Cậu còn đánh thì tôi không khách khí nữa đâu! A! Đã nói cậu đừng có đánh mà vẫn còn đánh!” Lạc Thiệu Dã bị nắm tay của Chúc Tử Lộ liên tục công kích, cơn tức bay vọt lên trời.
Nhường cậu cậu lại tưởng tôi sợ!
Lạc Thiệu Dã tàn nhẫn lật người Chúc Tử Lộ lại, hai tay chụp cánh tay cậu ta, một đầu gối đè lên lưng, chỉ nghe thấy tiếng Chúc Tử Lộ kêu đau, thanh âm thê lương xuyên thấu qua từng bức tường của ký túc xá.
Lúc này không ít người đã đến trước cửa phòng 832 muốn vào thăm Tiểu Lộ Bambi nghe nói thân thể không khỏe.
“Không được vào! Không có việc gì không có việc gì, bên trong đang bận rộn.” Tiểu Quất che trước cửa ngăn trở hành động muốn mở ra của những người khác.
[A ~ ~ ~] Từ sau cửa truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Chúc Tử Lộ.
“Nghe đi! Đang kịch liệt a ~” Đại Trì ở bên cạnh rung đùi đắc ý, cùng canh cửa với Tiểu Quất.
Chỉ chốc lát sau trước cửa lại lần nữa chật ních người, chẳng qua mọi người không phải đi thăm bệnh mà là tới nghe kịch.
Đột phá lớn nhất của ngày hôm nay là bắt đầu có bán vé chỗ ngồi cùng với Cola and Popcorn.
.
.
.
— oOo —