"Được lắm, Gia Lạc, em giỏi lắm...!Ý em nói là cách giảng dạy của tôi thua kém thầy toán đúng chứ?"
Gia Lạc lắc đầu liên tục, cô bé rõ ràng không có ý đó mà.
Nhưng nhìn ánh mắt của thầy Triệu đang vô cùng tức giận, cô chỉ đành cúi đầu chịu trận:
"Thầy ơi, không nên như vậy..."
"Không nên, em nói tôi không nên làm cái gì cơ?"
Thầy Triệu máu nóng đã dồn lên não, rõ ràng cô bé này có tố chất học tập rất ổn, như cứ đến tiết của của ông là hết mơ đằng đông lại đến mơ đằng tây, bởi vậy điểm thi mới thấp lẹt đẹt như vậy.
"Thầy không nên tự đánh giá thấp năng lực của mình như vậy...!Thầy không dốt đâu, là đầu em không dung nạp được môn thầy dạy thôi."
Âu Gia Lạc không nói còn may, nói rồi lại trở thành ngòi nổ của ngọn núi lửa, thầy Triệu im lặng một lúc, tay vỗ trán liên tục, sau một lúc quyết định, ông chỉ xuống góc lớp, là chỗ thường ngày của cô bé, nói:
"Mang cặp sách lên trên đầu hàng, đến tiết của tôi thì em ngồi với Châu Tiết Viễn đi.
Đợi lát nữa tôi nói với chủ nhiệm của em đổi luôn cho em ngồi trên cùng."
Âu Gia Lạc tròn mắt, không chỉ là ngạc nhiên mà có thêm chút...!Đau khổ, đúng vậy, là đau khổ.
"Thầy ơi...!Em có thể cố gắng, thầy ơi thầy đổi cách phạt em đi mà..." Âu Gia Lạc cầm tờ giấy thi đến mức nhàu cả hai mặt giấy rồi, cô bé hơi ngước mắt xuống.
Đối diện chính là nụ cười thách thức của Châu Tiết Viễn.
Ai mà không biết, ngày đầu tiên đi học cô đã cùng cậu bạn này có xung đột chứ, một người giỏi toán, một người thì giỏi anh.
Hai người gặp là xúc đụng là múc...!Có bao giờ được bình yên đâu.
Hơn hết, nếu để Châu Tiết Viễn kèm anh cho cô thì Gia Lạc thà để con mèo con ở nhà dạy còn dễ hơn, ít nhất sẽ không phải nghe tiếng mỉa mai của cậu ta.
"Không nhưng nhị gì hết, tôi để người học giỏi anh nhất khối giảng bài cho em, nếu em còn không lên nổi con 5 trong bài kiểm tra kế tiếp, tôi sẽ mời cha mẹ em họp một thể."
Âu Gia Lạc còn muốn kì kèo thêm nữa, nhưng vừa nghe thấy thanh âm cha mẹ mình có khả năng sẽ lên trường, cô bé lập tức im bặt.
Dù không phục ra mặt nhưng bóng dáng nhỏ nhắn kia vẫn phải lết từng bước chân nhọc nhằn về chỗ cũ của mình, thu dọn đồ đạc, lại cùng với những cô cậu bạn tốt xung quanh nói một lời từ biệt rồi mới quay lên trên.
Thầy Triệu thấy cảnh này, nửa muốn cười, nửa lại phải cố gắng làm mặt nghiêm khắc, vừa thấy gót giày của Gia Lạc bước đến, thầy không nhịn được mà thán một câu:
"Em chuyển chỗ ngồi, cũng không phải là chuyển lớp, nói lời từ biệt như vậy để làm gì?"
"Thầy à, thầy không biết, trong lớp học, nửa trên nửa dưới cũng đã là một thế giới khác nhau hoàn toàn rồi, em sẽ không được cùng các bạn..."
Gia Lạc còn chưa kịp nói hết câu, nhưng nửa dưới kia đã nhận ra cô bé định nói gì, không hẹn cùng nhau la lớn át lấy tiếng của cô bé:
"Gia Lạc, đi mạnh giỏi, cho dù cậu ở xó xỉnh nào của lớp học cũng vẫn là một hội của bọn mình, nếu nhớ có thể xuống đây mỗi lúc ra chơi mà." Doãn Tinh là người đi đầu trong việc ngắt lời ấy.
Kèm theo đó cũng là âm thanh của lớp trưởng Mai Lan vang lên:
"Đúng rồi, cố gắng học tập thật tốt, chúng tớ đợi đại ca toán học Gia Lạc quay trở lại."
Âu Gia Lạc bĩu môi, biết thừa những lời động viên kia chỉ nhằm bịt miệng cô bé không lỡ miệng nói ra điều không nên nói thôi.
Thực chất bên dưới là tổng hợp của những thánh ăn vặt trong giờ học, cô bé trước đây cũng được thử mấy món các bạn ấy làm, nào là thạch, bánh trái, lâu lâu lại có cả sữa chua tự làm...
Cũng ngon lắm chứ bộ.
Nhưng tất cả chỉ là quá khứ, đặt cặp mình xuống chỗ treo, lại ngồi vào bàn học, kế bên là Châu Tiết Viễn đang cười nhởn nhơ.
Cậu ấy dùng khẩu hình miệng chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một.
"Này nấm lùn, cậu chết chắc rồi."
Âu Gia Lạc liếc mắt không thèm quan tâm đến cậu ta, đợi đó, sẽ có một ngày 5 điểm anh đến tay, tôi sẽ cho cậu một bài học!
Đợi mãi tiếng trống tan học mới vang lên, Gia Lạc về nhà, việc đầu tiên chính là vứt cặp sách lên bàn, lôi ra trong cuốn tập tờ giấy kiểm tra được 4,25 của mình.
Sau khi ngó đông ngó tây thấy cha chưa về, anh trai đang ở dưới bếp nấu ăn, mẹ thì đang ngồi trong phòng sách làm việc, cô bé lập tức thực hiện chiến lược xóa dấu vết của mình.
Bước khẽ cười duyên, lủi ra khỏi nhà, ngay tức khắc chạy ra ngoài vườn.
Khu vườn của cô bé ngăn cách với nhà hàng xóm chỉ bằng một hàng rào bằng cây chuỗi ngọc, mà bác làm vườn lại vô cùng tinh tế làm thêm một lỗ chui cho bé Su - chú chó golden mà anh trai cưng nựng hết mực.
Qua trọng hơn hết, nhà hàng xóm sau khi chuyển đi được hơn một năm vẫn chưa có ai chuyển vào hết, Gia Lạc cũng nhờ vậy mà tìm ra nơi chôn cất các bài kiểm tra tiếng anh mà không ai phát hiện, đó chính là một cái hố sâu ở dưới gốc cây bồ đề.
Nhưng hôm nay có chút khác lạ.
Khi vừa chui qua, như thường lệ cô bé vẫn lon ton chạy đến gốc cây bồ đề, dùng chiếc xẻng mini đồ chơi để đào lớp đất bị cô bé múc đến tơi xốp lên, song múc chưa được chục múc, bỗng dưng cô bé trông thấy có một chiếc bóng cao lớn che lấp cho những ánh sáng mặt trời len qua tán lá dày cộm phía trên.
Kèm theo đó là âm thanh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, tuy nhiên nội dung lại có chút phản cảm khiến cô bé phải nhảy dựng lên.
"Mèo nhỏ đang tìm nơi lấp lựu đạn à?"