“Vù…”
Phong thanh đại phát, thân thể Cảnh Dương, giống như một thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, mang theo vô tận sát khí bay tới trước mặt Tô Lạc.
Tô Lạc hơi nhăn mày, chân trần bước trên sơn thạch, từng phân từng chút, dịch chuyển tới gần Cảnh Dương, từng đạo Triều Tịch vô thanh vô tức xuất hiện quanh thân thể hắn.
Phong Nguyệt híp mắt, khó che giấu được sự hưng phấn trong lòng, màn kịch vui này, hắn đã chờ đợi rất lâu rất lâu rồi.
Nam nhân thần bí và cường đại này, rốt cuộc có quan hệ gì với Cảnh Dương, đáp án sắp được mở ra, càng khiến hắn cảm thấy vui sướng hơn là, lần này, hắn cuối cùng có thể chơi đùa Tô Lạc trong lòng bàn tay.
Tựa hồ có thứ cố kỵ, Tô Lạc chỉ phòng ngự, mà không hề xuất thủ trả đòn, cho dù tu vi của hắn cao thâm hơn Cảnh Dương, nhưng cứ bó tay bó chân như vậy, dần dần đã bị Cảnh Dương đánh phải liên tục lùi về, hụt trước hụt sau, thua kém đối phương.
Vui sướng trong mắt Phong Nguyệt càng đậm.
“Chi!”
Đột nhiên, hầu vương thét lên chói tai, thân thể lớn bằng lòng bàn tay đột nhiên nhảy khỏi vai Phong Nguyệt, chạy nhào về phía sau. Phong Nguyệt biến sắc, nhanh chóng né qua bên cạnh, nhưng đã muộn nửa bước, thanh trường kiếm băng lạnh, vốn đâm vào giữa lưng hắn, bị hầu vương mãnh liệt bổ tới, đã hơi chệch phương hướng, sau đó đâm xuyên qua vai.
Phong Nguyệt chịu đau, nhưng không hoảng loạn, tia sáng bảy màu trên người lấp lóe chớp hiện, hóa ra một đạo quang trùng bảo vệ hắn kín kẽ, sau đó mới quay đầu nhìn ra sau lưng.
“A… ngươi, ngươi…”
Gần như đồng thời, trận chiến giữa Cảnh Dương và Tô Lạc, đã thấy rõ kết cục, ngoài dự liệu chính là, người thua thế nhưng là Tô Lạc, gần như giống hệt cảnh ngộ của Phong Nguyệt, hắn bị Cảnh Dương một kiếm xuyên tâm, còn không kịp làm ra bất cứ phản kháng nào đã bị đánh ngã.
Nghe tiếng kinh hô của Phong Nguyệt, Cảnh Dương bỏ lại Tô Lạc, lóe người nhảy sang, dừng lại bên cạnh Phong Nguyệt, sau đó toàn thân chấn động, nhìn thẳng phía trước kinh ngạc trừng to mắt.
Xuất hiện trước mặt bọn họ, là một thân ảnh vô cùng quen thuộc, mày tu mắt phượng, thân cao thẳng tắp, gương mặt mỹ lệ như thể trời cao cố công điêu khắc, lộ ra sự cao ngạo và thanh lãnh làm người ta nghẹt thở. Trường bào hắc sắc bao kín thân hình oai dũng, một cỗ thanh khí trong suốt vờn quanh trên đó, năm ngón tay như dây trói, siết chặt cổ hầu vương, cánh tay khác đang cầm một thanh trường kiếm lấp lánh hàn quang, mũi kiếm chỉ vào họ.
“Ngươi…” Phong Nguyệt hít thật sâu một hơi, dần hồi phục bình tĩnh, mục quang đảo quanh người Cảnh Dương một vòng, rồi lại chuyển sang hắc bào nhân, từ kẽ răng phun ra một câu, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Người đó hơi ngẩng đầu, dương quang chiếu nghiêng trên mặt hắn, phản xạ ra hào quang mê mù, cũng khiến cho gương mặt hắn, càng thêm rõ ràng hơn trước mặt Cảnh Dương và Phong Nguyệt.
Mày đó, mắt đó, thậm chí cả thần tình cao ngạo mà băng lãnh đó, đều giống Cảnh Dương hết chín phần, nếu nói có điểm nào không giống, thì chính là hắc bào nhân này nhìn còn cao ngạo hơn, thanh lãnh hơn, gương mặt cũng thành thục hơn một chút, giữa chân mày thậm chí còn ẩn hiện dấu tích của thời gian lưu lại, nếu như nói Cảnh Dương giống như thanh tùng sinh trưởng sừng sững trên đỉnh núi, vậy thì hắn chính là kình thiên thương mộc từ trong đỉnh băng sơn phá tuyết trồi lên.
“Nhãn thần của ngươi, còn không bằng một con hầu tử. Chẳng qua nhãn thần của con hầu tử này, cũng chẳng được tới đâu, một đạo tiên thiên thai khí đã có thể lừa được nó.” Khóe môi hắc bào nhân, lộ ra ý cười trào phúng, lắc lắc hầu vương trong tay, hầu tử đáng thương, đã bị hắn siết đến mức mắt trắng dã, “Nói với hắn, ta là ai?”
Hắn hơi thả lỏng năm ngón, hầu vương nghẹn hít một hơi, cỗ họng phát ra tiếng kêu thảm hỗn loạn, thậm chí còn mang theo mấy phần lên án.
Hầu vương rất nghẹn khuất, không phải hỏa nhãn kim tinh của nó không ra gì, mà là thân nó thụ trọng thương, một thân tu vi chỉ bằng ba phần thời kỳ đỉnh cao, uy lực của hỏa nhãn kim tinh không thể toàn bộ phát huy, cho dù như vậy, nó cũng đã nhận rõ vào lúc quan trọng cuối cùng, chẳng qua không kịp nhắc nhở Phong Nguyệt mà thôi.
Phong Nguyệt không hiểu thú ngữ, nhưng hắn là Tình Ma, cảm ứng đối với tình tự nhạy bén nhất, từ trong tình tự nhấp nhô của hầu vương, hắn phát giác ra được cái gì, đột nhiên biến sắc, kinh hoảng nói: “Ngươi là Tô Lạc?”
Cảnh Dương biến sắc, quay đầu nhìn thân ảnh Tô Lạc đã bị hắn một kiếm xuyên tâm ngã dưới đất, lặng lẽ không động, kỳ quái chính là, trong thân thể lại không có nửa giọt máu tươi chảy ra.
“Không cần nhìn nữa, đó chỉ là một cỗ pháp tướng của La Phù Kiếm Môn.” Mục quang hắc bào nhân đặt lên người Cảnh Dương, mang thêm vài phần cười nhạo, “Cảm thấy kỳ quái tại sao ta lại giống ngươi như vậy, đúng không?”
Nhãn thần Cảnh Dương co rút, sau đó trở nên bén nhọn.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Muốn biết?” Hắc bào nhân cười, nụ cười này, khiến sự thanh lãnh trong biểu tình của hắn nhạt đi rất nhiều, như hơi xuân chợt đến, nhưng câu tiếp theo, lại tràn đầy khí tức giết chóc, “Giết Phong Nguyệt đã.”
“Giết ta?” Phong Nguyệt gần như muốn cười lớn, “Tiểu mỹ nhân, ngươi nỡ giết ta sao?”
Tương tư nhập ma chung, là thủ đoạn lợi hại sau chót của Tình Ma, lợi dụng cảm tình khắc cốt ghi tâm nhất của nhân loại, tương tư vừa nhập niệm, đến chết không rời, theo sát như bóng, vĩnh viễn không phản bội.
Cảnh Dương nhìn hắn, trong mắt nhu tình như nước.
Phong Nguyệt nhẹ than một tiếng, nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi nhìn ta như vậy, thật khiến người ta ngứa ngáy a, đi thôi, giết gia hỏa tướng mạo giống ngươi như đúc đó đi, sau này, sẽ không còn có người nào tới tranh sủng với ngươi nữa.”
Thế là, sát cơ lại lên, từng cuộn phong, dấy lên bên cạnh Cảnh Dương, mang theo tiếng xé không chói tai, vạt áo nhấp nhô, vang vang lạt xạt, hắn chậm rãi nâng trường kiếm trong tay.
“Cho ngươi một cơ hội, nói rõ ngươi rốt cuộc là ai, ta sẽ để ngươi toàn thây.”
Thanh âm hắn luẩn quẩn trong gió, tràn đầy sát ý, khí thế toàn thân lập tức dâng lên cực điểm.
Trúc Cơ rồi?
Ý cười trong mắt Tô Lạc càng đậm, nhưng lập tức chuyển thành phẫn nộ, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ nhẹ than một tiếng. Hắn tốn hết tâm tư để nâng cao tu vi cho Lạc Nại Hà, cuối cùng thành toàn…
Nhưng mẹ nó lại là chính mình.
Nghĩ tới một màn xuân tình dập dờn trong gian phòng gỗ đó, lòng hắn liền trống rõng, sau đó lại ẩn ẩn có chút không cam lòng, tâm tình rối rắm, thực sự khó dùng lời để biểu đạt.
Phong Nguyệt đối với tình tự ba động mẫn cảm bao nhiêu, hắn rõ ràng cảm thấy gia hỏa từng khiến hắn bó tay hết cách trước mắt này, không biết tại sao, lại đột nhiên xuất thần, thời cơ trời ban này hắn làm sao có thể bỏ qua, lập tức hét lớn một tiếng: “Hầu vương!”
Hầu vương cực thông nhân tính, sau khi bị Phong Nguyệt thu phục thì càng thêm thông linh, lại thêm bản tính hầu vốn có phần giảo hoạt, nó bị Tô Lạc siết cổ, sớm đã nghẹn một bụng hỏa, lúc này đột nhiên nghe Phong Nguyệt gọi lớn như vậy, lập tức hiểu rõ đó là tín hiệu động thủ, thân thể vốn chỉ lớn bằng lòng bàn tay, giống như vừa được thổi hơi, nhanh chóng phình lên.
Gần như đồng thời, Cảnh Dương cũng nắm lấy cơ hội, tư thế dẫn vạn quân, một kiếm chém ra.
Tình thế lúc này lập tức dịch chuyển, Tô Lạc đang lúc thất thần, hầu vương đã thoát khỏi bàn tay hắn, hai móng vuốt hung hăng vỗ lên người hắn. Hầu tử sau khi to lên, đã cao bằng một người, kim mao toàn thân, toàn bộ dựng đứng, da thịt trên người ngưng kết thành từng khối, lộ rõ bộ mặt giảo hoạt, nào còn tướng mạo khả ái lông xù xù trước đó.
Tô Lạc phản ứng cũng coi như nhanh, thân ảnh dịch lên trước, như một làn khói, sượt qua móng vuốt của hầu tử, thoát hiểm tránh được, còn chưa đứng vững, kiếm của Cảnh Dương, đã tiến tới trước mặt hắn.
Gió vây quanh mũi kiếm, thổi bay những lọn tóc trước trán hắn, phát ra tiếng vang lạt xạt nhẹ nhàng, những lọn tóc đó tựa như không kham nổi sức gió, chớp mắt đã đứt thành hai nửa, chậm rãi rơi xuống.
Trước mắt mũi kiếm sắp đâm vào mắt hắn, Tô Lạc lại nhảy sang bên trái, hệt như ma quỷ, nhanh chóng né khỏi một kiếm đó, nhưng giây tiếp theo, thân ảnh hắn lại chìm sâu vào trong không gian bảy màu.
“Hi hi, ngươi rốt cuộc vẫn bị ta bắt được.”
Tiếng cười của Phong Nguyệt, truyền tới từ sau lưng hắn, uyển chuyển du dương.
Thân thể Tô Lạc đông cứng, sau đó khóe môi chậm rãi lộ ra một tia cười khổ. Cảnh Dương thì không chịu ngừng lại, dưới chân nhẹ điểm, trường kiếm vẫn như cũ không buông tha đâm vào mắt Tô Lạc.
“Tiểu mỹ nhân, dừng tay.”
Phong Nguyệt giơ hai ngón tay ra, chặn lại mũi kiếm của Cảnh Dương. Không dễ gì mới bắt được con mồi tới tay, hắn không muốn chưa chơi cho đủ đã bị giết chết, hơn nữa quan hệ giữa Tô Lạc và Cảnh Dương, hắn còn chưa hỏi ra được mà.
Phụ tử? Huynh đệ? Hay là cái gì khác? Hắn thật sự rất hiếu kỳ, tướng mạo giống nhau như vậy, nói giữa bọn họ không có bất cứ quan hệ gì, quỷ cũng không tin.
Cảnh Dương nặng nề hừ một tiếng, tràn đầy không vui, tức giận nghiêng mặt sang một bên.
“Ngươi ăn dấm chua sao?”
Phong Nguyệt cười như cành hoa dao động, ngón tay nhẹ ve vuốt trên mặt Cảnh Dương, giống như đang đối đãi với một thứ trân bảo.
“Trong lòng ta, ngươi mới là quan trọng nhất, thật sự, không lừa ngươi.”
Sắc mặt Cảnh Dương dễ coi hơn rất nhiều, nhưng vẫn không chịu quay đầu lại, bộ dáng này khiến Phong Nguyệt càng cảm thấy vui thích, nhất thời quên mất Tô Lạc còn ở bên cạnh, cả người đều dựa hẳn lên người Cảnh Dương, nhẹ thổi hơi vào mang tai hắn.
“Tiểu mỹ nhân… tiểu tâm can… tiểu bảo bối…”
“Xì…”
Một tiếng cười nhẹ tràn đầy chế giễu từ sau lưng truyền tới, Phong Nguyệt biến sắc, lúc này mới nhớ còn có một Tô Lạc vẫn luôn ở cạnh bên.
“Ngươi cũng ăn dấm sao?” Hắn cười vui vẻ.
“Ăn dấm của ngươi?” Tô Lạc trên trên dưới dưới đánh giá hắn vài cái, lắc đầu than thở, “Thật áy náy, dạ dày của ta không tốt, hũ dấm lâu năm của ngươi, ngửi một chút đã khiến người khác buồn nôn rồi.”
Sắc mặt Phong Nguyệt hơi phát xanh, căm hận nói: “Tô Lạc, chết đến nơi mà ngươi còn cứng miệng, ngươi thật cho rằng ta không nỡ giết ngươi sao?”
Tô Lạc vẻ mặt thong dong không gấp, nhàn nhạt cười nói: “Ngươi cho rằng ngươi thật sự thắng rồi sao?”
“Rơi vào không gian thất tình của ta, thì không ai có thể thoát được, trừ phi ngươi căn bản không phải là người.” Phong Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Tiểu mỹ nhân, giết hắn đi.”
Cảnh Dương đáp lời rồi tiến tới, trường kiếm phất lên, giữa không trung lao thẳng, phát ra tiếng xé gió chói tai, giây tiếp theo, thanh âm mũi kiếm đâm vào da thịt, khi dư âm tiếng xé không chưa dứt, cộng hưởng vang cao.
Tô Lạc nâng mắt lên, trên mặt như cũ vẫn mang theo ý cười thong dong, mục quang đặt trên người Phong Nguyệt, tràn đầy thần sắc chế giễu. Thân ảnh của hắn, không biết từ lúc nào đã rời khỏi không gian thất tình, hầu vương đáng thương, lại lần nữa rơi vào tay hắn, bị siết chặt cổ, mắt lồi cả ra, chỉ có thở ra, không có hít vào.
“Tại, tại sao?”
Nhìn mũi kiếm đâm vào thân thể chính mình, trên gương mặt luôn yêu mĩ uyển chuyển của Phong Nguyệt, lộ ra một tia nghi hoặc.
Cảnh Dương lạnh lùng nhìn hắn, trên tay hơi dùng lực, mũi kiếm trực tiếp từ trên người Phong Nguyệt xuyên thẳng qua tim. Hắn muốn giết tên Thiên Ma ngoại vực vô sỉ này rất lâu rồi, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội.
Trong mắt Tô Lạc, ẩn ẩn có thêm một chút thương hại, Tình Ma đáng thương, hắn đại khái trước giờ không thể nào ngờ, tương tư nhập ma chung cũng sẽ có ngày mất đi tác dụng.
“Kỳ thật làm một Thiên Ma ngoại vực, bản thân vô hình vô tướng chính là ưu thế lớn nhất của ngươi, đáng tiếc ngươi đã từ bỏ, ngay khi ngươi dùng thân thể người, cũng có nghĩa là ngươi đã mất đi tấm thân bất tử.”
Tô Lạc nhẹ lắc đầu, hắn trước giờ không thể nào hiểu nổi, tại sao tất cả Thiên Ma ngoại vực không yên lành sống ở ngoại vực, mà nhất định kiên trì không mỏi mệt, kẻ trước hy sinh, người sau tiếp bước ý đồ muốn xâm nhập vào tu chân giới tiến hành đoạt xác trọng sinh.
Sinh mạng đang mất đi, Phong Nguyệt cảm thấy được có thứ gì đó từ trong thân thể mình nhanh chóng tiêu thất, vô luận hắn cố gắng nỗ lực thế nào, cũng không giữ lại được, nghe được lời Tô Lạc, hắn bình sinh lần đầu tiên lộ ra thần sắc cười khổ.
“Ngươi, ngươi không phải cũng giống như ta…” Suy yếu nhanh chóng ập tới, ngay cả nói chuyện cũng trở nên vô cùng tốn sức, nhưng hắn không cam tâm chết như vậy, ít nhất hắn muốn biết, Tô Lạc rốt cuộc là ai, còn Cảnh Dương tại sao lại phản bội hắn.
“Ta và ngươi không giống.” Tô Lạc siết tay thành đao, đâm vào cổ hầu vương, đem hầu vương đã hôn mê ném lên ngọn cây, sau đó mới nhìn sang Phong Nguyệt, thong dong nói, “Từ trước tới giờ ta không hề thừa nhận ta là Thiên Ma ngoại vực.”
Thân thể Phong Nguyệt nhẹ chấn động, rồi tựa như mất hết sức, từ từ mềm nhũn ra đất. Giống như đã hiểu rõ cái gì, hắn đột nhiên nhẹ cười.
“Ta biết rồi… ta cuối cùng đã biết rồi, ngươi không phải Thiên Ma ngoại vực… đúng vậy, ngươi không phải, nếu không sao ta lại không thể nhận ra chủng loại của ngươi, nhưng ngươi có đặc thù của Thiên Ma ngoại vực, vô hình vô tướng, cho nên ngươi mới nói ta và ngươi cùng nguồn cội, hơn nữa ngươi còn có thể đoạt xác, không đúng, không phải đoạt xác, ta vẫn luôn hiểu sai rồi, ngươi rõ ràng là mượn xác hoàn hồn… ngươi không phải Thiên Ma ngoại vực, ngươi là một mảnh tàn hồn, ta sớm nên nghĩ đến, trách không được ngươi phải mượn cỗ tiên thiên thai khí kia che chở cho hồn thân của ngươi, không phải vì ngăn chặn hỏa nhãn kim tinh của hầu vương, mà là vì có thể ngay dưới ánh mặt trời sáng rực rời khỏi cỗ pháp tướng mà ngươi đã mượn thể…”
“Chúc mừng ngươi, lần này đoán đúng rồi.” Tô Lạc mỉm cười, đi đến cạnh Cảnh Dương, hơi gật đầu, “Phối hợp cũng không tồi.”
Cảnh Dương vẫn như cũ trầm mặc, lạnh lùng nói: “Sao ngươi biết ta thanh tỉnh?”
Phong Nguyệt miễn cưỡng đề khí, dựng thẳng lỗ tai, đáp án này hắn cũng muốn biết.
“Bởi vì…” Tô Lạc nhẹ cười, mục quang lại một lần nữa nhìn về thiên không xa xa, dường như xuyên qua vô số thời không, trở về khởi điểm của tất cả, “Vì tất cả những kinh nghiệm ngươi trải qua, ta đều đã trải qua.”
Chân mày Cảnh Dương nhẹ giật, lời của Tô Lạc khiến hắn nghi hoặc.
“Đây không thể nào… tuyệt đối không thể…”
Phong Nguyệt đột nhiên có một suy đoán, nhưng giây tiếp theo lại bị chính mình phủ định, sự chấn kinh mà suy đoán này mang tới, khiến khí tức đã suy yếu đến cực điểm của hắn, lại đột nhiên căng lên như hồi quang phản chiếu, thân thể lại có khí lực, trong lúc vì nghi hoặc mà xuất thần, hắn đã vỗ một chưởng lên người Cảnh Dương, trường kiếm đột nhiên rút ra, máu tươi mang theo nỗi đau đớn theo đó trào ra.
Cảnh Dương loạng choạng vài bước, phun ra một ngụm máu, nhưng vết thương không nghiêm trọng, tuy trúng một chưởng, nhưng Phong Nguyệt đã là nỏ mạnh hết đà, lực đạo đánh ra có hạn, nhiều lắm chỉ chấn thương nội tạng hắn, tu dưỡng một chút là có thể hồi phục.
Nhưng một chưởng này, lại khiến suy đoán chấn động của Phong Nguyệt được chứng thực, vì ngay khi Cảnh Dương thổ huyết, thân thể Tô Lạc cũng hơi run rẩy, tuy không thổ ra huyết, nhưng hồn thể vốn rất chắc chắn, đã hơi mờ ảo đi vài phần.
“Đây là sự thật… ngươi không phải Tô Lạc, ngươi chính là tiểu mỹ nhân, không, không đúng, hồn phách của tiểu mỹ nhân vẫn còn hoàn chỉnh, ngươi là tương lai của tiểu mỹ nhân… tu vi của ngươi rốt cuộc đã cao thâm tới trình độ nào, mà có thể nghịch chuyển thời không…”
Phong Nguyệt trừng to mắt, trong đó lộ ra vô tận hối hận, sớm biết Tô Lạc là quái vật như vậy, hắn tuyệt đối tuyệt đối sẽ không chuốc lấy họa này. Rốt cuộc làm sao mà làm được, hắn không thể nào ngờ được, lại có người có thể nghịch chuyển thời không, lấy thân tàn hồn trọng hồi trở lại, chuyện này đối nghịch thiên đạo, thiên lý khó dung, theo thường tình mà nói, Tô Lạc sớm nên chết dưới thiên đạo rồi, tu vi của tu sĩ bất luận cao thâm thế nào, cho dù đã phi thăng thành tiên, thành thần thành ma, cũng vẫn phải chịu sự quản thúc của thiên đạo.
Đúng rồi, hắn hiểu rồi, sở dĩ Tô Lạc phải mượn thể hoàn hồn, đem khí tức của chính mình áp chế thành trình độ kiếm tu bình thường, đều là vì tránh né thiên đạo, một khi khí tức của Tô Lạc có nửa điểm bị tiết ra, thiên đạo sẽ lập tức hủy diệt hắn. Đạo tiên thiên thai khí thanh sắc này, cũng không phải dùng để đề phòng sự tổn thương của mặt trời ban trưa đối với hồn thể, tu vi đã đạt đến mức như Tô Lạc, một chút dương quang căn bản không thể tạo thành bất cứ tổn hại nào đối với hồn thể, đạo tiên thiên thai khí này, là dùng che phủ khí tức thân thể hắn để tránh thiên đạo phát giác.
Nếu không phải cố kỵ thiên đạo, Tô Lạc chỉ cần một ngón tay cũng có thể vặn chết mình. Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, sau khi hiểu rõ tất cả, trong mắt Phong Nguyệt, chỉ còn lại thần sắc hoảng sợ. Mục quang của hắn, cuối cùng dừng lại trên người Cảnh Dương, tiểu mỹ nhân bị mình xem như món đồ chơi đoạt về, thế nhưng lại có tiềm lực như thế, có thể vào tương lai xa xăm, trở thành quái vật như Tô Lạc, chết trên tay hắn, một Tình Ma như mình đây cũng không tính là oan uổng.
Cảnh Dương nhăn mày thật sâu, suy đoán của Phong Nguyệt, mỗi một chữ hắn đều có thể nghe rõ, nhưng vô pháp lý giải, dù sao hiện tại tu vi của hắn quá thấp, chỉ mới bước một chân vào con đường tu tiên, đừng nói có thể lý giải thiên đạo, ngay cả pháp quy cơ bản nhất của thiên đạo cũng không hề tiếp xúc.
Tô Lạc… là tương lai của ta?
Hắn nhìn gương mặt cực kỳ tương tự với mình, nghi hoặc trong mắt càng lúc càng sâu, và cả tia địch ý ngay từ lần đầu tiên gặp Tô Lạc đã tồn tại.
Không thể cùng tồn tại.
Ý niệm này sau khi nhìn thấy diện mục chân chính của Tô Lạc, tựa hồ dần trở nên rõ ràng hơn. Cảnh Dương đột nhiên như vừa tỉnh ngộ, trên thế giới này không thể tồn tại hai bản thân, nếu Tô Lạc thật sự là tương lai của bản thân, giữa bọn họ, tất nhiên không thể cùng tồn tại.
“Trên đời này, chỉ có chuyện ta không muốn làm, chứ không có chuyện ta không làm được.” Tô Lạc nghiêng mặt đảo nhìn hắn một cái, lộ ra thần thái kiêu ngạo nhìn đời, rồi lập tức thu về, hồi phục biểu tình vô hại, khóe môi hiện lên một mạt cười nhạt. “Phong Nguyệt Tình Ma, ngươi rất thông minh, đáng tiếc, ngươi quá tin tưởng vào tương tư nhập ma chung, nếu không trước khi nói tới chuyện kinh động thiên đạo, ta cũng thật sự không làm gì được ngươi, ngươi đoạt xác rất lâu rồi, số nhân loại tiếp xúc qua cũng không ít, lẽ nào chưa từng nghe qua cách nói tương tư nhập cốt sao?”
“Tương tư… nhập cốt…” Phong Nguyệt cố gắng phun ra bốn chữ này, vẻ mặt hoang mang.
Tương tư nhập cốt là cái gì? Làm Tình Ma trong Thiên Ma ngoại vực, cho dù hắn sinh ra từ thất tình lục dục, lại xem thất tình lục dục là thức ăn, sau khi đoạt xác, đã sinh hoạt rất lâu trong nhân loại, nhưng đối với thất tình lục dục sản sinh trong lòng nhân loại, chung quy vẫn không thể hiểu rõ.
Hỉ nộ ai cụ ái ác dục, sắc hương thanh vị xúc pháp, những thứ này rốt cuộc là cái gì? Tại sao nhân loại có thể vì thất tình lục dục mà si điên cuồng, mà hắn cho dù đã đoạt được thân người, cũng không thể nào có được.
(*Hỉ nộ ai cụ ái ác dục: vui, tức giận, sầu khổ, sợ hãi, yêu, ác độc, dục vọng. Sắc hương thanh vị xúc pháp: bó tay, trừu tượng quá, nguyên văn: 色香声味触法)
“Tương tư sớm đã nhập cốt, si tâm một mảnh thành ma, Cảnh Dương vốn đã tương tư nhập cốt, tương tư nhập ma chung của ngươi còn có thể có tác dụng gì?”
Sắc mặt Cảnh Dương hơi tái đi, sau đó lại sinh ra một cỗ phẫn nộ. Hắn vô cùng bất mãn với Tô Lạc, thống hận Tô Lạc nói năng bừa bãi. Cái gì mà tương tư nhập cốt, cái gì si tâm thành ma, hắn từ lúc nào tương tư qua, từ lúc nào lại nhập ma?
“Ta… vẫn không thể hiểu…” Con ngươi Phong Nguyệt bắt đầu tản mạn, hồi quang phản chiếu tựa hồ đã đến lúc kết thúc, gương mặt hắn bắt đầu già yếu, thân thể bắt đầu khô héo.
Tô Lạc nhẹ than thở một tiếng, một Tình Ma, làm sao có thể hiểu được tình cảm của nhân loại, cho dù chính bản thân Cảnh Dương hắn, lẽ nào thật sự hiểu rõ sao? Chỉ có khi mất đi mới đột nhiên tỉnh ngộ, sự bi ai đó, có lập lại lần nữa không?
“Ngươi tới trễ rồi.”
Chuyện tình cảm này, chậm một bước, chính là chậm một đời, huống hồ Phong Nguyệt lại là loại gia hỏa căn bản không hiểu tình cảm, nếu hắn hiểu, hắn tuyệt đối sẽ không lợi dụng tương tư nhập ma chung để khống chế Cảnh Dương, dùng tình cảm khống chế nhân loại, có thể dựa dẫm nhất, nhưng đồng thời cũng không thể dựa dẫm nhất. Tiếng than của Tô Lạc từ nhẹ chuyển sâu, không còn để ý tới Phong Nguyệt. Nhiều nhất là trong mười hơi thở nữa, Phong Nguyệt sẽ triệt để hóa thành một đám bụi mù, gió vừa thổi, cái gì cũng không còn lưu lại.
“Cảnh Dương…”
Nhìn gương mặt quen thuộc đến cực điểm, Tô Lạc đột nhiên nghẹn lời. Hắn không biết phải nói cái gì, cho dù đem tất cả nói rõ cho Cảnh Dương, Cảnh Dương nhất định tin tưởng sao?
“Ta là quá khứ của ngươi, ngươi là tương tai của ta.”
Cảnh Dương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn đăm đăm Tô Lạc, từng chữ từng lời.
“Ngươi tin?” Tô Lạc nhìn Cảnh Dương, ngừng một lát, tựa hồ hiểu rõ điều gì, ngữ khí liền thay đổi, “Ngươi không tin.”
Có ai có thể hiểu rõ mình hơn chính mình, cho dù thời gian đã lưu lại vết tích trên thân thể, cho dù hắn trải qua nhiều chuyện hơn Cảnh Dương, nhưng trong xương cốt, bọn họ đều giống nhau, đổi lại là Tô Lạc, nếu không tự mình trải nghiệm qua, hắn cũng không tin.
“Ta không biết ngươi rốt cuộc là ai.” Cảnh Dương trầm mặc rất lâu, khi mở miệng, sâu trong mắt phượng lại thanh lãnh như băng, vứt bỏ tất cả tạp niệm, chỉ còn lại một sự kiên định, “Nhưng ta biết, giữa ta và ngươi, không thể cùng tồn tại, điểm này, ta tin tưởng không chút nghi ngờ.”
Tô Lạc đột nhiên bật cười, tựa hồ có phần vui mừng, phản ứng của Cảnh Dương, còn xuất sắc hơn dự tưởng của hắn.
“Không tồi, kỳ thật ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta và ngươi, đã định chỉ có thể tồn tại một người. Ngươi chết, ta sẽ dùng thân phận của ngươi để tiếp tục sống, ta vong, ngươi vẫn là chính mình, không ai có thể lại thay thế ngươi. Biết không? Nếu không có Phong Nguyệt chen chân vào, trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi, sẽ là ngàn năm sau, điểm kết thúc của tất cả, đồng thời cũng là khởi điểm của tất cả, ngươi lúc đó, nên có đủ năng lực chiến đấu với ta, thắng bại giữa ngươi và ta, sẽ trực tiếp quyết định thiên đạo rốt cuộc sẽ diệt trừ người nào.”
“Không cần tới ngàn năm.” Cảnh Dương chậm rãi nâng kiếm trong tay, “Hiện tại, ta muốn đấu với ngươi.”
“Ngươi hiện tại, không phải đối thủ của ta.” Tô Lạc nhẹ lắc đầu, “Kiêu ngạo không phải chuyện xấu, nhưng nhận rõ mình càng quan trọng hơn.”
“Ngươi sai rồi, hiện tại, là ta chiếm ưu thế.”
Biểu tình Cảnh Dương càng thêm kiên nghị, tản phát ra ánh sáng tên gọi tự tin.
“Nếu ta không lý giải sai, ngươi hiện tại, bị thiên đạo hạn chế, vô pháp sử dụng toàn lực. Tuy ta không biết thiên đạo là cái gì, nhưng ta biết, đây là cơ hội tốt nhất để ta chiến thắng ngươi.”
Tô Lạc kinh ngạc, ngây ra nhìn Cảnh Dương, giống như vừa nhận thức lại hắn.
“Đối phó địch nhân, ta trước giờ không đem cơ hội giữ lại.” Biểu tình của Cảnh Dương càng lúc càng băng lạnh, “Ngàn năm quá dài, ta chỉ muốn giải quyết nhanh gọn.”
Hắn còn chưa nói xong, trường kiếm đã chớp hiện hàn quang dưới ánh mặt trời. Kiếm khí mang theo tàn phong, quét về phía trước.
“Ngươi… ngoài dự liệu của ta…”
Tô Lạc dịch về sau, trên mặt hiện lên một mạt cười khổ. Chung quy… vẫn đã quá xem thường quá khứ của mình, không, nên nói Cảnh Dương trước mắt, và bản thân mình đã từng không hoàn toàn tương đồng, vì sự xuất hiện của mình, mà rất nhiều chuyện đã phát sinh cải biến, có vài chuyện nên phát sinh lại không phát sinh, vài chuyện không hề phát sinh, lại phát sinh. Kinh nghiệm bất đồng, dẫn tới Cảnh Dương hiện tại, không còn cực đoan như mình hồi quá khứ, hắn rõ ràng trầm ổn hơn quá khứ của mình, cũng sắc nhọn hơn.
Một cơ hội vô cùng tốt, được Cảnh Dương nắm chắc. Không sai, Tô Lạc hiện tại, chính là lúc suy yếu nhất. Mất đi pháp tướng dùng để che giấu khí tức của bản thân, hắn gần như đã bị bại lộ dưới thiên đạo, sở dĩ còn chưa bị diệt trừ, là vì trên người hắn có đạo tiên thiên thai khí che phủ, khiến thiên đạo trong một thời gian ngắn không thể phán đoán hắn rốt cuộc là tai họa nghịch thiên mà thành, hay là một oa nhi mới sinh.
Vấn đề hiện tại là, tiên thiên thai khí đã sắp mất đi tác dụng, Tô Lạc cần gấp rút tìm kiếm thân thể mới mượn trú hoàn hồn, mà Cảnh Dương lại vào lúc này, phát động công kích với hắn, thời cơ nắm thật tốt. Cảnh Dương thậm chí còn không cần chiến thắng hắn, chỉ cần hơi kéo dài trận đấu một chút, đã có thể thành công khiến hắn triệt để biến mất trên thế giới này.
Nếu mang theo con Phượng Hoàng đó thì tốt rồi.
Tô Lạc rầu rĩ than, tu vi của bản thân hắn, chỉ có thể áp chế tại Trúc Cơ kỳ, mà Cảnh Dương trước mắt cũng là Trúc Cơ kỳ, đánh bại Cảnh Dương hắn vẫn nắm chắc được, dù sao tu luyện của hắn đối với Cụ Phong kiếm ý đã đạt đến trạng thái đại thành, điểm này thắng xa Cảnh Dương, nhưng dưới tình huống không thể dựa vào ngoại lực, muốn trong khoảng thời gian ngắn thoát thân, thì rất khó. Một điểm của Cụ Phong kiếm ý khiến người ta ghét nhất chính là một chữ ‘triền’, tuy không có lực sát thương gì, nhưng dùng để vây người thì phi thường hiệu quả, một khi bị cuốn vào trung tâm Cụ Phong, trừ phi triệt để đánh bại Cảnh Dương, nếu không hắn thật sự không có cách nào lập tức thoát thân.
Tiên thiên thai khí vây quanh thân thể dần trở nên mỏng manh, hắn đã mấy lần muốn thử xông ra khỏi trung tâm của Cụ Phong kiếm ý, nhưng đều kết thúc bằng thất bại, trước đó vì tập kích Phong Nguyệt mà thoát ly khỏi pháp tướng đang mượn trú, nhưng vẫn bị hầu vương phản ứng nhạy bén dùng hỏa nhãn kim tinh quét qua một chút, tuy có tiên thiên thai khí hộ thể, nhưng rốt cuộc vẫn tạo thành tổn hại nhất định với hồn thể của hắn, mà tu vi của Cảnh Dương, còn tinh tiến lớn hơn trong dự tưởng của hắn, vài lần đưa đẩy, ưu thế về tu vi của hắn đã triệt để mất đi.
Nhãn thần Cảnh Dương càng lúc càng sắc bén, hắn nhạy bén phát hiện sự biến hóa màu sắc của tiên thiên thai khí, chân nguyên trong nội thể càng ào ạt tiết ra, dung nhập vào Cụ Phong kiếm ý.
Hít thật sâu một hơi, Tô Lạc lộ ra nụ cười nhạt bất đắc dĩ, bại trong tay quá khứ của mình, hắn lại ngay cả hận cũng hận không nổi. Tư vị phức tạp này, quả thật vô pháp dùng lời để hình dung.
“Ta còn chưa muốn chết…” Hắn nhìn Cảnh Dương, thần tình phức tạp, “Nếu ngươi hy vọng đánh bại ta đến thế, vậy thì lần này ta nhận thua. Nhưng, ta vẫn không thua sạch triệt để, Cảnh Dương, chiếu cố Lạc Nại Hà thật tốt, nếu ngươi đám giống như năm đó, một lần nữa tổn thương y, ta cho dù sẽ bị thiên đạo diệt trừ, cũng quyết cùng ngươi đồng quy ư tận.”
Lời nói đến cuối cùng, thần tình của Tô Lạc đã thập phần nghiêm túc, khí thế trên người đại tăng, giống như thành ma, từng cảnh tượng bất đồng ào ạt chớp hiện sau lưng hắn, có cảnh tượng một mình luyện kiếm, có cảnh tĩnh tọa trầm tu, có cảnh điên cuồng giết chóc, có cảnh ngửa trời kêu thảm, từng cảnh từng cảnh, đều là kinh nghiệm không thể nào quên trong ký ức sâu thẳm của hắn, nhưng xuất hiện nhiều nhất, lại là thân ảnh Lạc Nại Hà.
Cảnh Dương ngây ra, hắn nhìn những cảnh tượng đó, có vài cảnh thập phần quen thuộc, có vài cảnh lại vô cùng xa lại, hắn thấy được thân ảnh Lạc Nại Hà khi nhìn trộm mình, thấy được mình vì phẫn nộ mà đánh Lạc Nại Hà, thấy được khoành khắc khi mình mạo hiểm tinh tiến mà sinh mạng gặp nguy cơ, đã được Lạc Nại Hà cứu.
Không, không thể nào, những cảnh này… trừ lúc bị Lạc Nại Hà nhìn trộm, còn những chuyện khác, đều là giả, hắn chưa từng đánh bạch si đó, cũng chưa từng bị bạch si đó cứu. Không, cũng không đúng, Lạc Nại Hà từng cứu hắn, lần ở Cô Tô đài đó, tuy nhiều lắm chỉ là đội cái mai rùa đen động tác chậm rì rì càng giống như muốn lui về sau hơn, nhưng…
“Những thứ này rốt cuộc là cái gì?” Hai tay siết chặt thành quyền, trong lòng Cảnh Dương ẩn ẩn có cảm giác bất an, “Tô Lạc, ngươi đừng thử dùng thủ đoạn này để quấy nhiễu tâm ta, ta sẽ không mắc lừa. ngươi không phải là ta, ta cũng không phải là ngươi, những cảnh tượng này không có bất cứ quan hệ nào với ta…”
Tô Lạc lại nhẹ cười.
“Ngươi vẫn bị loạn tâm. Cảnh Dương, ngươi biết tại sao ta quay về ngàn năm trước không? Vốn ta muốn thay đổi tất cả, nhưng hiện tại… không thể rồi… Cảnh Dương, ngươi nhìn cho kỹ đi, ta từng bỏ lỡ một lần, ta hy vọng ngươi đừng đi vào vết xe đổ của ta, hiện tại ngươi vẫn còn cơ hội để thay đổi…”
“Cút, ta không thèm nghe lời ngươi…”
Không để Tô Lạc nói xong, Cảnh Dương không tiếc giải phóng tất cả chân nguyên, toàn bộ dung nhập vào trong Cụ Phong kiếm ý, thế phong lập tức đại trương, phát ra tiếng vun vút kịch liệt, hung ác tông lên người Tô Lạc.
Đạo tiên thiên thai khí vốn đã rất mỏng manh đó, dưới sự va chạm này, liền như bọt khí bị kim đâm vỡ, phụt một tiếng, biến mất. Tô Lạc biến sắc, hồn thể rắn chắc trong thoáng chốc hóa thành một đạo lưu quang, như chớp điện bắn vào giữa mi tâm Cảnh Dương, chìm sâu vào trong thức hải của hắn.
“Tương tư sớm đã nhập cốt, si tâm một mảnh thành ma, Cảnh Dương… ngươi phải suy nghĩ lại đi… đừng đợi khi tất cả không thể vãn hồi mới giống như ta…”
Liều hết sức lực sau cùng, thậm chí tổn thất một bộ phận hồn thể, Tô Lạc chung quy vẫn đem từng cảnh mình muốn để Cảnh Dương nhìn thấy được, ánh thật sâu vào trong thức hải của Cảnh Dương.
Hồn thể tàn tồn không đủ để hắn tiếp tục sinh tồn nữa, cho dù từ lúc tiên thiên thai khí bị vỡ đến lúc hắn tiến vào thức hải của Cảnh Dương, chẳng qua chỉ mất thời gian chớp mắt, nhưng thiên đạo tựa hồ vẫn xóa đi tất cả ý thức của hắn. Điều may mắn duy nhất là, trước khi hắn bị thiên đạo triệt để diệt trừ, đã trở về thân thể vốn dĩ của mình___ trong nội thể Cảnh Dương.
Vừa tiến vào nội thể Cảnh Dương, hồn thể vốn đã thập phần suy yếu, lại lần nữa bị suy yếu áp chế, Tô Lạc không thể không chìm sâu vào trong giấu ngủ say. Cảnh Dương chính là hắn, hắn chính là Cảnh Dương, nếu không có gì ngoài ý, hắn sẽ không bao giờ còn cơ hội tỉnh lại nữa, vì hồn thể của hắn sẽ từng chút từng chút bị Cảnh Dương nuốt chửng, cuối cùng cùng Cảnh Dương chân chính dung nhập làm một thể.
Tất cả, Cảnh Dương đều không hiểu rõ, vì hắn đã bị cảnh tượng cuối cùng mà Tô Lạc ấn vào trong thức hải làm cho chấn động ngây ra.
Nghịch chuyển thời không?
Đây chính là tình cảnh của nghịch chuyển thời không, không, không đúng, trong bức tranh đó, trong bầu trời sao cao cao lơ lửng, một vật thể như bánh xe thật lớn, khảm trên đại môn lục phiến* cổ kính, đó là… Cảnh Dương hít một hơi khí lạnh, chuyển thế luân bàn, đây là chuyển thế luân bàn* trong phó thuyết. Đợi đã, ở vị trí trung tâm của chuyển thế luân bàn này, đó là cái gì?
Nhìn giống như một con sông, nhưng bên trong lưu động không phải là nước, đó là… thời gian?
Dòng sông thời gian!
Cảnh Dương lại lần nữa hút khí lạnh, từ trong dòng sông thời gian, hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn chấn động, vô số tu sĩ đang chiến đấu, đối thủ của họ chính là Thiên Ma ngoại vực, mỗi một khắc, đều có rất nhiều tu sĩ thân chết đạo tiêu, mỗi một khắc, cũng đều có Thiên Ma ngoại vực bị tiêu diệt. Trong những tu sĩ đang chiến đấu đó, có một thân ảnh hồng sắc đặc biệt khiến người ta chú mục, kiếm ý của y như sương mù như ảo ảnh, mỗi một kích, đều có thể vây chặt vô số Thiên Ma ngoại vực, vì chiến quả huy hoàng, y cũng trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu của Thiên Ma ngoại vực, càng lúc càng có nhiều Thiên Ma ngoại vực tấn công về phía y, rất nhiều tu sĩ ý thức được hoàn cảnh nguy hiểm của y, đều ầm ầm tự động chạy tới bảo hộ y, dùng thân thể của mình để che chắn công kích của Thiên Ma ngoại vực, một người chết, liền có một người bổ sung, máu tươi tung tóe tứ phía, y sam của y, vì vậy mà bị nhiễm thành hồng sắc.
Số lượng các tu sĩ theo cuộc chiến cũng dần giảm đi, nhưng số lượng của Thiên Ma ngoại vực lại càng lúc càng nhiều, tình thế nghiêng về phía tu sĩ đã dần trở thành nguy hiểm ngấp nghé, cho đến khi không còn ai đến che chắn y khỏi Thiên Ma ngoại vực, đạo thân ảnh bị máu tươi nhiễm đỏ đó, cuối cùng cạn lực, bị Thiên Ma ngoại vực ào tới chôn vùi, di cốt không toàn, ngay cả một góc y sam cũng không thể lưu lại.
“Không!”
Cảnh Dương ôm đầu, vô pháp khống chế phát ra tiếng gầm thét thảm liệt. Hắn nhìn thấy rồi, là Lạc Nại Hà, thân ảnh bị máu tươi nhiễm đỏ đó, chính là gia hỏa luôn bị hắn cho là phế vật kia. Làm sao có thể? Một chút tu vi đó của y, làm sao có thể đến chiến trường ngoại vực, làm sao có thể chiến đấu không lùi bước với Thiên Ma ngoại vực, phế vật đó không phải luôn gặp nguy hiểm liền co rụt, chạy còn nhanh hơn thỏ hay sao?
Tô Lạc chính là vì cứu y, mới nghịch chuyển thời không từ ngàn năm sau trở lại? Tại sao phải để hắn nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Lạc ngươi rốt cuộc có ý gì? Ngươi muốn ta thay ngươi cứu phế vật đó sao?
Được, chỉ cần ngươi không xuất hiện nữa, ta đáp ứng ngươi!