Là Tôi Bỏ Anh Rồi!


Vòng tay Hà Đặng Siêu quàng qua người làm Khế Phương ná thở không yên.

Nhưng âm thanh bên ngoài vừa truyền lại đã nhanh chóng được giãn nở tâm trạng.

Tuy Khế Phương cười tươi là thế nhưng sắc mặt Hà Đặng Siêu lại không được tốt hệt như tâm trạng của hắn bây giờ.

Hắn đặt Khế Phương sang thành ghế, mắt cau có nhìn ra bên ngoài cửa:
“Là tên nhãi ranh nào phá hỏng chuyện tốt của ông đây?”
Cánh cửa mở toang, bên ngoài Trịnh Đăng Bảo mặc nguyên bộ tang phục trước cửa.

Khế Phương tròn mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên.

Là sao đây? Bộ đồ trắng này? Rốt cuộc là chuyện gì? Nhưng câu hỏi chưa kịp thốt ra từ miệng, Hà Đặng Siêu đã với tay nhấn chuông bảo vệ rồi quay lại Khế Phương dịu dàng:
“Bảo bối ngoan.

Em đừng sợ! Có anh ở đây, mặc kệ hắn không cần để ý!”
Rồi nhanh chóng bước ra khỏi cánh cửa lớn tìm đến Trịnh Đăng Bảo:
“Mày tới đây làm gì?”
Trịnh Đăng Bảo mắt không rời khỏi Khế Phương, hất Hà Đặng Siêu về một phía.

Nhưng Hà Đặng Siêu cũng chẳng phải kẻ vừa, hắn nhanh chóng túm lại áo của Trịnh Đăng Bảo kéo lại còn quay nhìn Khế Phương đang ngồi bên trong nở ra tiếng cười lớn như thể một kẻ chiến thắng.

Trịnh Đăng Bảo nhìn Khế Phương mà lớn tiếng:
“Cô ra đây cho tôi! Tại vì cô, tại vì cái tình cảm chó chết của cô mà bây giờ...!bây giờ ba tôi đã không còn nữa.

Tôi sẽ bắt cô phải trả giá!”
Khế Phương nghe vậy nhanh chóng bước tới bậc cửa.

Khoé mắt cô đã cay xè không biết từ bao giờ, trong thâm tâm cuộn trào từng cung bậc cảm xúc lẫn lộn.

“Ba Trịnh.

Ba ấy… phẫu thuật thành công kia mà? Ba ấy?...Sao lại có thể như vậy?”

Hà Đặng Siêu nhìn sang Khế Phương khó hiểu rồi lại nhìn Trịnh Đăng Bảo bằng ánh mắt thù ghét.

Mỡ dâng tận miệng như vậy còn để bị một kẻ không đâu chạy tới phá bĩnh.

Hắn làu bàu trong đầu đầy bực tức:
“Không phải chỉ là chết một người hay sao? Có cần đến tận nơi này phá chuyện của tao mới chịu sao?”
Trịnh Đăng Bảo ở gần Hà Đặng Siêu, loáng thoáng nghe thấy những lời như dao cắt trong lòng mà thẳng tay quay lại dơ cao nắm đấm hạ xuống má trái tên thần kinh một cú:
“Mày vừa nói cái gì? Nói lại tao nghe xem nào?”
Khế Phương chạy lại đứng giữa Hà Đặng Siêu và Trịnh Đăng Bảo lên tiếng can ngăn:
“Dừng lại! Không thấy mọi người đang tiến về đây hay sao? Hai người nghĩ mình là ai trong tình huống này?”
Hà Đặng Siêu nghe xong mới nhanh chóng nhận thức được bản thân chuẩn bị biến thành trò cười của đam báo chí.

Hắn ta là minh tinh hạng A, là người vừa thoát cái mác “pháo đại” không thể nào tiếp tục để bị báo chí tìm thêm một sơ hở nào hết.

Nếu không muốn sự nghiệp coi như đi tong trong mắt bà Thanh.

Hà Đặng Siêu lấy khẩu trang trong túi, nhanh chóng bịt lại mặt, liếc qua Khế Phương:
“Anh e rằng không thể ở đây tiếp nữa.

Lát em trở về nhớ nhắn tin cho anh nghe cục cưng.”
Vừa dứt lời, Khế Phương đã chẳng thấy bóng dáng Hà Đặng Siêu đâu mất.

Đám đông cũng bắt đầu nghe thấy tiếng quát lớn mà tò mò kéo đến ngó nghiêng.

Khế Phương quay mặt nhìn Trịnh Đăng Bảo:
“Ba Trịnh mất, tôi thực sự rất buồn! Nhưng nếu anh muốn tìm tôi để thông báo chuyện này thì không cần phải tìm đến tận đây!”
Trịnh Đăng Bảo giữ chặt cổ tay Khế Phương đến mức tụ lên vết máu bầm:
“Buồn sao? Cô còn biết buồn sao? Nếu không phải tại cô, công ty không phá sản, ba Trịnh cũng không cần nhập viện cấp cứu.

Nếu ngay từ đầu cô không giả nhân giả nghĩa nói rằng bản thân tuyệt đối hi sinh cho tôi, hi sinh vì gia đình rồi nhanh chóng quay mặt cấu kết bên ngoài phá hoại tôi thì mọi chuyện đâu ra thế này?”
Khế Phương giật mạnh tay khỏi vòng tay thô bạo to lớn.

Trịnh Đăng Bảo bây giờ như con sói con, đến suy nghĩ muốn cắn xé xung quanh cũng chỉ dựng lên bằng những lý lẽ non nớt đến tức cười.


“Anh thực sự có trí nhớ vô tội đến đáng thương.

Một mình cũng có thể tự biên tự diễn nhiều như vậy, anh không đăng ký tham gia tuyển trọn diễn viên đúng là quá đáng tiếc.”
Đám đông bên ngoài nhìn thấy Khế Phương có chút quen mắt mới nhanh chóng dấy lên những xì xào bàn tán:
“Đây có phải người nổi tiếng nào hay không? Tôi nhìn trông có vẻ quen quen!”
“Tôi cũng thế!”
“Làm gì có ai nổi tiếng mà lại đứng giữa thanh thiên bạch nhật này kéo kéo nôi nôi? Nhìn người đàn ông khoác tang kia chắc rằng vợ anh ta hay người yêu trong lúc gia đình có chuyện buồn lại làm ra việc đáng trê trách nên mới…”
Khế Phương vừa nghe xong câu đó mà máu điên tụ lại trong não lập tức phát hoả:
“Có giỏi cô nói lại câu đó lần nữa tôi nghe.

Nếu mấy người chỉ là đến đây hóng chuyện thì tốt nhất mở to mắt nhìn tình hình bây giờ thôi, còn lại đừng suy đoán lung tung.

Hắn ta mặc áo tang chạy tới đây thì tôi thành người có tội sao? Hắn ta mặc áo tang chạy tới nhà mấy người khóc lóc cũng là mấy người có tội sao?”
Trịnh Đăng Bảo vừa được người khác đứng về phe mà hả dạ, bây giờ mấy người trong đám đông im bặt làm hắn thêm tối sầm mặt mũi mà quát:
“Cô đừng nghĩ nói được như vậy là hay! Bàn thờ tổ tiên nhà cô có người phụ nữ phá hoại gia đình chồng như cô, chắc chắn không thể nào ấm nổi.”
Khế Phương chưa kịp quay phản bác, một bóng lưng xám lao vụt qua trước mặt, Trịnh Đăng Bảo ngã chỏng ra đất, khoé miệng rỉ đường máu tươi.

Dáng thanh niên trong bộ đồ thể thao với mũ chùm đầu lấy chân khoá lại hai tay của tên nằm dưới đất mà nhắm thẳng mặt đấm không thương xót.

Động tác nhanh dứt khoát không vướng sợi thừa làm gương mặt Trịnh Đăng Bảo thâm tím hết quay qua bên này lại lật sang bên khác tới mức đám đông cũng phải nín thở lo lắng.

Khế Phương thấy sự chẳng lành kéo lại mũ chùm đầu của dáng thanh niên trẻ, véo tai dừng lại:
“Khế Thương Vỹ! Em có dừng tay lại hay không? Còn đánh chút nữa bà Khánh Thuý một đầu phải đội hai khăn tang luôn đó!”
Thương Vỹ dừng tay thở hồng hộc, nắm lấy cổ áo tang Trịnh Đăng Bảo:
“Hôm nay chú gặp anh là không may rồi! Bình thường ngày trước anh còn gọi chú là anh rể nên mới qua quýt tôn trọng.

Nhưng bây giờ, chú còn động tới một sợi tóc của chị anh, anh sẽ cho chú biết như thế nào là liệt giường.”
Thương Vĩ chùm mũ lên, xoã tóc mái che hết nửa phần gương mặt đứng dậy, vỗ vỗ tay Khế Phương đau đớn:
“Chị! Chị! Thả em ra! Như này mất mặt lắm!”
“Còn biết mất mặt sao? Đi bao nhiêu năm bây giờ còn học được cách đánh người rồi? Giỏi lắm! Giỏi lắm!”
Trịnh Đăng Bảo lóp ngóp bò dậy nhìn sang Khế Phương rồi Thương Vỹ ghiến răng:
“Mấy người chờ đó! Tao sẽ cho các người biết tay, tao sẽ không để các người yên ổn!”

Thương Vỹ giơ lại nắm đấm trước mặt Trịnh Đăng Bảo nhưng Khế Phương đã cản lại:
“Tôi biết có thể hôm nay anh rất hoảng loạn.

Chuyện ba Trịnh tôi thực sự chia buồn.

Nhưng anh đến gây sự với tôi trước trong khi tôi không hề làm gì quá phận từ trước hay sau khi kết hôn cũng như ly hôn với anh.

Tôi nghĩ sau chuyện này anh nên tự suy xét lại bản thân, nghĩ kỹ lại rốt cuộc vì sao chúng ta ly hôn, vì sao Tĩnh Nhi… cô ấy có thể lạnh lùng bỏ đi đứa bé như vậy!”
Nói rồi, Khế Phương thoáng thấy phía xa có tiếng bước chân chạy lại, bóng dáng bảo vệ từ đằng đối diện chạy tới cầu thang, Khế Phương kéo Thương Vỹ tới trước mặt nhân viên quản lý trong cửa hàng thì thầm:
“Chắc cô biết ông chủ của cửa hàng này là ai, lý do anh ấy nhanh chóng rời đi như vậy cũng như tại sao tôi lại bước vào trong đó cùng ông chủ của cô.

Nếu chuyện này không êm xuôi, coi chừng người chịu thiệt vì mất việc… cô hiểu chứ?”
Người phụ nữ mặc vest lịch thiệp cúi đầu, nhanh chóng lùi người lại phía sau nhường đường cho Khế Phương rồi nói:
“Quý khách! Mọi người hãy mua sắm thật vui vẻ! Chuyện tại đây chỉ là một hiểu lầm, mong quý khách thông cảm!”
Khế Phương để lại ánh mắt dõi theo một lát rồi kéo Thương Vỹ nhanh chóng lướt qua mặt nhân viên bảo vệ rời khỏi trung tâm mua sắm.

Vừa tới cửa, Khế Phương rút vội điện thoại gọi cho ba:
“Ba! Ba Trịnh… ông ấy...!sao rồi?”
Đầu dây bên kia truyền lại giọng ngạc nhiên hỏi lại:
“Ông ấy sao? Ông ấy đang ngồi câu cá bên kia bờ.

Có chuyện gì sao? Có cần ba chuyển máy cho ông ấy?”
“Câu cá?”
“Đúng vậy! Hai ông già này đang ngồi câu cá! Có chuyện gì sao?”
Khế Phương cúp máy, mặt lạnh nhạt nhìn vào trong trung tâm thương mại lớn.

Thương Vỹ đứng bên quàng vai Khế Phương tặc lưỡi:
“Đúng là thằng tồi! May chị bỏ hắn sớm nếu không cứ cách hai ba hôm lại có người gọi điện tìm tới phúng viếng.”
Khế Phương đá đá chân lên hư vô trước mặt.

Tên đó có thể điên tới mức nào vậy? Hắn dám mặc áo tang chỉ để kiếm chuyện làm bao người chỉ trỏ cô.

Hắn mò tới tận nơi này khi thoáng đánh hơi thấy Hà Đặng Siêu có ý định với Khế Phương.

Hay là hắn đang nghĩ ai cũng như hắn có thể dùng thân mình đổi lấy những vật chất hiện thực đáng khinh bỉ?
Khế Phương véo lại tai Thương Vỹ quát lên:
“Rồi! Bây giờ đến lượt chị hỏi chú.

Thế chú đi đâu bao năm qua? Chưa học hết cấp 2 đã bày đặt bỏ nhà ra đi, rốt cuộc là đi đâu?”

Thương Vỹ bị bà chị nóng tính lâu ngày gặp lại xách tai cũng chẳng dám phản kháng quá mạnh:
“Chị, chị phải bỏ xuống em mới nói được chứ.”
Khế Phương vẫn tiếp tục véo thêm tới khi đằng sau truyền lại tiếng “bíp” inh ỏi:
“Cục cưng! Em không sao chứ? Đây là ai vậy?”
Hà Đặng Siêu ngó cặp kính to xụ từ trong xe nhìn ra Khế Phương rồi liếc lại Thương Vỹ.

“Em không sao! Trong đấy phức tạp vậy, anh nên ra ngoài sớm mới đúng.

Nhưng sao anh vẫn ở đây chưa về?”
“Anh đang đợi em cùng đi ăn tối.

Sau đos tìm một nơi thoáng đãng nói chuyện tâm sự, ngắm mây trời.”
Khế Phương nghe vậy cũng lờ mờ hiểu được âm mưu bên trong đấy.

Hoá ra tên này không về vội cũng là vì chưa thoả được mong muốn với con mồi đến miệng còn bị chặn lại.

Khế Phương nhìn Hà Đặng Siêu cùng Thương Vỹ dáng vẻ tỏ ra lưỡng lự nhưng trong lòng sớm cười thầm:
“Hôm nay không được mất rồi.

Thằng em em bây giờ nó đang cần một người ở bên cạnh trông trừng kẻo lại một đêm bốc hơi biến mất như 10 năm trước.”
“Đây là em trai em sao? Vinh hạnh quá!”
Hà Đặng Siêu đưa tay khỏi ô cửa xe nhưng bỗng chốc lại hoá vô duyên mà rụt tay vào.

Thương Vỹ vẫn chắp tay nguyên trước ngực chẳng thèm đả động đến nhìn liếc qua hắn một cái.

Khế Phương chế lại không gian ngại ngùng, đưa tay đẩy Hà Đặng Siêu nhanh chóng rời khỏi.

Bóng xe biến mất để lại làn khói trắng, Thương Vỹ hạ tay nhìn Khế Phương:
“Đó không phải người đàn ông tốt!”
“Em chưa tiếp xúc sao mà biết?”
“Mắt nhìn! Không phải lúc trước em cũng đã nói Trịnh Đăng Bảo không đáng sao? Chị cũng đâu có tin.

Bây giờ em nói hắn ta không tốt, chị có tin không?”
Khế Phương nhìn sang cậu em đã trưởng thành mà cười trong khoé miệng:
“Hắn ta quả thực không phải người tốt.

Nhưng lại là mục tiêu tốt.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận