Là Tôi Bỏ Anh Rồi!


Khế Phương ngồi trong phòng mà cười đến mức không ngậm được miệng.

Rõ ràng nếu cô không nhận lời Dư Vu Quân, không để hắn ta ghen tới mức đỏ mặt thì làm sao có chuyện hại người tháo gỡ được những hiểu lầm đã tích tụ từ lâu?
"Mình đúng thật là hồ đồ! Là sao có thể không nói thẳng chuyện đó với anh ấy? Nghĩ lại cũng thực sự là ngu ngốc."
Khế Phương với lấy chiếc điện thoại trong túi xách, lướt qua một đoạn tin nhắn với Dư Vu Quân:
"Anh đã về đến nhà hay chưa?"
Màn hình sáng lên tắp lự, tin hồi âm cũng truyền đến:
"Anh vẫn đang trên đường đi! Nhưng anh nhớ em quá đành phải quay lại dưới ký túc xá để ngắm em đang ngồi bên cửa sổ một lát."
Khế Phương vừa thấy đoạn tin nhắn thoại, liền ngó xuống bên dưới lầu.

Dư Vu Quân quả thực vẫn đứng đó, tựa người vào mui xe ngước mặt nhìn về phía Khế Phương tươi cười.

Trong ánh mắt chàng si tình, mỗi phút giây không thấy người mình yêu đều có thể tưởng tượng ra trăm cách vô tình cố ý chạm mặt.

Khế Phương thi lại tin nhắn thoại gửi cho Dư Vu Quân:
"Anh về đi! Kẻo có người thấy thì không hay đâu!"
"Vậy lúc chúng ta hôn nhau dưới này, em không sợ có người thấy à?"
"Đó là chuyện khác."
"Đúng vậy! Đó là chuyện của hai người, còn bây giờ anh đứng đây ngắm em là chuyện của mình anh.

Đợi lát nữa anh thấy em thay đồ chuẩn bị đi ngủ sẽ rời đi."
Khế Phương đặt điện thoại xuống, đưa tay tạm biệt ra ngoài ô cửa kính.

Nhanh chóng bật điện phòng tắm.

Dư Vu Quân vẫn yên lặng đứng đợi ngay dưới gốc cây xanh lớn.

Dưới tán lá che trời, hắn ta bé nhỏ như một hạt chấm trên con đường rộng lớn nhưng ánh mắt lại kiên định hướng về phía xa xa vẫn sáng đèn.

Đèn phòng vừa tắt, hắn nhìn lên đồng hồ trước mặt:
"1 giờ 40 phút.


Cô ấy đã mắc màn luôn bên trong?"
Khế Phương bước đến bên cửa sổ, Khế Phương lại gửi tin nhắn thoại:
"Muộn rồi! Em cũng xong việc rồi, chuẩn bị đi ngủ đây.

Anh về đi."
"Được! Em ngủ ngon!"
Khế Phương nhìn chiếc ô tô xa khuất mới ngả lưng xuống giường, liếc mắt nhìn về chiếc điện thoại vẫn hiện màn hình sáng của tin nhắn Hà Đặng Siêu.

Tuy rằng bây giờ Dư Vu Quân đã nói không cần cô theo đuổi mục tiên là Hà Đặng Siêu giúp hắn, nhưng liệu ngoài Khế Phương có thật là anh sẽ tìm được người thay thế?
Khế Phương cắn môi trả lời lại dòng tin nhắn đã được gửi đến từ rất lâu:
"Em vừa thay đồ xong.

Trong đầu có chút nghĩ tới anh."
Tin nhắn trả lời cũng nhanh không kém:
"Vậy cưng hãy ngủ đi, mơ một giấc mơ bên anh thật đẹp.

Rồi ngày mai anh sẽ biến chúng thành sự thật trước mặt em."
"Vậy em mơ bản thân có thể đi mua sắm thoả thích hay không?"
"Đương nhiên rồi! Chỉ cần em muốn, mọi chuyện anh sẽ lo."
Khế Phương thở dài nhìn dòng tin nhắn muốn ngấy đến tận cổ.

Nếu không phải vì cố gắng, bây giờ cô chỉ muốn đá vào mặt hắn một cái thật đau cho nhớ đời.

Sang ngày hôm sau, Khế Phương vừa bước chân ra khỏi cửa ký túc xá đã thấy Dư Vu Quân xuất hiện ngay trước mặt.

Hắn vẫn dịu dàng yên lặng như mọi khi đưa cô đồ ăn sáng rồi lái xe bon bon trên đường.

Đi quá xa một đoạn, Dư Vu Quân lên tiếng:
"Anh không nghĩ mình có thể tiếp tục đồng ý cho em câu chuyện mà anh đã từng nhờ.

Bây giờ, nghĩ đến chuyện em đóng chính với hắn đã đủ khiến anh không thể nào chấp nhận nổi chứ đừng nói tơi phải tiếp xúc bên ngoài."
Khế Phương nắm lấy bàn tay rắn chắc mà thấp giọng:

"Em muốn giúp anh.

Hôm qua em cũng đã rất phân vân nhưng chuyện này em thực sự muốn giúp anh.

Em sẽ tuyệt đối không làm những chuyện khiến anh lo lắng hay phát ghen như hôm qua.

Em chỉ muốn bản thân có thể giúp anh chuyện gì đó.

Anh đã rất thành công như bây giờ còn em lại không có chút thành tựu nào, em cảm thấy với anh em quá nhỏ bé.

Anh có thể đồng ý cho em giúp anh được không?"
"Nhưng hắn ta..."
"Trước khi em là diễn viên, em còn là một võ sư.

Chỉ cần anh chấp nhận tin em, mọi chuyện em sẽ luôn bảo đảm không để ra sơ xuất."
"Vậy em phải luôn cho anh biết rõ lịch trình cùng hắn làm những gì, đi những đâu, gặp những ai, có chút biểu hiện bất thường nào hay không để anh còn quyết định."
"Vâng, thưa sếp!"
Khế Phương đi dạo quanh một vòng với Hà Đặng Siêu trong khu mua sắm sầm uất nhất Trường Thành.

Vừa đi Hà Đặng Siêu vừa ghé vào tai cô thì thầm:
"Cục cưng! Sao em vẫn chưa chọn được? Anh đi sắp rời chân rồi đây!"
Khế Phương xoay người làm ra bộ mặt cừu non ngơ ngác:
"Nhưng em vẫn chưa tìm thấy thứ nào vừa mắt.

Không phải anh muốn em tìm đại thứ gi đó rồi nhanh chóng quay về đấy chứ? Như vậy đúng là không có chút tình cảm nào thật lòng với em rồi!"
Vừa thấy Khế Phương nũng nĩu, Hà Đặng Siêu từ cau mặt đã nhanh chóng chuyển thành giãn nở tươi cười:
"Không có, không có.

Em cứ từ từ mà ngắm.

Anh hôm nay là đến phục vụ em.


Em phải thấy thoải mái anh mới vui được chứ?"
"Thế còn được!"
Khế Phương lại đi tiếp một vòng lên tầng đá quý cao nhất của trung tâm mua sắm, đầu hơi nghiêng về Hà Đặng Siêu:
"Anh nghĩ mua một chiếc lắc tay thì như thế nào nhỉ? Vừa hay đẹp lại không cần đi qua đi lại ướm thử."
Hắn lại gật đầu nhanh chóng đồng ý thêm lần nữa.

Bước vào giab hàng đá quý Bảo Lục, Khế Phương quay lại nhìn Hà Đặng Siêu cười lớn:
"Anh có thấy nơi này thực sự hoành tráng hơn những cửa hàng chúng ta vừa mới đi qua hay không? Không gian yên tĩnh không cần chen lấn.

Trang sức đều phô diễn hết thảy bên ngoài.

Đúng là phải một ông chủ có mắt thẩm mỹ lớn tới như nào mới sắp xếp gọn gàng được như vậy!"
Chẳng để Hà Đặng Siêu tự vỗ ngực giới thiệu, Khế Phương đã nhanh chân bước vào trong quan sát một hồi.

Nơi đây là một cửa hàng kinh doanh nhìn thì có vẻ bình thường nhưng thực chất lại là một công ty ma của riêng Hà Đặng Siêu cho trợ lý đứng tên.

Dư Vu Quân đã nói qua với Khế Phương về nơi này nhưng với cương vị một vị khách, ngoại trừ nhìn thấy bên ngoài yên tĩnh bình thường thì không thể nhận ra chút nào khác biệt.

Nhân viên vừa thấy Khế Phương bước vào đã vội chạy lại đon đả:
"Tiểu thư! Cô tới đây là muốn mua dây chuyền hay lắc tay? Cô muốn ngắm qua bộ sưu tập mới nhất của chúng tôi hay không?"
"Được chứ! Đi nào anh Đặng Siêu."
Nhân viên thấy Khế Phương kéo tay Hà Đặng Siêu đi vào mới mắt chứ o mồn chữ a chưa kịp cúi chào đã bị Khế Phương lôi đi xoành xoạch.

Khế Phương liếc mắt nhìn lại dấu tay đặt trên môi bày tỏ im lặng.

"Anh, anh thấy dây chuyền này như thế nào?"
Khế Phương chỉ vào một sợi dây trước mặt, liếc sang nhìn Hà Đặng Siêu.

Đây là một chiếc dây lắc bằng vàng trắng mỏng nhẹ, bên trên có khảm vài viên ngọc trai sáng chói cùng một viên kim cương cỡ 2 carat làm điểm nhấn.

Đó không hẳn là chiếc lắc cao cấp nhưng sẽ là một cách phân loại cơ bản cho kiến thức của những người hiểu biết.

Hà Đặng Siêu vuốt vuốt mái tóc của Khế Phương, hỏi:
"Trông viên kim cương bé quá! Cần phải to hơn mới đẹp."
"Nhưng là lắc tay, nó vừa đủ tạo điểm nhấn.

Nếu to quá sẽ trông hơi thô kệch.


8mm là vừa đủ với cổ tay em."
Hắn lấy lên chiếc lắc, cẩn thận đeo bao tay đeo lên cổ tay Khế Phương ngắm nghía:
"Trông vẫn hơi nhỏ quá! Cần to hơn chừng 3 carat mới hợp."
"Như vậy là dây chuyền rồi!"
Hà Đặng Siêu chạm nhẹ lên đường xương cổ nõn nà của Khế Phương, ghét bỏ nhìn sợi dây chuyền cũ vẫn ngự trị yên vị:
"Anh không thích nó! Thay bằng cái mới sẽ đẹp hơn, càng thích hợp hơn với em."
Nhân viên nghe thấy vậy trực tiếp chỉ vào phòng VIP lên tiếng:
"Vậy mời hai vị tới phòng VIP kia ngồi đợi một lát, tôi sẽ mang tất cả những mẫu mới nhất phù hợp với phong thái vị phu nhân này ra."
Hà Đặng Siêu giơ tay lên trần, nhìn sang Khế Phương:
"Chúng ta có thể chuyển vào văn phòng trong kia của anh cũng được! Vừa từ từ ngắm trang sức, anh cũng có thể thoải mái mà chiêm ngưỡng riêng mình em trong vòng tay."
Khế Phương vỗ nhẹ vào lồng ngực, thì thầm:
"Đây là nơi người ta làm ăn, anh có thể đừng như vậy được hay không? Dù sao anh cũng là một minh tinh có tiếng tăm như vậy!"
"Không cần lo lắng! Anh là mời em vào trong văn phòng bên trong kia, nơi chỉ có đôi ta.

Chẳng nhẽ một ông chủ lớn như anh lại không có tiếng nói với nhân viên?"
Khế Phương tỏ ra ngạc nhiên che miệng ấp úng:
"Anh là chủ nơi đây sao? Cửa hàng đá quý này sao? Thật á?"
Chẳng cần thêm câu trả lời nào, Hà Đặng Siêu đẩy nhanh Khế Phương vào trong văn phòng im lặng nhẹ nhàng khoá trái cửa.

Trong không gian ám muội, Khế Phương nhanh chóng ghi nhớ từng chi tiết căn phòng khi dạo quanh một lượt.

Vừa thấy mùi nguy hiểm, Khế Phương lướt nhanh qua bàn làm việc, lên tiếng:
"Không phải anh cho em xem viên kim cương 3 carat sao? Sao không đi lấy mà đã vội đóng cửa lại như thế?"
"Thời gian còn dài, chúng ta cứ từ từ mà tận hưởng không phải tốt hơn sao?"
Hắn vòng tay ôm lấy eo Khế Phương, hít hà hương thơm quyến rũ len lỏi khắp khứu giác, chậm chậm đặt lại nụ hôn trên quai xanh:
"Em thật ngọt ngào, anh quả thực mãi như này không thể nào chịu đựng được."
Khế Phương hờ hững vuốt nhẹ khuôn mặt đê tiện, ánh mắt khinh bỉ cố tỏ ra bản thân thật ổn:
"Nhưng không khí như này làm em không có hứng thú, phải làm sao bây giờ?"
"Vậy anh cho em xem cái này! Chắc chắn em sẽ có hứng ngay thôi."
Nói rồi, hắn mở ra trong ngăn bàn, có lẽ là trong két ở ngăn bàn một hộp trang sức vuông vắn đặt trước mặt Khế Phương.

Bên trong là sợi dây chuyền bá tước xứ Ho lấp lánh ánh kim cương muôn vạn màu phản chiếu lung linh trong ánh đèn.

Nhưng bên ngoài nhanh chóng chuyền lại âm thanh gào thét:
"Khế Phương! Cô ra đây!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận