Khế Phương rời khỏi khách sạn vào tầm giữa sáng.
Cái nắng nóng oi ả của những ngày hè chưa gì đã khiến da thịt cô có những phản ứng khác lạ.
Khế Phương đi thẳng một đoạn mới quay người nhìn lại nơi đêm qua mình đã ở: một khách sạn cao cấp cùng gã đàn ông mới gặp mặt hai lần.
Thật điên rồ.
“Dư Vu Quân!”
Cái tên nhẹ nhàng rơi vào từng nhịp thở.
Có lẽ Khế Phương sẽ gặp lại anh ta, có lẽ sẽ giữ cho anh ta một nối nhớ nhẹ nhàng hay thậm chí biết ơn con người không biết xấu hổ đó.
Khế Phương hít lại một hơi sâu không khí xung quanh.
Cái hương thơm ngát xanh của bầu trời đầy nắng lần đầu tiên chính Khế Phương cảm nhận thật nhẹ nhàng.
“Hoá ra được trở lại chính mình lại thoải mái tới mức như vậy?”
Cô nhanh chóng bước vào Kính Nghị.
Chẳng còn vẻ mặt nhút nhát lo lắng bị nhìn thấy hay một chút thẫn thờ tìm kiếm bóng lưng một kẻ không thấy mình.
Lần nay cô tự tin sải những bước chân thẳng nhất xuyên qua sảnh, bước tới văn phòng thư ký.
Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng bỗng mở toang môtj cách nhanh chóng.
Khế Phương điềm nhiên không phản ứng, trên mặt vẫn vương lại ý cười lạnh.
“Sao cô lại để tóc ngắn? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?”
Hạ giọng một chút, Đăng bảo kéo tay Khế Phương quay người lại.
Ánh mắt đỏ rực long xọc điên cuồng nhìn khắp thân Khế Phương:
“Hôm qua cô đi đâu mà không về?”
“Phó giám đốc, hình như anh quên đây là công ty rồi.
Anh lao vào phòng thư ký như vậy không sợ người khác hiểu nhầm hay sao?”
“Đây là công ty của tôi, tôi tới đâu lại sợ ánh mắt người khác?”
“Ý tôi là Tĩnh Nhi hiểu nhầm.
Bây giờ đang là thời gian nhậy cảm của cô ấy.
Tôi không cố tình gây chuyện thị phi đâu.”
Đăng Bảo ngây người.
Hắn ta dụi mắt một lượt mới quay lại nhìn Khế Phương.
Đây không phải người con gái mà hắn đã từng biết đến.
Cô ta không thể nào nói chuyện với hắn thẳng thừng như vậy.
Cô ta không thể nào dám nhìn vào hắn mà nở nụ cười ma mãnh như thế.
Chẳng phải cô ta yêu hắn sao? Đây là cách cô ta nói chuyện với người mình yêu như vậy sao?
“Tốt nhất cô nên quay lại dáng vẻ trước đây của bản thân.
Nếu không đừng trách tôi không nói trước.”
Khế Phương nghe xong câu này, toàn thân chỉ biết cười điên dại.
Cái gì vậy chứ? Bây giờ hắn ta lại đang đe doạ Khế Phương sao?
Hắn ta có con với Tĩnh Nhi, còn không muốn bỏ đi người vợ thế thân trong mắt.
Hắn nghĩ hắn là ai? Hắn nghĩ thứ tình cảm hèn mọn của Khế Phương có thể hết lần này tới lần khác đày đoạ cô trở thành trò cười nữa hay sao?
“Trịnh Đăng Bảo! Anh cho tôi thứ gì tôi sẽ trả lại hết cho anh.
Cũng như tôi cho anh thứ gì tôi cũng lấy lại bằng hết.”
Khế Phương nghiến răng hạ giọng.
Trong gian phòng thư ký nhỏ hẹp giọng nói của Khế Phương chính thức trở thành lời khắc tâm lên ý chí từ bỏ.
“Alo! Đan Đan, cậu có thể giúp mình tới quán bar XiXi lấy đoạn băng camera ngày 5-5 không? Mình muốn toàn bộ băng ghi hình của ngày hôm đó.
Phải lấy bản gốc còn lại mất bao nhiêu tiền mình sẽ chịu.”
“Cậu có chuyện gì sao?”
Đan Đan ở đầu dây bên kia thấy giọng điệu Khế phương có chút khác lạ mới nghi hoặc hỏi thêm.
“Không có chuyện gì.
Chỉ muốn trước khi rời Kính Nghị sẽ tặng Đăng Bảo một món quà lớn.”
Khế Phương nhếch mép nở nụ cười đầy ẩn ý.
Phải rồi, đây chính là món quà lớn mà Khế Phương sẽ tặng.
Còn người làm ra món quà này lại là Đăng Bảo.
Cô bước tới bên bàn làm việc, trên tay lôi ra một xấp giấy tờ lộn xộn mà Tĩnh Nhi giao từ trước.
Cái tên đầu tiên xuất hiện trong ánh mắt sáng rực: Tập đoàn Hứa Vĩnh, Giám đốc Hứa.
Một công ty chuyên cung cấp những sản phẩm máy móc tinh chế đá quý.
Một tập đoàn lớn mạnh nhưng không khỏi có những đối thủ cạnh tranh ngang tầm.
Khế Phương đặt tài liệu xuống bàn, đọc lại một lượt phụ lục hợp đồng Hứa Vĩnh gửi sang.
Nếu Khế Phương không thể nâng tầm giá thì chuyện nhập tổng số lượng máy móc có thể thêm thắt trong cuộc họp cuối.
Nhưng cánh cửa văn phòng thư ký lại một lần nữa mở toang.
Khế Phương ngước mắt lên nhìn một lượt người phụ nữ ung dung tiến vào.
“Chị Khế Phương, không phải em đã nhắc chị rồi sao? Đừng để người khác bàn tán sau lưng như vậy, sẽ làm mât hình tượng của công ty cũng như anh Đăng Bảo.”
Tĩnh Nhi xoay người ngồi xuống mép bàn nơi Khế Phương vẫn còn ôm chặt đống tài liệu.
“Vậy cô tới đây chính là muốn nhắc nhở tôi tránh xa chồng tôi ra?”
Khế Phương nhìn vào khuôn mặt tái mét, hai hàng mi cong cong có chút hoảng loạn nhưng nhanh chóng bị Tĩnh Nhi thu lại trả treo:
“Ở đây ai biết hai người có quan hệ gì? Hơn nữa anh Bảo cũng không thừa nhận mối quan hệ giữa hai người.
Chỉ là mình chị đơn phương thôi.”
“Không sao! Tôi biết anh ta có người trong lòng rồi.
Hơn nữa tôi còn biết không chỉ một mình tôi đơn phương.
Còn có người cắn răng phẫu thuật để lọt vào mắt ai.”
Khế Phương tuy bình thường không nói nhưng một vài chuyện cũng có thể nhanh chóng nhận ra với giác quan thứ 6.
Bị nói trúng tim đen, Tĩnh Nhi chỉ biết tức giận rời khỏi bàn ấm ức định rời đi.
“Tôi biết nhiều chuyện lắm.
Cô có cần tôi kể cho nghe vài chuyện tôi biết không? Mà chắc cũng không cần đâu nhỉ, cô giống cô ấy hơn tôi nên có khi còn biết nhiều hơn tôi.”
“.