La Phù

ong nháy mắt đã giao dịch một vạn ba nghìn vàng.

Vốn Quý Linh còn định nói với Lạc Bắc cái tàn tích của cái pháp bảo kia không có giá trị gì cả. Nhưng nhìn bốn người như vậy, Quý Linh cảm nhận cả bốn người họ dường như không cùng một tầng lớp với những kẻ tu đạo bình thường, không để ý tới tiền tài.

Nhưng đúng vào lúc này, Đông Nhan lại nở nụ cười ha hả.

- Đông Nhan! Ngươi làm sao vậy? - Thái Thúc nhìn thấy Đông Nhan như vậy thì ngơ ngác.

- Các ngươi đúng là có nhiều phúc duyên. Đi theo các ngươi, vận may của ta cũng tăng lên nhiều. Lần này thực sự là không uổng công, gấp trăm lần so với lần trước. - Đông Nhan cười cười nhìn Thái Thúc:

- Tu vi của ngươi là Kim Đan hậu kỳ... Ngươi có thể nhanh chóng ngưng tụ được Nguyên Anh, đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ.

- Ngươi nói cái gì? Không đùa ta cho vui đấy chứ? - Nếu Đông Nhan không phải là con gái của Dạ Ma Thiên có trình độ y thuật và đan dược không thể tưởng tượng được thì có lẽ vào lúc này, Thái Thúc đã sờ lên trán Đông Nhan xem nàng có phải đang mê sảng hay không.

Mặc dù nghe Kim Đan hậu kỳ và Nguyên Anh kỳ chỉ kém nhau một bậc nhưng tu vi càng cao tiến cấp càng khó, sự chênh lệch cũng càng lớn.

Tất cả người tu đạo đều hiểu rõ Kim Đan hậu kỳ và Nguyên Anh kỳ khác biệt như thế nào. Đối với Thái Thúc mà nói thì nàng càng hiểu rõ hơn so với những người tu đạo bình thường.

Bởi vì Thái Thúc có chút giống với Luyện Đan tông, dựa và đan dược để nâng cao tu vi. Ngay từ đầu khi luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu, nàng không cần phải mất nhiều đan dược đã tới được Kim Đan sơ kỳ. Nhưng sau đó, Thái Thúc gần như luyện hóa hết cả đan dược của Thương Lãng cung và Hiên Hồ tông mới tăng lên được tới Kim Đan trung kỳ. Sau trận đánh núi Đại Đông, Thái Thúc gặp rất nhiều chuyện. Nhưng trải qua cả một khoảng thời gian dài như vậy nàng mới tới được Kim Đan hậu kỳ. Nàng có thể cảm giác được thời gian từ Kim Đan trung kỳ tới Kim Đan hậu kỳ vô cùng khó khăn, so với từ Kim Đan sơ kỳ tới Kim Đan trung kỳ lâu hơn mấy chục lần.

Còn từ Kim Đan hậu kỳ tới Nguyên Anh kỳ là một quá trình dài ngưng tụ chân nguyên. Rất nhiều người tu đạo mất mấy chục năm mới tới được Kim Đan hậu kỳ nhưng cho tới chết lại không thể ngưng luyện chân nguyên trong cơ thể tới mức hình thành Nguyên Anh.

Từ Kim Đan tới Nguyên Anh có một khoảng cách rất rộng.

- Ngươi xem ta có như đang nói đùa không? - Đông Nhan trợn mắt nhìn Thái Thúc rồi giơ cái hộp gỗ đựng Độc Long đan lên:

- Cũng vì có vật chí bảo này đấy.

- Thế là thế nào? - Lạc Bắc thấy Đông Nhan cũng không hề nói đùa liền lên tiếng hỏi.

- Các ngươi chỉ biết Độc Long đan vô cùng độc, nó chỉ có thể luyện chế một ít cổ độc hoặc pháp bảo kịch độc. Nhưng không một ai biết rằng trời sinh Độc Long đan còn có một công hiệu cô đọng chân nguyên. Chỉ cần loại bỏ kịch độc trong nó là có thể giúp cho người tu đạo từ Kim Đan kỳ ngưng tụ được Nguyên Anh. Có thể nói trời sinh nó ra để giúp người tu đạo có tu vi Kim Đan hậu kỳ nâng cao một bậc. Về phương diện này không thứ nào có thể sánh được với nó. Hơn nữa Độc Long đan cực kỳ hiếm, nói ngàn năm khó gặp cũng khó chính xác. - Nói tới đây, Đông Nhan quay đầu nhìn Thái Thúc:

- Hiện tại ta đã tới Nguyên Anh kỳ nên viên Độc Long đan này có lợi cho ngươi.

- Không ngờ Độc Long đan còn có công hiệu thần diệu như vậy.

Nghe Đông Nhan nói thế, Lạc Bắc, Thái Thúc, Nạp Lan Nhược Tuyết biết Đông Nhan có khả năng loại bỏ kịch độc của nó. Như thế thì giá trị của viên Độc Long đan này vô cùng lớn. Nên nhớ, những thứ đan dược như Thiên cơ kim đan giúp người tu đạo Kim Đan kỳ đạt tới Nguyên Anh kỳ là thứ cực kỳ hiếm.

Quý Linh đang ở phía sau ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Kim Đan hậu kỳ... Nguyên Anh kỳ!

Trong bốn người này thì dường như tu vi của người thấp nhẫn cũng là Kim Đan hậu kỳ.

Đối với một kẻ tu đạo như Quý Linh mà nói thì cho dù là Kim Đan hậu kỳ sử dụng tinh thần tấn công y cũng không thể chịu nổi.

- Hiện tại ngươi đã biết tu vi của chúng ta?

Vừa nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Quý Linh, Đông Nhan lập tức hiểu ngay liền nói:

- Đã biết rồi thì chỉ cần ngươi tận tâm tận lực giúp chúng ta. Ngươi sẽ được lợi rất nhiều. Hôm nay ngươi đi theo chúng ta có thấy cái gì cũng không được nói cho người khác biết.

Nhất thời Quý Linh không nói được câu nào, chỉ biết gật đầu.

- Không thể ngờ được chúng ta lại thu hoạch được nhiều như vậy. Xem ra phải đi mua sắm thêm nữa. - Liên tục có được mấy thứ bảo vật, Thái Thúc không kìm nén được sự hưng phấn. Nhưng nhìn nét mặt đắc ý của Đông Nhan, nàng không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Độc Long đan làm lợi cho ta nhưng sao ngươi lại cao hứng vậy?

- Ngươi không hiểu được. - Đông Nhan đắc ý nhìn Thái Thúc rồi nói:

- Cũng giống như luyện chế đan dược. Thú vui cảu ta đến từ quá trình luyện đan. Cuối cùng ai là người sử dụng cũng không quan trọng. Độc Long đan là thứ ta muốn có thì bây giờ đã có được. Cho ai sử dụng cũng không cần biết.

"Thế này chẳng phải là giống Bích Căn sơn nhân hay sao?"

Thái Thúc thầm nghĩ nhưng không nói gì chỉ nhìn Đông Nhan:

- Tỷ tỷ... Vậy ngươi cao hứng như vậy nhưng vừa rồi khi ngươi nhắc tới Độc Long đan trước mặt người kia tại sao lại hết sức thản nhiên, chẳng hề có lấy một chút hưng phấn?

- Ngươi không hiểu sao? - Đông Nhan trợn mắt nhìn Thái Thúc:

- Nếu ta đắc ý trước mặt y thì chẳng phải làm mất phong thái cao nhân trong mắt y hay sao?

..... Thái Thúc nghe thấy vậy chỉ biết trợn mắt há mồm.

,,,,,,,

Ra khỏi cái ngõ nhỏ, cả bốn người đi xung quanh mấy nén hương. Nhưng trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng không tìm được thứ nào vừa ý.

Trong lúc Thái Thúc đang thử một cái huyễn thuật ngọc phù có thể đột nhiên hóa ra bên người đối phương một đàn lợn, dọa cho họ mất tinh thần thì vị đại hán cầm tấm bảng gỗ đã xuất hiện.

- Trong Trân Bảo các có hai loại dược liệu kia.

Lần này, vị Đại hán chỉ đi một mình tới trước mặt Quý Linh mà nói một câu như vậy.

- Trân Bảo các? - Quý Linh nghe thấy thì nhíu mày.

- Trân Bảo các không có ai tới. - Đông Nhan liếc nhìn Quý Linh:

- Thế là thế nào?

- Lúc trước ta có nói, Trân Bảo các chính là một trong những cửa hàng giao dịch những vật phẩm có cấp độ cao. Do mấy vị tán tu kinh doanh.

Sau khi biết được tu vi của đám người Lạc Bắc và Đông Nhan, Quý Linh hết sức sợ hãi. Chính vì vậy mà giọng điệu và thái độ của y lại càng thêm kính cẩn:

- Bọn họ kinh doanh ở Nam Thiên Môn bao nhiêu năm, có thể coi như là một thế lực lớn. Bọn họ phái người thu mua những thứ có phẩm chất cao ở trong chợ. Những người có vật phẩm tốt cũng có thể tới giao cho Trân Bảo các bán. Có điều Trân Bảo các sẽ lấy năm phần trăm hoa hồng. Tuy nhiên phương thức giao dịch của họ là đấu giá. Làm như vậy, mọi người không ai bị phiêu lưu. Bởi vì tất cả chỉ biết Trân Bảo các bán ra mà không biết là ai giao cho họ để bán. Nhưng người mua thì khác. Mua được thứ gì tốt đều lọt vào mắt những người tham gia đấu giá nên người mua có khả năng bị nhiều người âm thầm để ý. Nếu có thứ gì đó bị vài người để ý, cùng nhau tranh đoạt còn có thể kết thù. Cách làm của Trân Bảo các vẫn bị nhiều cửa hàng chỉ trích nhưng bọn họ không để ý. Cơ bản việc bán đấu giá sẽ được giá cao hơn bình thường nhiều. Lợi nhuận của Trân Bảo các rất lớn. Hơn nữa ai muốn vào trong đó tham gia dấu giá phải giao trước ba trăm lượng bạc trắng. Cho dù không mua gì thì cũng phải bỏ số tiền đó ra.

Lạc Bắc gật đầu:

- Nói vậy Trân Bảo các có hai thứ dược liệu còn lại nhưng không trực tiếp giao dịch mà chúng ta phải tham gia đấu giá?

Quý Linh nói:

- Đúng vậy! Cho dù các ngươi có giao dịch thành công hay không thì ít nhất Trân Bảo các cũng kiếm được ba trăm lượng bạc.

- Cái cửa hàng này đúng là biết buôn bán. - Thái Thúc cười lạnh:

- Giới tu đạo chúng ta không giống như thế gian mà có giá cả cố định. Trân Bảo các làm vậy nếu như cho thêm một vài người ào ào lên giá thì có thể kiếm thêm được mấy phần. Hơn nữa, nói không chừng bản thân bán ra cái gì còn có thể âm thầm ra tay cướp lại. Dù sao thì tham gia đấu giá có rất nhiều người, chẳng ai biết là người nào ra tay.

Quý Linh nói một cách ngập ngừng:

- Rất nhiều người ở Nam Thiên Môn cũng hoài nghi như vậy. Nhưng những thứ mà Trân Bảo các giao dịch đúng là rất tốt. Hơn nữa việc giao dịch ở Nam Thiên môn đều có sự phiêu lưu cho nên người tới tham gia đấu giá vẫn rất nhiều

- Nếu vậy, ta thật sự muốn tới xem Trân Bảo các thế nào. - Đông Nhan cười nói.

- Chừng nào thì hội đấu giá của Trân Bảo các mới bắt đầu?

- Mỗi ngày, Trân Bảo các sẽ tổ chức một lần. - Quý Linh nói:

- Đúng lúc, hội đấu giá hôm nay cũng sắp bắt đầu.

Đông Nhan gật đầu:

- Đi thôi! Chúng ta tới xem hội đấu giá của Trân Bảo các thế nào.

- Ta đi trước dẫn đường cho các ngươi.

Nghe Đông Nhan nói vậy, Quý Linh liền vội vàng đi trước dẫn đường.

- Đây là Trân Bảo các?

Quý Linh dẫn đám người Lạc Bắc đi thẳng vào bên trong. Xuyên qua vô số kiến trúc và những khu vực mua bán. Bốn người Lạc Bắc thấy được một cái suối phun bị tàn phá. Bên dưới suối phun có một cái ao lát đá trắng, trong đó vẫn còn mười cái lá sen đã tàn. Tuy nhiên trên là sen vẫn có nước chảy xuống. Mà cái kiến trúc gần đài phun đó có treo một tấm biển hiệu bằng vàng với ba chữ Trân Bảo các.

Đây là một cái kiến trúc hình tròn nhìn giống như một cái lá sen úp ngược. Tường ngoài có màu xanh nhạt. Một vài chỗ bị phá hủy đều dược tu bổ lại tỉ mỉ.

- Cái Trân Bảo các này đúng là dễ kiếm tiền.

Chỉ trong chốc lát, Đông Nhan liền thấy có bảy người tu đạo đi vào bên trong.

Cánh cổng của Trân Bảo các hình tròn có hai gã thanh niên mặc cẩm y, ngực thêu chữ Trân Bảo các đứng canh.

Khi bảy người tu đạo tiến vào trong Trân Bảo các đều giao cho hai người đó những tờ ngân phiếu. Trong số bảy người tu đạo, có bốn người một nhóm. Ba người còn lại cũng giống đám người Lạc Bắc là kết bạn tới đây.

- A? Tiểu thông linh?

Khi đoàn người Lạc Bắc vừa tới cửa, hai người thanh niên cũng nhận ra Quý Linh đi theo sau.

- Nếu vậy bốn vị khách này là do hắn dẫn tới. Nói vậy các người cũng đã biết quy định của chúng ta.

Người thanh niên bên trái nói với bốn người Lạc Bắc:

- Muốn tham gia hội đấu giá của Trân Bảo các thì mỗi người phải giao trước ba trăm lượng bạc.

Thái Thúc cười lạnh:

- Mỗi người ba trăm lượng bạc. Trân Bảo các của các ngươi thật sự là biết kiếm tiền.

- Điều đó hoàn toàn xứng đáng. - Người thanh niên mặc cẩm y lên tiếng:

- Trân Bảo các của chúng ta không có đồ giả. Hơn nữa đi vào Trân Bảo các của chúng ta, chẳng mấy ai để ý tới ba trăm lượng bạc đó.

- Vào thôi. - Đông Nhan cười cười.

Người thanh niên đó nói đúng. Mấy người bọn họ đúng là không cần mấy trăm lượng bạc. Cho nên nàng cầm một tờ ngân phiếu đưa cho một người.

- Bốn vị hay năm? - Người thanh niên mặc cẩm y nhìn tờ ngân phiếu hai ngàn lượng mà Đông Nhan đưa cho hỏi.

Đông Nhan nói:

- Chúng ta có năm người tới đây thì phải là năm người.

- Mời năm vị vào.

Hai người thanh niên duỗi tay mời năm người vào trong cổng. Chỉ thấy bên trong có một con đường được trải thảm đỏ, hai bên đều được dát ngọc trắng. Phía trong đó cũng có một nam tử mặc trang phục đen nghênh đón.

Nam tử kia có chiều cao tương đương với Lạc Bắc, gương mặt chữ điền, nhìn tướng mạo hết sức bình thường. Tuy nhiên khi nhìn thấy người đàn ông đó, Lạc Bắc, Đông Nhan, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc cũng hơi sửng sốt một chút.

Mặc dù trong Nam Thiên Môn không ai cảm nhận được pháp lực dao động nhưng khí huyết của người đàn ông trước mặt tràn đầy, so với người tu đạo bình thường, ít nhất phải gấp mười lần

Khí huyết căng tràn chứng tỏ sức lực thân thể rất mạnh.

Mà nhìn nước da sáng bóng của người đàn ông đó, bốn người Lạc Bắc có thể nhận ra y cũng giống như hắn, tu luyện công pháp thân thể thành thánh.

Chỉ có điều công pháp mà người đàn ông đó tu luyện so với công pháp của Lạc Bắc và Cố Lưu Vân của Côn Luân kém hơn rất nhiều. Nếu là một thứ công pháp cực ao thì nhìn ngoài rất khó phát hiện. Còn da thịt của người đàn ông kia lại thấp thoáng có màu xanh.

Nhưng cho dù thế nào thì một người tu đạo tu luyện công pháp thân thể thành thánh ở trong Nam Thiên Môn có tác dụng đáng sợ. Ở bên ngoài, cho dù người tu đạo có tu vi cao tới đâu nhưng khi vào trong Nam Thiên Môn gặp một người tu luyện công pháp thân thể thành thánh thì cũng phải suy nghĩ.

- Tại hạ là Thiết Cừu. - Lạc Bắc liếc mắt một cái nhận ra người đó tu luyện công pháp thân thể thành thánh. Nhưng y lại không nhận ra Lạc Bắc cũng tu luyện thứ công pháp đó, hơn nữa lại còn hơn xa mình. Thiết Cừu quan sát bốn người Lạc Bắc xong liền xoay người:

- Năm vị theo ta đi. Hội đấu giá của Trân Bảo các chúng ta cũng bắt đầu rồi.

Tấm thảm lông đỏ dưới đất kéo dài tới trước một cái cửa sắt màu đen có khắc vô số những đám mây.

Thiết Cừu nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sắt màu đen. Bên trong đại sảnh cũng được trải kín thảm lông màu đỏ. Toàn bộ đại sảnh có hình tròn, đường kính chừng mười lăm trượng. Bốn phía được dát ngọc bích màu trắng, với vô số những hình thiên nữ đang bay lượn. Trên đỉnh là một cái khung tròn có khảm một viên ngọc xanh tản ra ánh sáng xuống dưới.

Ngoại trừ những thứ đó bên trong có gắn vô số những thủy tinh cầu màu trắng được đặt những cái hỏa phù tản ra ánh sáng, tăng thêm cảm giác huy hoàng cho đại sảnh.

Trong phòng được đặt ít nhất hơn bốn mươi cái bàn lớn, ở giữa đều có bình phong ngăn cách.

"Người đến đào bảo quả nhiên là nhiều."

"Loại bình phong thế này chỉ làm cảnh mà thôi."

Lạc Bắc liếc mắt nhìn thấy trong bốn mươi cái bàn thì khoảng ba mươi cái đã có người ngồi. Còn những cái bàn xung quanh đó mặc dù cũng có bình phong nhưng dù sao cũng có khe hở. Với thị lực của người tu đạo muốn nhìn thấy rõ người trong bàn và quần áo cũng không phải là chuyện khó.

- Hội đấu giá đã bắt đầu rồi, mời tìm chỗ ngồi đi.

Không để cho Lạc Bắc nhìn kỹ, Thiết Cừu đã xoay người nói với bọn họ như vậy.

Lạc Bắc cũng không nói nhiều, gật đầu rồi tìm một cái bàn ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống được một chút, hai tấm màn trắng che phía trước được kéo sang hai bên, để lộ một cái sân khấu được tạo từ đá.

Một người trung niên mặc trang phục giống như Thiết Cừu đứng trên đài.

Người đàn ông đó hơi gầy, xương gò má nhô cao. Mặc dù nét mặt không hung ác nhưng đôi mắt lại hết sức linh hoạt, sắc bén khiến cho người ta có cảm giác hết sức lạnh lùng nghiêm túc.

- Người này không tu luyện công pháp thân thể thành thánh, không nhận ra tu vi.

Lạc Bắc đang quan sát người đó chợt nghe y lên tiếng:

- Tại hạ là Vũ Mạc Thạch, là Nhị đương gia của Trân Bảo các. Các vị ngồi bên dưới chắc là đã rõ quy định của Trân Bảo các chúng ta. Ta cũng không nói nhiều nữa. Đã tới giờ, vật giao dịch đầu tiên là một quả trứng Hỏa Nha.

- Trứng Hỏa Nha? Xem ra đồ vật của Trân Bảo các so với những cửa hàng bình thường có phẩm chất cao hơn nhiều.

Vừa nghe Vũ Mạc Thạch nói ra vật giao dịch đầu tiên, Lạc Bắc liền nghĩ như vậy.

Hỏa Nha là một loại dị cầm sống ở miệng núi lửa, có thể phun ra liệt hỏa để tấn công.

Cường độ liệt hỏa mà Hỏa Nha phun ra cùng một cấp bậc với Hỏa tích nhưng vì thường ngày, Hỏa Nha thích nuốt khói khí lưu hoàng từ miệng núi lửa cho nên khi phun ra có ngưng tụ rất nhiều lưu hoàng, tương đương với Âm lân sa, có thể đốt cháy pháp bảo của đối phương. Hơn nữa, Hỏa tích không thể bay lượn, còn tốc độ phi hành của Hỏa Nha còn hơn cả phi kiếm. Cho nên trong Nam Thiên Môn chia dị thú, dị trùng ra làm mười hai cấp bậc. Như Hỏa tích và Thiết Tuyến ngô công chỉ được xếp vào bậc hai. Còn Hỏa Nha và Lam Nha yêu chu mà Quý Linh nhắc tới thì được xếp vào bậc bẩy, uy lực của chúng hơn phi kiếm nhiều.

Một con hỏa nha được ấp rất dễ phục tùng. Cho nên nghe thấy vật giao dịch đầu tiên là một con Hỏa Nha, sắc mặt Quý Linh không giấu được sự thèm khát và thất vọng.

Sau khi nói tên vật giao dịch đầu tiên là trứng Hỏa nha, vị Vũ Mạc Thạch đứng trên đài cũng không giải thích xem nó là như thế nào mà chỉ nói lạnh lùng:

- Trứng Hỏa Nha có giá quy định là hai vạn lượng vàng.

Trong lúc nói chuyện, một người trẻ tuổi cầm một cái khay vàng đi lên, ở giữa có đặt một quả trứng Hỏa Nha to bằng viên đá cuội tản ra hơi nóng. Ngay cả đám người Lạc Bắc ngồi cách sân khấu cả chục trượng vẫn cảm nhận được.

- Hai vạn lượng vàng? Không đắt. - Thái Thúc nói nhỏ.

Vòng quanh mấy cửa hàng ở ngoài, hiện tại Thái Thúc cũng hiểu biết một chút với mấy thứ đồ tầm thường. Một quả trứng Hỏa Nha đối với người tu đạo tương đương với một con Hỏa Nha đã thần phục, uy lực vượt qua phi kiếm bình thường nhiều. Mà bên ngoài, thứ công pháp hạng ba đều có giá hơn vạn lượng vàng. Một thanh phi kiếm bình thường ít nhất cũng tới mấy vạn lượng thì cái giá quả trứng Hỏa nha này chỉ có hai vạn lượng là rẻ.

- Rẻ? - Nghe thấy Thái Thúc nói vậy, Đông Nhan chỉ cười cười:

- Hai vạn lượng vàng là rẻ. Nhưng hai vạn lượng không thể mua được quả trứng đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui