Dư Vu Quân chết lặng trước mặt một lát thật lâu.
Không gian xung quanh mòng mòng quay ngang không thể nào cứu vãn.
Đường dây cáp xoay ngang, Khế Phương đứng trên đó rơi xuống trong ánh mắt vô vọng của đám người bên dưới.
Hắn chạy lại, toàn thân vô lực chỉ có thể nhìn Khế Phương chính là niềm sống duy nhất.
“Đỡ lấy cô ấy! Tránh ra! Xin tất cả hãy đừng làm cô ấy đau đớn.”
Tiếng hét vang lên trong cổ họng bịt chặt không thể nói thành lời.
Cánh tay vươn ra trong ánh mắt bất lực.
Hắn có thể tiến tới đó được không? Hắn có thể đỡ được không? Cho dù có bất cứ chuyện gì, xin hãy để Khế Phương bình an.
Một tấc, một đoạn đường thẳng tắp, một ánh mắt sợ hãi rơi tới tột độ.
Bóng mắt lấp lánh pha chút hoen lệ.
Khế Phương nhìn về phía hắn bằng chính ánh đó, một thân bất lực lao đến biết trước kết quả tuyệt vọng nhưng không ngăn được bước chân.
Đoạn đường ngắt quãng.
Ánh mắt dừng lại.
Hắn không thể nào tiếp tục bước tiếp.
Ánh mi khép chặt không dám tưởng tượng khung cảnh tiếp theo.
Nhưng qua một thời gian, một tích tắc, hai tích tắc… một khoảng thời gian trôi qua trong yên tĩnh.
Không có chuyện gì xảy ra sao? Không có tiếng động hốt hoảng, không có tiếng thét thất thanh.
Nhưng âm thanh xa lạ xuất hiện.
Là gì thế này? Âm thanh này là gì? Tiếng vỗ tay sao? Tiếng vỗ tay? Chuyện như này có thể vỗ tay sao?
Ánh mắt mơ màng, Dư Vu Quân hé mở.
Tiếng vỗ tay vẫn tiếp tục vang đều.
Là Trịnh Đăng Bảo! Khế Phương đang nằm im trong cánh tay rắn chắc của kẻ từng phụ bạc.
Nhưng bây giờ, Trịnh Đăng Bảo chính là ân nhân cứu mạng Khế Phương trong tích tắc bản thân hắn không thể làm gì khác.
“Hay quá!”
“Đúng là sức mạnh của tình yêu có khác!”
…
Tiếng vỗ tay vang rền hoà chung không gian ánh mắt ngọt ngào trao tình của hai người.
Khế Phương giật mình, mở mắt nhìn xung quanh.
Cô tìm kiếm Dư Vu Quân trong đám đông lạ lẫm.
Trong vòng tay lạnh giá giả tạo Trịnh Đăng Bảo nhìn cô nhạt ý lên tiếng:
“Anh đỡ được em rồi.
Đúng là ý chí liên kết của chúng ta thật tốt! Nếu chúng ta có thể quay lại thì càng tốt hơn!”
Khế Phương nhanh chóng rời khỏi không buồn quan tâm.
Nhưng bước chân chưa kịp quen đất đã nhanh chóng loạng choạng, cả thân thể lao về phía Trịnh Đăng Bảo theo phản ứng tự nhiên mà bám chặt.
Hà Đặng Siêu vừa thấy thế nhanh chóng lên tiếng khó chịu:
“Hắn ta là ai vậy? Sao tôi chưa từng thấy hắn trong buổi đọc kịch bản?”
Khế Phương mặc dù trong lòng không hề vui vẻ trong vòng tay Trịnh Đăng Bảo.
Nhưng đối với Hà Đặng Siêu cũng chẳng khấm khá hơn bao liền lên tiếng:
“Anh từng tập trung ở buổi đọc kịch bản sao đại minh tinh? Chẳng nhẽ anh đã quên luôn bản thân hôm đó vừa gội đầu xong đã lập tức rời khỏi để bị cánh báo chí chụp lại những ảnh nóng hổi?”
Hà Đặng Siêu mặt tái mét nhìn Khế Phương không vương lại chút thiện cảm:
“Vậy đây chính là dẫn chồng cũ làm trò tình ái sao?”
Dư Vu Quân đứng ngoài, bàn tay ghì lại một lực thật mạnh nắm chặt cảm giác từng đường xương khớp vang lên những tiếng rắc rắc thật mạnh.
Chỉ một thoáng chưa kịp nhìn xem mọi chuyện diễn biến.
Đã thấy Hà Đặng Siêu đo ván ngay lập tức dưới nền phông xanh lạnh ngắt.
Máu rỉ hoen miệng ướt đẫm vạt trang phục tiên cảnh xanh ngọc bích tựa mây trời.
Trên tay Dư Vu Quân nắm chặt vẫn nguyên vẹn đường máu tanh ngắt.
Hắn xoay xoay cổ tay ngắm nghía, ánh mắt lạnh ngắt nhìn sang Hà Đặng Siêu:
“Những thứ dơ bẩn không nên tồn tại ở phim trường.
Những kẻ không biết giữ mồm miệng thì tốt nhất không nên sử dụng.”
Bạch Đăng Kỳ chạy lại, một tay lắm lấy bàn tay dính máu, một tay rút khăn từ từ lau sạch:
“Bình thường không thấy dùng nắm đấm.
Cứ tưởng chỉ biết dùng trên sàn.
Hoá ra ngoài đời cũng phải uy lực như thế.
Nhưng lần sau nhớ đeo bao tay vào.
Đây đâu phải bàn tay có thể dính máu!”
Đạo diễn đứng từ xa nhìn mọi chuyện mất tầm kiểm soát liền nhanh chóng chạy lại rối rít:
“Chủ tịch Dư! Sao cậu lại tới đây lúc này?”
Nói rồi quay sang đỡ Hà Đặng Siêu dậy:
“Khuôn mặt diễn viên là quan trọng nhất.
Hơn nữa là diễn viên chính mà bà Thanh hết lời đề cử.
Cậu Quân làm như này, tôi phải quay tiếp thế nào đây?”
Dư Vu Quân nhìn sang Khế Phương một lát mới quay lại Hà Đặng Siêu cười khẩy:
“Bà Thanh đúng không có mắt nhìn người.
Một kẻ như hắn cũng ra sức lăng xê.”
Hà Đặng Siêu vừa thấy bản thân bị khinh thường mới vùng dậy đôi co:
“Tôi sao? Sao hả? Anh là cảm thấy tôi khi dễ gà nhà anh sao? Nếu cô ta có giỏi thì xoá hết mọi chuyện về chồng cũ đi! Dám làm không dám nhận mà để Chủ tịch phải ra mặt cho sao?”.
Ngôn Tình Sắc
Bạch Đăng Kỳ nghe xong cũng không thể im lặng, trực tiếp ra mặt cho Khế Phương:
“Cậu thực sự nghĩ bản thân tài giỏi? Thực sự nghĩ đám người ngoài kia là hâm mộ năng lực mình sao?”
Khế Phương đứng im một chỗ cũng mường tượng mơ hồ mối quan hệ đằng sau ba người.
Cái gì mà thế giới giải trí? Nó chẳng qua chính là một thương trường dáng vẻ cười nói nhưng thực chất là găm dao nơi cuống họng, phóng dao nơi sau tay.
Dư Vu Quân tiến về phía Khế Phương lớn tiếng hỏi:
“Cô với Trịnh Đăng Bảo tới đây để làm gì?”
Khế Phương nhìn khuôn mặt nghiêm trọng cũng nói lại:
“Đến làm việc!”
Dư Vu Quân quát thẳng mặt Khế Phương hung dữ:
“ĐẾN LÀM GÌ?”
“LÀM VIỆC! KHÔNG CÓ BẤT CỨ QUAN HỆ RIÊNG!”
Dư Vu Quân khẽ cười nhưng nhanh chóng thu lại trở về dáng vẻ điềm nhiên:
“Đạo diễn! Tôi không có bất cứ yêu cầu gì.
Chỉ cần ông dừng lại chuyện hợp tác với Hà Đặng Siêu.
Muốn kinh phí quay bao nhiêu tôi chi hết!”.