Là Tôi Bỏ Anh Rồi!


Dư Vu Quân ngồi trong phòng chờ nhìn ra ngoài.

Ánh mắt hắn lạnh nhạt thưởng thức hương vị nóng hổi của tách trà trên tay.

"Chủ Tịch, anh nhìn nó từ rất lâu rồi! Không hợp sao?"
Dư Vu Quân nghe thấy câu hỏi nhưng cũng chẳng buồn cử động, hắn cứ tiếp tục như thế cho tới khi Sương Phong thay ra tách trà khác đặt ngay trước mắt:
"Đây là cốc thứ 3.

Nếu ngài cần đổi thì tôi luôn sẵn lòng phục vụ!"
Dư Vu Quân lại xoay xoay tách trà lần nữa rồi nhìn sang Sương Phong:
"Dạo này thế nào?"
Sương Phong học theo cách nhạt ý của hắn mà vắt chân chéo hai chân, khoanh tay trước ngực thở dài một hơi, ánh mắt hiên lên dáng vẻ mông lung mà lắc đầu:
"Rất tốt!"
Dư Vu Quân nhắn mặt hỏi lại:
"Tôi không hỏi về cậu!"
"Thì em cũng có đáp về em đâu?"
Hai người dừng lại trong đáy mắt nhìn đối phương.

Dư Vu Quân xoay người lại tiếp tục nhìn vào ly trà trước mặt.

Phía sau lưng Sương Phong lẩm bẩm nghe thấy rõ:
"Muốn hỏi thì hỏi luôn.

Lại còn bày đặt ngắm nghía các thể loại ra dáng bí bí ẩn ẩn.

Bảo sao 26 tuổi rồi mà còn chưa lấy được vợ."
"Cậu nói gì thế?"
Sương Phong bị giọng trước mặt doạ cho đến bắn tim, vội lấp liếm:
"Em đang bảo: chắc 26 tuổi em lấy vợ!"
Dư Vu Quân ngồi thêm lúc nữa mới không nhẫn nhịn được tiếp mà đứng bật dậy.

Hắn với lấy chiếc áo khoác vẫn đặt lăn lóc trên ghế, một thân thoăn thoắt lao vội ra ngoài.

Từ khi trở về từ trường quay đến bây giờ, trong đầu hắn không có chút suy nghĩ nào khác ngoài hình ảnh Khế Phương cùng Hà Đặng Siêu đang tay trong tay tình tứ.

Dẫu biết rằng đó là thứ mà Dư Vu Quân này chọn lựa nhưng vẫn không cách nào ngăn cản bản thân thôi nghĩ đến.


Xe dừng cách ký túc của Khế Phương một đoạn rất gần.

Hắn lôi từ trong túi ao chiếc điện thoai, tay chân cuống quýt lần mò từng dòng mới thấy tên Khế Phương trong lo lắng.

"Tút...tút...tút."
Tiếng chuông vang lên vừa hồi đã nhanh chóng bị cắt ngang.

Là ai, là ai đã cắt chuông? Là Khế Phương, hay là bây giờ cô ấy đang ở cùng Hà Đặng Siêu?
Dòng suy nghĩ hiện lên hình ảnh Hà Đặng Siêu tiến sát gần, khuôn mặt hai người chạm nhau chỉ còn cách một khoảng rất ngắn.

Hôm nay không phải quá khứ hắn ta đã thấy, liệu hôm nay mọi chuyện có đi quá xa hơn những gì trong đầu Dư Vu Quân đang tưởng tượng?
Hắn gọi lại một cuộc nữa.

Thông báo tắt máy vẫn vang lên từng tiếng trong bất lực.

Dư Vu Quân tựa người vào thành ghế ánh mắt đờ đẫn nhìn ra xa, bàn tay trong vô thức bị cắt chặt đến rỉ máu từ khi nào không hay.

Màn hình điện thoại thi thoảng sáng lên một chút nhưng người hắn cần vẫn bặt âm.

Hắn trong lòng như lửa đốt nhưng lại bất lực chỉ có thể đứng chờ trong vô vọng.

Đèn đường phía xa rọi lên một góc sáng rực, tiếng động cơ bên đối diện vang lên nhẹ nhàng thể hiện cho một chiếc xe sang trọng.

Chiếc ô tô đi lướt qua hắn, dừng lại ngay trước cửa ký túc xá.

Bóng dáng quen thuộc từ trên xe nhanh chóng bước xuống.

Là Khế Phương.

Cô ấy bước xuống từ ghế sau, nhanh chóng vòng qua ghế lái cúi chào.

Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt Dư Vu Quân nhanh chóng tối xầm lại, hắn nheo mắt nhìn theo bóng người đáng ghét đang tươi cười cùng Khế Phương mà không phải mình.

Phải mất một lúc lâu Hà Đặng Siêu mới rời khỏi.


Nhưng bây giờ sắc mặt hắn đã không còn đủ tỉnh táo để tiếp tục nhận ra bản thân đã hoá điên tới mức như thế nào.

Cánh cửa xe mở toang, hắn lao người về phía Khế Phương chỉ chưa đầy một tích tắc,cũng không thể hiểu sao bản thân lúc đó lại có khả năng kiềm chế lớn tới tận bây giờ mới có thể bùng phát.

Bàn tay to lớn vòng qua eo Khế Phương kéo lại.

Khế Phương giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần chuẩn bị sẵn thế thủ.

- Chỉ cần Hà Đặng Siêu manh động thêm một chút, cô chắc chắn không để hắn ngày mai xuất hiện còn nguyên vẹn.

Nhưng hương thơm này? Mùi trầm nâu nóng ấm? Không phải Khế Phương bị điếc mũi sao?
Dư Vu Quân xoay người Khế Phương quay lại, bàn tay thành thục vòng qua đỡ lấy cổ cô mà chiếm trọn đôi môi ngọt ngào.

Khoang miệng nồng cháy cứ thế trao hết cho Khế Phương không cần giữ lại.

Hắn bây giờ gần như ghen tới phát điên mà không cho Khế Phương cơ hội phản kháng.

Cánh tay giữ chặt lấy thân thể cô, môi khoá chặt môi cô mà lùng sục khắp khoang miệng.

Khế Phương đứng im bất động cảm nhận người con trai này hôm nay thực sự không đúng lắm.

Dịu dàng hay mạnh mẽ cô đều từng đã trải qua, nhưng bây giờ không phải là đang kỳ lạ quá sao? Khế Phương không còn đứng im mà đáp lại nụ hôn cuồng chiếm đó.

Cô cũng mạnh bạo không thua kém, đầu lưỡi lần mò khắp nơi trong khoang miệng, đôi môi nhẹ nhàng tìm kiếm những điểm chung.

Hắn ta cũng không còn thô bạo mà trở lên nhẹ nhàng mong manh nâng đỡ.

Bàn tay không khoá chặt thân thể Khế Phương mà thả lỏng nhưng ôm trọn trong lòng.

Hai người như vậy mà hoà nhịp tim vào làm một, hơi thở đều đặn nhịp nhàng hoà lẫn.

Dư Vu Quân vuốt ve mái tóc dài sau lưng, nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng lên vì ngượng ngùng hắn ta có chút khích thích mà không nhịn được phải hôn thêm lần nữa.

Khế Phương vòng tay ôm lấy Dư Vu Quân mà áp tai vào lồng ngực ấm nóng.


Nếu đây là giấc mơ, mong rằng có thể mơ lâu một chút.

Để khi quay lại thực tại sẽ không còn những bộn bề khó khăn.

“Anh cảm thấy mình sai thật rồi! Mới ngày hôm qua sẽ nghĩ chuyện này đối với anh có thể đơn giản vượt qua.

Nhưng khi nhìn Hà Đặng Siêu, anh mới biết anh làm không được!”
Khế Phương nghe thấy câu này mà trong lòng hiện lên những nghi hoặc khó hiểu.

Đây là câu nói gì vậy? Đây là lời bộc bạch trong lòng? Nhưng Sương Phong thì sao? Cậu ấy sẽ như thế nào khi nhìn thấy, nghe thấy câu chuyện này?
Khế Phương đẩy Dư Vu Quân ra đối diện, ánh mắt mông lung nhìn vào thân hình thanh tú lưỡng lự:
“Hôm nay anh uống say sao? Sao anh không tìm Sương Phong?”
Dư Vu Quân cau mày ngạc nhiên:
“Sương Phong? Tìm cậu ta làm gì?”
“Thì…làm…chuyện hai người thường làm!”
Hắn ta nhăn mặt khó hiểu trước câu nói mông lung đó.

Rốt cuộc tự dưng đi tìm tên trai thẳng đó để làm gì? Đánh nhau thì không thể, nói chuyện thì không hợp gu.

Vậy tìm để chi?
“Chuyện gì? Bàn công việc? Cậu ta cũng phải về nhà nấu cơm cho người yêu.

Anh có lẽ nên học theo để chăm sóc thêm cho em.”
Người yêu?
Khế Phương thành ngu luôn trong câu nói đó.

Cô ấp úng trong khuôn miệng mãi không thành lời:
“Sương Phong, cậu ta bỏ anh rồi sao?”
Dư Vu Quân nghe thấy câu nói đó suýt bật cười thành tiếng.

“Cái gì chứ? Cậu ta vẫn đi làm đấy thôi.

Cậu ta bỏ công ty thì ông chủ nào dám thuê lại? Em không biết rằng dưới danh nghĩa của Vạn Kim cậu ta đã đắc tội với biết bao người hay sao?”
“Không phải! Ý em không phải là cậu ta có đi làm hay không mà là…là…”
“Là gì?”
“Hai người đã chia tay rồi sao?”
Khế Phương thấy khuôn mặt há hốc của Dư Vu Quân mà che vội mặt.

Dù sao đây cũng là một chủ tịch của công ty có danh tiếng, vậy mà đời tư lại là một người bị bỏ rơi.

Như vậy chẳng phải quá mất mặt hay sao?
Dư Vu Quân một tay che mặt không hiện lên cảm xúc.


Đây laị là chuyện gì vậy? Một người như hắn có thể bị coi là tên trai cong sao? Chẳng phải Khế Phương cũng đã từng “thử” qua sao? Người khác có thể không biết nhưng Khế Phương sao có thể không biết hay tới vậy?
Khế Phương thấy Dư Vu Quân biểu hiện khác thường mà trong lòng có chút cắn rứt.

Cô bước đến bên, đưa bàn tay nhỏ bé dịu dàng vuốt nhẹ đường sống lưng cao thẳng, mắt không rời lấy một cử động khác thường trên thân thể vẫn như trời trồng trước ngõ.

“Ha…ha…ha…”
Dư Vu Quân không nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng.

Đúng là những chuyện vô lý thường xuyên xảy ra xung quanh, nhưng chuyện vô lý này cuối cùng cũng có thể một lời nói hết.

“Vậy là em nghĩ anh với tên…tên Sương Phong đó…yêu…yêu nhau?”
Khế Phương tròn mắt gật đầu liên hồi đã vậy còn tặng thêm một câu:
“Chị chuyện này mọi người đều biêt.

Nếu anh ngại có thể coi như là em nói nhảm.

Em sẽ tuyệt đối không bao giờ nhắc lại chuyện này trước mặt anh thêm lần nào nữa.”
“Ai cũng biết?”
“Phải!”
“Vậy sao anh không biết? Anh như này mà có thể bị đồn là trai cong được luôn sao? Em không giải thích hộ anh cũng thôi đi, có phải em cũng nghĩ anh như vậy đúng không?”
Khế Phương lùi một bước loát lại câu nói khi nãy.

Không phải hắn bị cong sao? Sao lại tỏ thái độ giận dữ như vậy?
Dư Vu Quân không thấy được câu trả lời mà bản thân bị biến thành kẻ không đáng nhắc đến từ khi nào không hay.

Hắn một bước đến ngay cạnh Khế Phương, vòng tay ôm chặt thân thể bé nhỏ của cô vào lòng mà thì thầm:
“Có phải em “dùng” xong anh rồi nên bịa ra lý do này để chối bỏ?”
“Không phải! Chuyện em nói đều là sự thật.

Nếu không tin, anh có thể hỏi mọi người, hỏi chị Nhất Hoan hay Diệu Lâm Tình cũng được! Em chỉ là nghe thông tin từ hai người đó!”
“Vậy chúng ta có thể cùng nhau thực nghiệm lại lần nữa.

Dù sao em cũng không tin anh là trai thẳng thì coi như em đang giúp một người không hoàn chỉnh trở lại thành một nam nhân đúng nghĩa?”
Như này gọi là nắn cong thành thẳng sao? Khế Phương do dự nhìn Dư Vu Quân không biết phải như nào.

Nếu anh ấy thực sự không phải là trai cong thì là chuyện đáng mừng nhưng liệu chuyện may mắn như thế có thực sự xảy ra với cô?
Khế Phương hỏi lại lần nữa, ánh mắt mong chờ hiện lên trong từng hơi thở:
“Có thực sự anh và Sương Phong không hề có quan hệ như mọi người đã đồn đại?”
Dư Vu Quân nhìn vào mắt cô, câu trả lời chắc nịch cùng giọng nói kiên định:
“Ngoại trừ em, anh không hề xảy ra quan hệ với bất kỳ ai!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận