La Phù

- Mấy thứ này thật tốt nhưng đúng là không quen.

Lạc Bắc xoay người trên giường một lúc rất cười khổ mà ngồi dậy.

Ở trên ngọn núi vô danh của La Phù, chỗ ở của Lạc Bắc hết sức đơn sơ, chỉ có chiếc giường gỗ cứng rắn bên trên trải chút lông thú. Mặc dù da lông dã thú mang ra ngoài chắc chắn là thứ xa xỉ nhưng do chỉ được xử lý đơn giản nên đắp cũng không thoải mái. Hiện tại Tử Huy đạo quán để Lạc Bắc ở căn phòng này, có một chiếc giường to làm từ gỗ đàn, bên trên có trải lớp nệm bông. Chăn được may từ tơ lụa màu đen, nhìn qua hoàn toàn phù hợp với không khí của đạo quán.

Trước giường còn có một cái bàn thờ nhỏ vẫn đốt một cây hương màu tím. Loại hương trầm này được làm từ cây đỗ hành, nhung hươu, nhựa thông, trầm hương, đàn hương, long não... Khoảng chừng hơn mười loại dược liệu để làm ra khiến cho người ta tĩnh tâm. Thứ trầm hương này cũng rất quý, cơ bản chỉ có nhà quan lại hoặc phú hào mới sử dụng. Hiệu quả của nó rất tốt, tuy nhiên mãi cho tới nửa đêm mà Lạc Bắc vẫn trằn trọc không ngủ được.

Trên cái bàn gần giường có đặt một cài bình bằng sức trắng, bên trong đựng nước hoa quế. Lạc Bắc thử qua thì thấy đây là một thứ nước có vị chua nhưng rất ngon miệng. Có lẽ lo Lạc Bắc đói bụng cho nên bên cạnh còn đặt mấy món điểm tâm.

Điều kiện ở đây so với ở La Phù tốt hơn rất nhiều, chẳng trách mà nhiều người lại muốn con cái của mình trở thành đệ tử của Tử Huy đạo quán. Nhưng hiện giờ, trong đầu Lạc Bắc lại chỉ nghĩ về thời gian mình ở La Phù.

- Nếu sư phụ muốn vinh hoa phú quý thì chỉ cần nhấc tay là có. Tuy nhiên nếu sống quá mức an nhàn thì khó phát triển, không hợp với việc dốc lòng tu đạo. Phái La Phù chúng ta yên tâm ở ở vùng khỉ ho cò gáy đó cũng là có ý vượt khó đi lên.

Lạc Bắc ngồi yên, trong đầu lại nghĩ tới cái tên đạo sĩ trên sơn đạo của Dược Vương tông bị Nguyên Thiên Y sử dụng lục đạo Phật Nghiệp Hồng Liên khiến cho pháp bảo và bản thân hóa thành tro bụi trong nháy mắt.

- Tử Huy đạo quán dường như cũng dựa vào quan lại. Có điều tên đạo sĩ ngày đó cùng với đoàn xe kia dường như càng có quyền thế. Mặc dù y hưởng thụ cuộc sống hàng ngày tốt hơn hẳn ở đây nhưng tu vi so với sư phụ lại kém hơn nhiều.

- Không biết sư phụ ban cho ta thứ pháp quyết gì?

Lạc Bắc suy nghĩ miên man rồi chợt nhớ tới Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh mà Nguyên Thiên Y đã truyền cho mình. Mấy hình ảnh huyền ảo và pháp quyết tu luyện đột nhiên xuất hiện trong đầu Lạc Bắc.


Bộ pháp quyết này tu luyện chỉ hấp thu linh khí thuần khiết trong trời đất chứ không phải như Ma Ha Già La mật pháp hấp thu chân hỏa Thái dương vì vậy mà tu luyện không hạn chế ngày hay đêm.

Đã không thể để cho người ta biết mình là đệ tử của La Phù, lại càng không được làm lộ pháp quyết thì chỉ có tu luyện vào ban đêm là thích hợp nhất.

Ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu, Lạc Bắc liền từ từ duyệt lại pháp quyết tu luyện một lần.

"Cái thứ pháp thuật truyền thụ này của sư phụ đúng là thần kỳ.

Lạc Bắc nhanh chóng phát hiện ra bản thân không phải là nhớ một cách mơ hồ mà những hình ảnh và sự lý giải về pháp quyết hiện ra rất rõ trong đầu. Lạc Bắc chỉ cần lướt qua một chút là có thể hiểu rõ.

- Chỉ có điều không biết sau khi tu luyện bộ công pháp này sẽ có thần thông gì.

Nhưng sâu trong trí nhớ của Lạc Bắc lại không có một chút thông tin nào về việc sau khi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh sẽ có thần thông thế nào.

- Nơi này mặc dù linh khí loãng nhưng dù sao cũng không ngủ được thì tu luyện một chút.

Lạc Bắc mang suy nghĩ như vậy liền ngồi theo tư thế của pháp quyết ở trên giường.

- Có mùi gì vậy?


Bước đầu tiên của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh chính là nhập tĩnh nội thị. Nhưng khi Lạc Bắc nhắm hai mắt từ từ hô hấp, còn chưa tĩnh tâm thì đột nhiên ngửi thấy một thứ mùi rất lạ.

- Là mùi máu?

Lạc Bắc đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra. Lúc mới đầu, Lạc Bắc còn tưởng rằng do mình tu luyện mà sinh ra ảo giác, nhưng sau khi mở mắt, mùi máu tươi chẳng những không biến mất mà còn đậm hơn khiến cho ngay cả mùi hương cũng không che giấu nổi.

- Tại sao bên trong đạo quán lại có mùi máu tanh nặng thế này? - Lạc Bắc cảm thấy kỳ quái, không nhịn được mặc quần áo rồi đẩy cửa ra ngoài.

Căn phòng của Lạc Bắc nằm ở giữa của đạo quan trong một cái đại viện với ba gian phòng giống nhau như đúc và một cái cổng bao quanh. Ở giữa là một hòn giả sơn, xung quanh có trồng một vài cây liễu tạo ra một sự trang nhã. Khi Lạc Bắc mở cửa, hắn lập tức lắp bắp kinh hãi.

Thanh Hư chân nhân đầu đội mũ màu tím mặc đạo bào màu đen đang đứng tại cái cửa vòm đối diện với Lạc Bắc.

- Ngươi đã tỉnh? Có phải ngươi thấy ngạc nhiên không hiểu tại sao trong đạo quan lại có mùi máu tanh như vậy đúng không? - Thanh Hư chân nhân thấy Lạc Bắc mở cửa cũng không hề kinh ngạc mà chỉ hơi cười cười, xoay người đi:

- Theo ta tới đây đi.

"Tại sao ban ngày có nhiều người như vậy mà bây giờ lại yên lặng không có một tiếng động? Nửa đêm lão định dẫn ta đi đâu?"

Lạc Bắc đi theo sau Thanh Hư chân nhân tới căn phòng hàng ngày lão vẫn tu luyện. Nhìn Thanh Hư chân nhân mở cơ quan để lộ căn mật thất, Lạc Bắc cảm thấy sự tình có chút quái dị. Tuy nhiên khi thấy Thanh Hư chân nhân vẫn thản nhiên, Lạc Bắc cho dù muốn không đi theo cũng không được. "Nếu đã tới đây rồi thì cứ đi xem có chuyện gì rồi nói sau."


Lạc Bắc vốn rất can đảm, hơn nữa từ sau khi gặp Thất thải long chu của phái Côn Luân, lại thấy những việc kỳ dị khác thường, đồng thời còn được Nguyên Thiên Y rèn giữ nên bản tâm của hắn lại càng thêm cứng cỏi.

Trong mật đạo thật dài, mấy cái bình đựng đống nhau thai âm dương còn để đó cách đây nửa ngày thì bây giờ đã biến mất. Nhưng càng tới gần mật thất, mùi máu tanh lại càng nồng.

- Cái gì thế này?

Đợi khi Lạc Bắc đi vào trong mật thất, mùi máu tanh gần như đặc sệt khiến cho hắn buồn nôn. Mà bước chân vào mật thất, đập vào mắt hắn chính là cái lò luyện đan.

Mà hiện tại, trong lò luyện đan, ánh lửa hắt lên tận nóc nhà. Cả cái lò gần như đốt chảy đỏ bừng, nếu có người không cẩn thận chạm vào chỉ sợ sẽ bị cháy sém.

Mà mùi máu tanh nồng đúng là từ trong lò luyện đan tản ra.

- Ngươi...

Không để cho Lạc Bắc kịp quan sát cái lò luyện đan cẩn thận, hắn chợt nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

Nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, tới lúc này, Lạc Bắc mới nhận thấy có một cái thây khô đang bị treo trên tường.

Tiếng hô vang lên chính là do cái thây khô đó phát ra. Mà giờ phút này, ánh mắt của cái thây khô cũng đang nhìn Lạc Bắc chằm chằm như không tin vào mắt mình.

- Thế nào vậy sư đệ? Ngươi cũng cảm thấy kinh ngạc về tư chất của thằng nhóc này hay sao? - Vào lúc này, Thanh hư chân nhân không còn giữ được sự bình tĩnh, thậm chí y còn phát tiếng cười điên cuồng.

- Súc sinh.


Cái thây khô trên tường gào lên giận dữ, ngay cả khóe mắt cũng gần như nứt toác:

- Với tư chất thế này, nếu dốc lòng dậy dỗ thì có thể làm cho Tử Huy đạo quan của ta nở mày nở mặt. Ngươi còn định làm cái việc thương thiên hại lý đó hay sao?

- Thương thiên hại lý? - Thanh Hư chân nhân cười lạnh:

- Hai chúng ta từ khi tư đạo tới nay đã thấy có cái gì là lẽ trời không? Ta chỉ biết dốc lòng chỉ dậy cũng không bằng được Tử Hà Chuyển sanh của ta mang theo trí nhớ và sự tu luyện cả đời của mình.

- Ngươi đúng là đồ súc sinh. - Cái thây khô giẫy dụa khiến cho xích sắt kêu loảng xoảng.

- Sư đệ! Ngươi cần gì phải tốn sức. - Thanh Hư chân nhân không thèm nhìn y mà quay đầu nhìn Lạc Bắc với ánh mắt dịu dàng như nhìn thấy một viên ngọc quý:

- Lạc Bắc! Tới lúc này ngươi vẫn bình tĩnh như vậy càng chứng tỏ thiên tư của ngươi không tầm thường.

Lạc Bắc nghe Thanh Hư chân nhân nói chuyện với người trên tường cũng thấy có gì đó không ổn. Nhưng mắt thấy nét mặt tự đắc của Thanh Hư chân nhân, Lạc Bắc biết bằng vào lực lượng của bản thân cho dù có phản kháng cũng vô dụng. Hắn chỉ nhìn Thanh Hư chân nhân mà hỏi:

- Ngươi dẫn ta tới Tư Huy đạo quan thật ra không phải muốn nhận ta làm đồ đệ?

- Sau hôm nay, ngươi là ta mà ta là ngươi.

Trong mắt Thanh Hư chân nhân xuất hiện sự điên cuồng. Nói xong câu đó, y chỉ về phía lò luyện đan đang đỏ hừng hực:

- Sư đệ! Ngươi nhìn xem ta luyện chế Tử Hà chuyển sanh đan đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận