Khế Phương trở lại nhà họ Trịnh cũng đã hai ngày trôi qua.
Mặc dù tâm tư nhiều lần thấp thỏm ngó trông điện thoại nhưng tất cả chỉ là bặt vô âm tín.
Căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, đài phun nước không ngừng cuộn trào xối xả đón chào một Khế Phương đầy hy vọng tươi mới.
Khế Phương bước vào, cảm nhận cái không gian quen thuộc bỗng chốc vì bản thân mà trở lên khác lạ.
Cô cắt bỏ mái tóc dài đen óng ngang lưng để thay bằng kiểu bob ôm trọn từng đường nét khuôn mặt dịu dàng.
Chiếc đầm đuôi cá tinh khiết hờ hững để lộ bờ vai mảnh mai cần che chở.
Khế Phương ngọt ngào như nàng thiếu nữ xuân sắc ngây thơ cướp trọn từng ánh mắt.
“Phải như này mới đúng chứ! Rất ra dáng con dâu nhà họ Trịnh.”
Bố Trịnh vừa thấy cô vào nhà đã không khỏi tấm tắc khen lấy khen để.
Ông vốn muốn có một cô con gái nhưng chỉ tiếc không được.
Vì vậy từ khi Khế Phương còn bé ông đã luôn hết lòng yêu thương cô như con gái ruột.
Đến khi Khế Phương được danh chính ngôn thuận gả vào đây cũng là một tay ông vun vén.
“Qua đây để bố xem nào!”
“Lần sau có muốn mua gì cứ bảo bố, hết bao nhiêu bố cho.
Phải xinh đẹp như này mới khiến thằng Bảo phải mở to mắt ra chứ.”
“Ông cũng mở to mắt quá đấy!”
Tiếng giọng khó chịu của bà Khánh Thuý vang vọng từ sau lưng, bất giác toàn hơi lạnh bao trùm lấy thân thể Khế Phương co lại.
“Con chào mẹ!”
“Không dám! Cô đi chơi bên ngoài với ai mà bây giờ còn mặt mũi dám về đây sao? Không biết xấu hổ à?”
Khế Phương oan ức, vừa nghe thấy giọng của mẹ đã chực trào nước mắt sụt sịt:
“Con đi với Đan Đan.
Con đã nhắn tin cho anh Bảo và bố.
Con xin lỗi vì đã để mẹ lo!”
“Tôi không cao thượng như vậy đâu.
Cô đi khuất mắt tôi mấy ngày là mấy ngày tôi thoải mái.
Chẳng việc gì phải lo cho cô.
Tôi chỉ sợ cô ở bên ngoài gian díu mập mờ làm bại hoạn thanh danh nhà tôi.”
“Kìa bà, sao phải nặng lời như vậy?”
Ông Trịnh không nghe tiếp được mấy lời nhục mạ ấy cũng phải lên tiếng thay con dâu.
“Tôi nói sai sao? Đang yên đang lành tự dưng ăn vận như này? Có phải bán một lần nên cảm thấy thoải mái tìm lần nữa không?”
Bà Khánh Thuý vòng một tay lên vai Khế Phương, một tay còn lại dùng điệu bộ nhẹ nhàng vuốt mái tóc ánh rêu.
Từng cử chỉ hành động lời nói một mực chèn Khế Phương vào con đường cùng của tội lỗi thác loạn.
Chính Khế Phương cũng không thể ngờ được bản thân thay đổi lại tìm thêm những búa rìu châm chọc từ mẹ chồng.
Khế Phương oà lên nức nở, một thân chạy thẳng lên phòng.
Bên dưới vẫn vang vọng vài âm thanh đay nghiến:
“Có tật giật mình sao? Tôi nói đúng mà làm như oan ức.”
“Học ở đâu cái thói người lớn đang dạy bảo lại chạy tót về phòng như vậy? Đúng là đồ vô giáo dục.”
Căn biệt thự lớn xa hoa lộng lẫy nhưng bao bọc lại chỉ còn những đay nghiến cho số phận làm con bị ghẻ lạnh.
Khế Phương gục mặt xuống thành giường, khóc đến mệt rồi thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Đêm đã khuya, tiếng ô tô bên ngoài vang vọng, tiếng bước chân lạnh lùng từ từ đến bên bậc của vẫn không thể đánh thức nổi Khế Phương đang chìm vào giấc mộng.
Người đàn ông bên ngoài tựa lưng vào thành cửa, khuôn mặt tái nhợt sâu thẳm không hiên lên chút vẻ dịu dàng trực tiếp nhìn thẳng vào bên trong.
Toàn thân cao lớn hoà cùng những tia sáng trăng lung linh thấp thoáng.
Hắn lạnh lùng tiến đến gần bên Khế Phương, hơi thở ấm nóng phả thẳng một hơi rát xuống gương mặt nhắm nghiêng đẫm nước mắt.
“Đăng Bảo? Anh về rồi?”
Khế Phương bị hơi nóng đánh thức.
Cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt sát gần của người đàn ông trước mặt.
Anh thật gần, gần hơn bao giờ hết.
Anh ở đây lâu chưa? Chẳng nhẽ anh đang ngắm nhìn cô? Chẳng nhẽ như những gì Đan Đan nói: anh thực sự có thể thích con người thật sự này của Khế Phương? Một con người hoàn toàn khác Chinh Hương?
“Tại sao cô lại cắt tóc?”
Đăng Bảo vuốt nhẹ mái tóc Khế Phương, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vô định.
“Anh không thích sao? Em nghĩ như này hợp với em hơn.”
“Chẳng phải cô bảo cô sẽ làm môt Chinh Hương dịu dàng đứng sau tôi hay sao? Chinh Hương không thích tóc ngắn, cô ấy không thích giầy bệt, không thích váy trắng.
Cô đang không nhớ sao?”
Lời vừa nói, bàn tay vừa tìm đường thẳng tắp, một lực xé toạc đường chỉ váy.
Trong cái bóng đêm mơ hồ ánh trăng chiếu, toàn thân Khế Phương nõn nà nhỏ bé hiện lên trong ánh mắt tàn độc của hắn.
Không váy áo, không mảnh vải, không có cả sự can đảm che khuất bẽ bàng.
Hắn từ từ nâng cằm Khế Phương, đôi mắt biết nói xoáy thật sâu tâm trí:
“Tôi không cần cô.
Là một Chinh Hương có thể sẽ khiến tôi để mắt tới.
Còn nếu muốn làm Khế Phương của mình, viết giấy ly hôn.
Tôi nhất định sẽ ký.”
“Không.
Em không muốn ly hôn với anh.
Anh muốn em làm gì em sẽ làm.
Trở thành Chinh Hương hay bất kỳ ai cũng được.”.