Là Tôi Bỏ Anh Rồi!


Câu chuyện hôm qua làm Khế Phương không tài nào thôi nghĩ tới.

Trong đầu cô dù là có quay thêm bao nhiêu cảnh khác vẫn là mòng mòng với câu nói đanh thép của Dư Vu Quân.

Nếu như lúc đó mọi chuyện có thể giải quyết luôn hay chí ít có vài lời ẩn ý từ đạo diễn thì Khế Phương cũng không cần quá suy nghĩ như bây giờ.

Cái cảm giác thấp thỏm mong chờ diễn viên nam chính mới cũng như kết cục của Hà Đặng Siêu làm Khế Phương không tập trung nổi.

"Cắt!"
Lời đạo diễn vang lên báo hiệu một cảnh quay được thông qua.

Khế Phương cũng chỉ chờ có như thế mà lao một mạch vào trong phòng tìm Lý Nhất Hoan:
"Chị Nhất Hoan! Có thông tin gì về nam chính hay chưa?"
Nhất Hoan nhìn Khế Phương ngơ ngác chẳng khác gì chú chim nhỏ lần đầu được sải cánh nơi trời rộng bao la nhưng lại muốn tìm một điểm rộng lớn kết thúc bầu trời.

Nhất Hoan vừa cười vừa vỗ vai Khế Phương:
"Em đang nghĩ gì vậy? Chấm dứt hợp đồng với một minh tinh hạng A sao? Em có từng nghĩ tới phải đền bù bao nhiêu tiền cho hành động như thế hay không?"
"Vậy chỉ là nói đùa thôi sao?"
"Không! Là sếp Dư nói thật.

Chỉ có điều hợp đồng với Hà Đặng Siêu không chỉ cần tiền là có thể giải quyết.

Đằng sau cậu ta có một thế lực lớn hơn rất nhiều một Vạn Kim có thể chống đỡ.

Cứ cho là hợp đồng được chấm dứt thì bộ phim này chắc chắn không có cách nào ra mắt.".

ngôn tình ngược
Khế Phương gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Thì ra cái gọi là nhất trong thương trường, trong giới giải trí này đều chỉ là phù phiếm.

Không có cái gì gọi là hơn tất cả, một công ty không thể thâu tóm tất cả, một con người cũng không thể một tay che mờ tất cả.

Có người mạnh cũng có người mạnh hơn, công ty lớn cũng có nhưng công ty lớn hơn nữa.

Là không thể thâu tóm cũng không thể đắc tội.


"Tút...tút...tút..."
Điện thoại Khế Phương vang lên từng hồi đều đặn.

Màn hình hiện lên hai chữ quen thuộc: Dư Quân.

Ngập ngừng một lát Khế Phương cuối cùng cũng nhấc máy:
"Alo! Anh tìm em sao?"
Đầu dây bên kia vang lên chất giọng quen thuộc:
"Tối nay em có rảnh không? Anh muốn nói chuyện với em."
"Chuyện gì vậy? Nếu là chuyện hôm trước thì em đã..."
"Là chuyện công việc."
Không để Khế Phương nhắc lại chuyện lời xin lỗi hôm đó, Dư Vu Quân lạnh nhạt chặn ngang.

Hắn ta là ai cơ chứ? Là một người phụ nữ quen xong chỉ cần một lời xin lỗi là có thể nhanh chóng chấm dứt sao? Là một người mang trái tim ấm nóng nhưng bị thẳng thừng dội gáo nước lạnh không bằng tên chồng cũ sao? Hắn bây giờ đối với Khế Phương nếu không phải vì công việc cũng không hề dám ngẩng mặt thì làm sao có thể dám nhắc lại chuyện cũ?
Bên đầu dây kia truyền đến tai hắn một âm thanh thở phào nhẹ nhõm.

Thần kinh hắn bắt đầu chuyển động chút rối loạn.

Rõ ràng người phải thở phào nhẹ nhõm là hắn mới đúng.

Rõ ràng Khế Phương đang trêu đùa hắn như vậy cô có gì mà cần bày ra cảm giác nhẹ nhõm ấy?
Hai mắt Dư Vu Quân đỏ sọng, hắn nới lỏng cavat trên cổ một cách khó khăn cố hít thật sâu mới không làm bản thân nổi nóng.

“Vậy tối nay anh gặp em ở đâu mới tiện?”
“Em đang quay phim thì điểm nào gần trường quay là hợp nhất.

Hơn nữa…vì bàn công việc, anh dẫn theo Sương Phong cho tiện.”
“Được!”
Đúng 7 giờ tối, Khế Phương đã có mặt ngay tại nhà hàng Âu Lạc.

Đây cũng không phải một nhà hàng lớn hay sầm uất gì nhưng so với mặt bằng chung, nơi đây khá phù hợp với vài yêu cầu nhỏ trong khi bàn công việc.

Khế Phương vừa đẩy cửa bước vào đã thấy ngay Sương Phong đứng chờ sẵn.

Cậu ta vẫn ôm trọn gọng kính che phần lớn khuôn mặt điển trai, dáng vẻ thanh tú đóng bộ quần âu áo sơmi quen thuộc.

Sương Phong sải dài bước chân đến bên Khế Phương:
“Mọi người đang đợi cô trong phòng!”

“Mọi người?”
Khế Phương lặp lại câu nói theo quán tính ngạc nhiên.

Không phải chỉ có Dư Vu Quân sao? Bây giờ còn mọi người là sao?
Chưa kịp để Khế Phương định thần, Sương Phong đã cúi người nhường đừng cho cô vào căn phòng lớn ngay trước mặt.

Đến khi cách cánh cửa chưa đầy một bước chân, Sương Phong giữ nắm cửa ghé tai Khế Phương nói nhỏ:
“Chủ tịch có căn dặn: chuyện trong đấy cô không cần tỏ thái độ.

Chuyện chính đến khi tan tiệc chủ tịch sẽ đích thân nói sau!”
Cánh cửa rộng mở, không gian yên tĩnh của đám đông người làm Khế Phương có chút hoảng sợ.

Cô đứng như trời trồng trước cửa liếc mắt một lượt vào bên trong tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Mọi ánh mắt khi mở cửa nhanh chóng đổ dồn vào Khế Phương nhưng cũng nhanh chóng lạnh nhạt mà quay đi.

Chỉ có Dư Vu Quân trước sau đều không ngước mắt lên dù một chút.

“Khế Phương, cô ấy tới rồi!”
Sương Phong đứng sau đẩy Khế Phương vào ngay bên cạnh anh Cả ngồi xuống.

Đến khi tịnh thần lại, Khế Phương mới cúi đầu:
“Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ!”
“Không có phong thái của diễn viên thì thôi, đến cả cách thức làm người cơ bản cũng không có.”
Giọng nói cợt nhả vang lên từ bên xa, kéo tất cả mọi chú ý về hướng đó.

Khế Phương bây giờ ngước mặt lên mới biết hoá ra người vừa nói chính là Hà Đặng Siêu.

- Tên Hà Đặng Siêu này làm gì ở đây vậy?
Sương Phong vội giải thích:
“Cậu Hà Siêu thông cảm! Là do tôi sơ xuất nhắn nhầm thời gian.

Cô Phương cũng là từ phim trường trở về đâu có nhiều thời gian rảnh mà đến sớm hơn giờ hẹn 1 hay 2 giờ đồng hồ cơ chứ!”
“Sao hả? Tôi dời lịch để phù hợp, mọi người đâu có ý kiến gì, cậu mà dám có ý kiến sao?”
Sương Phong vừa cúi đầu vừa nâng tay rót đầy ly rượu đã uống vơi nửa của Hà Đặng Siêu:

“Tôi nào dám ý kiến!”
Khế Phương nghe xong một loạt mới mơ hồ nhận ra tình hình.

Bàn ăn không rõ đã ngồi bao lâu nhưng đồ ăn nhiều phần nguội lạnh mà chưa đụng đũa.

Hai chai rượu vang nhìn qua cũng đều đặt phía Hà Đặng Siêu nốc cạn.

Khuôn mặt mọi người ngoại trừ người phụ nữ nhiều phần lớn tuổi ngồi bên cạnh Hà Đặng Siêu đều rơi vào trầm lặng.

Người phụ nữ bên cạnh Hà Đặng Siêu khoanh tay trước ngực, thả lỏng người tựa lưng thành ghế quan sát Khế Phương từ trên xuống dưới một lượt mới lên tiếng:
“Không phải chúng ta đang nói chuyện sao? Sao từ khi cô ta bước vào lại không nói nữa?”
Anh Cả đan hai bàn tay trên mặt bàn, ánh mắt nhìn mông lung không nói điều gì để mặc Dư Vu Quân day day hai thái dương có vẻ nhiều suy nghĩ:
“Bà đưa cậu ta đến không phải nói xin lỗi sao? Bây giờ đủ người rồi, chưa đến tiết mục chính của buổi hôm nay ư?”
“Cậu còn chưa giới thiệu tôi với cô ấy, bây giờ tôi bảo người của tôi xin lỗi cô ấy có phải đến khi xong việc ai xin lỗi đều là không biết phải không?”
Dư Vu Quân lắc cổ một vòng, hít dài một hơi, đẩy mắt sang Sương Phong.

Cậu ta biết ý nhanh chóng đưa tay về phía Khế Phương, ánh mắt hướng sang người phụ nữ lớn tuổi cung kính:
“Giới thiệu với bà, đây là cô Khế Phương.

Là diễn viên phía công ty Vạn Kim đang ra sức lancer thành minh tinh có tiếng.

Cô ấy cũng là một nhân viên của Công ty đào tạo võ thuật Nhật Tinh.”
Nói rồi Sương Phong lại đưa tay về phía đối diện, mắt nhìn thẳng Khế Phương:
“Giới thiệu với cô, đây chính là Chủ tịch Chu Thiên Thanh, người nắm giữ và điều hành hai công ty lớn Thương Lan và Liễu Hương.

Cũng là người quản lý đứng sau rất nhiều minh tinh hàng đầu, trong đó phải kể đến anh Hà Đặng Siêu đây.”
Khế Phương gật đầu, trong lòng cười không ngớt không nghĩ bản thân có diễm phúc được gặp một người quyền lực như thế.

Dư Vu Quân chờ xong một lượt giới thiệu mới nhanh chóng lên tiếng:
“Bây giờ xin lỗi được chưa?”
Khế Phương còn định thần chưa kịp xua tay bỗng nhớ lại câu nói ban ngoài của Sương Phong mà lạnh toát sống lưng không dám hành động lung tung.

Bà Thanh nhìn sang Sương Phong mới lên tiếng:
“Giới thiệu như thế có phải quá xa cách hay không? Dù sao tôi cũng đâu phải người ngoài, cũng đâu phải không ai hay biết chúng đều là con tôi?”
- Con tôi?
Khế Phương há hốc mồm kinh ngạc.

Đây là mẹ Dư Vu Quân sao? Nhưng “chúng”? Là ai trong “chúng” vậy? Hà Đặng Siêu cùng anh Cả hay anh Cả cùng Dư Vu Quân?
Anh Cả liếc thấy mọi chuyện không ổn bèn lên tiếng:
“Đây là công việc! Không cần lôi quan hệ vào trong.

Cậu ta xin lỗi Khế Phương cũng như những người phía sau cô ấy coi như là hết chuyện.

Việc chấm dứt hợp đồng có thể nhanh chóng bỏ qua!”

Bà Thanh vẫn tiếp tục tựa lưng vào ghế, khoé môi khẽ hiện lên dáng cười ranh mãnh:
“Lúc đầu tôi đồng ý chuyện này vì nghĩ lần hợp tác này sẽ gắn bó phát triển thêm quan hệ gia đình cũng như danh tiếng của Hà Siêu.

Nhưng khi thấy cô ta, một ngôi sao chưa đủ danh tiếng lại làm khó Hà Siêu, đúng là không đủ tầm.

Việc rút khỏi hợp đồng có khi cũng là một cách bảo toàn danh tiếng Hà Siêu không bị lợi dụng bừa bãi, tránh những kẻ chân ướt chân ráo được voi đòi tiên!”
Dư Vu Quân nghe xong bèn khoanh tay trước ngực, nhíu mày thành một đoạn lõm sâu ngay trán:
“Vậy bây giờ, bà chính là rút lại lời nói?”
“Đúng vậy!”
“Được thôi! Mọi chuyện cứ như vậy đi.

Dù sao danh tiếng một người mới vào nghề còn sạch bóng như này cũng không gánh nổi một kẻ bước chân ra ngoài đã bị đời tư phanh phui đen đúa.

Chẳng phải thế lực đằng sau cậu Hà Siêu đây vô cùng chắc chắn sao, vậy mong Chủ Tịch Thanh sớm tìm được dự án mới chấp nhận đèo gánh khả năng flop của cậu đây.”
Bà Thanh trong thoáng chốc khuôn mặt có chút biến sắc nhưng lại nhanh chóng quay về biểu hiện tự đắc vốn có, liếc về phía Hà Đặng Siêu tỏ ý lên tiếng.

Hắn ta ngay tắp lự mà nói:
“Chủ tịch Dư cũng tự đề bạt cô ta quá rồi! Khả năng nhận diện hay diễn xuất của cô ta đều là quá thấp.

Hơn nữa cũng chưa từng được đào tạo qua trường lớp bài bản…”
Khế Phương nghe thấy thế nhanh chóng đứng bật dậy, chạy lại chỗ Hà Đặng Siêu mạnh tay giáng xuống một phát trời đánh.

Nước mắt không biết từ đâu có thể chảy ra ồ ạt tới mức ướt nhèm mắt mà bù lu bù loa:
“Anh đúng là đồ tồi mà! Anh dám nói em như vậy sao? Không phải anh nói em diễn rất tốt sao? Còn tốt hơn cả anh nữa?”
Nghỉ một lát, Khế Phương lại tiếp:
“Không phải anh nói anh thường xuyên theo dõi bộ phim Bóng Đêm là vì em sao? Bây giờ có phải anh không muốn thừa nhận những lời ngon ngọt đã từng nói với em không? Hay anh quên luôn cả tin nhắn rủ em đi ăn tối?”
Mỗi câu nói vừa xuất khẩu, Khế Phương lại vung tay một bạt xuống má Hà Đặng Siêu.

Đến khi nói xong một hơi, gương mặt hắn đã gần như biến dạng đến độ không ai nhận ra với năm ngón tay in sâu hắn nốt.

Hà Đặng Siêu lảo đảo đứng không vững.

Khế Phương lúc này mới buông cổ áo làm hắn ngồi phịch xuống ghế, liên tục lắc đầu tìm lại cảm giác.

Mọi người quanh bàn thấy một trận bù lu bù loa như vậy cũng thất thần không kém kẻ bị đánh.

Đến độ bà Thanh cũng thôi phòng bị mà hỏi Khế Phương:
“Cậu ta nói như vậy sao?”
Khế Phương vui vẻ đặt vào tay Hà Đặng Siêu khay nước đá, điềm tĩnh trở lại ghế ngồi:
“Chỉ là diễn thôi! Tại anh ta nói tôi không biết diễn nên tôi muốn thị phạm cho mọi người cùng xem.

Nhưng hoá ra mọi chuyện chân thực quá đến mức ai cũng tin như thật vậy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận